Editor: Nguyetmai
"Được rồi, vậy bắt đầu đấu giá đi, Dương công tử, ngươi xem giá khởi điểm bao nhiêu thì thích hợp?" Tôn quản sự chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, hỏi Dương Hồng.
"Cái này ta cũng không hiểu lắm, hay là giá khởi điểm là mười nghìn lượng đi, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn lượng, thế nào?" Dương Hồng nói. Đây là Triệu Tứ tiểu thư trước đã dặn dò trước đó, khởi điểm cao một chút, hố có thể đào sâu hơn một chút, Mộc Hàn Yên mới có thể ngã đau hơn chút.
"Được, vậy bắt đầu đi, khởi điểm mười nghìn lượng, mỗi lần không được thấp hơn một nghìn lượng." Tôn quản sự nói.
"Ta trả mười một nghìn lượng." Nguyên Thiên Ba khiêu khích nhìn Mộc Hàn Yên, ra giá trước.
"Mười hai nghìn lượng." Diễn kịch ấy mà, đương nhiên phải diễn thật một chút, Mộc Hàn Yên không yếu thế chút nào mà ra giá theo.
"Mười ba nghìn lượng." Nguyên Thiên Ba theo sát từng bước.
"Mười bốn nghìn lượng." Mộc Hàn Yên không nhường bước nào.
…
Hai người thong thả tăng giá, lửa nóng trên đầu cũng bùng lên từng chút một.
Nhóm người vây xem đều chẹp chẹp miệng, giá khởi điểm đã là mười nghìn lượng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ rõ ràng là đang đánh cược, cũng không biết giá cả cuối cùng sẽ cao như thế nào, bọn họ cũng bị kích động theo giá đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng đấu giá trở nên vô cùng sục sôi.
"Hai mươi nghìn." Thấy Mộc Hàn Yên bị tăng lên lửa giận, Nguyên Thiên Ba trực tiếp nâng giá lên thành hai mươi nghìn, hắn cũng không muốn tiếp tục giằng co nữa, còn phải chờ xem kịch hay kia mà.
"Hai mươi lăm nghìn." Mộc Hàn Yên giả bộ ra vẻ máu nóng lên não, trực tiếp tăng thêm năm nghìn lượng.
"Ba mươi nghìn." Nguyên Thiên Ba ước gì Mộc Hàn Yên kích động, càng kích động càng tốt. Hắn ta khinh thường liếc nhìn Mộc Hàn Yên, trực tiếp bày ra tư thế ông đây lấy tiền đè chết ngươi.
"Bốn mươi nghìn." Mộc Hàn Yên quả nhiên "trúng kế", không chút do dự lại tăng thêm mười nghìn.
"Năm mươi nghìn." Vừa thấy Mộc Hàn Yên trúng kế, Nguyên Thiên Ba hưng phấn hơn, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Mộc Hàn Yên do dự một chút, người đào hố, một khi không cẩn thận khiến mình bị chôn theo sẽ không hay, cái giá này đủ cao rồi, có phải nên trực tiếp chôn Nguyên Thiên Ba rồi hay không?
"Mộc đại ca, tuyệt đối không thể để loại tiểu nhân như Nguyên Thiên Ba thắng được, hắn ta là thân phận gì, huynh là thân phận gì, nếu như bại dưới tay hắn ta, về sau huynh làm sao có mặt mũi gặp người khác." Hi Phàm thấy Mộc Hàn Yên dường như có chút do dự, lại bắt đầu thêm dầu vào lửa.
"Sáu mươi nghìn." Mộc Hàn Yên nhìn qua biểu cảm của Nguyên Thiên Ba, năm mươi nghìn hẳn vẫn chưa phải là giới hạn của Nguyên Thiên Ba, hố còn có thể đào sâu hơn một chút.
"Đại ca uy vũ, phải như vậy chứ, lấy tiền đập chết tên khốn kiếp Nguyên Thiên Ba kia." Hi Phàm thấy Mộc Hàn Yên bị một câu của mình kích động tiếp tục máu nóng lên não thì hưng phấn nịnh hót.
Ngoài phòng khách, Tam trưởng lão thở dài một cái, Mộc Hoài Đông đứng bên cạnh ông ta lại khinh bỉ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Hôm nay bọn họ tới vì muốn Khúc Sơn Linh bói toán lành dữ cho Mộc Tử Thanh, lại không ngờ đúng lúc xem được màn này.
Người ngoài không biết những ân oán khúc mắc giữa Mộc Hàn Yên và đám con cháu gia tộc thành Hắc Thạch, cũng không hiểu nhân phẩm bản tính của bọn họ, chưa chắc có thể nhìn ra cái gì, nhưng bọn họ lại biết không ít. Với trải nghiệm mấy chục năm cuộc đời của Tam trưởng lão và con mắt mấy năm lịch luyện bên ngoài của Mộc Hoài Đông, bọn họ đã nhìn ra sự việc có gì đó không đúng lắm.
"Mộc Hàn Yên này, lẽ nào không nghi ngờ Nguyên Thiên Ba và Hi Phàm cùng một đội sao? Một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, cố ý dẫn hắn vào bẫy." Tam trưởng lão thở dài nói.
Vốn dĩ, nghe được những lời khen ngợi không chút tự trọng của Khúc Sơn Linh, ấn tượng của ông ta về Mộc Hàn Yên có chút thay đổi, cảm thấy chỉ vì hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không phạm phải sai lầm lớn gì, vẫn chưa đến mức không có thuốc chữa, nói không chừng thật sự có thể thành tài.
Nhưng bây giờ, một lần nữa chứng kiến sự ngu ngốc của Mộc Hàn Yên, ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của Khúc Sơn Linh rồi.