Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 48: Sinh sản




Từng ngày từng ngày qua, trong nháy mắt đã đến tháng mười một, thời tiết biên quan khác với kinh thành, mặc dù không lạnh bằng mùa đông của Thất Hà trấn, nhưng cũng mang theo vài phần lạnh thấu xương. Mà Bạch Tang Vận đã mang thai gần tám tháng cái bụng lúc này cũng đã là lớn đến kỳ cục, vì thân thể vốn đã hư nhược hơn người bình thường, mà trong bụng lại có ba đứa bé, đủ loại khó chịu có thể nghĩ, ngoại trừ thời gian thích ngủ càng ngày càng dài ra, mặc dù khẩu vị so với lúc đầu khá hơn một chút, nhưng theo sự lớn lên của đứa nhỏ, Bạch Tang Vận ăn cái gì phân nửa bị nôn ra, hoàn toàn tương phản với bệnh trạng của nữ tử mang thai. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lúc thấy thế đau lòng không thôi lại một tấc cũng không rời bên người Bạch Tang Vận, để ngừa hắn bỗng nhiên khắc nào đó sẽ sinh. Các đầu bếp lại mười hai canh giờ thay phiên trông, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa lên canh cho Bạch Tang Vận ăn.
Thượng Quan Vân cũng ngày ngày chạy đến chỗ Bạch Tang Vận, hắn phái người từ Trạch Yên đưa tới rất nhiều thuốc bổ, phản ứng của Bạch Tang Vận khiến cho hắn nhìn thấy tự trách mình lại khổ sở, nhưng dù vậy, tất cả phản ứng của Bạch Tang Vận hắn cũng là chặt chẽ nhớ trong lòng, trên mặt thỉnh thoảng xuất hiện vài phần do dự cùng quyết định.
“Ọe…Khụ khụ…” Mới vừa ăn nửa bát cháo gà, Bạch Tang Vận liền nôn ra, Lam Khuyết Dương lập tức giúp hắn lau sạch sẽ chỗ bẩn bên miệng, sau đó đưa lên nước sạch.
“Ngũ Mặc, đây rốt cuộc là có chuyện gì, không phải nói lúc năm sáu tháng mới có thể nôn đến kịch liệt sao?” Lưu Hoài Diệp bưng cháo không vui hỏi người trong phòng, “Có phải uống thuốc này có vấn đề gì hay không?”
“Hoài Diệp, ngươi nói đó là nữ tử, ta cũng không phải nữ tử, loại sự tình này ngươi sao có thể trách Ngũ Mặc.” Súc miệng xong, Bạch Tang Vận tựa trên giường chỉ chỉ cái chén trong tay Lưu Hoài Diệp, bảo hắn tiếp tục.
“Tang Vận, nếu không uống chút cháo loãng, có lẽ khá hơn chút?” Lưu Hoài Uyên phất tay một cái, bảo thủ hạ đến phòng bếp đi phân phó đầu bếp.
“Cũng được, cháo thịt này uống có chút ngấy.” Lại uống một ngụm, Bạch Tang Vận lại là thế nào cũng uống không được, chỗ ngực từng chịu một kiếm kia mấy ngày nay cũng bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn biết, lấy thân thể hắn mà nói, hai đứa nhỏ là hơi quá sức.
Bạch Tang Vận vẫn chưa biết trong bụng hắn có ba đứa nhỏ, cũng chính là bởi vì có ba đứa nhỏ, hắn vốn là thân thể gầy yếu mới có thể không chịu nổi gánh nặng.
Uống mấy ngụm trà, Bạch Tang Vận nửa nhắm hai mắt dưỡng thần, bỗng nhiên bụng động một cái, sau đó đau đớn kịch liệt từ trong bụng truyền đến.
“Hoài Diệp… Khuyết Dương!” Bạch Tang Vận thở gấp hô mấy tiếng, khuôn mặt dạo này vốn không có huyết sắc càng thêm trắng bệch.
“Tang Vận! Sao vậy? Chính là sắp sinh?” Thấy Bạch Tang Vận ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lập tức đứng lên, người trong phòng cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Bạch đại ca!” Vẻ mặt Thượng Quan Vân cũng trở nên không tốt hơn so với Bạch Tang Vận chút nào, sắp sinh, Bạch đại ca sắp sinh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Bạch Tang Vận ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn, gật gật đầu, hắn nắm thật chặt tay hai người, ngày này chung quy cũng tới.
“Mau! Hầu gia sắp sinh, lập tức chuẩn bị nước nóng!” Ngũ Mặc một bên phân phó người khác chuẩn bị đỡ đẻ, một bên bảo đám người Lưu Hoài Diệp, Lưu Hoài Uyên cùng Thượng Quan Vân đi ra ngoài.
