Tiếng còi vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Hai bên đều ghim chặt những thành viên thực lực của đội bạn, số 3 Phương Húc của lớp 12, số 9 Quý Nhượng lớp 11. Vốn là muốn làm một trận lớn cuộc chiến giữa hai người, vì bị đồng đội của đội bạn phòng bị giữ chặt, ngược lại không có quá nhiều đất dụng võ.
Lúc Phương Húc dẫn bóng, Quý Nhượng xoay người giành lấy bóng trong tay anh ta, sau đó anh nhanh chóng ném dài cho đồng đội, phối hợp lấy được một quả hai điểm. Phương Húc đứng thẳng người nhìn anh. Quý Nhượng phủi tay, cười khiêu chiến.
Sau đó hai người liền bắt đầu đấu chọi gay gắt.
Đồng đội cũng dần dần cảm thấy không đúng thầm ra hiệu, hai người họ là đánh bóng hay đánh nhau vậy?
Nửa hiệp đầu kết thúc, đội lớp 11 dẫn đầu trước một điểm, Quý Nhượng lén quét mắt nhìn Phương Húc, lấy áo lau mồ hôi, đi lên phía khán đài.
Bên kia lập tức bùng nổ tiếng gào thét, trong mắt anh lại chỉ có cô gái nhỏ cười ngoan ngoãn, sau đó đi đến đằng sau, nhận lấy khăn lông cô đưa, tiện tay lau mặt một cái.
Thơm quá, trên đó có hương thơm của cô.
Quý Nhượng vẫn luôn không muốn người khác hiểu lầm Thích Ánh yêu sớm. Bảo bối của anh tốt như thế, anh không nỡ để cô chịu một chút uất ức nào, mỗi lần trong chỗ đông người anh đều cố gắng duy trì khoảng cách.
Nhận xong khăn lông của Thích Ánh, anh lại đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Lê. Nhạc Lê hiểu ý, lập tức chạy qua đưa nước suối cho anh, còn hưng phấn gọi: "Anh Quý Nhượng, cố lên nha!"
Quý Nhượng: "???"
Em gái nhỏ, có phải diễn lố rồi không?
Thế nhưng tiếng hô này khiến cho ánh nhìn hóng hớt xung quanh Thích Ánh thật sự giảm đi một ít.
Quý Nhượng uống xong nước, ném vào tay Nhạc Lê, anh vừa định xoay người về chỗ, Phương Húc lại như chốn không người đi đến trước mặt Thích Ánh, cười lanh lảnh nói: "Học muội, đưa nước cho anh đi."
Trước mặt hàng đầu tiên có đặt vài thùng nước suối, có bạn phụ trách phát nước nhìn thấy Phương Húc muốn uống nước liền vội đưa sang. Nhưng anh ta lại không nhận, chỉ cười nhìn Thích Ánh.
Thích Ánh cảm thấy người này rất phiền, liền không thèm để ý đến anh ta, vờ như không nghe thấy, xoay người đi về chỗ.
Ý cười của Phương Húc lập tức nhạt đi, gắt gao nhìn bóng lưng cô.
Một chai nước suối đã mở nắp 'bịch' một tiếng ném xuống chân anh ta, lập tức làm cho áo bóng rổ của ướt đẫm.
Quý Nhượng mặt không đổi sắc đứng đó, trong tay cầm nắp chai, lạnh lùng nhìn anh ta, nhếch môi cười: "Không phải muốn uống nước sao?"
Phương Húc tức đến bật cười, ngón tay chỉ vào anh: "Mẹ nó cậu đợi đấy."
Quý Nhượng lạnh lẽo lườm anh ta một cái, không nói gì nữa, xoay người quay về sân bóng.
Sau khi trận sau bắt đầu, hai người hệt như điên rồi vậy. Khuất Đại Tráng ngồi xem trên khán đài, hỏi Lưu Hải Dương: "Hai người họ sao trông như là kẻ thù giết cả nhà đối phương hả?"
Lưu Hải Dương: "..."
