Tinh Ngự

Chương 226: Thích Thiên Ách (2)




Với nhân loại sinh linh mà nói, linh hồn chính là cơ sở, chỉ khi linh hồn có cảm ứng mới có thể làm đủ mọi động tác công kích phòng ngự. Linh hồn đã bị cấm chế. Hỏa hệ kiếm nguyên đang phóng ra năng lượng ba động cũng ngưng trệ, chỉ thấy vòng sáng thanh sắc không ngừng thu nhỏ, còn hồng sắc quang mang từ bên ngoài một lần nữa lại tràn ngập xông tới.

"Không được. Không thể như vậy được!"

Lăng Phong cả kinh, liều mạng thôi thúc niệm thức vận chuyển, nhưng cảm thấy phảng phất như niệm thức biến thành một ngọn núi cao, bản thân bất quá chỉ là con kiến hôi nhỏ bé mà thôi. Muốn lay chuyển tòa núi này độ khó không cần phải nghĩ. Lăng Phong dựa theo pháp môn tu luyện linh hồn uy áp điên cuồng vận chuyển. Ông một tiếng, thức hải của hắn phảng phất như hoàn toàn tan vỡ, khí tức đóng băng cứng ngắc kia rốt cuộc cũng bị phá vỡ tạo nên một cái khe nhỏ.

Oanh, ánh mắt Lăng Phong biến thành ngân quang xán lạn, nhập định vứt bỏ sợ hãi, thương xót, kinh ngạc,... loại trạng thái thần bí này một lần nữa lại xuất hiện. Ba động vô hình vô sắc từ thân thể hắn lan tỏa bốn phương tám hướng. Âm thanh đang vang vọng trong không gian kia tựa hồ ngưng trệ một chút, tựa như không thể tin tưởng được Lăng Phong có thể kháng cự lại sự xâm nhập của thanh âm. Ngay sau đó, cường độ âm thanh lại tăng thêm trăm nghìn lần, ầm ầm như muốn nghiền nát Lăng Phong. Phảng phất như một khối cự thép rơi xuống đầu!

Oang oang oang!

Niệm thức không ngừng dao động, ở bốn phía xung quanh Lăng Phong hình thành một vòng bảo hộ vô hình, Lăng Phong liên tục dùng niệm thức chịu hơn mười lần công kích linh hồn uy áp. Vòng tròn lung lay sắp đổ, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa mà vỡ tan, linh hồn uy áp vô cùng vô tận như đê vỡ cuồn cuồn tràn đến.

Thức hải bị một kích như biển gầm dâng lên vô số ba đào, Lăng Phong triệt để rơi vào hôn mê!

...

Đây là nơi nào?

Lăng Phong chậm rãi mở mắt, nhìn chung quanh có chút không rõ. Lọt vào trong tầm mắt chỉ là những hình ảnh lay động bất định, đợi một chút hắn rốt cục mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Đỏ sậm, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ, tường, mặt đất, ghế,.. tất cả chỉ là một màu đỏ. Mà bản thân hiện giờ đang nằm trên một cái giường màu nhũ bạch không chút tạp chất nào. Trái tim của Lăng Phong thiếu chút nữa nhảy ra.

Chích viêm thạch! Cả cái giường này dĩ nhiên dùng cực phẩm chích viêm thạch mà rèn thành, phẩm chất so với ngoại giới cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Lại nhìn sang một hướng khác, một thân ảnh quay mặt vào tường thản nhiên đứng thẳng, không biết đang suy nghĩ gì. Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt Lăng Phong, thân ảnh đó chậm rãi xoay người lại.

Lăng Phong không nhịn được chấn động, người trước mắt quả thật kỳ dị, đơn luận tướng mạo hắn như người viễn cổ, nhưng cái này vẫn không làm cho Lăng phong khiếp sợ. Kỳ quái chính là màu sắc thân thể hắn cũng một màu đỏ đậm giống với xung quanh! Đồng thời thân thể của hắn bề ngoài như sóng gợn dao động không dứt, khiến cho chiếc trường bào màu đỏ cũng tung bay theo.

Thấy Lăng Phong tỉnh lại, xích sắc quái nhân hơi chút do dự, đột nhiên cúi đầu bái thật sâu.

Lăng Phong cả kinh, cuống quít từ trên chiếc giường hỏa tinh ngọc tủy đứng dậy:

- Tiền bối, người đang làm gì đó? Mau mau đứng lên!

Tuy rằng mình không rõ ràng lai lịch quái nhân này, nhưng lúc trước khi mình chưa ngất đi là đang ở bên trong hỏa diễm, bây giờ lại được di chuyển đến đây rõ ràng là nhờ vào xích sắc quái nhân này. Nghiêm ngặt mà nói, xem như hắn đã cứu mình một mạng, bản thân sao có thể nhận một lễ trọng như vậy?

Xích sắc quái nhân mở miệng, thanh âm làm cho người ta thấy ong ong, kèm theo một cỗ khí tức như lưu huỳnh, phảng phất như loại tinh thiết thượng hảo bị chiếc búa tạ hàng trăm cân nện vào, luồng khí lưu nóng rực trào ra. Câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho Lăng Phong khiếp sợ khôn kể:

- Đại sư, vừa rồi khiến hỏa diễm phun trào và thi triển Vực Năng đóng băng đều là tại ta, cầu mong đại sư tha thứ.

