Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 2:




Sau khi trở về cô như người mất hồn mở hộp đồ ăn cho con mèo ăn no còn gây nhiều rắc rối “thục nữ”, thất thần lau chùi sạch sẽ phòng luyện múa, rồi lại lơ đãng đi vào phòng tắm rửa xong, ngơ ngẩn ngồi trước gương buộc mái tóc dài thẳng thành hai bím tóc hai bên, rồi nằm dài trên giường.
Vậy là cả thời gian buổi tối ngày hôm đó, Kỷ Lục Đề hoàn thành tất cả công việc đều với tình trạng hồn bay phách lạc, tất cả đều quay mòng xung quanh đầu cô, chính xác là sau nụ hôn “chấn động lòng người” lúc trưa.
Nụ hôn kia, nếu mà nói là khiến cho cô cảm thấy rung động lòng người là không hề nói quá lên, dù sao thì cô cũng chưa bao giờ trải qua việc rung dộng lòng người là đụng chạm thân thể người khác như vậy, hơn nữa người này lại là một người đàn ông, hơn nữa lại còn là người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt.
Vì để khủ mùi lạ cho ga giường của anh ta, bây giờ chiếc ga giường còn nằm trong máy giặt đồ của cô, dùng loại nước xả thơm ngát mềm mại để ngâm, bởi vì cho dù đưa đi hiệu giặt tẩy, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể lấy về, như vậy không bằng để cô tự giặt còn nhanh hơn, ngày mai đem nó ra phơi, lại trải qua một ngày nữa rồi.
Mà phiền phức nhất vẫn là chiếc giường lớn kia của anh ta, cô không ngờ được là, chiếc giường kia cũng phải gánh chịu độc hại từ “Thục nữ”, mà đau khổ nhất là chiêc giường đó không thể nào tránh khỏi lưu lại một ít "Chất lỏng" phía trên đó.
Cô đã cố gắng hết sức mình chà đi chà lại chiếc giường cực kỳ lớn đó rồi, đầu tiên cô dùng giấy dụng cụ chùi sạch sẽ cho hết chỗ có vết bẩn, sau đó cô dùng nước tẩy rửa ra sức chà xát bằng tay, sau đó lịa dùng một lớp khăn giấy thật dày hút thật khô lớp nước trên đó, cuối cùng mới lấy máy sấy sấy thật khô chỗ đó, làm cho nó "Cố hết sức" khôi phục nguyên trạng như cũ.
Nhưng mà, phiền toái nhất lại chính là người đàn ông chẳng có việc gì kia ——
Cho dù cô đã mở cửa sổ ra, để cho mùi hôi trong phòng anh ta tản đi, thế nhưng người đàn ông đó từ đầu tới cuối vẫn kiên trì nói là trong phòng còn có mùi là lạ, tối nay anh ta không cách nào ngủ ở trong cái phòng tràn ngập mùi lạ đó mà ngủ được, nên cô phải bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ anh ta để anh tiến dần từng bước một, bây giờ. Anh ta đang ngủ ở trong căn phòng luyện múa bảo bối của cô.
Nghi đến trong phòng của mình có một người đàn ông khác nữa, thì cô lại không nhịn được sởn cả gai ốc lên, nghi người nghi quỷ, nhưng cô vẫn có cảm giác muốn ngủ, nếu không phải là cô không có biện pháp để đối phó ngày mai còn phải tới dọn dẹp – cô có lẽ là quá xúc động mới đáp ứng anh ta, giúp anh ta dọn dẹp gian phòng giống như đã từng bị bom nỏ tung vậy, căn nhà tồi tệ đến mức không có một chỗ nào được xem là sạch sẽ.
Đúng lúc Kỷ Lục Đề đang mê man chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, khi đó "Thục nữ" đang yên ổn nằm sấp ở bên cạnh chân cô thì có tiếng gõ của bỗng nhiên vang lên làm người ta gần như bật ngược người lên, trong nháy mắt đã thành công đem cơn buồn ngủ của cô đuổi đi một chút cũng không chừa lại!
"Thục nữ" là nhạy bén chui vào dưới chăn của cô ẩn nấp, phản ứng so với cô còn căng thẳng hơn nhiều.
