Translator: Nguyetmai
Mộc Hàn Yên chú ý thấy sự thay đổi trong ánh mắt của lão thầy bói lừa đảo, nàng rất hài lòng. Xem ra mình cũng rất có tiềm năng làm thầy bói lừa đảo đấy chứ, đến lão thầy bói lừa đảo khắp nơi để kiếm cơm như ông ta còn bị mình hù dọa. Phỉ! Ta là người thật thà đấy, người thật thà! Ta chỉ là thể hiện khí thế một chút để hù dọa ông ta thôi! Trong lòng Mộc Hàn Yên vội vã phỉ nhổ mấy cái... phỉ phỉ phỉ...
"Đúng rồi, Nam công tử cảm thấy ta luyện thủ quyết này thế nào, có chỗ nào sai hay không?" Lão thầy bói lừa đảo không biết tiểu thầy bói lừa đảo đang nghĩ gì, lại cung kính hỏi.
"Cũng tạm được, ông hãy làm lại lần nữa để ta xem cho kỹ hơn." Mộc Hàn Yên cũng giả vờ như cao nhân khá giống rồi, cuối cùng cũng mở lời nói.
Vừa rồi nàng quá kích động, lại là lần đầu tiên nhìn thấy thủ quyết này, vẫn chưa nhìn rõ rất nhiều điểm chi tiết, phải nhìn thêm vài lần nữa mới được.
"Được, mong Nam công tử chỉ điểm." Khúc Sơn Linh rất nghe lời, lại làm thủ quyết một lần nữa.
Tuy nói rằng lúc đó trong lòng Khúc Sơn Linh vô cùng kích động, nhưng không có Thiên Tâm Công Pháp phối hợp, chỉ có thủ quyết không thôi thì thực sự quá hao tổn kình khí và tinh thần, cho dù có được tiếp thêm sức mạnh thì cũng không chịu đựng được.
Rất nhanh chóng, sắc mặt Khúc Sơn Linh liền trở nên trắng bệch như tờ giấy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dần từ trán xuống, cuối cùng lại dừng lại, mà lúc dừng lại, bộ thủ quyết đó giống hệt như lúc vừa rồi.
"Sao ông lại dừng lại rồi?" Mộc Hàn Yên đang lúc xem mê mẩn đâu biết ông ta lại dừng lại, bực mình nói.
"Không được rồi, thực sự không thể kiên trì được nữa, quá mệt rồi." Khúc Sơn Linh lau mồ hôi nói.
"Ông như vậy là không được, đạo tu luyện quan trọng nhất là kiên trì bền bỉ, đâu có thể động một chút là kêu mệt kêu khổ được." Mộc Hàn Yên lắc lắc đầu, ra vẻ sư trưởng tự cao tự đại nói.
Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng phải chỉ là ngươi may mắn mới học được Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết sao, lại còn dám dạy bảo lão phu nữa! Nói thế nào thì ông ta cũng là thầy bói lừa đảo có tiếng bao năm nay, bình thường chủ của một thành gặp ông ta cũng phải khách khí. Khúc Sơn Linh vốn dĩ đã mệt muốn chết, bị Mộc Hàn Yên giáo huấn như vậy thì hơi tức giận. Nhưng đúng lúc này, Mộc Hàn Yên lại nói một câu khiến ông ta ngoan ngoãn nuốt cục tức đó vào trong.
"Cũng khó trách ông nghiên cứu hai mươi năm cũng không thể giải được huyền cơ của Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết này, tâm trí không kiên định. Nếu như ông không thể kiên trì thì hãy từ bỏ ở đây đi, cũng tránh được bỏ cuộc giữa chừng, lãng phí biết bao tinh thần." Mộc Hàn Yên thở dài nói.
Khúc Sơn Linh khẽ rùng mình! Ông ta có thể từ bỏ sao? Nếu có thể từ bỏ, ông ta đã từ bỏ lâu rồi, cớ gì phải lãng phí hai mươi năm khổ công, lại còn vì nó mà bôn ba khắp chốn, hao tốn tâm sức. Chuyện này liên quan đến sống chết của ông ta, làm sao có thể từ bỏ.
"Vậy ta làm lại lần nữa." Nghỉ ngơi một lát, Khúc Sơn Linh tiếp tục luyện thủ quyết.
Đáng tiếc, có những chuyện không thể chỉ dựa vào ý chí là có thể làm được, vừa mới luyện đến chiêu thủ quyết đó, Khúc Sơn Linh lại dừng lại. Lần này cả khuôn mặt ông ta giống hệt như người chết, trong ánh mắt cũng ảm đạm, âm u.
"Sao lại dừng lại rồi, không được, không được, làm lại lần nữa!" Mộc Hàn Yên đã xem liên tiếp ba lần, vừa xem vừa hỗ trợ đối chiếu với Thiên Tâm Công Pháp của nàng, vừa mới hòa trộn hợp nhất thủ quyết trước mặt và công pháp lại, đang chờ kết quả tiếp theo, ai biết được ông ta lại dừng lại đúng chỗ đó, nàng tức đến phát điên lên.
"Ta, ta thật sự không kiên trì được tiếp nữa rồi." Người Khúc Sơn Linh mềm nhũn, ngã oặt xuống ghế.
"Ài, thôi bỏ đi, hôm nay đến đây thôi." Mộc Hàn Yên chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng lão thầy bói lừa đảo thật sự không thể kiên trì tiếp được nữa, ép ông ta cũng chẳng có tác dụng gì.