Nếu không phải thấy quái nhân vẻ mặt chân thành, Lăng Phong hầu như sẽ cho rằng hắn đang trêu đùa mình, cường độ Vực Năng mãnh liệt như vậy dĩ nhiên là do người này thi triển? Vậy mà mình lại cho rằng đó là uy lực của thiên địa, có thể thi triển được Vực Năng cường đại như vậy, người này có tu vi ra sao? Càng làm cho Lăng Phong kỳ quái chính là, người này phất tay một cái là đủ để giết chết mình, cần gì phải hướng bản thân mình cầu xin tha thứ?

Có ý nghĩ này, Lăng Phong cau mày nói:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Thấy Lăng Phong thần tình không chút tức giận, xích sắc quái nhân đột nhiên kinh hỉ nói:

- Đại sư, ngài không trách tội ta?

Lăng Phong cười khổ nói:

- Ngươi tuy rằng thi triển Vực Năng vây khốn ta, nhưng cuối cùng ta có thể thoát được cũng liên quan tới ngươi không ít? Đã như vậy, tối đa cũng chỉ tính là có thêm chút rắc rối, ta cần gì phải trách ngươi? Hơn nữa một phen rắc rối này đối với ta mà nói chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu.

Lời này của Lăng Phong thực sự là nghĩ sao nói vậy, rơi xuống miệng núi lửa, một phen lịch lãm này đem đến cho hắn chỗ tốt rất lớn, không chỉ có đại lượng nguyên lực được hỏa hệ kiếm nguyên hấp thu, quan trọng hơn chính là lúc cuối đối kháng với Vực Năng đã kích động tới thức hải của hắn, hiện tại Lăng Phong cảm thấy trong thức hải linh khí càng thêm linh động hơn so với trước, niệm thức được tăng cường không ít, chắc hẳn là năng lực Thuật Luyện Sư bản thân lại được đề thăng!

Chợt, Lăng Phong hỏi:

- Bất quá, ngươi vì sao lại gọi ta là "đại sư"?

Thích Thiên Ách hơi do dự, cẩn thận mà nói:

- Ngài hẳn là một vị Thuật Luyện Sư tôn quý? Hơn nữa ngài còn là linh hồn song phân chi thể?

Oanh một tiếng, phảng phất như sấm sét nổ vang. Thần tình Lăng Phong đại biến. Ngoại trừ Sang Sư, không người nào biết hắn là linh hồn song phân chi thể. Cho dù nhóm người Mạch Kha biết hắn có thể kiêm tu Thuật Luyện Sư cùng với Thiên Hành Giả, nhưng lại không rõ ràng vì sao hắn làm được như thế, vậy mà Thích Thiên Ách một câu nói toạc ra bí mật quan trong nhất của Lăng Phong! Một tia sát khí sắc bén lộ ra, nếu như tự biết không phải là đối thủ của Thích Thiên Ách, Lăng Phong hầu như sẽ xuất thủ giết chết hắn ngay tại chỗ.

- Không không không!

Thích Thiên Ách nhận thấy được ý nghĩ của Lăng Phong, cuống quýt liên tục khoát tay nói:

- Đại sư, ngài hiểu lầm, ta không có tâm tư gì khác, chỉ làm muốn thỉnh cầu đại sư hỗ trợ ta luyện chế một khối Tinh Kỹ tinh chương là được!

Tinh Kỹ tinh chương? Lăng Phong mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng tìm tòi trong ký ức tri thức lại không thấy, hắn không nhịn được hỏi:

- Cái gì là Tinh Kỹ tinh chương?"

- Ngài không biết?

Thích Thiên Ách so với Lăng Phong còn kỳ quái hơn, hắn không nhịn được lẩm bẩm nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

- Chả nhẽ sư tôn ngài không nói với ngài sự tình liên quan tới tinh kỹ sao? Không, không đúng, ngài hiện tại chưa đạt đến cảnh giới Thánh vực, lại có thể vận dụng niệm thức chống lại linh hồn uy áp, rõ ràng là kết quả tu luyện tinh kỹ. Chẳng lẽ là sư tôn ngài phòng ngừa ngài phân tâm, vì vậy mặc dù truyền thụ tuyệt học nhưng lại không giảng giải sao?

Ngay sau đó, Thích Thiên Ách trầm ngâm nói:

- Cũng đúng, ngài là linh hôn song phân chi thể. Ngày sau có thể là một nhân vật truyền kỳ vô thượng đứng trên đỉnh phong của Thuật Luyện Sư, hiện tại nếu như biết được quá nhiều sẽ bị phân tâm, thế cũng không phải là chính đạo

Lăng Phong trong lòng khẽ động, từ trong lời lẩm bẩm của hắn, Lăng Phong suy đoán đại khái được một chút, xem ra bản thân thi triển linh hồn uy áp đã khiến hắn nhìn ra thân phận Thuật Luyện Sư của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.