Thân hình Giang Nguyệt cứng ngắc một giây, không quay đầu lại, chỉ có giọng nói trong vắt của cô truyền tới:
“Tôi có thể thử một chút, nhưng không cam đoan có thể dỗ dành.”
Nói xong, cô mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, nhìn bóng dáng mảnh mai kia đến khi biến mất, hắn mới thu hồi tầm mắt, tâm tình rất khó phân biệt.
Toàn bộ Giang San, nghệ sĩ có phòng nghỉ độc lập cũng không nhiều lắm, hầu hết đều là tập trung ngồi cùng một chỗ, dựa vào vách ngăn hình thành từng không gian.
Có thể độc lập sở hữu cả phòng nghỉ, trước mắt chỉ có Giang Nguyệt.
Bước chân Giang Nguyệt dừng ở bên cạnh ghế dựa của Tần Di Di, ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên mặt bàn hai cái, Tần Di Di lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên.
“Chị Giang Nguyệt, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
Vẻ mặt cô có chút hoang mang, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyệt.
Nhìn ra được, Tần Di Di thật sự sợ hãi.
Giang Nguyệt theo thói quen nhéo nhéo mi tâm, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên hiền lành một chút:
“Tần Di Di, cô vừa rồi hiểu lầm ý của tôi rồi.”
“Tôi đối với cô không có ác ý, chỉ là bình thường đối với mình tương đối nghiêm khắc, lúc trước dạy cô múa cũng là theo thói quen nghiêm khắc, mang đến cho cô khó chịu, mong cô thông cảm.”
“Còn có…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong lòng suy nghĩ từ ngữ:
“Cô nhận được phim ngắn lần này tôi thật sự cũng rất mừng cho cô. Tôi tin tưởng cô sẽ càng ngày càng ưu tú, trở thành ngôi sao hàng đầu của Giang San.”
Nói xong khóe môi Giang Nguyệt cong lên, lộ ra nụ cười rất tiêu chuẩn.
Âm lượng của Giang Nguyệt không lớn, nhưng trong phòng làm việc rất yên tĩnh, những người khác cũng nghe rõ ràng.
Bề ngoài mọi người đều bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã nổi lên sóng gió.
Giang Nguyệt luôn luôn cô độc, lạnh lùng, thế nhưng lại chủ động xin lỗi một người mới, giọng điệu còn nhẹ nhàng như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đây là yêu cầu của Tiêu tổng.
Tần Di Di chớp chớp đôi mắt to, ý thức được Giang Nguyệt đang nói xin lỗi với mình, Cô nàng lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu:
“Chị Giang Nguyệt, em không có ý trách chị, em chỉ là đang ảo não chính mình quá kém cỏi mà thôi.”
“Khi còn đi học, chị là thần tượng của em, em vẫn luôn hy vọng, tương lai có thể trở thành một ngôi sao xuất sắc như chị Giang Nguyệt.”
Cô nàng nhút nhát nở nụ cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Có thể làm đồng nghiệp với chị Giang Nguyệt là mơ ước của em.”
Giang Nguyệt lơ đễnh nghe, sau khi xác định đã hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô dỗ dành Tần Di Di, mới gật đầu vỗ vai cô ta:
“Cố lên, sau này cô nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Nói xong, Giang Nguyệt trở về phòng nghỉ.
Tần Di Di nhìn Giang Nguyệt xoay người đi vào phòng nghỉ độc lập kia, suy nghĩ một lúc.
Buổi chiều, chờ Giang Nguyệt bận rộn xong công việc chụp bìa tạp chí, đã là giờ tan tầm của Giang San.
Trong văn phòng tràn ngập niềm vui, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Hóa ra là Tần Di Di mua trà sữa mời tất cả mọi người để cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Cũng vì chúc mừng mình cô ta nhận được một bộ phim ngắn thành công.
“Chị Giang Nguyệt!”
Tần Di Di tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Nguyệt từ bên ngoài trở về, tươi cười xán lạn vẫy tay với cô:
“Mời chị uống trà sữa, cám ơn lúc trước chị đã dạy múa cho em.”
Tần Di Di cầm ly trà sữa chạy tới, ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt chân thành nói:
“Mặc dù… em quá ngốc, chẳng học được gì cả.”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay cô, trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Không sao. Trà sữa tôi sẽ không uống, cô chia cho người khác đi.”
Thể chất của Giang Nguyệt đặc biệt, từ nhỏ đã dị ứng với sữa, một chút liều lượng nhỏ cũng sẽ khiến cô bị sốc.
