Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 4: Như người xa lạ




Hai giờ sáng, Bạch Phí Ưu rời Niên Hoàng Thượng Đỉnh về Quý Bắc Đình.
Thật chất, ở thành phố S này, anh có mua biệt thự nhưng lần này lại đến Quý Bắc Đình ở. Khá buồn cười, vì người con gái anh yêu đang làm ở khách sạn này.
Người con gái anh yêu suốt mười lăm năm. Từ khi anh chỉ là cậu con trai 14 tuổi. Năm ấy hai bên gia đình hợp tác làm ăn. Anh chán ngắt với việc của người lớn, nên cứ đi lòng vòng khuôn viên của nhà hàng nơi hai người đàn ông trong phòng riêng đang vui vẻ trò chuyện.
Ngay bên bờ hồ, bóng trắng nhỏ xin đang ngồi trên xích đu, bàn tay phải luôn ôm chặt gấu bông. Như thiên sứ nhỏ giáng trần.
Nụ cười cô bé cũng ngọt ngào không kém khi nhìn thấy anh.
Cô bé rời xích đu. Chạy lon ton lại chổ anh, chỉ để chào làm quen.
“Chào anh, em là Ân Ân.”
Anh cũng bắt đầu cảm tình với cô bé xinh xắn này “Chào em, anh là Tiểu Bạch.”
“Vâng. Anh Tiểu Bạch cao thật. Lúc nãy em đã thấy anh đi theo chú Bạch. Anh sắp cao bằng chú luôn.” Dáng cô bé nhỏ nhắn, chỉ đứng đến eo của anh. Nên nhìn khác gì búp bê nhỏ đâu.
Anh cười, anh cao vì di truyền từ mẹ chăng? Mẹ anh lúc còn trẻ là người mẫu cho tạp chí điện ảnh mà.
“Rồi sau này Tiểu Ân cũng sẽ cao lớn hơn.”
“Thật chứ?” Cô bé nắm lấy tay anh “Vậy anh Tiểu Bạch đợi em lớn chung nhé!”
Anh gật đầu.
Đó là sự gặp gỡ bắt đầu cho cuộc tình của đời anh. Anh sống trong môi trường nghiêm khắc từ bé. Nên Hàn Ân bước vào đời anh như là cơn gió mát tưới vào đồng ruộng đang dần khô cằn trong tim anh.
Bạch Phí Ưu hôm nay uống nhiều rượu. Trương Trực Nam cũng uống cùng anh hết bốn chai whisky, đã say trước đó và được bên khách sạn đưa về phòng. Còn anh, vẫn tỉnh táo.
Khi gặp lại cô sau năm năm, anh rất muốn ôm cô, hôn cô đến điên đảo. Người con gái anh yêu đứng trước mắt mình, bận sườn xám. Đôi chân dài, cùng trang điểm nhẹ nhàng cũng làm anh khô khốc cả miệng.
Lúc đó anh rất muốn cầm lấy áo khoác mình khoác lên người cô. Trời đang giữa đông lại bận sườn xám, anh thấy cô thở cả ra khói.
Nhưng lời nói cứ vang mãi trong đầu anh “Mày không xứng đáng!”, hai bàn tay anh vội đút vào túi quần, rời bước đi.
Chắc năm năm, cô đã hận anh.
Đêm nay, anh lại thức trắng.
***
Tiếng báo thức 6 giờ sáng.
Hàn Ân vừa trải qua giấc mơ ngọt ngào, khi tỉnh giấc có chút tiếc nuối.
Cô vỗ hai má mình vài phát cho tỉnh táo, liền rời giường. Chuẩn bị một ngày mới bắt đầu.
Thời điểm cô bước lên xe bus luôn là giờ cao điểm. Chen chút lắm mới được, dù sao cô thầm cám ơn cha mẹ mình, ban cho cô thân hình nhỏ nhắn 1m6 nặng 42kg, nên chui lọt qua những người cao to lực lưỡng.
Đến khách sạn Quý Bắc Đình vừa đúng 7 giờ.
“Chị Ân, giám đốc Chu gọi chị lên văn phòng.” Cô gái ở quầy lễ tân vừa gặp Hàn Ân liền thông báo.
Hàn Ân gật đầu “Cám ơn em.”
Bước vào thang máy, cô ấn nút tầng 22, văn phòng của giám đốc Chu.
