Vù. Ống tay áo Lăng Phong căng lên, lực lượng Cực Thốn Kình ẩn chứa trong đó như một lưỡi dao sắc bén phóng đi. Giản Phưởng kinh hãi, dù cho dục hỏa công tâm thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải nhận ra lực lượng ẩn chứa trong một chiêu này bản thân mình vô luận thế nào cũng không thể chống đỡ nổi.
Xoẹt xoẹt, hắn phát ra một tiếng hét thảm thiết, cho dù đã nhanh chóng lui lại, nhưng một chiêu này của Lăng Phong đã chém ngang qua cổ tay hắn hơn phân nửa, thiếu chút nữa là bị chém rụng!
- Bắt tiểu tử này lại cho ta, ta muốn hắn phải chết!
Giản Phưởng trong lúc lui lại phía sau liền rống lên.
Đáp lại hắn chính là mệnh lệnh lạnh như băng của Lăng Phong:
- Giết toàn bộ!
Không có chút nào do dự, Chu Cương Liệt cười thô lỗ, không tương xứng một chút nào cùng với vẻ bề ngoài hàm hậu chính là sát chiêu âm tàn không gì sánh được của gã mập này. Ngân quang trước trán hắn khẽ rung động, ầm ầm ầm, liên tiếp ba âm thanh bạo tạc, Giản Phưởng vừa chật vật đáp được xuống mặt đất lúc này đã một lần nữa huyết nhục mơ hồ bị đánh bay lên giữa không trung. Lập tức giữa không trung có một cái bóng nhoáng lên, chủy thủ của Lâm Kỳ nhẹ nhàng xẹt qua cổ hắn, một đường màu đỏ mờ mờ xuất hiện trên cổ, máu tươi phụt ra như suối!
- Mau lui lại!
Hai gã trưởng lão phát hiện tình hình không ổn, vội vã gào lên rồi thân thể bay lui về phía sau. Đáng tiếc đã chậm, Khải Ân hét lên một tiếng trầm muộn, nắm đấm xiết chặt hung hăng nện tới, Thương Mang Quyết thi triển ra hơn chục đạo thổ trụ kèm theo tiếng gió rít sắc bén đánh mạnh về hướng bọn chúng. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
- Phốc phốc!
Trên đường trở về, Lăng Phong đã giao cho hắn luyện hoái một khối trung cấp tinh chương, hơn nữa khi thức tỉnh nguyên lực chi thể, Khải Ân đã tiến được vào trung giai hậu kỳ! Lúc này toàn lực xuất thủ, uy lực lớn tới kinh người, hai gã trưởng lão không có bất kỳ chút lực phản kháng nào, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực chưa từng có nện thẳng vào ngực, đến khi lồng ngực bị đập cho nát vụn ngã lăn trên mặt đất thì đã hoàn toàn không còn chút khi tức nào nữa!
Tất cả mọi việc phát sinh trong thời gian vô cùng ngắn, Úc Vi ngây ngốc nhìn Lăng Phong. Cho đến giờ khắc này nàng mới hiểu được câu nói "Có ta ở đây, sư phụ ta không cần cúi đầu trước bất kỳ ai!" của Lăng Phong đến tộc cùng ẩn chứa bao nhiêu phân lượng! Úc Vi khó thể tin nổi lên tiếng hỏi:
- Tất cả bọn họ đều là cao thủ thất tinh, cứ đơn giản như vậy bị các ngươi giết chết, lẽ nào các ngươi đã đạt được tới bát tinh?
- Bát tinh?
Lăng Phong cùng với Khải Ân hai mặt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ tươi cười có chút cổ quái.
- Chưa tới bát tinh, vậy chẳng lẽ là thất tinh đỉnh phong?
- Coi như thế đi.
Lăng Phong hàm hồ đáp lời, hắn không biết nói tình hình thực tế ra cho Úc Vi có trực tiếp đem vị giáo quan như mẹ như chị của mình dọa cho ngất đi hay không.
Úc Vi mang theo một chút thất vọng nói:
- Đúng, các ngươi mới rời đi được bao lâu, sao có thể đạt được tu vi bát tinh cơ chứ?
Tự hồ sợ làm ảnh hưởng tới sự tự tin của Lăng Phong, nàng vội vã bổ sung nói:
- Trong thời gian ngắn như vậy thăng liền hai cấp đạt tới thất tinh đỉnh phong cũng đáng quý lắm rồi!
- Khụ! Khụ!
Được nàng "an ủi" Lăng Phong liên tục vuốt mũi cười khổ không thôi.
Úc Vi lại hướng về phía ba người Hạ Á đằng sau Lăng Phong nói:
- Ba vị này là cao thủ ngươi mời từ Tinh Lam thành về sao? Ba vị có thể tới giải vây cho Băng gia ta. Úc Vi thay mặt trên dưới Băng gia vô cùng cảm kích!
Nói dứt lời nàng liền muốn quỳ phục xuống.
Ba người Hạ Á sợ tới mức nhảy nhót như khỉ, né tránh sang một bên, liên mồm nói:
- Không dám nhận, không dám nhận, có thể theo giáo quan tới đây chính là vinh hạnh lớn lao của chúng ta, ngài nghìn vạn lần không thể như vậy!
Đùa phải không, từ thái độ của Lăng Phong đối với Úc Vi, bọn họ liền có thể nhận ra địa vị Úc Vi trong cảm nhận của Lăng Phong lớn đến thế nào. Khiến một người như thế quỳ lạy đối với mình? Nếu để cho những Huyết Sát Vệ khác biết được, ba người bọn họ còn chẳng bị róc xương lột da mới là lạ.
