Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 33: Hoài chi vận




Mất mát trong lòng được những lời này thổi tan rất nhiều, cười khẽ thả mình vào trong lòng người này, Bạch Tang Vận nhẹ giọng: “Hoài Diệp… Ngươi khi nào… trở nên bá đạo như thế?”
“A… Ta phát hiện, đối với ngươi, không bá đạo một chút không được, nếu không, trong đầu ngươi này lại không biết sẽ có những ý niệm gì không tốt, ta cũng không chịu nổi giày vò nữa. Tang Vận, ta vẫn thực hối hận lúc trước đối với ngươi quá mức quân tử.” Lưu Hoài Diệp có chút hối hận.
“Quân tử?” Bạch Tang Vận cười ra tiếng, “Đã quân tử, vì sao lại thừa dịp sau khi ta say rượu hôn ta?” Hắn mặc dù say, còn chưa có say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Con ngươi Lưu Hoài Diệp khẽ nhếch: “Nha? Nói như vậy… Tang Vận sớm đã biết tâm tư của ta? Mà ngươi nhưng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, làm cho ta một mình một người giày vò…” Ngữ khí mặc dù lộ ra vài phần bất mãn, nhưng một tay lại thương tiếc vuốt đầu tóc bạc kia, hắn sẽ không còn được thấy lại bộ dáng người này tóc đen khẽ bay.
“Ngươi làm sao là một mình? Ta chính là đã thích ngươi hơn mấy năm, lại không thể cho ngươi biết, biết được ngươi hữu tình với ta, lại quản không được tim mình, khi đó, trong lòng lại có Khuyết Dương, chỉ sợ bị hai người các ngươi phát hiện, lúc ấy chỉ muốn tìm một chỗ không người trốn, cách các ngươi thật xa, đã thích nam tử thì thôi, còn đồng thời thích hai người, mà ngươi lại thân phận tôn quý, nếu nói giày vò, ta mới là người chịu giày vò ấy.” Khúc mắc trong lòng không còn nữa, nói lên chuyện đã qua kia, Bạch Tang Vận có chỉ là cảm khái thế sự vô thường.
“Vậy ngươi xa lánh ta và Khuyết Dương là bởi vì thích chúng ta mới xa lánh?” Lưu Hoài Diệp lập tức nghĩ tới nguyên nhân một năm kia thái độ người này đối với bọn họ đột nhiên đại biến.
“Ừ, mỗi lần một mình cùng hai người các ngươi ở chung, tim liền đập đến lợi hại, không rời các ngươi xa chút làm sao được?” Bạch Tang Vận ôm chặt người trước thân, khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng bọn họ gần đến như vậy.
Trừng phạt cắn môi người này một cái, Lưu Hoài Diệp bất đắc dĩ nói: “Tang Vận, ngươi cái hũ nút này, nếu ngươi sớm một chút để cho ta minh bạch tâm tư của ngươi, chúng ta cũng sẽ không cuốn vào cái vòng luẩn quẩn lớn như thế, nam tử mến nhau tuy không phải bình thường, nhưng cũng không phải không có, lấy thân phận của ta dưỡng một nam tử có gì hiếm lạ?”
“Ta nhưng không làm nam sủng của ngươi.” Bạch Tang Vận lập tức nói, cái gì gọi là dưỡng một nam tử, hắn đâu cần y dưỡng.
“Phải phải, là ta nói sai.” Lưu Hoài Diệp vội sửa miệng, “Tang Vận, ngươi khác với kẻ khác, ngươi sẽ không để ý ta thú phi sinh con, cho nên, dù cho ta thật sự muốn ngươi, những người đó trong triều cũng sẽ không nói cái gì, ngươi duy nhất để ý không phải là thích hai người ta cùng Khuyết Dương sao?”