Sao giám đốc Chu gọi cô nhỉ? Hay cô đã làm việc gì sai sao? Cô cố gắng suy nghĩ tất cả những lần phạm lỗi trong một năm ở khách sạn này.
Một năm qua cô đã trốn về sớm một buổi, nghỉ không phép hai buổi. Làm hư bộ hồ sơ khách hàng một lần, làm mất bộ đồng phục khách sạn một lần, còn gì nữa...
Chợt nhớ hôm qua cô đã đắc trách với một khách hàng tên Trương Trực Nam. Không lẽ... Cô nuốt nước bọt, đang nghĩ đến tình hình xấu nhất.
Tiếng thang máy mở cửa, cô ngước nhìn, là tầng 17.
Cánh cửa thang máy mở ra, xuất hiện trước mặt cô là Bạch Phí Ưu. Đúng là trớ trêu thây, từ lúc anh đến Quý Bắc Đình, cô luôn tránh né không muốn gặp anh. Cô chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh, mình sẽ phản ứng ra sao cho hợp…
Giờ thì chắc không cần nữa.
Cô nhìn thấy ánh mắt Bạch Phí Ưu có nhìn cô, chưa đầy hai giây sau đã thu lại. Mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, cô đáng ghét đến vậy sao?
Bạch Phí Ưu nhấn tầng 23. Hàn Ân có ngước nhìn thấy.
Đó là tầng bí mật, cô không biết ai sẽ ở trên tầng đó. An Vy Vy bảo là tầng của tổng giám đốc Quý Bắc Đình, Ninh Liên lại bảo là phòng ngủ của giám đốc Chu, Tôn Dư lại bảo là của chủ tịch nước. Cô đã loại bỏ câu nói của Tôn Dư. Nhưng lâu lâu cô vẫn hay suy nghĩ, không hiểu sao chủ tịch nước không có nhà ở sao phải ở Quý Bắc Đình? (-_-)
Cô cũng nghe loáng thoáng rằng tổng giám đốc Quý Bắc Đình một năm chỉ về thành phố S mấy lần, còn lại do giám đốc Chu là người điều hành khách sạn. Mà cô làm ở Quý Bắc Đình một năm nay, chưa biết mặt mũi tổng giám đốc mình là ai.
Trong thời gian chờ đợi, sự im lặng của Hàn Ân và Bạch Phí Ưu trở nên ngột ngạt. Cô cố gắng hít thở đều, ít va chạm ra tiếng động nhỏ nhất có thể.
Anh đứng trước cô, cô dựa lưng sau thang máy. Lúc này đây, tấm lưng cao lớn của anh, cô muốn lại ôm một cái, cho thoả nỗi niềm của mình. Cô muốn hỏi anh rằng vì sao lại bỏ cô? Vì sao lại hờ hững với cô như vậy? Anh quên mất mười năm chúng ta cùng bên nhau sao?
Cô sẽ nói với anh bằng cách nào đây? Cô bây giờ còn không thốt nỗi một câu “Dạo này anh khoẻ không?” nữa mà...
Mười năm, mười năm tuổi thanh xuân của cô, chưa từng hối tiếc một điều gì. Chỉ tiếc, cô không cố gắng hơn nữa để anh nhìn nhận cô, quay đầu lại nhìn cô và bắt đầu yêu cô.
Tiếng chuông thang máy bật mở, Hàn Ân muốn rời thang máy, hay cô luồng lách bước qua Bạch Phí Ưu? Vừa lúc anh liền bước sang một bước, nhường đường cho cô.
Hàn Ân bất ngờ nhưng cũng chỉ lướt ngang anh, cúi đầu cám ơn với phép lịch sự của nhân viên dành cho khách hàng “Cám ơn ngài... Bạch tiên sinh.”
Bạch Phí Ưu kinh ngạc, anh chưa từng lường trước câu nói này từ Hàn Ân.
Anh im lặng. Trong lòng anh đang chấn động, rất mạnh. Hai bàn tay đút vào túi quần cũng đã nắm lại thành nắm đấm.
Hàn Ân xem sự im lặng của anh như đã ngầm hiểu rằng anh xem cô là người xa lạ thật sự. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt anh vẫn nhìn cô. Cánh cửa thang máy khép lại.
Cô lau vội nước mắt trên mi mình, hít thở thật điều, nén nước mắt.
Người đàn ông họ Bạch này, thật độc ác mà.