Giáo quan? Úc Vi hồ nghi hướng về phía Lăng Phong nhìn một cái.
Việc này giải thích ra không biết sẽ phí bao nhiêu thời gian, Lăng Phong vội vã chuyển hướng đề tài, nói:
- Giáo quan, hiện tại Băng Phong thành đến tột cùng thế nào rồi? Vì sao toàn bộ Băng gia lại lui về trong Cung Phụng Các?
Liếc mắt nhìn xung quanh như sợ bị người khác nghe thấy, Úc Vi nhỏ giọng giải thích:
- Giản Bác Dương của Giản gia cùng với Hạ Nhiễm Phong của Hạ gia trước đây không lâu đã vô sỉ liên thủ khiên chiến với đại trưởng lão!
Nói đến đây, nàng cảm kích liếc mắt nhìn Lăng Phong:
- May là có phần sau của công quyết Thốn Kích Quyết ngươi lưu lại, thực lực đại trưởng lão mới tiến thêm một bước lớn, sau một hồi đại chiến cùng hai người kia ở cổng thành đã đánh trọng thương bọn họ, lúc này mới may mắn ngăn chặn được dã tâm của hai nhà. Bất quá đại trưởng lão cũng bởi vậy mà bản thân bị trọng thương, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở trong Cung Phụng Các!
Úc Vi biểu tình có chút sầu lo:
- Hai nhà kia lần này đột kích thế như chẻ tre, đối với nhất cử nhất động của chúng ta lại nắm rõ như lòng bàn tay, đại trưởng lão đang hoài nghi có nội gian. Cũng vì vậy nên toàn bộ lực lượng hạch tâm đã lui lại đến Cung Phụng Các, chỉ còn phái mấy người chúng ta cố thủ ở bên ngoài, cùng giằng co với hai nhà kia. Kẻ vừa rồi bị các ngươi đánh chết chính là thành chủ Dạ Lạc thành!
Nói đến đây, nàng đột nhiên có chút lo lắng, mặc kệ địa vị thế nào, trên danh nghĩa Giản Phưởng chính là thành chủ một thành, cái chết của hắn có khiến cho Dạ Lạc thành mất đi sự nhẫn nại mà triển khai chém giết tanh máu hay không?
Lăng Phong gật đầu, sau khi minh bạch được thế cục hiện tại, bèn nói:
- Ta muốn đi bái kiến đại trưởng lão!
- Ừm, đại trưởng lão nếu nhìn thấy các ngươi trở về hẳn là sẽ rất vui vẻ. Tiểu Phong...
Biểu tình Úc Vi có chút do dự:
- Chuyện khi xưa ngươi sẽ không còn trách đại trưởng lão chứ?
Lăng Phong sửng sốt, chợt hiểu ra ý nàng muốn nói tới sự tình lúc trước khi mình rời khỏi Băng Phong thành, bèn thản nhiên cười nói:
- Ta đã quên từ lâu rồi!
Cũng không phải Lăng Phong nói dối, thật sự là với nội tình của hắn như hiện tại, có thể nói Băng Phong thành căn bản không đủ tư cách đối địch cùng hắn! Lại nói ngày xưa phải đối chiến cũng chỉ vì song phương lập trường bất đồng mà dẫn tới xung đột, Lăng Phong sao có thể ghi hận? Thế nhưng trong lòng hắn chợt hiện lên một tia sát ý, người khác có thể bỏ qua, nhưng Băng Hạo phải chết!
Thấy biểu tình Lăng Phong không giống giả bộ, Úc Vi thở ra một hơi, nàng chăm chú nhìn Lăng Phong rồi thận trọng nói:
- Lúc trước đại trưởng lão viết thư cho các ngươi là ôm ý niệm vạn nhất trong đầu, hi vọng ngươi có thể dựa vào quan hệ giao hảo cùng với Nạp Đa gia tộc xin được viện binh trở về!
Nàng lại nhìn về phía nhóm người Khải Ân, thấp giọng nói:
- Giản Bác Dương cùng với Hạ Nhiễm Phong đều có tu vi bát tinh đỉnh phong, nếu như đại trưởng lão trọng thương có thể khỏi hẳn, lại thêm các ngươi cũng có thể chấn nhiếp chúng một chút. Nhưng nếu như không ổn thì...
Úc Vi nhìn thật sâu vào mắt Lăng Phong:
- Các ngươi phải sớm rời khỏi Băng Phong thành, nghìn vạn lần không thể lẫn trong vũng nước đục này! Lấy tư chất của các ngươi, về sau nếu như có tâm thì nhất định có thể vì Băng Phong thành báo thù rửa hận!
Thấy ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, trong lòng Lăng Phong vô cùng cảm động, rõ ràng Băng Phong thành rất cần lực lượng do mình dẫn tới, thế nhưng điều Úc Vi nghĩ đến đầu tiên vẫn là an toàn của mình, nàng vẫn che chở cho mình như trước đây không hề thay đổi.
- Người cứ yên tâm, ta sẽ tự chiếu cố tốt cho bản thân!
Bởi nhóm người Giản Phưởng chết ở phủ thành chủ, Lăng Phong lo rằng nếu như Bạch Nham vẫn còn lưu lại đây chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc, vì vậy liền để cho toàn bộ bọn họ theo mình đi tới Cung Phụng Các. Hiểu rõ mấu chốt trong đó, Úc Vi cũng không phản đối. Ngay cả Bách Thanh bởi vì tận mắt nhìn thấy một màn này nên cũng được đi thoe theo bọn họ, trong lòng hắn tự nhiên hưng phấn không thôi, với thế cục như hôm nay, có nơi nào an toàn hơn so với Cung Phụng Các?