Tinh Ngự

Chương 422: Thiếu chủ Huyền Nguyên Tông




Ngây ngốc tiếp nhận ma hạch, hắc bào mập mạp hung hăng véo mình một cái, "ai ui" một tiếng đau nhức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn lúc này mới tin tưởng mình không phải đang nằm mơ. Nhận thấy được Lăng Phong có chút không kiên nhẫn được nữa, hắc bào mập mạp vội vã cung kính đem hai quả Tinh Chương gói kỹ, đưa đến trong tay hắn.

Kiểm tra thực hư xong, Lăng Phong gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, đằng sau truyền đến một tiếng:

- Tiểu tử kia, khoan đã!

Lăng Phong cước bộ ngừng lại, nhíu mi, rồi lại tiếp tục, thanh âm trầm bổng rõ ràng là tức giận, mắng:

- Ta đang nói với ngươi đó, không nghe thấy sao?

- Thái Thiểu, xin bớt giận.

Hắc bào mập mạp nhìn thấy nháo sự trong lòng hơi hồi hộp, hoảng sợ bước tới giải hòa:

- Thái Thiểu có yêu cầu gì. Bổn tông nhất định trợ giúp.

Lăng Phong thấy rõ hình dạng người trước mặt mình, nàng bộ dáng xinh đẹp, đôi mắt như sao, bờ môi đỏ tươi, kiều diễm ướt át. Hơn nữa vóc dáng thon dài, mảnh khảnh. Cho dù Lăng Phong đã từng gặp qua không ít mỹ nhân, cũng rất dễ nhìn ra trước mắt.

Chính là nàng hết lần này tới lần khác thích mặc một thân trang phục nam nhi. Một thanh chiết phiến trong tay lóe ra ngân bạch sắc quang mang. Phần đuôi còn có đeo một chuỗi ngọc. Những người xung quanh phảng phất nhìn không ra tính tình chân thực của nàng, hắc bào mập mạp càng một câu "Thái Thiểu" gọi rất vui vẻ.

- Hừ! Muốn cái gì?

Thái Thiểu mạnh mẽ thu chiết phiến trong tay xuống, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không thèm liếc mắt nhìn Lăng Phong, nói:

- Ta xem trên người tên kia là ma hạch, hỏi hắn muốn bao nhiêu mới nguyện ý bán?

- Cái này...

- Thế nào? Không được sao?

Thái Thiểu biểu tình âm nộ, áp lực cường đại tựa như đại gian chảy cuộn cuồn.

- Vâng.

Hắc bào mập mạp âm thầm lau mồ hôi lạnh. Xoay người đi tới trước mặt Lăng Phong, bối rối nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Vị tiên sinh này, trên người ngài có còn dư ma hạch không? Cái này bổn tông sẽ dùng giá cao mua lại!

- Tiên sinh, tiên sinh...

Hắc bào mập mạp vội đến muốn khóc, vô luận là Lăng Phong hay Thái Thiểu hắn đều không đắc tội được. Nhưng trung tâm giao phong lại luôn là hắn, điều này khiến cho mập mạp gấp tới mức muốn kêu cha gọi mẹ.

Lăng Phong hít một hơi thật sâu, nhãn thần híp lại, từ khí thế hai lão giả lộ ra hắn đã biết là Linh Cấp cường giả! Hơn nữa nữ nhân đáng ghét kia, cho dù mình có không tiếc lộ ra con bài chưa lật cũng chưa chắc đã khiến nàng e ngại, chỉ là khi đó khó tránh làm lỡ đại sự.

Nghĩ đến sư tôn, Lăng Phong cố gắng kiềm chế nộ khí, thản nhiên nói:

- Trong tay ta không còn ma hạch.

Hắc bào tranh chấp thở phào một hơi, hắn đang nghĩ tới tranh chấp này có thể kết thúc được rồi thì Thái Thiểu lại cười lạnh quát một tiếng:

- Chậm đã!

Nàng hoành ngăn ở trước mặt Lăng Phong, nhãn thần đảo qua thân thể của hắn từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ hoài nghi:

- Ta không tin! Ngươi để ta lục soát!

Oanh!

Lần này triệt để kích khởi lửa giận của Lăng Phong, biểu tình của hắn tức khắc trầm xuống. Cương khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, dần dần, thanh âm như tầng thủy ngân chảy phát ra, cả tòa phòng khách đều có thể nghe thấy!

Mọi người đang vây xem đối với hành vi của cô gái này cũng không quen mắt, buôn bán vốn là chuyện thuận mua vừa bán. Ép bán như vậy thì gọi là cái gì? Nhất là nàng còn đòi khám người? Vũ nhục như vậy cũng nói ra được!