***
Trương Trực Nam đợi trong văn phòng của giám đốc Chu đã 10 phút trôi qua, từ lúc lễ tân thông báo cô gái Hàn Ân đó đã vào thang máy.
Giám đốc Chu thì đổ cả mồ hôi dù văn phòng ông đang bật máy lạnh.
“Tổng giám đốc, hay để tôi xuống dưới bộ phận chăm sóc khách hàng xem thử.”
Sự kiên nhẫn của Trương Trực Nam không bao giờ quá ba phút, anh đang muốn phát hoả trong người “Được, làm phiền giám đốc Chu vậy.”
Giám đốc Chu như được ban lệnh sống, liền gật đầu chuồng lẹ, chứ ông đứng ở trong văn phòng lâu, e rằng Trương Trực Nam hoả thiêu ông thành heo quay.
“Hừm!!” Trương Trực Nam không biết đã phát ra tiếng hừm bao nhiêu lần. Ý rất rõ ràng, anh ghét đợi chờ.
Cứ thế anh cầm cây bút bi, trút giận lên đống giấy tờ tài liệu của giám đốc Chu.
Lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Là giọng cô gái anh đang muốn xử tội “Giám đốc Chu, là tôi, Hàn Ân.”
“Vào đi.”
Tiếng cửa mở, sau đó bước vào là bóng dáng nhỏ xinh trong bộ đồng phục khách sạn Quý Bắc Đình.
Trương Trực Nam nhìn thẳng vào Hàn Ân nhận xét. Cô gái này tầm 1m60, dáng người quá ốm. Khuôn mặt cũng tạm chấp nhận. Anh nhìn đến vòng một, cup A chắc chắn là cup A, quá nhỏ.
Hàn Ân nhìn vào chẳng thấy giám đốc Chu đâu, chỉ thấy một người đàn ông, cũng đẹp trai... thì đẹp trai nhưng lại không bằng Bạch Phí Ưu, đang ngồi ung dung trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc.
“Xin hỏi giám đốc Chu... gọi tôi lên.”
“Không nhớ tôi sao? Cô trực điện thoại bộ phận chăm “sốc” khách hàng?” Trương Trực Nam cười nữa miệng.
Hàn Ân kinh ngạc “Ngài là Trương tiên sinh?”
Trương Trực Nam rời ghế, bước những bước chân dài đến gần Hàn Ân.
“Trí nhớ khá tốt đấy.”
Hàn Ân im lặng, nuốt nước bọt trong khó khăn. Trương Trực Nam hôm qua cô đã không lễ phép khi nói chuyện đã đứng trước mặt cô, lại còn trong văn phòng của giám đốc Chu nữa chứ, tất nhiên có mối quan hệ không nhỏ với giám đốc Chu.
Hàn Ân hít một hơi dài, ngẩn đầu nhìn Trương Trực Nam đang đứng gần mình “Chào ngài, Trương tiên sinh.” Cô cười nụ cười hơi gượng. “Giám đốc Chu bảo tôi lên, nếu không có giám đốc Chu ở đây tôi đành xin phép rời đi, vì công việc của tôi còn rất nhiều.”
Trương Trực Nam ngước mặt lên trời cười “Ha ha.” Dễ dàng quá nhỉ? Còn khuya anh mới tha cho cô gái này.
Đụng chạm đến Trương Trực Nam anh thì đừng hòng anh bỏ qua cho. Trừ khi nào cô gái này quỳ xuống dưới chân anh van xin tha thứ, lúc đó anh sẽ suy nghĩ lại.
Hàn Ân nhíu mi. Đồ thần kinh.
“Nếu tôi không cho cô đi thì sao?”
“Ngài chỉ là khách ở Quý Bắc Đình, nên việc tôi ở hay đi, không phải quyền quyết định do ngài. Chào ngài, chúc ngài một ngày mới tốt lành.” Hàn Ân cúi chào, lui vài bước rời đi.
Trương Trực Nam nhanh tay hơn Hàn Ân, nắm lấy cổ tay cô kéo lại không cho cô rời khỏi văn phòng “Ai bảo tôi lại không có quyền?”
Hàn Ân trừng mắt nhìn Trương Trực Nam “Ngài buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện ngài tội sàm sở gái trẻ đấy!”
Cảm giác vừa nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, Trương Trực Nam càng cười “ Ha ha” to hơn nữa. Vừa dứt câu, cánh cửa văn phòng vừa mở. Là giám đốc Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.