Tình hình chiến đấu căng thẳng, tiếng hoan hô trong sân bóng cũng là hết đợt này đến đợt khác. Quý Nhượng hệt như con báo nổi giận, mạnh mẽ xông lên trên sân bóng, không ai cản nổi anh.
Lúc anh dẫn bóng ném vào rổ, Phương Húc muốn chạy đến chắn lại giật bóng, liền bị Quý Nhượng đang nhảy lên hung hăng đụng ngã xuống đất, ngã nửa ngày không ngồi dậy được. Trọng tài vội thổi còi tạm ngưng.
Không khí trong sân nhất thời có chút nóng nảy, đội lớp 12 đi đến đỡ Phương Húc, cũng nhìn ra điểm không ổn của anh ta: "Phương tổng, cậu so đo với gã điên này làm gì, cậu ta nổi điên lên liền rất liều mạng."
Nhắc đến Quý Nhượng, đa phần đều cảm thấy sợ hãi.
Phương Húc lạnh lùng lườm người nói một cái, lúc đứng dậy, anh ta nhìn thấy Quý Nhượng ôm bóng đứng dưới giá bóng rổ, gương mặt âm hiểm nhìn mình, đáy mắt còn có chút mỉa mai lành lạnh.
Cuối cùng đội lớp 12 thua lớp 11 bốn điểm.
Ai cũng sợ gã điên liều mạng Quý Nhượng đụng vào xảy ra chuyện gì, dù sao gần thi đại học rồi, một trận đấu hữu nghị trong trường mà thôi, mẹ nó ai đồng ý liều mạng chứ.
Sau khi kết thúc thi đấu, các thành viên hai động bắt tay ôm nhau, Quý Nhượng lười làm những thứ giả dối này, xoay người muốn đi. Thẩm Ước giữ anh lại, cười khanh khách nói: "Đừng như thế, hữu nghị đứng đầu, thi đấu đứng sau, huống hồ không phải đã thắng rồi sao? Lấy ra phong độ của quán quân nào."
Anh cũng nhìn ra Quý Nhượng và Phương Húc không hợp nhau, muốn để hai bạn nhỏ sau khi thi đấu hòa giải một chút, đừng để lại ý hận gì, sau này sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Anh kéo tay Quý Nhượng bắt tay với Phương Húc.
Quý Nhượng đen mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, Phương Húc ngược lại vẫn cười, dường như rất phong độ đưa tay với anh: "Học đệ, kĩ thuật chơi bóng không tệ, có cơ hội lại thi đấu."
Anh lườm tay đó một cái, phì cười một tiếng, hờ hững chạm tay anh ta.
Phương Húc lại bắt lấy tay anh, kéo anh về phía trước. Quý Nhượng định nổi nóng, nào ngờ nghe anh ta thấp giọng cười: "Tưởng cứ thắng trận này thì sẽ xứng với cô ấy sao?"
Quý Nhượng tức đến bật cười. Anh cảm thấy người này cũng thú vị lắm, trình độ không sợ chết như thế, vẫn là lần đầu gặp được.
Phương Húc hệt như không nhìn thấy lệ khí đang cuộn trào trong đáy mắt anh, buông tay anh ra, cơ thể lại nhích sát một chút. Từ xa nhìn sang, giống như hai người đang ôm nhau giảng hòa vậy.
Giọng nói bình thản như đang chuyện trò: "Tôi nghe nói, ba cô ấy là cảnh sát hi sinh vì dân, đúng không?"
Cơ thể Quý Nhượng cứng đờ.
Phương Húc rất đắc ý với phản ứng của anh: "Cô ấy vì bố mình mà cảm thấy tự hào, còn cậu thì sao? Cậu không phải cảm thấy đó là ô nhục ư? Cậu chán ghét cảnh sát, buồn nôn hành vi hi sinh kia." Anh ta trong tiếng thở dồn dập của Quý Nhượng hơi dừng một chút, thấp giọng nói: "Nếu cô ấy biết, cậu đoán xem cô ấy sẽ nhìn cậu thế nào?"
