Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 108: Ngoại truyện 10:Đội trưởng Quý dạy con




Edit: Simi
Quý Tiểu Thất là một đứa nhỏ rất thông minh, mới ba tuổi đã biết chơi rubik.
Bé con còn thơm mùi sữa cầm khối rubik đã được xoay lại nguyên trạng leo xuống giường, bịch bịch chạy tới phòng ngủ của ba mẹ gõ cửa, non nớt gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, lần này con chỉ tốn có ba phút hai mươi tám giây là xoay được rubik về như cũ rồi nè. Mẹ, mẹ mở cửa cho con đi, con cho mẹ xem rubik.”
Một lát sau, cửa phòng nặng nề đột ngột bị giật lại, ba cậu bé tức giận đứng đó, cầm lấy khối rubik trong tay cậu, xoay xoay mấy vòng khiến mấy màu sắc rối loạn trở lại, sau đó chỉ cần mười giây là xoay lại như cũ.
Quý Tiểu Thất: “…Hu hu hu hu hu.”
Thích Ánh: “…”
Cuộc dạo đầu của đêm tối cứ thế bị cắt ngang.
Thích Ánh nhanh chân chạy tới bế con lên giường, hết hôn lại dỗ dành: “Bảo bối đừng khóc, tối nay ngủ ở đây với mẹ chịu không?”
Quý Tiểu Thất vừa khóc vừa nất cụt: “Dạ… Hu hu hu, không ngủ chung với ba, ba ra sô pha, ba xấu!”
Quý Nhượng: “!!!”
Thích Ánh bị hai cha con làm cho dở khóc dở cười, cô mềm giọng mắng anh: “Anh ấu trĩ quá đi, còn chấp con trai nữa.”
Quý Tiểu Thất thở ra một bong bóng nước mũi: “Đúng vậy! Quỷ ấu trĩ!”
Quý Nhượng: “???”
Có trời mới biết anh phải tăng ca suốt hai tuần nay, đã nửa tháng chưa được chạm vào bảo bối của mình, vất vả lắm tối nay mới có thời gian, vừa cởi quần áo thôi, thằng nhóc này đã đứng bên ngoài gõ cửa rồi.
Chính vì lí do như vậy anh mới ấu trĩ đó!
Gặp ai mà không tức chứ?!
Quý Nhượng nghiến răng nghiến lợi đi tới, vén mền lên nằm xuống, “Ba muốn ngủ ở đây đó thì sao?”
Nhóc con ôm lấy cổ Thích Ánh, xoay đầu nhăn mặt với anh.
Quý Nhượng kéo cậu nhóc ra khỏi Thích Ánh, vỗ vỗ ngực mình, hung dữ la nó: “Đã thuộc bảng cửu chương chưa? Chưa thuộc thì tối nay không được ngủ!”
Quý Tiểu Thất đắc ý nhướng mày, bộ dáng y chóc ba mình, “Đơn giản, chỉ có con nít mới chưa thuộc. Con còn học luôn cả bội số rồi nè.”
Quý Nhượng: “???”
Quý Tiểu Thất đọc cho anh nghe một đoạn, đọc xong con hỏi: “Ba thấy con lợi hại chưa?”
Thích Ánh lặng lẽ nhéo thắt lưng của anh, cảnh báo anh không được phá hỏng lòng tự tin của con trai, Quý Nhượng: “…Lợi hại.”
Nghe đại ma vương khen mình một câu thế này, cái đuôi nhỏ của Quý Tiểu Thất vểnh lên tận trời cao, bưng lấy mặt Quý Nhượng hôn cái chụt, cọ lên cổ anh làm nũng: “Ba kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ coi như làm phần thưởng được không ba? Lần trước ba vẫn chưa kể hết cho con nghe vụ án mưu sát trên xe lửa đó, rốt cuộc hung thủ là ai vậy ạ?”
Thích Ánh: “???!!!”
