Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 1.2: Tử Tiêu bá khí (2)




Tử Tiêu chán ghét nhìn Tùng Ngũ Tử, đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, ngăn trở ánh mắt Tùng Ngũ Tử.
Không thấy được mỹ nhân, sắc mặt Tùng Ngũ Tử lập tức thay đổi, nói: "Ngươi là ai ? Chắn ở trước mặt ta làm gì? Đừng cản đường, ta còn muốn hỏi mỹ nhân có nguyện ý theo ta về hay không!"
Nghe thấy lời nói của Tùng Ngũ Tử, sắc mặt Tử Tiêu càng khó nhìn, nhấc chân, một cước đá lên ngực hắn, khiến hắn lăn vào vòng trong sân mới dừng lại.
Thôn trưởng nhìn thấy Tử Tiêu đá bay Tùng Ngũ Tử, một phen chạy tới nâng dậy hắn, rống Tử Tiêu: "Ngươi là ai? Cư nhiên dám đá Thần Vệ đại nhân!"
"Cút!" Tử Tiêu mắt lạnh nhìn hai người, khí thế không giống ngày xưa đột nhiên trút ra, "Nếu không muốn thật sự biến thành vô tử, lập tức cút!"
"Phi!" Tùng Ngũ Tử phun ra miệng máu, đẩy thôn trưởng đỡ hắn ra, "Ngươi là ai, cư nhiên dám đá ta!"
"Ta là nam nhân của nàng!" Tử Tiêu bá khí nói.
"Cái gì?"
Nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên có nam nhân? Vậy cũng không sao, hắn chỉ cần bộ dạng đẹp là được, có phải hay không không sao hết!
"Ngươi cư nhiên dám đá ta, ngươi có biết ta là ai không?" Tùng Ngũ Tử ôm ngực, nhìn chằm chằm Tử Tiêu, "Lão tử quản ngươi có phải nam nhân của nàng hay không, hôm nay gia coi trọng nàng , nàng nhất định phải theo ta!"
Tử Tiêu vỗ vỗ góc áo của mình, khinh miệt nhìn hắn một cái, sâu kín nói: "Ngươi là ai ta mặc kệ, nhưng ta biết ngươi nếu không cút, ngươi sẽ biến thành ai."
"Ai?"
"Tùng Vô Tử!" Tử Tiêu nói xong, một đạo linh lực công kích qua, địa điểm, đương nhiên là nơi khiến hắn vô tử.
"Hầm..." Tùng Ngũ Tử lại bị đánh trên mặt đất, sau đó lăn lăn lăn, hai tay ôm phía dưới thống khổ tru lên.
"Ngươi, ngươi dám đánh Thần Vệ đại nhân!" Thôn trưởng không dám tin nhìn Tử Tiêu nói, thấy ánh mắt sắc bén của Tử Tiêu nhìn qua, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất. [Edit: rinnina (Diễn đàn Lê Quý Đôn)]
"Ta đánh hắn! Dám đoạt nữ nhân của ta, vậy vĩnh viễn không cần làm nam nhân nữa!" Lời nói cảu Tử Tiêu nhẹ nhàng bay ra, lại khiến những người ở đây khiếp đảm.
"Ngươi, ngươi chờ, thần điện sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thôn trưởng nói xong, chạy tới nâng dậy Tùng Ngũ Tử còn đang kêu rên chạy mất.
"Ta chờ ." Tử Tiêu nhìn bóng dáng bọn họ nói, sau đó hơi thở chợt tắt, xoay người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, cười hì hì hỏi: "Tiểu Diệp nhi, xử lý như vậy được không?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Không tệ."
"Bá khí quá!" Hác Bằng Du nói, "Không nghĩ tới ngươi còn có một mặt nam nhân."
"Ta nam nhân hay không nam nhân, những người khác đều không biết, trừ tiểu Diệp nhi. Cho nên ngươi không biết, rất bình thường." Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhất thời hắc tuyến...
Chờ thôn trưởng và Tùng Ngũ Tử đi rồi, nàng dâu Chu Hải đỡ Chu Hải lại, nói: "Cảm ơn các ngươi ! Các ngươi vẫn là đi nhanh lên, thừa dịp lúc này người thần điện còn chưa đuổi theo, bằng không lập tức không kịp nữa."
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cạnh Chu Hải, cho hắn một viên đan dược, nói: "Chu lão ca, chúng ta nhưng có thể đi, các ngươi thì sao?"
Chu Hải nhìn thoáng qua nàng dâu Chu gia, nói: "Chúng ta cũng đi thôi. Dù sao nơi này cũng không ở vài năm, lại đổi một chỗ là được."
