Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 5: Góc khuất bách hoa




Hạ Phẩm Dư thực sự rất ngưỡng mộ người mà Hầu gia phái nàng tới hầu hạ. Đó là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng lại bì giày vò đến độ không ra hình người.
Lần đầu tiên Hạ Phẩm Dư đến căn phòng tối này, liền thấy một chiếc cửa sổ nhỏ, thông qua cửa sổ đó, nàng thấy hình ảnh một vị cô nương còn trẻ tuổi đang tiếp khách làng chơi. Sau khi biết mục đích tạo ra căn phòng tối này, sắc mặt nàng trắng bệch, nhanh chóng quay sang phía khác, không bao giờ nhìn lại chỗ đó một lần nào nữa.
Trước kia nàng từng nghe những tiểu thái giám thường phải ra ngoài hành sự kể, một trong số đó chính là chuyện về những căn phòng tối bên trong lầu xanh, kĩ viện. Những căn phòng này được lập ra với mục đích phục vụ cho những vị khách có sở thích quái dị. Đó là muốn thưởng thức cảnh tượng hoan hỉ giữa khách làng chơi và gái lầu xanh. Sau mỗi lần xuất cung về, các tiểu thái giám kể lại những câu chuyện loại này thường khiến đám cung nữ bàn tán một thời gian.
Còn nhớ lúc nàng trực đêm tại điện Ngọc Trì. Có vài cung nữ to gan, thậm chí đã đưa lời chọc ghẹo nàng “Phẩm Dư tỷ, tỷ thường xuyên hầu hạ tại cung Ngọc Trì, những cảnh tượng Hoàng thượng cùng mỹ nhân trêu đùa, hoan hỉ, tỷ đứng một bên quan sát, chẳng phải cũng giống như những vị khách có sở thích quái dị kia hay sao?”
Dứt lời, đám người đó liền bật cười sung sướng, còn nàng vẫn mím chặt đôi môi, mỉm cười lạnh lùng, tiếp tục làm công việc của mình.
Một sợi dây thừng to, được vòng qua xà nhà phía trên, hai đầu thả xuống trói chặt hai cánh tay của vị cô nương kia. Trên tay hằn vết trói rõ rệt, bật cả máu tươi, vô cùng đáng sợ. Cả thân người vị cô nương đó bị treo lên, chỉ có hai đầu mũi chân là chạm được xuống đất, tóc tai xõa xượi, y phục phía trước ngực bẩn thỉu. Cô nương này thậm chí còn bị điểm huyệt câm, chỉ duy mỗi đôi mắt trừng lên ngập tràn nét căm hận, nhìn chằm chằm về phía Bình Viễn Hầu gia.
Hạ Phẩm Dư còn nhớ, Bình Viễn Hầu gia từng nói, sợi dây thừng trói vị cô nương kia được gọi là dây thừng Đông Hải, được làm theo cách rất đặc biệt, vô song dẻo dai, đao kiếm cũng không làm nó đứt được, ngay cả người có võ nghệ cao cường cũng khó lòng thoát khỏi. Cứ nhìn lúc này mà xem, vị cô nương này chỉ cần vùng vẫy một chút là sợi dây thừng Đông Hải sẽ thít chặt hơn, khuôn mặt đồng thời hiện lên sự thống khổ, đau đớn.
Hạ Phẩm Dư không phải người câm cũng không phải kẻ điếc, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được Hầu gia căm hận vị cô nương này đến mức độ nào, thậm chí còn hận đến mức muốn lập tức bóp chết nhưng lại không muốn vị cô nương này chết quá sớm, mà phải đày đọa nàng ta đến mức ‘sống không bằng chết’.
Thế nhưng ai sống ai chết đều không liên quan đến Hạ Phẩm Dư, nàng chỉ cần làm theo đúng lời dặn của Hầu gia là được. Khoảnh khắc Hầu gia gọi tên của vị cô nương này ra, bàn tay đang bưng khay đồ ăn của nàng bắt đầu run rẩy. Nàng kinh hoàng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, vẻ ngoài đã suy nhược đến mức tàn tạ trước mặt mình. Nàng ấy họ Hạ, và nàng cũng họ Hạ…
“Họ Hạ?”
“Họ Hạ?”
“Hưm, thực là khác xa mười vạn tám ngàn dặm.”