Quý Nhượng nắm cổ áo Phương Húc, hung hăng đấm một cú vào khóe miệng anh ta.
Để cho anh ta câm miệng.
Hai người vừa rồi vẫn cười nói, chớp mắt liền đánh nhau. Mọi người xung quanh vội chạy lên can. Quý Nhượng hệt như phát điên vậy, nhưng anh bị rất nhiều người giữ lại, không xông qua đó được.
Các học sinh chưa rời khỏi khán đài ngỡ ngàng nhìn cảnh này, liên tục bàn tán:
- Quý Nhượng sao lại đánh người vậy? Chẳng phải anh ấy thắng rồi sao?
- Thật quá đáng mà, anh Phương rõ ràng vẫn còn rất thân thiện ôm anh ta.
- Mẹ nó đúng là thằng điên mà, ỷ trong nhà có tiền liền coi trời bằng vung, làm đủ chuyện xấu, thật sự cho rằng không ai dám xử lý nó sao?
- Trong nhà anh Phương chẳng phải cũng khá giàu có sao? Để xem lần này cậu ta giải quyết thế nào!
......
Thích Ánh và Nhạc Lê vừa rời đi, không biết xảy ra chuyện gì. Hai người đứng ngoài cổng đợi, trong tay Thích Ánh còn cầm một món quà nho nhỏ để tặng cho Quý Nhượng.
Cô cảm thấy anh thắng thi đấu chắc chắn lại tìm cô lấy quà. Tuy hành động này ấu trĩ như các bạn nhỏ vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ chuẩn bị cho anh một phần quà.
Cô biết anh sẽ không thua, trước giờ anh vẫn luôn là người nói được làm được.
Nhưng mãi không nhìn thấy bóng dáng của Quý Nhượng.
Cuối cùng lúc Thẩm Ước cùng các bạn trong đội tuyển bóng rổ bước ra, Nhạc Lê kéo Thích Ánh chạy đến hỏi: "Thầy Thẩm, Quý Nhượng đâu rồi ạ?"
Thẩm Ước hơi ngạc nhiên: "Cậu ấy về sớm rồi, các em không nhìn thấy ư?" Vừa rồi anh bận kiểm tra vết thương cho Phương Húc, lúc kiểm tra xong thì không thấy Quý Nhượng đâu rồi. Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của hai cô gái nhỏ, anh an ủi: "Không sao, có thể là quá nhiều người nên không gặp thôi. Các em gọi điện cho cậu ấy thử. Trời cũng tối rồi, gọi điện xong thì mau về nhà nhé."
Nhạc Lê gật đầu, lấy di động của Thích Ánh gọi cho Quý Nhượng.
Nhưng anh đã khóa máy.
Nhạc Lê gãi đầu: "Hay là chúng ta về trước nhé? Muộn nữa sẽ không còn xe buýt."
Thích Ánh hơi giận, nắm chặt kẹo sô cô la trong tay, cụp mắt gật đầu.
Đằng sau, đám người Phương Húc cũng đi xa, đều đang mắng Quý Nhượng không biết là thứ gì, trong đó có một nam sinh hỏi: "Phương tổng, cậu nói gì với cậu ta lại khiến cậu ta nổi nóng như thế? Tớ khi nãy trông dáng vẻ của cậu ta như muốn giết người vậy, quá đáng sợ rồi."
Phương Húc nhìn bóng lưng nhỏ nhắn cách đó không xa, nhếch môi cười: "Chỉ là để cho rác rưởi nhìn rõ bản chất thật sự của mình mà thôi. Đừng hoang tưởng mơ mộng về thứ không thuộc về mình."
Anh ta bước nhanh đuổi theo: "Học muội."
Thích Ánh quay đầu nhìn thấy anh ta, cô bị vết thương trên mặt anh ta làm cho sững sờ. Nhạc Lê đứng bên cạnh cũng nhỏ giọng hỏi: "Anh Phương sao giống như bị đánh vậy? Lúc bọn mình rời đi vẫn không xảy ra chuyện gì mà."