Ân? Chẳng lẽ bọn họ không phải người địa phương? Nhưng ngẫm lại nàng dâu Chu gia có khí chất như vậy, cũng không phải sơn dã thôn phụ bình thường có. Nhưng nếu bọn hắn không nói, các nàng cũng không hỏi.
"Cũng tốt, dù sao bị thần điện nhớ thương, các ngươi lại ở nơi này cũng không được." Hác Bằng Du nói, "Nhưng chúng ta thế nào cũng phải ăn xong toàn ngư yến rồi lại đi, toàn ngư yến ngon như vậy, không ăn xong thì rất lãng phí."
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu: "Dù sao đều đã như vậy, chúng ta ăn xong trước rồi nói."
Chu Hải bị thương không nghiêm trọng lắm, vì thế mọi người lại trở về tiếp tục ăn. Nguyên bản nghĩ Tùng Ngũ Tử trở về gọi viện binh cũng cần một ngày, mọi người ăn cơm xong có thể thu thập một chút lại đi, không nghĩ tới cơm còn chưa ăn xong, người thần điện đã tới rồi.
Thì ra, người thần điện biết Tùng Ngũ Tử cư nhiên tự mình chạy tới đoạt nàng dâu Chu gia, thần vệ đội đều đều chạy tới xem, ai biết vừa đến, thì nhìn thấy thôn trưởng đỡ Tùng Ngũ Tử một thân thương tích trở lại.
Biết Tùng Ngũ Tử bị phế, mọi người thần điện kêu gào muốn tới báo thù cho hắn. Bình thường đều là Tùng Ngũ Tử mang theo bọn họ tác uy tác phúc, giờ Tùng Ngũ Tử xảy ra chuyện, đương nhiên muốn đi bắt đối phương, quay về cũng dễ báo cáo kết quả công tác với điện chủ. Vì thế đoàn người toàn bộ vọt tới nhà Chu Hải.
Ăn cơm một chút bị đánh gãy hai lần, cơn tức của Độc Cô Thiên Diệp cũng dâng lên, nàng nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài, nhìn người vây quanh tiểu viện Chu gia, nói: "Các ngươi chờ không kịp đi tìm cái chết như vậy sao? Không muốn chết , thì cút cho ta!"
Người Thần điện vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, ánh mắt đều thẳng , nghe thấy tiếng mắng của nàng, chẳng những không tức giận, ngược lại cười ha ha lên, nói: "Nữ nhân này tốt, lớn lên đẹp như thiên tiên, tính tình còn hỏa bạo như vậy, nếu đặt ở dưới thân, sẽ tư vị mất hồn thế nào..."
"Phanh!" Người nọ còn chưa nói xong, trực tiếp bị ba đạo linh lực đưa lên tây thiên.
Đạo linh lực nhanh nhất, không cần phải nói, Tử Tiêu ; đạo thứ hai, Độc Cô Thiên Diệp; đạo thứ ba, Hác Bằng Du .
"Ni mã đản, gia gia ngươi ở trong này, cũng dám đùa giỡn cô nãi nãi ngươi? !" Hác Bằng Du tức giận nói. Chỉ vì hắn tham ăn, ăn nhiều hơn mấy đũa, lúc đi ra thì nghe nói như vậy, hắn giận đến mức trực tiếp công kích một cái vĩnh viễn ngăn chặn cái miệng của hắn.
"Các ngươi dám động thủ với chúng ta? !" Những người khác thấy thế, đều kêu gọi bảo bối của mình ra, rút vũ khí ra, chuẩn bị chiến đấu.
"Vừa vặn cô nãi nãi của các ngươi tâm tình không tốt, chơi đùa với các ngươi vậy! Xong sớm một chút, ta còn muốn về ăn cá!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, dưới chân vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu, trong tay vận khởi Vô Tướng thần công, chạy qua mấy người kia.
Bọn Chu Hải chỉ nhìn một cái bóng theo xuyên qua giữa thần vệ đội, sau đó là tiếng động lả tả bá, chờ khi Độc Cô Thiên Diệp lại đứng trước mặt mọi người, toàn bộ người của đội thần vệ bên ngoài đã té trên mặt đất , toàn bộ là cắt đứt yết hầu, một đao trí mạng ! Mà chủy thủ trong tay Độc Cô Thiên Diệp ngay cả một giọt máu cũng không dính.
Độc Cô Thiên Diệp cất chủy thủ vào, lại đánh ra một ngọn lửa, thiêu sạch sẽ thi thể bên ngoài. Khi nàng làm xong tất cả xoay người lại, mới nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người. Cái loại ánh mắt nhìn nữ sát thần này làm nàng ngượng ngùng ho khan hai tiếng.
"Oa tắc, tiểu sư muội, thật là bá khí!" Hác Bằng Du khoa trương nói.
Nàng dâu Chu gia cười nói: "Muội tử thật là lợi hại!"
