Giang Nguyệt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, trong lòng cảm thấy thắt lại, giọng nói của cô cũng rất khó khăn, giống như là không phải từ cô phát ra:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh không giữ lời!”
Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển đến trên mặt Giang Nguyệt, hơi nhíu mày:
“Tôi không giữ lời gì?”
Nhìn bộ dáng giả ngu của anh, Giang Nguyệt bĩu môi, chỉ cảm thấy châm chọc.
Cho dù là đi tới tình trạng như hôm nay, Giang Nguyệt cũng vẫn cho rằng, cô đối với Tiêu Kỳ Nhiên cũng có chút khác biệt với đám người mà anh chơi qua.
Nhưng đến hôm nay cô mới hiểu được, thì ra cô thật sự chỉ là bạn giường, vẫn là loại bị chơi chán liền ném sang một bên.
Đã từng huy hoàng và đẹp đẽ biết bao, thì sau này nó cũng sẽ xấu hổ biết bao.
“Anh đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện nhà tôi cho người khác biết!”
Anh cũng là người đã hứa sẽ bảo vệ lòng tự trọng của cô!
Nhưng nửa câu sau, Giang Nguyệt không nói ra.
Cô cảm thấy quá giả tạo, nó đã không còn thích hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Vậy bây giờ cô đang muốn nói đến cái gì?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vừa rồi Tần Di Di nói anh nói cho cô ấy biết chuyện của tôi, còn để cho cô ấy tổ chức quyên góp ở công ty, giúp tôi trả nợ.”
Nói xong, cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú, chờ hắn trả lời.
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là tùy ý liếc Giang Nguyệt một cái:
“Đây không phải là cô ấy đang giúp cô sao? Cô có gì không vui?”
Hy vọng cuối cùng trong mắt Giang Nguyệt cũng mờ đi, không còn chút ánh sáng.
Cô thừa nhận, trước khi hỏi câu này cô đã có một chút mong đợi.
Nhưng chờ mong hiện tại đều biến mất, trở thành một trò cười.
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi nên vui vẻ sao?”
Cô cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười kia lại vô cùng chua xót.
Giang Nguyệt lại gian nan mở miệng, thần sắc ngưng trọng:
“Tôi có nên quỳ xuống dập đầu cảm tạ hai người không? Vậy mới biểu đạt được sự cảm kích của tôi?”
Nghe được câu này, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống.
“Giang Nguyệt, cô đừng cố tình gây sự.” Người đàn ông rũ mắt nhìn cô:
“Chuyện này quả thật Di Di có chút không đúng. Tôi sẽ chỉ trích cô ấy, để cô ấy đến xin lỗi cô.”
Hắn hời hợt một câu chỉ trích xin lỗi, coi như là xong. Thế nhưng Giang Nguyệt muốn nghe không phải cái này.
Giang Nguyệt ngước mắt lên, thần sắc rất lạnh lùng: “Tiêu Kỳ Nhiên, chuyện này cùng Tần Di Di không liên quan, tôi muốn không phải là lời xin lỗi của cô ta.”
“Vậy cô muốn thế nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính:
“Tôi mở khóa thẻ ngân hàng của Giang Dự, coi như bồi thường cho cô, đủ chưa?”
Nghe hai chữ “bồi thường” không mặn không nhạt này, Giang Nguyệt siết chặt hai tay, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng gằn từng chữ một mà nói:
“Tôi muốn, là lời xin lỗi của anh!”
Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại một chút, lại nhanh chóng buông ra, thanh âm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, đừng được một tấc lại tiến một tấc.”
Nhưng Giang Nguyệt lại run rẩy cả người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, ngay cả giọng nói luôn trấn định cũng bắt đầu phát run:
“Tiêu Kỳ Nhiên, xin lỗi tôi.”
Giang Nguyệt rõ ràng sắp khóc, nhưng vẫn cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe nhưng cố chấp không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
“Mấy năm nay, tính tình ương ngạnh của cô một chút cũng không thay đổi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, nhẹ giọng cười nhạo nói: “Cho dù tôi xin lỗi cô. Cô cảm thấy là cô đang thắng sao?”
“Đừng để mình thua thảm hại quá.” Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, ngữ khí thản nhiên: “Giang Nguyệt, ngoại trừ dám đưa ra yêu cầu với tôi, cô còn có chút liêm sỉ nào khác sao?”