Phương Húc đã chạy đến gần, cười khanh khách hỏi: "Sao em vẫn chưa về? Chờ anh à?"
Thích Ánh lắc đầu.
Cô không gặp Quý Nhượng, trong lòng rất hụt hẫng, ủ rũ cúi đầu. Phương Húc đi đến bên cô: "Không còn sớm rồi anh đưa em về nhé?"
Thích Ánh vẫn lắc đầu, buồn buồn đi trước, dường như đến cả ánh mắt cũng không muốn cho anh ta.
Vết thương trên mặt Phương Húc vừa đau vừa rát, anh ta trông có vẻ không để bụng nhưng thật ra trước mặt nhiều người như thế bị Quý Nhượng đánh, ít nhiều cũng cảm thấy mất mặt. Bây giờ lại gặp thái độ này của Thích Ánh, lửa giận đè nén cuối cùng cũng trào ra.
Anh ta cười lạnh hỏi: "Đang đợi Quý Nhượng ư? Đợi cậu ta đưa em về à?"
Bước chân của Thích Ánh khựng lại, cô quay đầu nhìn anh ta.
Phương Húc nhìn cô: "Cậu ta sớm đi rồi, đúng là kẻ nhát gan, bị anh nói vài câu liền sợ đến trốn mất rồi, không dám gặp em. Khuya như thế còn ném em thân gái một mình ở bên ngoài, hèn nhát."
Vẻ mặt ngoan ngoãn của Thích Ánh bỗng trở nên căm phẫn lạnh lẽo. Cô đưa tay hung hăng đẩy Phương Húc bên cạnh ra, sau đó đeo cặp chạy vào trong sân vận động.
Nhạc Lê vội gọi: "Ánh Ánh cậu đi đâu vậy?" Cô trừng mắt nhìn Phương Húc với vẻ mặt phức tạp một cái: "Anh nói gì thế hả? Có bệnh à?!"
Mắng xong, cô vội vàng đuổi theo.
Thích Ánh chạy rất nhanh, hôm nay cô ở trong trường đã làm xong bài tập, trong cặp chỉ có vài quyển sách, rất nhẹ. Cặp Nhạc Lê lại chứa đầy sách, nặng muốn chết, lúc cô chạy đến cổng sân vận động thở hổn hển, Thích Ánh đã sớm không thấy bóng dáng.
Trong sân vận động đã không còn ai, lúc bước đi, tiếng bước chân vang vọng trong sân vận động vắng vẻ.
Thích Ánh đến phòng thay đồ trước, không nhìn thấy người, cô lại dọc theo bảng hiệu đến đẩy cửa từng phòng. Lúc đi đến phòng tắm, cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước róc rách.
Cô nhìn trên bảng ghi 'Phòng tắm nam', mím môi, cô gõ cửa.
Tiếng nước vẫn vang lên, không ai đáp lại cô.
Thích Ánh đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm tối đen như mực, may mà ánh đèn bên ngoài vẫn sáng, có thể nhìn khá rõ. Tiếng nước từ trong phòng cuối cùng truyền ra, cảnh tượng này giống hệt trong phim kinh dị, nhưng cô lại không cảm thấy đáng sợ.
Vừa rồi Phương Húc nói, Quý Nhượng bỏ rơi cô ở bên ngoài.
Cô bỗng phản ứng lại.
Không đâu, anh sẽ không bỏ rơi cô.
Anh biết cô sẽ ở ngoài chờ anh, tuyệt đối sẽ không nói một lời mà lén lút rời đi.
Cô không đợi được anh, chỉ có thể là vì anh vẫn chưa ra ngoài mà thôi.
Cô đi đến trước cửa phòng tắm đang mở nước kia, cửa không khóa, chỉ khép hờ. Cô khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy thiếu niên mặc áo bóng rổ số 9 đang ngồi trên đất, hai tay ôm lấy gối, vùi đầu vào giữa gối. Nước từ vòi hoa sen xả xuống, khiến cho cả người anh đều ướt đẫm.