Bị Giang Nguyệt cự tuyệt như vậy, Tần Di Di sửng sốt, khuôn mặt tươi cười sụp đổ, nụ cười trở nên gượng gạo:
“Chị Giang Nguyệt, chị còn chưa tha thứ cho em sao?”
Người bên cạnh thấy thế, nhịn không được khuyên bảo:
“Giang Nguyệt, chỉ là một cốc trà sữa thôi, hơn nữa còn là tâm ý của cô bé, cô đừng từ chối nữa.”
“Tất cả mọi người đều là cùng một công ty, đừng khách khí như vậy chứ? Hơn nữa trà sữa Di Di mua cho chúng tôi đều nhận, cô không nhận thì chúng tôi cũng xấu hổ theo.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chị Giang Nguyệt bình thường xa cách cũng không sao, nhưng là không thể không để ý tâm ý của cô bé yêu thích chị như vậy đúng không?”
“…”
Bị một đám người thúc giục, lồng ngực Giang Nguyệt có chút buồn bực, do dự hai giây, vẫn là từ trong tay Tần Di Di nhận lấy trà sữa: “Cảm ơn.”
Một lúc lâu sau, người của công ty gần như đã về hết, Giang Nguyệt cầm trà sữa trong tay, lẳng lặng đi đến thùng rác ở hành lang, vừa định ném trà sữa vào thì lại nghe tiếng nói.
“Chị Giang Nguyệt, trễ như vậy chị còn chưa về sao?”
Giọng nói mềm mại của Tần Di Di từ phía sau truyền đến, trong lòng Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Trà sữa vốn muốn ném vào thùng rác cứ như vậy duy trì giữa không trung.
Giang Nguyệt chậm rãi xoay người, liền thấy gương mặt tươi cười của Tần Di Di.
Cô ấy vốn đã dễ thương, lại còn cười như mật ngọt, càng khiến người ta yêu thích.
Bàn tay nhỏ bé của cô đang kéo ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, trông nhỏ nhắn đáng yêu, làm nổi bật người đàn ông bên cạnh, vô cùng cao lớn và uy nghiêm.
Nếu mô tả trong một từ, đó là ‘xứng đôi’.
Giang Nguyệt do dự trong chốc lát, đem trà sữa trong tay giấu ở sau lưng: “Ừ, đang chuẩn bị về!”
“Chị Giang Nguyệt đang định vứt rác à?”
Tần Di Di vô cùng săn sóc, nhìn thấy thứ trong tay cô, chủ động đi tới giúp cô:
“Để em giúp chị vứt…”
Đến khi nhìn rõ ly trà sữa trong tay Giang Nguyệt, sắc mặt Tần Di Di thay đổi, nụ cười vừa rồi cũng không giữ được nữa.
Thấy hành vi vứt trà sữa của mình bị phát hiện, Giang Nguyệt cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói:
“Thật xin lỗi, lúc đó có quá nhiều đồng nghiệp, sợ mọi người mất mặt nên tôi không thể không nhận. Nhưng thật ra tôi bị tôi dị ứng sữa, không thể uống trà sữa.”
Cô cảm thấy những gì mình nói đã rất chân thành, nhưng bầu không khí vẫn không thay đổi, vẫn rất áp lực nặng nề.
Nhất là Tiêu Kỳ Nhiên, thần sắc trên mặt rõ ràng càng lạnh hơn.
Tần Di Di ngước mắt nhìn Giang Nguyệt một chút, lại rũ mí mắt xuống, thanh âm rầu rĩ nói: “Chị Giang Nguyệt quả nhiên vẫn không tha thứ cho em.”
“Nếu Chị Giang Nguyệt dị ứng với sữa, sao không lập tức nói cho em biết. Cần gì ngoài mặt nhận lấy sau đó lại lén lút vứt đi?”
Lời này nói, gần như đem câu “người hai mặt” ném vào người Giang Nguyệt.
Thấy mình vẫn bị hiểu lầm, Giang Nguyệt dứt khoát không nói gì nữa, nhưng vẫn giữ thẳng lưng.
Tần Di Di bĩu môi, bàn tay nhỏ bé túm lấy tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giống như sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em thật sự không biết nên làm thế nào. Chị có thể nói cho em biết em nên làm gì thì chị mới có thể tha thứ cho em không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô tốt nhất đừng nên không biết tốt xấu!”
Giang Nguyệt cảm thấy ngột ngạt, làm việc cả buổi chiều toàn thân mệt mỏi, giờ phút này bởi vì lời nói của anh mà lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đứng không vững.
Cô mím đôi môi khô khốc, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Giang Nguyệt nhìn hai người đứng đối diện, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình:
“Tần Di Di, vậy xin hỏi tôi phải làm như thế nào, mới có thể chứng minh tôi thật sự đã tha thứ cho cô?”