Cô nhéo mạnh lên hông Quý Nhượng: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được phép kể cho con nghe mấy chuyện này mà!!!”
Quý Nhượng đau đớn run cả người, nghi ngờ không biết có phải thằng nhóc đang cố ý hay không.
Thích Ánh tức tối ôm Quý Tiểu Thất vào lòng, cầm cuốn lên, “Bảo bối ngoan, mẹ kể con nghe chuyện hoàng tử ếch nhé.”
Quý Tiểu Thất buồn bã: “Con không thích nghe câu chuyện ngây thơ đó…”
Để ý Thích Ánh đang nhìn mình, cậu nhóc ôm chặt lấy cô, “Nhưng mà chỉ cần là mẹ kể, dù là câu chuyện gì Quý Tiểu Thất cũng đều thích hết!”
Quý Nhượng biết mình đuối lý, cũng vén mền nằm xuống, ho khan hai tiếng: “Hoàng tử ếch à, được đó, anh cũng muốn nghe, em mau kể đi.”
Thích Ánh quả thật bó tay với hai ma vương một lớn một nhỏ này.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve.
Cô mở quyển sách trong tay, thanh âm mềm mại: “Ngày xưa có một vị quốc vương nọ, ông ấy có rất nhiều con gái, ai ai cũng xinh đẹp lạ thường, đặc biệt là người con gái út, đẹp tựa thiên thần, ngay cả ánh mặt trời khi rọi xuống khuôn mặt nàng cũng cảm thấy kinh ngạc trước sắc đẹp vô ngần không gì sánh được ấy.”
Quý Tiểu Thất lẩm bẩm: “Nhất định là không đẹp bằng mẹ.”
Thích Ánh buồn cười, xoa đầu nhỏ của bé con, tiếp tục kể chuyện xưa. Quý Tiểu Thất thiu thiu ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo của Thích Ánh. Quý Nhượng cũng bị âm thanh trong trẻo dịu dàng của cô thôi miên, dần chìm vào giấc ngủ. Thích Ánh đóng sách lại, hôn chúc ngủ ngon cho hai ma vương một lớn một nhỏ nhà mình, sau đó tắt đèn.
Nghỉ hè, Quý Nhượng và Thích Ánh dẫn Quý Tiểu Thất tham gia cuộc thi rubik dành cho trẻ em.
Quý Tiểu Thất nhỏ nhất trong số mấy thí sinh dự thi, vẻ ngoài của cậu bé xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt to tròn đen láy, trên má vẫn còn giữ nguyên vẻ bụ bẩm phúng phính, ai gặp cũng muốn hôn một cái.
Ban đầu người nào cũng nghĩ cậu bé đáng yêu này chỉ tham gia chơi thôi, không ngờ lại chiến thắng cả mấy anh chị lớn hơn mình, đạt hạng ba.
Phóng viên báo thiếu nhi chạy tới xin phỏng vấn cậu bé. Cậu nhóc ở nhà làm mưa làm gió cũng biết xấu hổ, trốn sau lưng Quý Nhượng, kéo lấy ống quần của anh, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, trong trẻo nói: “Mấy cô phỏng vấn ba con đi, ba con lợi hại hơn con nhiều, là ba con dạy con chơi rubik đó.”
Phóng viên mỉm cười thân thiện, quả nhiên chuyển micro sang Quý Nhượng: “Xin hỏi vị phụ huynh này là vì lí do gì mà anh dạy con mình chơi rubik ạ?”
Lí do gì?
Đương nhiên là vì rubik quá khó với một đứa nhỏ ba tuổi rồi.
Khi thằng bé chuyên chú nghiên cứu rubik thì nó sẽ không có thời gian quấy rầy thế giới chỉ có hai người của anh và bảo bối.
Quý Nhượng đã sớm lên kế hoạch trêu chọc con trai của chính mình nghiêm túc nhìn phóng viên: “Để sớm rèn luyện trí lực cho con trẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.