Cô ngừng thở, hốt hoảng nhìn chằm chằm cánh cửa kia như ngoài đó là một con yêu quái vậy, vơ lấy chiếc chăn trên giường che kín từ chóp mũi trở xuống, chỉ sợ ngoài yêu quái ngoài đó sẽ phá cửa xông vào bắt người.
"Kỷ Lục Đề, cô đã ngủ chưa?" Hạ Lan Bình dùng sức gõ cửa, giống như không đem cô đánh thức dậy thì không cam lòng.
"Có, có chuyện gì sao?" Trời ơi! Giọng nói của cô không thể khống chế được mà phát run!
"trong phòng luyện múa trống rỗng, cô nói xem làm sao tôi có thể ngủ được? ít ra cô cũng cho tôi một cái chăn và gối đầu cho tôi chứ?” Cuối cùng, anh ta còn lấy âm lượng mà cô tuyệt đối có thể nghe được, ồn ào nói: "Đây mà cũng được coi là tiếp khách sao?"
Cô xem anh ta là khách lúc nào chứ! Cô nhíu đôi mày xinh đẹp lại. từ trước đến nay có vị khách nào không mời mà đến sao? Cô nghĩ thầm trong, mà cô sống từ trước đến nay trong hai mươi tư năm, anh ta chĩnh là người đầu tiên như vậy!
Cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cô vẫn lấy một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối dự trữ ra, cô di chuyển khó khăn đi đến bên cạnh cửa, xõa tung chăn với gối đầu chống đỡ lên tường, rồi đưa tay kéo cửa ra, đưa tất cả các vật phẩm cần thiết cho anh.
Hạ Lan Bình nhếch mày lên, đón lấy tất cả vật phẩm mà cô đưa ra ôm vào trong, cánh tay còn lại vươn ra giữ chặt cô. "Này, tôi đói bụng rồi."
Kỷ Lục Đề chớp chớp mắt. "Xin lỗi, anh vừa nói cái gì?" Cô cho rằng mình đã cung cấp chỗ để anh ta ở đã là quan tâm hết mức rồi, không ngờ yêu cầu của anh ta lại vượt qua phạm vi tưởng tượng của cô!.
"Tôi nói là bụng của tôi đang rất đói." Dường như sợ cô nghe không hiểu, anh ta còn vỗ vỗ phần bụng dưới rắn chắc của mình nữa.
"Hạ tiên. . . . . . Hạ Lan tiên sinh, cô hít vào một hơi, ánh mắt dĩ nhiên nhìn theo động tác của anh ta nhìn về phía dưới bụng, cũng chán nản vì mình luôn quên anh ta có họ kép."Hình như tôi nhớ là tôi không có nghĩa vụ phải cung cấp bữa tôi cho anh.”
"Haz, với giao tình của chúng ta, còn cần thiết phải so đo nhiều như vậy ư?" anh ta nở một nụ cười, không keo kiệt một chút nào mà tăng cường phóng ra toàn bộ sóng điện từ đối với cô.
"Giữa tôi và anh không hề có một chút giao tình náo cả!" cô gần như là muốn hét lên với anh ta!
"Không có sao?" Anh nhếch mày lên, tròng mắt đen lười biếng nhìn cô sau đó dừng lại như có điều suy nghĩ khiến cho đôi môi đỏ mọng mê người của cô hơi phát run."Tôi không ngại nhắc nhở cô . . . . ." .
"Không!" Quên hết lễ tiết cùng những điều được dạy bảo đi, cô lần đầu tiên cắt đứt lời nói của người khác khi họ chưa nói xong ."Tôi có thể xuống phía dưới cho anh ăn." Cô lo sợ hành động khác thường của anh ta lại xuất hiện, cô bỗng nhiên nhớ đến trong bếp còn dư một ít sơi mì.
"Phía dưới" cho tôi ăn? Hạ Lan Bình không đứng đắn lắm trong đầu tự động đem lời nói của cô suy diễn ý nghĩa gian ác khác, anh bật cười lắc đầu, tin tưởng cô ấy là một người đơn thuần, tuyệt đối có ỹ nghĩ cực kỳ gian ác như anh vừa rồi.
"Không được sao?" Quả nhiên, thấy anh lắc đầu, cô lại hiểu lầm ý của anh, chỉ là sai lầm không phải như sai làm kia mà anh nghĩ, suy nghĩ của cô tuyệt đối đơn thuần giống như một tấm vải trắng, không nhiễm một hạt bụi nào."Nhưng trong nhà tôi hiện giờ chỉ có sợi mì. . . . . . Nếu không thì nấu cháo, có được không?" Thật may là nhà cô còn có một ít dưa chuột muối.
