Tinh Ngự

Chương 259: Trung hồn nhiệt huyết




Băng Thần Tử ngây người, thất kinh hỏi:

- Mặc Viễn, xảy ra chuyện gì vậy?

- Đại trưởng lão, mời ngài xem!

Băng Mặc Viễn trình lên phần mật báo trong tay, nói với giọng căm hận:

- Đây là một ám thung của gia tộc truyền đến, hôm nay sau khi cấm lệnh truyền xuống đã có gia quyến của ba vị ngoại tịch trưởng lão rời khỏi Băng Phong Thành! Ngoài ra còn có mười cung phụng đệ tử cũng hành động tương tự! Hừ, Gia tộc mất bao nhiêu tâm lực cung phụng bọn chúng vậy mà lúc nguy hiểm lại chỉ được chúng hồi báo như vậy, thật khiến người ta tức chết!

Băng Thần Tử nắm chặt mật báo trong tay, không nói câu gì, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Trong các trưởng lão Cung Phụng Các, ngoài một bộ phận là người đích hệ Băng gia ra, những người còn lại đều là mời từ các nơi khác đến. Mức độ trung thành của những người này đương nhiên không bằng được đích hệ, ngay cả phu thê trong lúc đại nạn cũng mệnh ai nấy lo, huống hồ bọn họ? Vừa nhìn ra Giản gia và Hạ gia sẽ liên thủ công kích, Khổng Tư, vị Thuật Luyện Sư duy nhất mà Băng gia cung phụng liền lập tức bỏ đi, đến bây giờ nghĩ lại Băng Thần Tử vẫn cảm thấy đau lòng.

- Đại trưởng lão, người xem phải làm thế nào? Những người này đã bất trung, lưu lại còn có tác dụng gì nữa?

Băng Thần Tử không trả lời thẳng vào vấn đề, đưa mật báo cho Lăng Phong:

- Lăng trưởng lão bây giờ mới là người chủ sự, mời Lăng trưởng lão ra quyết định.

Lăng Phong sửng sốt, bật cười nói:

- Cái danh "trưởng lão" của ta chỉ để hồ lộng người ngoài, đại trưởng lão sao phải khách khí với ta như vậy. Sự tình chạy trốn này liên quan đến cơ nghiệp Băng gia, tốt nhất vẫn là mời đại trưởng lão quyết định.

Nghe thấy Lăng Phong trả lời vậy, Băng Thần Tử hiện lên một chút thất vọng, chán nản nói:

- Có thể đánh lùi được hai nhà đó hay không tất cả vẫn phải dựa vào Lăng trưởng lão. Còn hi vọng Lăng trưởng lão xử lý luôn cả đám tạo phản này.

- Vậy được rồi, ta đành vượt quá phận làm thay một lần vậy.

Lăng Phong nhận mật báo, nghĩ một lúc rồi quay sang Băng Mặc Viễn nói:

- Phiền thành chủ gọi tất cả mọi người đến đây, chúng ta cùng nhau bàn kế sách chuẩn bị "hoan nghênh" hai nhà đó, đồng thời giải quyết luôn mọi chuyện.

Liền sau đó, Lăng Phong lại quay sang Băng Thần Tử, nói:

- Đại trưởng lão nếu như cảm thấy ta xử lý không ổn thì có thể chỉ bảo bất cứ lúc nào.

Băng Thần Tử cười gật gật đầu:

- Có ngươi làm việc là ta yên tâm rồi.

Bên trong sân rộng của Cung Phụng Các, các vị trưởng lão, đệ tử hạch tâm của Băng gia nhận được triệu tập, ào ào tìm đến. Bọn họ có vẻ rất băn khoăn nghi hoặc, không ít người trong đó còn có vẻ thất kinh. Đứng trước mặt họ là Lăng Phong vẻ mặt lạnh lùng. Lần trước đã bị Băng Thần Tử lớn tiếng la rầy nên lần này trước mặt Lăng Phong không còn ai dám tự ý làm ồn nữa.

- Ta biết, chư vị nhất định đang rất hiếu kì thành chủ tập trung các vị đến đây để làm gì.

Lăng Phong chậm rãi lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều rất rõ ràng:

- Bây giờ Giản gia và Hạ gia đang bắt tay với nhau chuẩn bị tập kết tinh anh cao thủ nhất cử đồ diệt chúng ta.

Lăng Phong nhìn ra một tia bất an trên mặt của không ít người, còn phần lớn là bi thương và phẫn nộ. Tiếp sau đó hắn lại nói:

- Thẳng thắn mà nói, ta cũng nghĩ nếu chỉ dựa vào một mình Băng gia các ngươi thì không thể nào thắng nổi. Sau trận chiến này, những người còn sót lại của Băng gia có lẽ cũng không đủ một thành, khả năng lớn hơn là tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ mất mạng.

Những lời này vừa dứt, đám đông phía dưới lập tức không giữ nổi im lặng, ồ lên xôn xao. Thụy Tùng trưởng lão tiến lên một bước, quát lớn:

- Lăng Phong, ngươi nói vậy là có ý gì? Hồ ngôn loạn ngữ, tội làm đảo loạn nhân tâm người khác ngươi có gánh nổi không?

- Càn rỡ!

