Translator: Nguyetmai
"Đương nhiên là được, muốn đem về bao nhiêu cũng được." Mộc Hàn Yên cười gật đầu.
"Vậy muội đóng gói mang về mười phần, ơ, không được, không để được lâu, nó sẽ bị thiu." Y Thanh Liên nói với vẻ tiếc nuối.
"Món này nhiều mỡ, ăn nhiều không tốt, thỉnh thoảng ăn thì được, nếu không sẽ trở nên béo phì, sau này mập như trái bóng ai dám lấy muội." Mộc Hàn Yên trêu ghẹo.
"Không ai lấy thì thôi, hừ, nếu không... gả cho huynh là được rồi." Y Thanh Liên nói nhỏ. Vừa dứt lời, mặt a hoàn và thị vệ ngồi bàn bên cạnh tái mét. Lão gia vốn đã căn dặn trông chừng tiểu thư, không để tiểu thư gặp Mộc Đại công tử bột, nhưng nhìn Mộc Đại công tử bột rất tốt với tiểu thư, lại không có hành vi quá giới hạn gì, bọn họ đành mắt nhắm mắt mở, nhưng lúc này tiểu thư nói ra những lời như vậy, sao mà được chứ?
"Ôi chao, vậy thì không được. Sau này ta phải… đấy!" Mộc Hàn Yên nhìn Y Thanh Liên chớp chớp mắt, đương nhiên Y Thanh Liên hiểu ý của nàng, có điều nét mặt vẫn có chút xem thường.
"Hừ, loại người như huynh, trọng sắc khinh bạn." Y Thanh Liên nói vẻ hằn học.
"Này, đừng nói vậy chứ, nếu như sau này không ai lấy muội, ta sẽ nuôi muội suốt đời. Với lại, Y Đại tiểu thư ăn rất khỏe, không phải ai cũng có thể nuôi nổi." Mộc Hàn Yên tiếp tục nói đùa.
"Được, huynh nói đó nha, không ai lấy ta, huynh nuôi ta. Ngày nào ta cũng muốn ăn ngon." Y Thanh Liên cắn một miếng to hoành thánh.
"Được, được, được, Y Đại tiểu thư của ta, vậy thì sau khi ăn xong tiểu nhân sẽ dẫn người đi dạo, muốn ăn gì cứ mua." Mộc Hàn Yên ra vẻ mặc cho nàng ấy muốn làm gì làm, vui vẻ nhìn Y Thanh Liên.
Ăn xong điểm tâm, Mộc Hàn Yên dẫn Y Thanh Liên đi mua sắm khắp nơi, mua đến nỗi a hoàn và thị vệ của Y Thanh Liên xách không hết. Mộc Hàn Yên dừng lại, bảo bọn họ đi tìm xe ngựa, sau đó dẫn Y Thanh Liên đi đến Phỉ Thúy Lâu.
A hoàn và thị vệ của Y Thanh Liên đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng loạt nhìn về Bích Ngọc - a hoàn thân cận của Y Thanh Liên.
"Bích Ngọc tỷ, tỷ để tiểu thư đi riêng với Mộc công tử bột, à nhầm, Mộc Đại công tử, vậy có ổn không?" Một thị vệ thấp thỏm hỏi.
Bích Ngọc trợn trắng mắt nhìn thị vệ, bất đắc dĩ nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Mộc Đại công tử cư xử với tiểu thư nhà chúng ta như thế nào? Trả lời thành thật khách quan."
"Tốt, rất tốt. Tiểu thư muốn cái gì, Mộc Đại công tử mua ngay cái đó, tiểu thư nói một, Mộc công tử sẽ tuyệt đối không nói hai lời. Lẽ nào Mộc Đại công tử thật sự tình sâu nghĩa nặng với tiểu thư như vậy hay sao?" Thị vệ ngỡ ngàng.
"Quan trọng là tốt thật hay tốt giả? Mấy người các ngươi cảm thấy Mộc Đại công tử đối với tiểu thư nhà chúng ta là tốt thật hay tốt giả?" Bích Ngọc quay đầu sang hỏi người khác.
"Tốt thật." Mấy người đều gật đầu.
"Vậy không còn gì để nói nữa. Cho dù bên ngoài nói hắn như thế nào, bất kể Mộc công tử bột hắn đối với người khác ra sao, chỉ cần thật lòng đối đãi với tiểu thư nhà ta chẳng phải là được rồi sao?" Bích Ngọc là một người rộng rãi và cởi mở, nói xong trong lòng có chút lo lắng, tiểu thư lại mặc không vừa váy năm ngoái rồi. Cứ ăn như vậy, nói không chừng cuối cùng người đồng ý lấy tiểu thư lại chỉ có Mộc Đại công tử bột. Mặc kệ, chỉ cần Mộc Đại công tử bột đối với tiểu thư tốt là được. Trong tình huống này, còn quy tắc gì chứ.
"Đi thôi, đi thôi, tạm thời đi mướn một chiếc xe ngựa đã, hai người các ngươi mang đồ của tiểu thư về trước đi, ta đến Phỉ Thúy Lâu tìm tiểu thư."
Lúc này, Mộc Hàn Yên đã dẫn Y Thanh Liên đi đến Phỉ Thúy Lâu.