"Cũng được." Anh nhún vai, trực tiếp đem chỗ vật phẩm đó vút xuống phòng luyện múa, sau đó đi theo cô đi đến phòng khách kiểu mở thông với phòng bếp. "Chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi."
"Ơ?" Kỷ Lục Đề cứ nghĩ là anh đã về phòng, anh bỗng nhiên lên tiếng dọa cô giật cả mình.
"Anh, tôi...tôi làm xong sẽ gọi anh." Anh ta làm sao lại có thể giống đi giống như "Thục nữ" vậy, đi không hề phát ra bất cứ một âm thanh nào cả! Cô vuốt ngực dựa người vào trên thành bếp.
"Cô sợ cái gì chứ? Tôi cũng sẽ không đói bụng đến mức đem cô nuốt vào trong bụng đâu." Ít nhất bây giờ không như vậy. anh kéo một chiếc ghế tùy ý ngồi xuống hướng mặt với lưng của ghế tựa. ánh mắt nóng rực khóa lại sự hỗn loạn của cô, trong lòng xấu xa còn bổ sung một câu.
Không phải anh không muốn nghĩ, chẳng qua là anh cứ muốn hù dọa lá gan nhỏ như trứng cá của cô một chút, như vậy anh sẽ nhân tiện lấy việc săn bắt này làm thú vui.
Kỷ Lục Đề bị anh nhìn chăm chú từ trên xuống dưới có cảm giác cái gì đó không đúng lắm thì phải, cô vọi vàng xoay người đặt nồi nước lên rồi bật bếp, quyết định vẫn là bên dưới, rút ngắn lại thời gian ở chung với anh ta.
"Tại sao cô lại buộc tóc lên?" bản thân anh thấy tự nhiên như vậy có rất thoải mái mà? Hơn nữa cô lại có mái tóc hơi xoăn, xem ra cũng không tệ lắm, cần gì làm điều thừa như vậy?
"À, tóc của tôi thực ra rât cứng hơn nữa lại thẳng, lợi dụng thời gian ngủ buộc lên, đợi đế ngày mai mở ra sau đó uốn quăn, như vậy trông mơi nhẹ nhàng." Cô chỉnh lửa lên mức tôi đa, như vậy nấu nhanh hơn một chút.
"Phiền phức!" Phụ nữ nhất định ai cũng yêu thích xinh đẹp, xem ra anh vẫn còn không phức tạp như vậy, sủa sang sạch sẽ thoải mái là tốt rồi, cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện lên như vậy?
Kỷ Lục Để không có phản ứng gì trước lời bình luận của anh ta, sau khi bóc đi vỏ bao bên ngoài sợi mì, lấy một nắm tùy ý bỏ vào trong nồi nước đang sôi sùng sục kia.
Anh im lặng đi đến phía sau cô, nhìn thấy số lượng sợi mì không ít do cô bỏ vào nồi thì nhướng mày.
"Này, Cô định cho heo ăn đấy à?"
Bất tình lình, giọng nói của anh ta bỗng chốc vang lên bên tai cô, khiến cô hết sức hoảng sợ, chiếc đũa đang cầm cũng sắp trượt khỏi tay, đúng lúc chạm vào nồi nước nấu mì đang sôi, bỏng đến nỗi cô phải nhanh chóng vứt bỏ chiếc đũa nắm lấy tay."Nóng quá!"
Động tác của cô rất nhanh, nhưng động tác của Hạ Lan Bình lại nhanh hơn cả cô nữa, gần như lúc đó trong nháy mắt bàn tay của cô bị bỏng anh đã lập tức nắm lấy cánh tay đỏ rực đó của cô rồi nhanh chóng mở vòi nước ra đưa bàn tay của cô sát vào."Ngốc! ruốt cuộc thì cô đang khẩn trương cái gì cơ chứ?"
"Tôi . . . . ." Còn không phải là do anh ta làm hại cả sao! cô vừa tủi thân lại đau buốt cánh tay trong mắt cũng đỏ lên.