“Trẫm phải cùng Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp để Bạch Tang Vận vẫn đang đổ mồ hôi lạnh nằm ngang trên giường, sau đó không ngừng truyền nội lực vào cho hắn, muốn giảm bớt đau đớn của Bạch Tang Vận, đứa nhỏ của hắn sắp ra đời, lão thiên gia, đừng để người hắn yêu nhất rời khỏi hắn.
“Hoàng thượng, ngài không thích hợp ở nơi này.” Ngũ Mặc lấy cái dao nhỏ tinh xảo ra để vào trong nước nóng hầm hập, vội vàng nói với Lưu Hoài Diệp, thân là thiên tử, không thể thấy loại máu này, đây là tập tục.
“Cái gì thích hợp hay không thích hợp! Trẫm phải ở trong này bồi Tang Vận! Ngươi đừng quản những thứ này, Tang Vận cùng với hoàng tử của trẫm trẫm hôm nay giao cho ngươi! Chớ cô phụ kỳ vọng của trẫm với ngươi!” Từ trong tay nô tài đoạt lấy gỗ mềm, Lưu Hoài Diệp bỏ vào trong miệng Bạch Tang Vận để cho hắn cắn, “Tang Vận, ta cùng ngươi, cắn chặt cái này, đừng làm bị thương chính mình.” Sau đó ngăn bàn tay thoát y cho Bạch Tang Vận của người khác lại, tự mình cởi y phục của Bạch Tang Vận xuống. Bụng không có y phục che đậy, chấn động rõ ràng lên xuống khiến cho tim Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương siết đến cực điểm.
Lam Khuyết Dương cởi ngoại bào lên giường, từ phía sau nâng Bạch Tang Vận lên, cũng theo như kế hoạch thương nghị ban đầu bảo vệ tâm mạch của Bạch Tang Vận. Bạch Tang Vận sau khi qua một trận đau nhức, lấy gỗ mềm trong miệng ra. “Hoài Diệp… Dưới đệm giường… có phong thư…” Nếu hắn có gì bất trắc, an bài hậu sự hắn đều viết trong thư.
“Ta không xem!” Lưu Hoài Diệp từ dưới đệm giường tìm được thư, liền xé ngay trước mặt Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ngươi sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ, bây giờ, ta không cho ngươi có ý niệm gì khác trong đầu!” Không cần xem hắn cũng biết trong thư kia viết cái gì!
“Tang Vận, tiết kiệm khí lực.” Lam Khuyết Dương mang theo âm rung nói bên tai Bạch Tang Vận, dùng khuôn mặt nhiệt độ cũng không cao của mình áp vào gò má lạnh như băng của Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ngươi sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ của chúng ta, bất kể là nam hay nữ, ta đều hi vọng chúng nó giống ngươi.” Bỏ gỗ mềm trong tay Bạch Tang Vận vào trong miệng của hắn, Lam Khuyết Dương nhìn về phía Ngũ Mặc.
“Ưm…” Cố gắng hít sâu, không cho đau đớn kia ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, Bạch Tang Vận nắm chặt tay hai nam nhân là quan trọng nhất trong sinh mạng hắn, hắn sắp làm cha, con của hắn… sắp ra đời…
Nhìn hạ thân của Bạch Tang Vận một hồi, Ngũ Mặc một tay ấn bụng Bạch Tang Vận, trong đầu thật nhanh nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào, ban đầu hắn là chuẩn bị rạch một đao trên bụng Bạch Tang Vận sau đó lấy đứa nhỏ ra, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy có lẽ không cần làm như vậy, mà hắn cũng tìm được vì sao nam nhân sinh con tình hình lại nguy hiểm như vậy.
“Ngũ Mặc!” Thấy Bạch Tang Vận chỉ cúi đầu rên rỉ, tim Lưu Hoài Diệp bị siết càng ngày càng đau, vì sao còn chưa dùng thuốc!
“Hoàng thượng, vương gia! Hạ quan sẽ để cho hầu gia bình an sinh sản!” Trong mắt Ngũ Mặc là ánh mắt kiên định, rửa sạch tay vớt dao từ trong nước nóng, Ngũ Mặc tách chân Bạch Tang Vận ra, “Hầu gia, hạ quan không muốn dùng thuốc mê với người, như thế có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng hạ quan muốn rạch hậu nhị của người, hạ quan biết sẽ rất đau, nhưng hầu gia người nhất định phải nhịn xuống. Hoàng thượng, vương gia, hiện giờ phải thay đổi kế hoạch ban đầu, hậu nhị của hầu gia xác nhận là nơi đứa nhỏ ra ngoài, nhưng hậu nhị quá chặt, vì thế hạ quan phải từ hậu nhị và giữa bàng quang rạch một đường, như vậy đứa nhỏ mới có thể ra ngoài.”
“Ừ.” Bạch Tang Vận đáp lại, hắn giao chính mình cho nam tử thường ngày trầm mặc kia.