Trong tâm trí nàng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên Bình Viễn Hầu gia nghe thấy tên nàng, thanh âm của ngài vừa có phần kinh ngạc lại nhuốm vẻ lạnh băng. Rồi lúc nàng bị lôi đến cung Vạn Xuân để Hoa Quý phi hỏi chuyện, người trước tiên kinh ngạc sau đó lại lạnh lùng chế diễu.
Bây giờ nghĩ lại, phản ứng của hai người họ nhất định là có liên quan đến vị cô nương họ Hạ xinh đẹp trước mặt nàng lúc này. Có điều, rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nàng không muốn biết, bởi vì ở trong hoàn cảnh này, nếu biết quá nhiều thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng như chơi.
Hạ Phẩm Dư múc một thìa cháo trắng đưa tới bên miệng vị cô nương họ Hạ kia.
Cùng lúc trong căn phòng đối diện với căn phòng tối này đang diễn ra cảnh tượng khiến người ta buồn nôn. Cô nương trong Bách Hoa Đường hét lên thảm thiết, kinh hoàng từng đợt, khiến người ta vô cùng khó chịu, trái tim theo đó mà quặn thắt, đớn đau.
Cả một đêm trời chịu sự giày vò trong căn phòng tối này khiến vị cô nương họ Hạ tột cùng thống khổ. Hạ Phẩm Dư định đút cho nàng một thìa cháo nhưng lại bị nàng đẩy ra.
Có lẽ do cùng họ, nên vị Hạ cô nương trước mặt khiến Hạ Phẩm Dư cảm thấy động lòng xót xa, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, nàng quyết định can dự vào chuyện của người khác, nên bình thản nói “Không nhìn, không nghe, không nghĩ, trái tim tự nhiên sẽ được an lành.”
Sau khi Hạ Chi Lạc nghe được câu này, liền ngây lặng nhìn Hạ Phẩm Dư, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Hạ Phẩm Dư hoàn toàn không biết chỉ một câu nói ngắn ngủi của mình đã khiến cho Hạ cô nương kia tỉnh ngộ nhưng ngược lại lại chọc cho Tư Hành Phong đứng một bên nhẫn nhịn bấy lâu tức giận điên cuồng, đưa tay phẩy mạnh bát cháo trên tay Hạ Phẩm Dư, phẫn nộ kéo nàng ra khỏi căn phòng tối. Sau khi đi qua vài ngã rẽ, ngài đẩy nàng vào một gian phòng thượng hảo. Đóng sập cánh cửa lại, sau khi gạt hết bình và ly trà trên mặt bàn xuống đất, ngài tuyệt vọng ngồi thượt xuống ghế.
Đáng chết, không biết Tây Lăng Xuyên hạ thuốc lúc nào? Ngài đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng hoàn toàn không ngờ thứ thuốc này lại phát tác chậm như vậy, lúc này cảm giác bất an, điên cuồng trong tim càng lúc càng mãnh liệt hơn. Tây Lăng Xuyên hẳn là đã cố tình làm vậy, nhằm mục đích muốn ngài phải khuất phục, nhưng ngài quyết chịu đựng, dù thế nào đi nữa. Đưa hai tay chống trán, ngài thét về phía Hạ Phẩm Dư đang tựa bên bức tường “Mau, mau đi lấy một chậu nước lạnh tới đây cho ta.”
Hạ Phẩm Dư ngay khi bước vào phòng đã cảm thấy Hầu gia có điều gì đó lạ thường, không dám nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp “Dạ, thưa Hầu gia.”
Quay người bước ra khỏi căn phòng, Hạ Phẩm Dư đứng trong một hành lang dài, dưới chân là một tấm thảm đỏ hoa lệ. Nàng thận trọng nhìn ra xung quanh, bốn bề chìm trong im lặng, không thấy một bóng người.
Nơi đây vốn là Bách Hoa Đường, là nơi đàn ông tới mua vui, hưởng lạc. Mỗi bước nàng đi vì thế càng phải thận trọng vô cùng, nếu bước sai một bước có khả năng hủy hoại cả cuộc đời mình. Trong lòng nàng lại nghĩ không hiểu Hầu gia làm sao, nhưng xem tình hình có vẻ không ổn, nếu nàng đi lâu quá, sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Hạ Phẩm Dư siết chặt nắm tay, khẽ hít sâu một hơi, ưỡn ngực thẳng người, tìm đường theo trí nhớ, hi vọng có thể tìm được vị tú bà khi nãy hay mấy vị cô nương ở đây, để xin giúp mang tới một chậu nước lạnh.
“Ngươi muốn đi đâu thế?” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
Giây phút quay người lại, Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng mừng rỡ, người đang đứng trước mặt chính là Cảnh Trung.