"Chân tay vụng về, thật không hiểu được cô làm sao có thể lớn bằng tuổi này được!" Anh ta vừa giúp cô đưa tay về phía vòi nước, vừa càn nhằn nói lải nhãi bên tai cô mãi không thôi.
"Xin lỗi. . . . . ." Cô cũng không rõ ràng lắm tại sao cô lại phải nói xin lỗi, nhưng mà những lời này cô lại không khống chế nổi nói ra.
"Ngoài việc mở miệng ra là nói . . . . Cái gì đó?" Bỗng nhiên một giọt nước mắt lớn nhỏ trên cổ tay của anh, anh không hiểu ra sao cả nhìn về phía giọt nước đó rơi xuống, thì phát hiện những gitoj nước mắt này là từ trong hốc mắt của cô rơi xuống. "Này, Này này, Cô khóc cái gì mà khóc chứ?"
Có lầm hay không! ? Mới như vậy đã khóc rồi hả ? Cô gái này cũng quá yếu đuối đi!
"Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Nghe được giọng nói của anh càng ngày càng to, cô lại không nhịn được muốn nói xin lỗi không ngừng.
"Này. . . . . ." Hạ Lan Bình còn muốn nói nhiều điều, nhưng lúc này, nồi nấu mì bỗng nhiên sủi lên rất nhiều bọt trắng, cũng nhanh chóng tràn ra cả bếp ga, đem lửa trong bếp dập tắt, buộc anh phải bỏ tay của cô ra, luống cuống tay chân đi vòng qua cô tắt bếp.
Trong lúc này, Kỷ Lục Đề giống như tránh thoát được cái bẫy thỏ hoang, vung cánh tay ướt đẫm từ bên cạnh anh mà bỏ chạy, mà Hạ Lan Bình ánh mắt thấy cô có hành động muốn chạy trốn, gần như là théo làm một động tác theo phản xạ nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô.
"A!" Đầu ngón tay của anh chà sát lên mặt lớp da bên ngoài bị sưng đỏ, Cô lập tức do quá đau mà kêu ra tiếng.
"A!" Nghe thấy cô hét chói tai, anh cũng theo đó mà kêu to, chỉ thấy "Thục nữ" lập tức lao ra từ phòng của Kỷ Lục Đề, ánh mắt màu xanh của con mèo lóe ra vẻ âm u, ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm một đôi trai gái rồi đồng thời kêu to lên, đề phòng dựng thẳng đứng cái đuôi và toàn bộ lông trên người dậy.
"Mèo ngốc! Nhìn cái gì vậy! ? Vào phòng đi!" Hạ Lan Bình tức giận hung ác trừng "Thục nữ" một cái, nó hoảng sợ nhảy lui về phía sau một bước dài, dường như cảnh cáo "Meo. . . . . ." Một tiếng.
"Anh làm gì mà hung giữ với nó quá vậy ?" Kỷ Lục Đề không để ý đến việc trên tay còn nóng rực, mắt còn ngấn lệ mắng anh."Tôi đã nói rồi, ‘ thục nữ ’ không ngu ngốc một chút nào hết.”
Hạ Lan Bình im lặng một hồi lâu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. "Không tệ lắm, vì con mèo kia, dũng khí của cô trái lại lại tăng gấp mấy lần đó?” Anh bỗng nhiên nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập sự trêu chọc. Vì cô buồn tẻ kiên trì, nên anh "Tôn trọng" đã giảm bớt đi chữ “Dốt” đầu tiên rồi.
"Anh. . . . . . Anh không hiểu gì cả!" Cô tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, cẩn thận rút tay mình trong tay của anh ra. do trong bàn tay của hắn cứu ra."Tốt rồi, anh còn muốn ăn nữa không?" cô hít hít mũi, cố làm ra vẻ bình tĩnh hất cằm lên. "Cứ như vậy mà ăn?" Từng sợi mì đã bị nấu cho nở lớn ra, một chút đồ gia vị cũng không thêm vào? "Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?" cô cuối cùng cũng phát cáu lên, nổi giận cãi lại anh một câu.
"Ít nhất cũng phải thêm một ít gia vị vào chứ?" Này nhé! Cô gái này rất khó lộ rõ ra tính cách của mình, anh kiềm chế một chút cũng là điều nên làm.