Anh co người lại, giấu mình trong góc, cô độc đến mức như cả thế giới này chỉ có mỗi anh.
Trong lòng Thích Ánh rất khó chịu.
Đau đến khiến cô thở không nổi.
Cô bước đến, nửa quỳ trước mặt thiếu niên, dòng nước lạnh lẽo từ vòi sen lập tức làm ướt mái tóc dài mềm mại của cô.
Cô cúi người ôm lấy anh.
Vòng ôm của cô rất ấm, cánh tay vừa nhỏ vừa gầy, nhưng cô lại cố gắng muốn ôm cả người anh vào lòng.
Quý Nhượng ngửi thấy hương thơm thanh ngọt.
Anh khàn giọng gọi: "Ánh Ánh."
Cô xoa đầu anh, tỏ ý mình đang ở đây.
Cả người Quý Nhượng vừa lạnh vừa cứng, anh dần dần ngẩng đầu, mái tóc bị nước làm ướt đẫm rũ xuống, nhỏ nước tí tách, đôi mắt anh đỏ đến như thể nhỏ ra máu, giọt nước không ngừng từ gò má anh trượt xuống, tựa như những giọt nước mắt mà anh không khóc ra vậy.
Cả người thiếu nữ cũng toàn là nước.
Anh đưa tay tắt vòi sen.
Thích Ánh lấy tay áo trên đồng phục mình, dịu dàng giúp anh lau đi nước trên mặt.
Anh không nhúc nhích, chỉ là lông mi anh run run. Anh để mặc cô giúp anh lau mặt, giọng khàn đến nói không ra lời: "Xin lỗi Ánh Ánh, tôi chỉ là muốn tắm một chút, nhưng lại bất cẩn ngủ quên mất, có phải để cậu chờ đến sốt ruột rồi không?"
Cô lắc đầu.
Áo cô cũng ướt rồi, không cách nào giúp anh lau khô tóc được, nghĩ đến vừa rồi bước vào nhìn thấy trên giá áo có treo khăn lông sạch sẽ, cô liền muốn ra ngoài lấy cho anh.
Nhưng cô vừa đứng dậy, Quý Nhượng liền giữ lấy cổ tay cô.
Sức của anh rất mạnh, vừa kéo liền kéo cô ngã vào lòng mình. Rõ ràng anh mạnh như thế, động tác thô bạo như thế nhưng giọng nói lại mềm đến mức như trẻ con bị bỏ rơi vậy. Anh thấp giọng hỏi cô: "Sau này em cũng sẽ rời đi? Cũng sẽ chán ghét tôi sao?"
Cô hận mình không thể nói, chỉ đành liều mạng lắc đầu.
"Bọn họ đều chán ghét tôi." Hàm răng anh khẽ run rẩy, anh vùi đầu vào cổ cô, giọng khẽ đến vỡ vụn: "Bọn họ đều cảm thấy ông ta đúng, bọn họ đều cho rằng tôi sai. Là tôi không hiểu chuyện, không hiểu được đạo đức chính nghĩa của việc hi sinh vinh quang trong miệng họ. Tất cả mọi người đều tuyên dương vĩ đại. Còn em thì sao? Có phải em cũng cảm thấy tôi sai không? Nếu như em biết..." Anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo mang theo sự giãy giụa tuyệt vọng: "Có phải em cũng sẽ rời đi không?"
Thiếu nữ trước mắt chăm chú nhìn anh.
Vẻ mặt chân thành của cô gần như là nghiêm túc.
Một lúc sau, đôi tay nhỏ nhắn nâng lấy mặt Quý Nhượng, ngón tay cô dịu dàng lau đi khóe mắt anh, cô cúi đầu hôn lên mắt anh.
Nụ hôn rất dịu dàng, dường như cô muốn đem hết toàn bộ tình yêu cùng chân thành đều dâng cho anh.
Anh khẽ nghe thấy giọng nói khe khẽ, mềm mại hơi run run: "Em không đi."
Cho dù cả thế giới đều chống lại anh, em cũng sẽ mãi mãi đứng về phía anh.