Trước tiên, nàng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó dịu dàng lên tiếng “Hầu gia có lệnh, mang một chậu nước lạnh đến cho ngài.”
“Nước lạnh?” Cảnh Trung nhướn mày nghi hoặc.
“Đúng thế, ngài cần một chậu nước lạnh.” Hạ Phẩm Dư gật đầu khẳng định.
Cảnh Trung đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, đôi mày cau chặt, sắc mặt thoáng biến đổi rồi bình thản nói “Nơi này là Bách Hoa Đường, một vị cô nương như ngươi đừng có đi lại lung tung. Ngươi cứ quay về căn phòng đó hầu hạ Hầu gia trước đi. Ta sẽ đi lấy nước.”
“Đa tạ, vậy phiền huynh rồi.” Hạ Phẩm Dư cảm tạ rồi quay mình trở lại căn phòng khi nãy.
Thế nhưng vừa bước vào phòng, nàng liền nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập lại, nàng kinh hãi quay đầu nhìn, liền phát hiện ra cánh cửa đã bị Cảnh Trung đóng chặt, khóa lại.
Hạ Phẩm Dư ngây người nhìn cánh cửa trạm trổ tinh tế hồi lâu rồi mới định thần, chỉ là nàng không hiểu tại sao Cảnh Trung lại phải khóa cửa như vậy.
Mọi thứ trước mặt Tư Hành Phong dần trở nên mơ hồ, ánh mắt tìm mãi chẳng thấy trọng điểm, cả người ngài mềm nhũn không thể chống đỡ được thêm nữa.
Tại sao nước lạnh vẫn chưa được đưa tới?
Bỗng một mùi thơm thanh nhã, dịu nhẹ thoang thoảng bên cánh mũi, kích thích từng dây thần kinh trong não bộ Tư Hành Phong.
Đáng chết, tại sao thứ thuốc độc xuân dược lại chọn đúng thời điểm này phát tác? Nơi này là Bách Hoa Đường, là lầu xanh, kĩ viện, phụ nữ tuy rất nhiều, nhưng chưa có sự cho phép của ngài, kẻ nào dám tự tiện xông vào? Uông tú bà kia làm việc kiểu gì thế?
Biểu cảm trên khuôn mặt Tư Hành Phong lúc này vô cùng đáng sợ, khoảnh khắc quay đầu nhìn sang thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị đang quay lưng lại phía mình, ngây lặng người nhìn vào cánh cửa.
Là người phụ nữ ngớ ngẩn họ Hạ, không phải ngài đã bảo nàng đi lấy nước lạnh rồi sao? Tại sao lại ở trong căn phòng này chứ?
“Ta đã bảo ngươi đi lấy nước lạnh, sao ngươi còn ngây thần ra đấy, nhìn cái gì chứ hả?”
Tư Hành Phong lại thét lên, khiến cho Hạ Phẩm Dư tột cùng kinh hãi, sau khi nhanh chóng định thần, lúc quay đầu lại nàng thấy ngài đã đứng ngay trước mặt mình, hai mắt rực lửa.
Ánh mắt Hầu gia lúc này không có trọng điểm, mơ màng, ngần ngơ, sắc mặt đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Những trạng thái dị thường này khiến nàng cực kỳ nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi linh tinh, đành mím chặt môi, cúi người, cung kính trả lời “Hồi bẩm Hầu gia, Cảnh Trung bảo nô tì đừng chạy lung tung, huynh ấy sẽ đi lấy nước thay nô tì ạ.”
Cảm xúc vừa mới trỗi dậy, khí huyết toàn thân lại hừng hực điên cuồng, kích thích mọi ham muốn dục vọng trong người Tư Hành Phong. Cùng lúc ngài bỗng cảm nhận giọng nói của người phụ nữ trước mặt mới dịu dàng ấm áp làm sao, lại mềm mại tựa nước, khiến ngài không cách nào chịu được mà run rẩy toàn thân.
“Ngươi…” Ngài muốn lên tiếng, muốn bảo người phụ nữ họ Hạ này mau rời khỏi, nhưng toàn thân bừng bừng rực lửa khiến cho ngài nhất thời không thốt được nên lời. Ngài cố gắng kìm chế, đưa tay tóm lấy y phục trên người nàng, định ném ra ngoài nhưng khoảnh khắc bàn tay chạm vào thân thể mềm mại của nàng, ngài lại như mất hết mọi khống chế, ngược lại liền kéo nàng vào vòng tay của mình.