"Ừ, tương mè, tương muối hoặc thịt xay, làm phiền anh tự mình làm lấy vậy!" Kỷ Lục Đề kéo ra ngăn kéo dưới bếp, lấy ra mấy bao gia vị có sẵn ném cho anh, sau đó dùng cánh tay không bị thương ôm lấy "Thục cô vênh váo hiên ngang đi về phòng.
Hạ Lan Bình ngây ngẩn trong phòng nhìn mấy bao gia trên tay, lại nhìn một chút bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đang chạy trốn vào gian phòng, sẽ đem ánh mắt nhìn đến nồi mì sợi sắp thành cháo trong nồi, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Một lúc sau, nhìn về phía cô gái đang dùng sức đóng sầm cánh cửa phòng của mình, lộ ra một nụ cười khổ.
"Hóa ra cô gái đơn độc này che dấu bộ móng vuốt sắc nhọn của mèo hoang nhỏ——"
***
"Dạ, tôi sẽ thông báo cho anh ta sớm liên lạc lại với ngài . . . . . Dạ, được, tôi đã nhớ kỹ từng việc, đúng, cám ơn ngài gọi điện thoại , cám ơn, cám ơn."
Cúp điện thoại, Kỷ Lục Đề thở ra một hơi, tâm tình không tránh được mà trở nên chán nản.
Tại sao, tại sao? Tại sao cô ngoại trừ phải sắp xếp lại “Văn phòng thám tử mục nát” này, còn phải giúp đỡ cái tên "Hạ lưu" "Trinh thám mục nát" này nhận vô số cuộc điện thoại?. Cơm cũng không có mà ăn, ghế cũng không có mà ngồi?
Nhưng mà tên đàn ông đáng hận kia lại đem ngôi nhà lớn như vậy ném cho cô, sau đó lại ngông nghênh đi ra khỏi cửa nữa chứ! Thậm chí ngay cả chìa khóa nhà cũng ném cho cô? Này việc này. . . . . . anh ta rốt cuộc có rõ ràng hay không, rốt cuộc nhà của người nào đây?
Hơn nữa anh ta rốt cuộc coi cô là cái gì? Chó giữ nhà à?
Thay vì cái chức danh là chó giữ cửa, cô thà nói giống mèo như "Thục nữ" còn hơn lúc nào cũng xinh đẹp lười biếng, tối thiểu còn có một nữ chủ nhân giống như cô vậy yêu mến vật cưng.
Haz —— cô yên sống cuộc sống ổn không màng danh lợi, thưởng thức mùi hương thơm mát ngào ngạt từ Hồng Trà Scotland, khắp phòng âm nhạc du dương, hiện tại thậm chí cô có cảm giác khác xa so với bản thân mình từ trước đến nay ——
Cô vì sao lại phải tự khiến mình khổ sở như thế này? Hu. . . . . .
Một lần nữa mang khẩu trang vào, cô lại bắt đầu cố gắng sắp xếp các tài liệu kia thành từng chồng, có những tài liệu đã được anh ta buộc gọn lại thành từng chồng, nhưng cũng còn rất nhiều giấy tờ rải rác khắp nơi, cô thật sự không biết làm thế nào để sắp xếp lại được. . . . . chao ôi! Cô thật sự là đau đầu như muốn nổ tung vậy!
"Meo meo. . . . . ." So sánh với sự khó chịu của cô, "Thục nữ" ngược lại có vẻ thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều; nhìn nó vui vẻ ở đi từ góc này đến góc khác trong phòng khách nhảy tới nhảy lui, kêu lên meo meo không ngừng.
Thấy "Thục nữ" lại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh ngay cả ở nơi lộn xộn như thế này, tâm tình của cô cũng không hiểu vì sao lại chìm xuống. Nếu trách nhiệm của cô là đem nơi này sắp xếp sạch sẽ thì dù sao muốn trốn cũng không trốn được, hơn nữa đến ngay cả "Thục nữ" cũng có thể làm được, có lý do gì mà cô không làm được, có phải hay không?
Cô lấy dao nhỏ cắt dây buộc chồng tài liệu ra, rồi đem chỗ tài liệu đó mở ra, cô nghĩ rằng muốn từ các tài kiệu đó tìm ra những tài liệu liên quan đến nhau để phân loại rõ ràng, không ngờ "Thục nữ" lại nghĩ là cô đang làm cho nó một lãnh thổ mới nên chạy đến, chính nó lãnh địa một đường toát ra mà đến, hướng về phía chồng tài liệu cô mới mở triển khai"Tấn công" .