“Suốt ngày vất vả làm việc chỉ để làm cái máy ATM cho Giang Dự, cô nên sớm nhận ra, bản thân cô đã không xứng có một chút lòng tự trọng nào rồi!”
“Tiền và lòng tự trọng, không phải từ bốn năm trước cô đã có sự lựa chọn rồi sao?”
…
Giang Nguyệt không biết làm thế nào cô ra khỏi chỗ của Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng khi cô quay trở lại phòng nghỉ, tay chân của cô vẫn lạnh cóng.
Cô nhắm mắt lại, những cảm xúc bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát.
Hiếm hoi lắm mới có hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nhưng Giang Nguyệt đã nhanh chóng lau đi không để lại dấu vết.
Tuy rằng Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng vô tình, nhưng hắn nói một chút cũng không sai.
Đây đều là do chính cô ấy chọn.
Chờ sau khi Giang Nguyệt rời khỏi phòng làm việc, Tần Di Di mới rụt rè đứng trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Giọng nói của cô mềm nhũn, mang theo chút buồn bã:
“A Nhiên, có phải em có lòng tốt nhưng lại làm thành chuyện xấu rồi không?”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa mi tâm, ngữ khí không tính là ôn nhu, nhưng tuyệt đối không phải lạnh lùng:
“Vì sao nói với Giang Nguyệt, chuyện của cô ấy là tôi nói cho cô biết?”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Tần Di Di về Giang Nguyệt. Chứ đừng nói kể chuyện riêng tư của cô.
Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại đột nhiên ép mình hỏi, Tần Di Di sắc mặt hơi thay đổi, ngữ khí bắt đầu thận trọng:
“Em tưởng mối quan hệ giữa anh và chị Giang Nguyệt gần gũi như vậy, nếu em nói là đề nghị của anh, có lẽ chị ấy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Tần Di Di.
Đôi mắt của hắn thâm thúy đen nhánh, rất khó làm cho người ta phân biệt được cảm xúc của hắn.
Nhưng Tần Di Di lại cảm thấy có chút không thoải mái, luôn cảm thấy đôi mắt kia có thể nhìn thấu cô.
Ánh mắt Tần Di Di né tránh, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
“Thật xin lỗi A Nhiên, chuyện này là do em tự mình quyết định, mà không có hỏi ý kiến của anh trước.”
“Sau này em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không xúc động như vậy nữa.” Cô xin lỗi rất thành khẩn, trong từng dòng chữ đều là áy náy:
“Em nên sớm nghĩ đến, chị Giang Nguyệt ưu tú như vậy, nhất định là một người có tự trọng rất cao. Em không nên tùy tiện nói lung tung về chuyện gia đình chị ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có an ủi, chỉ là hơi cụp mắt xuống, trong giọng nói cũng không có lên xuống:
“Cô đi ra ngoài trước đi.”
Nghe ra sự lãnh đạm và xa lánh của Tiêu Kỳ Nhiên, Tần Di Di hoảng hốt, vội vàng đi tới kéo cánh tay hắn:
“A Nhiên, anh đừng giận em, được không?”
Tần Di Di gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh, mím môi:
“Là do em quá bất an. Em rất lo lắng về lời mà luật sư Tống nói hôm qua. Lo lắng anh thật sự không thể buông chị Giang Nguyệt xuống được.”
Sau khi Giang Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc xong, cô mới phát hiện điện thoại di động của mình hình như rơi trong phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô phiền não nhéo nhéo mi tâm, đứng dậy muốn lấy điện thoại về.
Đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc, Giang Nguyệt đặt tay lên tay nắm cửa, vừa định theo thói quen ấn xuống. Nhưng lại nhớ đến trước đó Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô muốn bảo phòng phải gõ cửa.
Cô dừng một chút, bàn tay vốn đặt ở trên tay nắm cửa chuyển lên cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Cùng lúc đó, khi nghe thấy có người gõ cửa, Tiêu Kỳ Nhiên vô tình liếc thấy chiếc điện thoại di động nằm trên bàn.
Hắn nãy giờ vẫn thờ ơ rốt cuộc cũng có phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng, thanh âm không mặn không nhạt mà nói:
“Tôi cũng chưa bao giờ có tình cảm với cô ta. Có cái gì mà buông với không buông xuống được chứ?”