Trước hành động bất ngờ của Tư Hành Phong, Hạ Phẩm Dư tột cùng kinh hãi, đôi mắt trợn tròn không biết phải làm sao “Hầu gia, ngài…”
Trên người Hạ Phẩm Dư thoang thoảng mùi hương ngọt ngào khiến Tư Hành Phong không thể kìm chế thêm được. Lực đạo càng lúc càng lớn, ngài ghì chặt nàng vào lòng, chỉ hận không thể khiến nàng cùng mình hòa thành một thể. Ngài vùi mặt sâu trong mái tóc nàng, không ngừng tận hưởng, hương thơm ấy cùng lúc không ngừng kích thích thần kinh của ngài.
Hạ Phẩm Dư bị ôm chặt đến mức suýt nữa thì ngạt, nàng khẽ há miệng không ngừng hít thở.
Bao nhiêu năm hầu hạ tại cung Ngọc Trì, dù cho nàng có tì nộn, ngốc nghếch đến mấy, lúc này ghé sát vào thân thể nóng rực của Hầu gia, lập tức cảm nhận được sự khác thường từ ngài, cũng đồng thời hiểu ra ngài đã bị trúng xuân dược, bản thân ngài đang đau khổ, vùng vẫy để chống đỡ. Cuối cùng, nàng cũng hiểu tại sao trên xe ngựa lúc nàng ngã lên người ngài, đột nhiên ngài lại tức giận đến vậy, nhưng tại sao đến tận lúc này thứ thuốc này mới thực sự phát tác dược tính.
Lại còn tên Cảnh Trung kia nữa, biết nàng cần nước lạnh, đáng ra phải hiểu có chuyện gì đang xảy ra, còn chủ động nói sẽ đi lấy giúp, thực ra hoàn toàn không phải lo lắng cho sự sống chết của nàng mà là quan tâm đến chủ nhân của mình. Không biết ngài ấy có chịu được dược tính của thuốc độc hay không? Và nếu không kìm chế được, thì chẳng phải nàng chính là thứ thuốc giải tuyệt vời nhất sao?
Không, nàng không phải là thuốc giải, nàng không thể cứu ngài mà cũng không muốn cứu ngài. Nếu để cho Hoàng thượng hay là Hoa Quý phi biết được nàng với Hầu gia đã xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ không để nàng yên ổn.
Mà nàng còn muốn sống rời khỏi nơi này, rời khỏi kinh thành Vân Hổ, để hưởng thụ cuộc đời tự do mà nàng từng khao khát.
Không được, không được, không được, không được…
Nàng bắt đầu cảm thấy tột cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên trong mười chín năm, nàng cảm thấy bất an là vậy, thế nên nàng bắt đầu vùng vẫy điên loạn, hai cánh tay đưa lên làm tấm lót ngăn cách giữa thân thể hai người.
Khuôn mặt nóng bỏng của Tư Hành Phong chạm vào khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo của Hạ Phẩm Dư, rồi ngài ôm lấy thân thể nhẹ bẫng như bông của nàng, đột nhiên cảm thấy thứ cảm giác đang bùng lên trong lòng thật sung sướng như thể đang được cưỡi mây. Ngài mỉm cười tươi tắn, đôi mắt mơ màng đang cố nhìn cho thật rõ, khóm má trắng trẻo, đôi môi tinh khiết trước mặt mình. Ở nàng toát lên vẻ đẹp không thể che dấu, làn da mịn màng tựa nước, tươi tắn, nõn nà.
“Hầu gia, xin ngài hãy cố gắng kiên trì, trước tiên hãy thả nô tì ra, có được không? Nô tì sẽ gọi người mang nước lạnh đến cho ngài.” Hạ Phẩm Dư quay mặt vùi đầu vào phía trước ngực ngài, đôi bàn tay bị kìm kẹp, cả thân người đã bị ngài ôm chặt, mở miệng nói những lời cầu cạnh khẩn thiết khiến người ta không khỏi xót thương.