"Đừng ồn ào, ‘ thục nữ ’, đến chỗ khác chơi đi." Quay người lại, thì đã thấy mấy dấu chân mèo hỗn loạn, có một can dấu màu đỏ đang nằm trên chồng tài liệu, Kỷ Lục Đề hoảng sợ phía tay chân màu cà phê của "Thục nữ"—— trên thực tế, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là tứ chi, ngạc nhiên phát hiện chúng nó nhuộm đầy thuốc nhuộm màu đỏ."Hả? Tại sao có thể như vậy? !"
Cô rối ren chạy đến nơi vừa rồi "Thục nữ" chơi rất chi là vui vẻ lúc nãy, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, có một hộp mực đóng dấu màu đỏ đã bị mở ra hơn nữa còn bị giẫm lên cho rối tung cả rồi!
cô suy sụp bông lỏng bả vai, không còn hơi sức để nâng lên nữa."Xong rồi. . . . . ." Chậm rãi quay đầu sang liếc mắt nhìn về phía"Thục nữ", nó thật là lanh lợi làm cho người khác căm hận, bởi vì nó đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Chết chắc rồi! cứ tiếp tục như vậy nữa, cô còn thiếu tên "Trinh thám mục nát" đó bao nhiêu khoản nợ đây, phải đến năm nào mới trả cho hết đây ——
Hạ Lan Bình im lặng dùng hết cả một buổi sáng, để cố gắng “Thu thập” lại tất cả , xóa hết dấu "Tay mèo" trên tài liệu, xem ra bình tĩnh yên ổn; điều duy nhất để lộ cảm xúc không ổn định của anh ta chính là khóe miệng của anh ta, chỗ bắp thịt săn chc không thể nào khống chế được co quắp không ngừng, khiến cho Ky Lục Đề liếc nhìn trộm cảm thấy chột dạ không thôi.
Cô cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy! Ai bảo anh ta đem mực đóng dấu vứt lung tung? Ở trong nhận thức của cô, mọi thứ để ở nơi "Thục nữ" chơi đùa được đều được gọi chi là vứt lung tung, cô vừa rồi cũng có nói sơ qua với anh! Nhưng sắc mặt của ta lại càng ngày càng khó coi, làm hại trong lòng của giống như đang xách mười lăm thùng nước vậy, bất ổn.
"Cô không thể đem con mèo ngu ngốc kia nhốt lại được sao?" Điều anh muốn là sự giúp đỡ của cô, chứ không cần con mèo ngu ngốc kia đi theo làm rối loạn thêm!
Cái gì mà con dấu "Tay mèo" chứ? Hình dung đáng yêu như vậy thì có ích gì sao? Nhìn xem tường nhà anh, đống tài liệu quan trọng của anh, một có một thứ nào không bị dấu chân của con mèo thật đáng ghét kia làm cho hoàn toàn thay đổi chứ?
Tốt lắm, không, là thật sự quá tốt, xem ra nữ chủ nhân xinh đẹp kie của nó cũng dây dưa không rõ với anh “Dài hạn” đây, Hàaa...!
"Ngài Hạ Lan, " ngàn sai vạn sai đều là tại "Thục nữ" nhà cô xông đến gây họa, cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng mà cô thạt sự không chịu nổi anh ta cứ mở miệng ra gọi "Thục nữ" là "Con mèo ngu ngốc" , nó là người thân quan trọng nhất của cô đó! "Tôi thừa nhận ‘ thục nữ ’ lần này có điểm hơi quá đáng, nhưng xin anh hiểu cho một chuyện, tôi đã nói rồi ‘ thục nữ ’ nó không ngốc!" Cô hít sâu một cái, giáo huấn một lần nữa.
"Nếu mà nó không ngu ngốc, sẽ không một lần hai lượt làm nơi ở của tôi lộn xộn như thế này?” trên trán của anh gân xanh cũng nổi lên, rõ ràng là anh ta đang cố gắng nhịn tức giận xuống.
"Chỗ ở của anh vỗn dĩ đã quá lộn xộn rồi.” Kỷ Lục Đề không nhịn được nói thầm trọng miệng.