“Ừ, ‘bất hiếu hữu tam, vô sau vi đại’, ngươi là hoàng thượng, sao có thể không có con nối dõi?” Trên mặt Bạch Tang Vận nhìn không ra mảy may để ý, sau đó hắn có chút tức giận nói, “Nói đến đây, ta còn thực sinh khí với ngươi.”
“Ha hả, ta chỗ nào lại chọc ngươi tức giận?” Lưu Hoài Diệp có chút hồ đồ.
“Hoài Diệp, ngươi có hoàng trưởng tử đi, ta nghe người ta nói, ngươi đối với hài tử kia chẳng quan tâm, ngươi nói, ta có nên sinh khí với ngươi hay không.” Bạch Tang Vận bắt đầu tính nợ.
Lưu Hoài Diệp thu hồi nụ cười, xoa nhẹ dung mạo mang theo ý buồn bực ấy: “Tang Vận, con nối dõi với ta mà nói chỉ là người kế thừa đế vị mà thôi, thú những nữ nhân kia, cũng bất quá là vì muốn bụng các nàng, còn có ngăn miệng đám lão gia này. Ngươi thoát khỏi ta, ta lại một chút tin tức của ngươi cũng không có, ngươi nói, ta nào có tâm tư đặt ở trên người hài tử ta căn bản không thích kia, mặc dù, hắn là cốt nhục của ta, bất quá… nếu nó là hài tử của ngươi, ta sẽ sủng nó lên trời.” Nói tới đây, Lưu Hoài Diệp không có hảo ý sờ lên bụng Bạch Tang Vận, tưởng tượng thấy một hài tử thuộc về hắn và y thai nghén ở trong này.
Bạch Tang Vận đè lại cái tay kia, có chút mất mát mở miệng: “Hoài Diệp… Ta cũng muốn… Nhưng ta… sinh không được…” Hắn sao lại không muốn một hài tử thuộc về bọn họ, biết làm thế nào, thân là nam nhi, hắn lại căn bản không thể có được hài tử.
“Tang Vận, ta mặc dù muốn một hài tử của chúng ta, nhưng vừa nghĩ tới, với tính tình của ngươi, nếu thực sự có hài tử, lòng của ngươi chắc chắn đều đặt ở trên người hài tử, cho nên… vẫn là không có hài tử thì tốt hơn, ta cũng không muốn ngươi lại đặt tâm tư lên người kẻ khác, cho dù là hài tử của ta cũng không được.” Trong lòng Lưu Hoài Diệp có chút may mắn, nhưng lại không biết, chuyện hắn lo lắng vẫn sẽ xảy ra.
Bạch Tang Vận không biết là nên tức hay nên cười, kéo tay Lưu Hoài Diệp ra, “Nào có ai như ngươi vậy, những người khác chỉ mong sao con nối dõi của mình càng nhiều càng tốt…” Thở dài, Bạch Tang Vận thu hồi nụ cười, “Hoài Diệp, hài tử kia không có mẹ… Ngươi nếu không thương nó, ngươi bảo nó làm thế nào sống sót trong cung?”
“Tang Vận, ngươi nếu là tội nghiệp nó, thì ở trong cung, niệm ở ngươi, trong cung còn có ai dám không chú ý khi dễ nó.” Lưu Hoài Diệp trong lời có lời nói.
“Nghe ý tứ của ngươi… Sau khi hồi kinh, ta vẫn phải ở trong cung?” Bạch Tang Vận tức giận đẩy Lưu Hoài Diệp ra, người này… người này thật sự là khi dễ người khác.
Lưu Hoài Diệp không để ý chút nào càng ôm người lại, hài lòng nói: “Tang Vận, ngươi đã minh bạch ý của ta, vậy sau khi hồi kinh thì ngoan ngoãn ở trong cung bồi ta, về phần Lam Khuyết Dương… Hắn chính là người duy nhất trong triều có thể vào cung bất cứ lúc nào, ngươi chớ lo lắng cho hắn.” Thân phận của y xuất cung không dễ, ngẫm lại vẫn là để cho Lam Khuyết Dương vất vả thì hơn.