“Nước lạnh…” Nghe giọng nói ấm áp của nàng, đột nhiên, vầng trán của ngài lại đổ mồ hôi, miệng mơ hồ nói ra mấy chữ “Không kịp nữa rồi…”
Ngài đưa tay vuốt lấy mái tóc đã rối bời của nàng, mái tóc mềm mượt từ từ xõa tung, bàn tay ngài luồn vào mái tóc. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng khiến ngài say đắm, hoàn toàn không thể kìm nén được niềm khát khao trong lòng, liền đặt một nụ hôn lên mái tóc của nàng. Lúc này Tư Hành Phong bỗng thấy thân hình bé nhỏ, yếu ớt của nàng khẽ run rẩy, đôi môi ngài dần dịch chuyển từ mái tóc sang vành tai, vầng trán rồi chiếc mũi…
“Không được…” Cho dù Hạ Phẩm Dư trốn tránh cách nào thì đôi môi tràn đầy khao khát đó vẫn không ngừng tiến tới, đặt nụ hôn lên bờ môi đang hé ra vì quá kinh ngạc của nàng. Hơi thở ấm nóng, chiếc hôn thân mật khiến nàng chẳng thể nào tìm được khoảng trống mà lên tiếng can ngăn.
Đôi môi mềm mại, hơi thở mang theo hương thơm quyến rũ khiến trái tim Tư Hành Phong dần trầm lại, không thể phân biệt được đây là do dược tính phát tác hay vì cái gì khác nữa.
Bỗng Tư Hành Phong cảm thấy một cơn đau đớn bùng lên, khiến ngài bất đắc dĩ phải rời môi mình ra.
Không ngờ nàng dám cắn ngài! Sau khi nếm vị tanh nồng của máu, ngài đưa lưỡi liếm phần môi bị nàng cắn, ánh mắt rừng rực lửa giận, nhìn nàng, bàn tay càng lúc càng thêm siết chặt.
Dục vọng chiếm lĩnh, điều khiển toàn bộ thần kinh, trí óc khiến ngài gần như mất hết lí trí, không để tâm đến tiếng hét cùng sự vùng vẫy của Hạ Phẩm Dư, ngài ôm chặt lấy vòng eo nàng rồi bế bổng lên, đi về phía chiếc giường thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.
Không biết bao lâu sau, tiếng mở khóa bên ngoài khẽ vang lên.
Tư Hành Phong nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào thành giường, khiến cả chiếc giường rung lên dữ dội.
Ngài vừa thẹn vừa phẫn nộ nghiến chặt răng, dường như không tin vào mắt mình, khi nhìn về phía người phụ nữ đang nằm co ro trên giường, tóc tai rối bời, y phục xộc xệch, khuôn mặt bàng hoàng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào tấm rèm thêu hòa bên thành giường, người phụ nữ cũng mang họ Hạ giống kẻ khốn kiếp kia.
Ngài bàng hoàng lui người về cạnh bên chiếc bàn, ánh mắt bất giác nhìn vào chiếc chăn, đang che lên một vết máu đỏ chói lóa.
Thật không ngờ lần này ngài đã không chịu đựng nổi, thật không ngờ ngài lại… cưỡng đoạt người phụ nữ này.
Ngài chán nản nhắm chặt đôi mắt, thật không hiểu nổi thứ cảm xúc rối bời trong lòng mình lúc này là gì, lại nắm tay, nghiến răng nói “Ngươi, mau mặc y phục chỉnh tề, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài.” Nói xong, ngài bước ra khỏi cánh cửa gỗ đàn hương được trạm trổ tinh tế.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Phẩm Dư.
Nàng vùi sâu khuôn mặt vào hai bàn tay, cố gắng vuốt mạnh dọc hai khóm má, trái tim không hiểu bị thứ gì đố bóp nghẹt, bức bối, khó chịu vô cùng, lúc này nàng chỉ muốn bật khóc. Thế nhưng nàng lại chẳng thể khóc ra nước mắt, từ đầu chí cuối, nàng chưa từng rơi một giọt lệ nào. Cho dù đã đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời người con gái, chịu đựng nỗi đau đớn như xé ruột gan, nhưng nàng chưa từng rơi nước mắt.
Mọi người nói không sai, nàng đích thực là một con người không máu không nước mắt.
Đưa tay chạm vào y phục, nàng muốn mặc lên, chỉ có điều y phục không còn được hoàn chỉnh như trước, trên đó dấu vết bị xé rách giống hệt như con người nàng lúc này, đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.
Thế nhưng hoàn chỉnh hay không, nàng không hề để tâm, những gì cần đến nhất định sẽ đến, chẳng qua là đến sớm hay muộn mà thôi.
Hạ Phẩm Dư ngây người mặc bộ y phục lên người, xé một đoạn chân váy, thắt nút buộc chặt lại ở vùng eo.
Trong phòng, im lặng như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sau khi mặc xong y phục, chỉnh lại đầu tóc, nàng liền bước ra khỏi căn phòng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.