Lăng Phong quát lên một tiếng, uy thế cường đại trên người bức ra, Thụy Tùng đành phải lùi lại một bước. Liền sau đó, Lăng Phong lạnh lùng nói:

- Tên của bản trưởng lão mà ngươi dám gọi thẳng ra sao? Không có tôn ti gì cả. Lui ra!

- Ngươi…. Hừ!

Thụy Tùng không ngờ Lăng Phong lại không chịu giữ thể diện cho mình, quát nạt ngay giữa đám đông như vậy, trong lòng mặc dù phẫn nộ nhưng lão hiểu với tình hình lúc này, việc nội chiến chẳng mang lại lợi ích gì cho Băng gia nên đành nuốt giận.

Lăng Phong lạnh lùng lướt nhìn hắn một lượt, không thèm để ý thêm nữa. Trước đây khi hắn muốn chém chết Băng Hạo, cũng là lão xuất thủ ngăn hắn lại nên mới không thành công. Nếu như không phải thấy lão xác thực một lòng trung thành không có ý xấu thì vừa rồi Lăng Phong đã không bỏ qua cho lão dễ dàng đến vậy.

Lăng Phong từ đầu đã hạ quyết tâm sau chuyện này phải giết chết Băng Hạo, đây là lời hứa của hắn với Băng Thành! Dường như cảm nhận được sát ý của Lăng Phong, Băng Hạo đứng giữa đám đông, thần tình có chút hèn mọn lén lút thu người lại, lộ ra một tia ác độc.

- Hôm nay ta nhận được mật báo, một số người trong chư vị lợi dụng lúc lệnh cấm được buông lỏng mà lén lút đưa gia quyến ra khỏi thành.

Lăng Phong ngữ khí trầm thấp, không hề nghe ra hỉ nộ, càng không thèm quan tâm đế chuyện những lời nói của mình vừa khiến đám đông chấn động, tiếp tục nói:

- Nhân tâm tư an, đây là lẽ thường, ta sẽ không vì chuyện này mà trách cứ.

Nói đoạn, Lăng Phong khẽ giơ mật tín trong tay lên, một khối hỏa cầu lập tức xuất hiện, đốt cháy mật tín thành tro bụi.

Bây giờ thì có thể nhìn thấy không ít người đang phải hít vào một hơi thật sâu. Băng Phong thành không thể được như Tinh Lam công quốc, bất cứ nguyên tố Thiên Hành Giả nào xuất hiện đều cực kì hiếm thấy. Không ít người trong số bọn họ đã từng nhìn thấy Lăng Phong thi triển ra hỏa hệ kiếm nguyên trong trận chiến lần trước, bây giờ lại thấy Lăng Phong thao túng điều khiển hỏa hệ nguyên lực như tay chân, bọn họ đương nhiên cực kì khiếp sợ.

- Ai muốn rời đi, hiện tại có thể lập tức rời khỏi Băng gia, ta đảm bảo sẽ không làm khó chư vị.

Lăng Phong lướt qua một lượt đám đông, nhìn thấy không ít tia hổ thẹn trên khuôn mặt một số người.

Thấy không ai nói gì, Lăng Phong đột nhiên chuyển chủ đề, quát đến chấn đắc nhân tâm. nguồn TrumTruyen.vn

- Nhưng ta hi vọng tất cả đều lưu lại! Nếu như mọi người liều chết ở lại cùng với Băng gia, tất cả những tâm tư sai lầm lúc trước đều không truy cứu! Ai một lòng trung thành trợ giúp Băng gia, sau trận chiến này, Băng gia sẽ không hề bỏ mặc hậu nhân của người đó, nhất định sẽ xây dựng anh linh đường, cúng tế trung hồn của Băng gia!

Mỗi một chữ phun ra như đều có khí thế kim thiết nồng đậm khiến cho lòng người rung động, khiến xương cốt người ta trào lên một cảm giác hưng phấn run rẩy! Những tiếng hô đồng thanh truyền xuất không gian:

- Nguyện sống chết cùng Băng gia!

- Thà chết không lui! Chảy đến giọt nhiệt huyết cuối cùng!

- Dùng trung hồn của ta hóa anh linh!

Quần chúng sôi sục, bị lời nói của Lăng Phong thiêu đốt, sát khí bạo phát từ những tinh anh của Băng gia khiến người ta khó có thể tin nổi. Băng Mặc Viễn đứng bên cạnh cũng kích động đến nỗi không sao kiềm chế. Hắn như lại đang nhìn thấy những vị trưởng bối của Băng gia, vượt qua mọi chông gai trắc trở khai sáng nên cơ nghiệp này. Khó khăn thì đã làm sao, bất quá thì bắt đầu lại từ đầu!

Tinh thần suy sụp của những ngày qua đã biến mất không chút dấu vết!

Lăng Phong dùng niệm thức quét qua một lượt. Hắn linh mẫn phát hiện ra trong không khí sôi sục vẫn có vài người tâm tư tương đối rời rạc, trong lòng không khỏi cảm thán: Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi!

Lúc nãy Lăng Phong dùng chính sách công tâm, trực tiếp tung mật tín ra để những kẻ đang có ý đồ đào tẩu tâm sinh bất an, ngay sau đó lại thoải mái thể hiện sẽ không truy cứu trấn an tâm trạng căng thẳng đó, cuối cùng kích phát sĩ khí quyết chiến, mục đích chính là để giúp Băng gia thực sự chiêu lãm được nhân tâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.