“Ngươi đã sớm tính toán xong rồi, đâu còn cho ta phản bác?” Bạch Tang Vận cảm giác mình bị hai người này ăn sạch sành sanh.
Lưu Hoài Diệp tâm tình sung sướng mặc cho Bạch Tang Vận tức giận nhìn mình chằm chằm, dù sao người này sẽ không thật sự giận mình.
………
Trên xe ngựa, Bạch Tang Vận cùng Thượng Quan Vân nói chuyện phiếm, Lưu Hoài Diệp ngồi ở một bên phê duyệt tấu chương, Lam Khuyết Dương thì ngồi ở bên cạnh Bạch Tang Vận nhìn sổ sách của Vận phường. Vốn Bạch Tang Vận muốn ở chỗ Thượng Quan Vân bồi cậu, nhưng Lưu Hoài Diệp không cho phép, chính là phái người mời Thượng Quan Vân lên xe của hắn, mặc dù ngay trước mặt hoàng đế nước khác phê duyệt tấu chương nước mình thực sự không thích hợp, nhưng ở trong lòng Lưu Hoài Diệp, Thượng Quan Vân không có chút uy hiếp nào, y cũng là không để ý. Lưu Hoài Diệp mặc dù không thèm để ý, nhưng Thượng Quan Vân lại cực kỳ không thoải mái, không phải bởi vì tấu chương bày ở trước mặt hắn kia, mà là nghĩ tới quan hệ của ba người, hắn cảm thấy được sự tồn tại của mình quấy rầy mấy người này.
“Báo! Kinh thành cấp tấu!” Ngay khi Thượng Quan Vân đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài xe đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của thị vệ.
Cầm lấy cấp báo, Lưu Hoài Diệp đầu tiên là nghiêm túc xem xong, sau đó đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừa hơi có thâm ý nhìn Thượng Quan Vân.
“Hoài Diệp, làm sao vậy?” Bạch Tang Vận mặc dù tò mò, nhưng hắn cũng sẽ không xem tấu chương của Lưu Hoài Diệp, cho nên chỉ mở miệng hỏi.
“Không có đại sự gì, chính là tiểu hoàng đế Trạch Yên quốc gần đây nhiễm quái bệnh, mãi mà không khỏi, nghe nói trong cung Huệ Diệu có vị kỳ dược, thừa tướng Vệ Mạnh Hâm của Trạch Yên quốc dự định tự mình đến Huệ Diệu xin thuốc, Hoài Uyên cảm thấy việc này kỳ quặc, liền phái người cho ta biết.” Cho Lam Khuyết Dương một ánh mắt đã hiểu, trên mặt Lưu Hoài Diệp không có chút khác thường nào.
“Hả?!” Không tự giác ôm Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận lo lắng biến sắc mặt, “Trạch Yên… là nói như vậy? Hoàng đế của bọn họ nhiễm quái bệnh?!” Cúi đầu nhìn Thượng Quan Vân, quả nhiên là một bộ biểu tình sắp khóc lên.
“Trên tấu là nói như thế.” Lưu Hoài Diệp không tị hiềm chút nào giao tấu cho Bạch Tang Vận. Bạch Tang Vận lấy tới vừa nhìn, quả nhiên thấy phía trên là viết như vậy, mơ hồ cảm giác được một tia quái dị. Thượng Quan Vân trốn khỏi Trạch Yên, những người đó vì sao không nói thẳng hắn đã chết, mà là nói hắn nhiễm quái bệnh, còn muốn đến Huệ Diệu xin thuốc… Không sợ Huệ Diệu biết chân tướng sao? Vệ Mạnh Hâm này… đến tột cùng có chủ ý gì?