Hạ Lan Bình nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cậy mạnh của cô."Cô vừa nói cái gì?"
"Không có, tôi cái gì cũng chưa nói." Cô lập tức đứng thẳng lên hơi cong sống lưng, thẳng tắp lồng ngực giả vờ mọi việc không liên quan đến mình.
"Tốt nhất là như vậy." Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, mở ra đóng thêm "Con dấu của nhà nước", thậm chí có mấy tập tài liệu còn dính vòa nhua, bây giờ tâm trạng của anh lại càng kém hơn nữa. “Vậy cô nói đi, phỉa làm sao bây giờ?" Vứt đi, sau đó điều tra lại một lần nữa? Nhìn xem con mèo ngu ngốc kia đã mang đến cho anh bao nhiêu phiền phức! !
Đống kia tài liệu bao gồm tài liệu về địa điểm mà một quan chức và tình nhân của ông ta hay ra vào, lại còn có một ít tài liệu ghi chép về hoạt động rửa tiền phi pháp, thường ngày nhìn nó sẽ cảm thấy đó là những tài liệu bỏ đi, nhưng một khi liên quan đến một vụ án nhạy cảm nào đó, lại phải lấy ra để sử dụng, bây giờ xem ra tất cả đều đã bị hỏng hết rồi.
"Xin lỗi." Cô chịu đựng kích động mắt trợn trắng .
Tại sao từ lúc cô vfa người đàn ông này gặp mặt nhau đến giờ, gần như lúc nào cũng phải thương lượng cùng một vấn đề? Mặc dù vấn đề cực kỳ không có một chút ý sáng tạo nào, nhưng cũng không hề ảnh hưởng, ai bảo "Thục nữ" lại giở trò lưu manh trên giường của anh ta chứ? Về nhà phải huấn luyện thật tốt "Thục nữ" mới được.
"Xin lỗi?" Anh hếch mày lên, bước một bước dài đi qua đám lộn xộn trên đất đi về cô, cùng lúc ép cô bước lùi ra sau vài bước nhỏ."Cô cho rằng nói xin lỗi là có thể xong việc sao?"
"Vậy. . . . . ." Cô không để ý bị vấp phải chồng tài liệu ở sau lưng, cả người ngã ngồi ở trên tài liệu, cô tức giận đến nỗi đập xuống chồng tờ giấy vừa dầy lại vừa cứng."Quy tắc này quy tắc nọ, Anh nói nên làm cái gì cho tốt đây?"
"Thế nào? Lại không tiếp tục đóng vai cô gái nhỏ oan ức nữa à?” hề nữa phẫn diễn uất ức tiểu tức phụ à nha?" anh vứt ba tờ giấy đang cầm trên tay xuống bên cạnh trên bàn, buồn cười vòng tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cười nhạo liếc nhìn dáng vẻ của cô.
"Tôi chưa từng đóng vai cô gái nhỏ oan ức!" Cô giận hờn ngẩng đầu, cặp mắt vừa lúc nhìn thẳng vào đũng quần của anh, cô lập tức nghiêng cả người về phía sau, vừa sợ lại vừa mắc cở đỏ bừng cả mặt.
"Cô làm gì thế?" anh không hiểu tại sao trừng mắt nhìn cô chằm chằm, theo ánh mắt của cô nhìn xuống thân thể của mình, bỗng nhiên hiểu ra nảy sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Như thế nào? Chưa từng được nhìn thấy thân thể của đàn ông sao? Là một cô gái còn trong trắng." Anh khom người xuống, bàn tay to rắn chắc chống lên đầu gối, một tay kía giống như một tên háo sắc nhẹ nhàng lướt qua tỷ mỉ từng đường nét trên gương mặt cô, vừa lòng khi nghe thấy tiếng âm thanh cô kìm nén hút một ngụm khí.
"Anh. . . . . . Hạ lưu!" Cô lần đầu tiên trong đời mắng chửi người, lại mắng còn mắng từ khó nghe như vậy."Người nào, ai nói tôi chưa từng nhìn thấy. . . . . ." Thân thể của đàn ông? Oh! Bây giờ cô nói không ra mấy chữ kia, hơn nữa cô đúng chưa từng nhìn thấy…..chưa từng nhìn thấy của đàn ông trưởng thành, nếu là của bé trai thì cũng có thể tính được mà.