- Nhìn cái gì?

Sắc mặt Thái Thiểu đanh lại, nhìn xung quanh lãnh đạm nói:

- Chuyện của Huyền Nguyên Tông ta ai dám xen vào?

- Huyền Nguyên Tông?

Người có linh cơ nhất thời nghĩ đến "Huyền Nguyên Tông, Thái Thiểu" mấy chữ này đại biểu cho nhân vật, vẻ tức giận nhất thời tan hết. Người này lẽ nào chính là người thừa kể nổi tiếng cổ quái kia của Huyền Nguyên Tông?

Hắc bào mập mạp sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi, Thái Thiểu làm trò náo loạn trước mặt đông đảo mọi người tại Ngọc Lan Tông, không chỉ là nhằm vào Lăng Phong, mà còn liên lụy tới cả Ngọc Lan Tông! Nếu nhìn thấy khách hàng tại Ngọc Lan Tông bị khi dễ mà mặc kệ, vậy sau này lan truyền ra ngoài, danh dự của tông môn sao còn tồn tại? Còn ai nguyện ý cùng Ngọc Lan Tông giao dịch nữa?

Chuyện trọng đại như vậy, hắc bào mập mạp cũng không nhìn thân phận kinh người của nữ tử trước mặt nữa, mà xoay người chắn trước mặt Lăng Phong:

- Thái thiếu chủ! Nơi này là địa bàn của Ngọc Lan Tông ta, không phải là Huyền Nguyên Tông ngươi! Mong rằng ngươi thu liễm một chút.

- A!

Thái Thiểu

trừng mắt nhìn hắc bào mập mạp:

- Ngươi thật can đảm đó, ai cho ngươi nhiều lời như thế? Bùi Kiền, Bùi Khôn ngăn hắn lại cho ta!

- Ngăn mẹ ngươi á!

Bị nàng tả một tiếng, hữu một tiếng quát măng, cho dù là nê bồ tát cũng muốn tức giận, huống chi Lăng Phong từ trước phong mang nội uẩn? Thân hình hắn chớp động, bạo phát một đạo thanh quang. Chợt xuất hiện trước mặt Thái Thiểu.

Lăng Phong lập tức đưa tay, hung hãn tát mạnh một cái!

Bốp!

Âm thanh rõ ràng vô cùng, hiện lên trong mắt mọi người, Thái Thiểu bị tát bay lên không trung, rồi rơi xuống theo một đường cong!

Một màn này phát sinh nhanh chóng dị thường, nhanh tới mức ngay cả hai gã Linh Cấp cường giả đằng sau Thái Thiểu cũng không kịp phản ứng, sau đó liền đã thấy nàng bị tát bay đi.

- Tiểu nhi, ngươi muốn chết!

Bùi Khôn thấy thế nổi giận, bàn tay khẽ nhếch, một đạo thủy long cuồng nộ bay tới phía Lăng Phong.

Lăng Phong lẳng lặng nhìn Thái Thiểu, thấy nàng đột nhiên cảm giác tim đập nhanh hơn.

Cuối cùng, Lăng Phong lộ ra một nụ cười, bàn tay hơi giương lên, động tác này khiến Thái Thiểu kinh hãi, không nhịn được lùi về phía sau hai bước, không cẩn thận ngã nhào xuống đất.

- Tiểu tử thối, đánh xong rồi còn muốn rời khỏi sao?

Thái Thiểu phẫn nộ quát một tiếng, hoành thân ngăn trước mặt Lăng Phong.

Chiêm Như Âm vừa xuất hiện, lập tức che chắn Thái Thiểu ở phía sau, cùng là người trẻ tuổi thừa kế đời này, khí độ của nàng tuyệt đối không khác biệt, ngay cả hai người Bùi Kiền cũng âm thầm lộ vẻ tán thán, thất vọng hỗn loạn.

Hai người Bùi Khôn đang muốn tiến lên, lại bị Mộ thị huynh đệ ngăn cản, bọn họ âm thầm trách cứ thiếu chủ nhà mình đa sự, vị thiếu chủ này tính nết cổ quái dọc đường đã gây ra không ít hỗn loạn. Bất quá nhưng người đó thực lực không đủ, cho dù chịu thiệt cùng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thế nhưng thanh niên trước mặt này tuyệt nhiên không đồng dạng!

- A!

Lăng Phong thản nhiên cười, tùy ý thu tay lại. Tuy là không nói câu nào, nhưng tỏ ra vô cùng khinh miệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.