Cầm lại tấu, Lưu Hoài Diệp nhìn Thượng Quan Vân vẫn cúi đầu không lời nói: “Tang Vận, đừng suy nghĩ nhiều, Vệ Mạnh Hâm này nếu dự định tự mình đến đây, chúng ta nhất định có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi cũng đừng lo lắng, ta mặc dù không thích người này, bất quá, người này cũng không phải người lòng dạ bất chính.” Nói xong, Lưu Hoài Diệp hắng giọng một cái, lòng bất chính là có, nhưng so với Tang Vận bọn họ nghĩ có chút bất đồng mà thôi, nghĩ đến thần sắc có thể nhìn thấy trên mặt Vệ Mạnh Hâm, tâm tình Lưu Hoài Diệp cực kỳ tốt.
Không biết tâm tư của Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận chỉ là luận theo lời của Lưu Hoài Diệp mà nghĩ, vỗ vỗ Thượng Quan Vân, cho hắn một ánh mắt an tâm, Bạch Tang Vận quyết định vô luận như thế nào, hắn đều phải bảo trụ Thượng Quan Vân.
………
“Hoài Diệp, sau khi hồi kinh đừng để cho Vệ Mạnh Hâm nhìn thấy Thượng Quan Vân, nhìn bộ dạng Thượng Quan Vân sợ hãi như thế, ta nghĩ Vệ Mạnh Hâm kia nhất định không phải người tốt lành gì.” Ban đêm, trên xe ngựa, Bạch Tang Vận nằm trong lòng Lưu Hoài Diệp nói, bên cạnh, Lam Khuyết Dương đang đang ngồi nhắm hai mắt không nói lời nào.
“Tang Vận, ngươi yên tâm, ta sẽ an bài tất cả thỏa đáng, đến là ngươi, đừng quên chuyện đã đáp ứng ta.” Nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp lời chứa uy hiếp. Trên người một chút thịt cũng không có, còn cả ngày bận tâm vì kẻ khác.
“Hoài Diệp, sau khi trở về, ta muốn để cho Thượng Quan Vân cùng ở trong cung với ta, được không?” Vừa mới nói xong, thắt lưng Bạch Tang Vận đã bị người hơi dùng sức nhéo một cái.
“Tang Vận… Ngươi có phải muốn lại nằm mấy ngày hay không?” Lưu Hoài Diệp bắt đầu động thủ thoát áo lót của Bạch Tang Vận. Lại vẫn dám khách khí với hắn như thế… Xem ra, hắn vẫn là “làm” chưa đủ nhiều, bằng không người này sao vẫn không nhớ được?
“Ưm…” Bắt lấy tay chui vào tiết khố của mình, Bạch Tang Vận thấp giọng nói, “Hoài Diệp… Vậy… Vậy để cho hắn ở bên cạnh ta đi, thường ngày các ngươi đều bận, ta cũng có người có thể nói nói chuyện.” Tay bên trong quần rút ra, Lưu Hoài Diệp có chút buồn bực mở miệng, “Tang Vận… Ngươi nói chậm một chút nữa là được rồi, bây giờ, ta muốn phạt ngươi cũng không có cớ.”
Lam Khuyết Dương cũng vào lúc này cũng thổ nạp (1) xong xuôi, bỏ đi áo trên, hắn tiến vào trong chăn động thủ cởi y phục của Bạch Tang Vận ra, “Hoàng thượng, muốn thân thiết với Tang Vận trực tiếp động thủ là được, không cần lấy cớ?” Dứt lời, trực tiếp hôn lên đôi môi đang muốn mở miệng, trời lạnh như thế, như vậy vừa lúc ấm áp chút.
“Cũng là… ta hồ đồ.” Vỗ trán, Lưu Hoài Diệp đem y phục còn thừa trên người Bạch Tang Vận toàn bộ bỏ đi, “Thật muốn mau trở về, trên xe này, làm lúc nào cũng không đã.”
Chú thích
(1) thổ nạp: chỉ hít thở hay hô hấp trong khí công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.