Vừa nghe không cần rạch trên bụng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương thoáng an tâm chút, thế nhưng vãn là phải động đao trên người Tang Vận, bọn họ lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng Ngũ Mặc
Ngũ Mặc cầm dao nhỏ, sau đó nhìn hậu huyệt của Bạch Tang Vận, nơi đó dường như có thứ gì muốn đi ra, nhưng dũng đạo nhỏ hẹp không cách nào căng ra. Chỉ có bản thân Ngũ Mặc rõ ràng, bộ vị giữa hậu nhị với bàng quang, nếu rạch chậm hơn một phút, sẽ làm cho bàng quang bị tổn thương, vậy mạng hầu gia khó giữ được, nhưng nếu rạch sớm hơn một phút, đứa nhỏ không thể đúng lúc ra ngoài, hoặc sẽ nứt vỡ nơi này, đồng dạng là cực kỳ nguy hiểm, có nắm chắc hay không chính là ngay trong khoảnh khắc đó.
Áp lực nơi hậu nhị càng lúc càng lớn, đau đớn của Bạch Tang Vận càng ngày càng kịch liệt, nhưng hắn vẫn cắn chặt cái nút mềm không để mình hét lên, hắn biết hai người bên cạnh so với hắn càng đau hơn.
“Hầu gia, ta sắp động thủ.” Lấy ngân châm ra, sau khi đâm mấy châm chỗ bắp đùi của Bạch Tang Vận, để Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp mỗi người cố định một chân Bạch Tang Vận, Ngũ Mặc lấy khăn lụa bao lấy tính khí cùng bàng quang của Bạch Tang Vận, sau đó lấy vải dài buộc nó lại với bụng dưới Bạch Tang Vận, để tránh lát nữa ngộ thương, sau khi ra hiệu với Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương, dao nhỏ trên tay Ngũ Mặc linh hoạt rạch xuống.
“A!” Bạch Tang Vận kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày, chân khí truyền đến cuồn cuộn không ngừng nơi ngực khiến cho đau nhức ở ngực hắn thoáng dịu đi một chút, sau đó hắn ở trong lòng không ngừng niệm tên hai người, nghĩ muốn gạt bỏ đau đớn khôn xiết kia ra khỏi tim.
………
“Lão thiên phù hộ, lão thiên phù hộ…” Ngoài phòng, mấy người đang lo lắng đợi chờ không ngừng lẩm bẩm, Thượng Quan Vân nhắm mắt lại không để ý từng trận gió lạnh cầu nguyện trời xanh. Lôi Bưu không bình tĩnh được, không ngừng đi tới đi lui ở cửa nghe động tĩnh trong phòng.
“Vân, đừng lo lắng, Bạch hầu gia trải qua nhiều đau khổ như vậy đều gắng được tới đây, ta tin tưởng lần này hắn cũng nhất định có thể cố gắng vượt qua.” Ôm Thượng Quan Vân lạnh như băng vào lòng, Vệ Mạnh Hâm kéo áo choàng qua quấn quanh Thượng Quan Vân.
“Mạnh Hâm, ta ghét Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương,” Thượng Quan Vân bất an đỏ hồng hai mắt, “Nếu không phải là bọn họ, Bạch đại ca sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, kết quả là, còn muốn mạo hiểm lớn như thế sinh con cho bọn hắn. Bọn họ luôn miệng nói yêu Bạch đại ca, nhưng lại luôn làm cho Bạch đại ca thương tâm, làm cho Bạch đại ca bị thương, ta không thích bọn họ, ngay cả người mình yêu cũng bảo hộ không được, còn làm hoàng thượng, vương gia cái gì!” Từ chỗ Vệ Mạnh Hâm hắn biết Bạch Tang Vận từng chịu khổ như thế nào, hắn đau lòng thay Bạch Tang Vận, càng vì Bạch Tang Vận thấy chẳng đáng, hai nam nhân kia đâu chỗ nào xứng với Bạch Tang Vận.
Biết mình hiện giờ nói cái gì cũng sẽ dẫn tới phẫn nộ của người trong lòng, Vệ Mạnh Hâm ngậm miệng. Chuyện chữ tình vốn đã rất khó nói rõ, Bạch Tang Vận xác nhận yêu hai người kia vô cùng đi, nếu không, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện thừa nhận chuyện này. Lưu Hoài Uyên nghe thấy mấy câu này không có biện giải thay hoàng huynh, Bạch Tang Vận vì hoàng huynh quả thật chịu khổ rất nhiều, hiện giờ, lại vì giang sơn Lưu gia bọn họ lần thứ hai giao tính mạng của mình trên tay diêm vương. Bây giờ nghĩ lại, sự tình giữa hắn cùng với Ngũ Mặc lại chỉ là chuyện nhỏ không bằng. Nhưng hắn cũng biết, nếu Tang Vận lần này không gắng qua được, chờ đợi bọn họ chính là chấn động cành mãnh liệt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.