Anh ta bỗng nhiên lấy một tay nhấc người cô lên, cố gắng kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau, làm cho cô và người của anh áp sát vào nhua, "Nhìn thấy của người nào? Hả?" Thu lại hứng thú trêu đùa cô, giọng nói của anh có vẻ nguy hiểm.
"Hạ, Hạ Lan tiên sinh." cô sợ đến nỗi đôi tay không biết nên đặt chỗ nào mới tốt, chỉ muốn dùng sức đẩy anh ra, lại không can đảm chạm vào lồng ngực to lớn của anh, gương mặt đỏ giống như vừa được hái xuống ."Việc này hình như. . . . . . không phải là chuyện của anh, hơn nữa, xin anh tránh ra, thả tôi ra . . . . ."
"Lúc này không phải càng làm một số chuyện chính đáng hơn à?” Anh muốn làm chuyện xấu nhích lại gần phía cô khiến cô đỏ bừng cả mặt, gướng mặt xinh xắn gần như tỏa ra cả khói trắng, chóp mũi của hai người vì kề sát nhau mà chạm nhẹ. Đôi mắt khép hờ khóa chặt ánh mắt to tròn đang hoảng hốt của cô, làm cho mùi hương tự nhiên thoảng thoảng trên người cô tràn ngập trong mũi anh, “Có lẽ cô, cũng hi vọng tôi hôn cô?”
"Không. . . . . ."
Cô vừa mở miệng, đã bị môi của anh đã bá đạo ngăn chặn lại, điên cuồng mạnh cắn mút cánh môi mịn màng của cô, ép cô phải mở cánh môi ra, để anh dễ dàng tiếng vào thăm dò hương vị ngọt ngòa thuộc về cô.
Kỷ Lục Đề mèm nhũn dựa sát vào trước ngực anh, hai chân gần như không còn khí lực để đứng thẳng được nữa, chỉ có thể giống như dây leo mềm yếu phụ thuộc vào thân thể rắn chắc của anh, mặc kệ anh đối với với mình muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, anh mút từng chỗ da dẻ mịn màng trong môi cô, nếm hết từng chút từng chút một ngọt ngào trong miệng cô cho đến khi phổi nhanh chóng kháng nghị, anh vẫn lưu luyến không rời ở trên mỗi cô tỉ mỉ liếm mút, chạm khẽ. . . . . .
"Anh. . . . . . Anh làm sao có thể. . . . . ." Anh làm sao có thể? Tại sao có thể mỗi lần gặp đã ——
"Không thể sao? Vậy cô nói xem bây giờ chúng ta đang làm gì?” Nếu để cho cô cứ như vậy ấp úng thêm nữa, thì đến lúc nào cô mới có thể nói ra hai chữ "Hôn môi" đây?
"Chính là anh. . . . . ." kiên quyết đến .
"Ha, tôi cũng không có ép buộc cô, nhìn cô lúc vừa rồi cũng rất thích thú đó thôi?" Anh nhìn gương mặt đã hết của cô, trong lời nói cũng tỏ ra hài lòng.
"Tôi không có ——" không giống như lời anh ta không biết xấu hổ như vậy
"Không làm sao?" Anh uy hiếp nhếch lên mày, xoay mình đè lại cập mông của cô, để cho cô cảm nhận được cơ bắp đang kích động của anh, “Hay là cô còn muốn tiến thêm một bước nữa?"
"Không!" lúc này, cô hoàn toàn không còn chú ý hình tượng của mình nữa mà lên tiếng kêu to.
"Thục nữ , con rốt cuộc đang ở đâu? Mau lại đây cứu mẹ!
"Nói nhỏ thôi, cẩn thận dẫn tất cả mọi người đến vây xem." Anh còn giở trò xấu chạm khẽ làn môi đỏ mọng của cô một chút.
Cô hoảng sợ mặt cắt không ra máu, liều chết gọi lớn: "‘ thục nữ ’——"
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, "Thục nữ" không biết từ chỗ nào xông ra, bỗng nhiên nhảy cao lên cong mình lại, trên lưng Hạ Lan Bình, dùng bộ móng sắc nhọn trắng lóa của mình , "A" một tiếng, không chỉ có cào rách áo sơ mi của anh, mà còn để lại hai vết giống như in dấu lên trên bức tường còn lưu lại vết tích đỏ rực ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.