"Tẩu tử nói đùa." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ha ha, ta tên là Mạc Thu hoa, muội có thể gọi ta là Mạc tỷ tỷ." Chu gia tẩu tử nói.
"Mạc Thu Hoa ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đúng vậy, muội từng nghe qua sao?" Mạc Thu hoa nói, "Tên của chúng ta từng rất nổi tiếng ở nơi này, bởi vì rất nhiều người vì tiền tìm chúng ta khắp nơi. Nếu muội từng nghe qua, cũng không kỳ quái."
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta chưa từng nghe qua. Chẳng qua mẫu thân muội tên là Mạc Thu Thủy, khá giống tên của tỷ."
Mạc Thu Hoa nở nụ cười, nói: "Đồng lứa chúng ta đều lấy chữ “thu” làm tên lót, có rất nhiều người như vậy."
"Mẫu thân của muội là người của Mạc gia ở đại lục Huyền Nguyệt. Có lẽ tổ tông chúng ta có huyết thống ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Huyền Nguyệt đại lục hả ?" Mạc Thu hoa nghĩ nghĩ, nói, "Khi ta rời khỏi gia tộc tuổi còn nhỏ, chuyện của gia tộc biết không nhiều lắm."
"Ngươi là tiểu thư Mạc Thu Hoa của nhất lưu gia tộc Mạc gia kia ?" Hác Bằng Du hỏi.
Mạc Thu Hoa gật gật đầu, nói: "Ngươi biết ta?"
"Năm đó chuyện của các ngươi gây ra náo động rất lớn, ta vừa vặn về đại lục Vũ Linh, nghe nói một chút." Hác Bằng Du nói.
"Chuyện gì mà ngay cả huynh cũng biết?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Mạc Thu Hoa nói: "Cũng không có gì. Năm đó khi ta đi ra ngoài du lịch gặp được Chu ca, sau ta vì có ở cùng một chỗ với hắn, kiên quyết lui hôn với Nam Cung gia, sau đó bỏ trốn cùng hắn. Lúc trước Mạc gia và Nam Cung gia tìm rất nhiều thế lực giúp đỡ cũng không tìm được chúng ta."
"Mạc tỷ tỷ, tỷ quá giống nương muội! Năm đó nương muội cũng là khi đi ra ngoài lịch lãm gặp lão cha của muội, sau đó lui hôn với người khác, bỏ trốn với lão cha." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Phải không? Không nghĩ tới ta và nương muội không chỉ có tên giống, ngay cả cách sống cũng khá giống !" Mạc Thu Hoa nói.
"Các ngươi như bây giờ là vì không để Mạc gia tìm được các ngươi đúng không? Giờ Mạc gia và Nam Cung gia đã bắt tay giảng hòa, ngươi có cần trốn tránh như vậy không ?" Hác Bằng Du hỏi.
Mạc Thu Hoa vén mấy sợi tóc rơi trước trán, nói: "Ta mới không nghĩ trở lại gia tộc kia đâu! Cho dù Nam Cung gia đã nói không truy cứu hôn sự của ta, nhưng nếu ta trở về, những kẻ cổ hủ trong nhà chắc chắn sẽ chia cắt ta và Chu ca. Nói ra thì, cuộc sống ở thôn trang nhỏ như vậy, mới là cuộc sống mà ta mong muốn."
Hác Bằng Du tỏ vẻ bất động, như vậy tốt lắm sao ?
"Ngươi là kẻ này cảm tình ngu ngốc sẽ không thể hiểu được hương vị trong đó." Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ nhìn Hác Bằng Du một cái, nói.
"Muội tử, các ngươi tính toán bước tiếp theo đến đâu rồi ?" Mạc Thu Hoa hỏi.
"Muội muốn đi thành Tùng Cổ, đi Phong gia xem xét tình huống." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Xảy ra chuyện gì ?" Mạc Thu hoa hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện trên đại lục Huyền Nguyệt cho Mạc Thu Hoa nghe, nói cho nàng biết mình tới nơi này để cứu người .
"Chuyện như vậy, chắc chắn đều do phân gia làm. Nhưng phân gia của Phong gia nhiều như vậy, cũng không biết ở nơi nào. Không lâu nữa sẽ tới đại hội năm năm một lần của Phong gia, ngươi có thể đi tìm tin tức từ chỗ đó."
"Muội cũng nghĩ như vậy, nhưng muội tính đi Phong gia thành Tùng Cổ xem xét trước, nếu không có tin tức, lại đi ổ của bọn họ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Một khi đã như vậy, khi các ngươi đi phải cẩn thận một chút, dù sao vừa mới giết người của thần điện thần vệ đội, vạn nhất nếu để thần điện biết muội ở đâu sẽ rất nguy hiểm." Mạc Thu Hoa nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tình huống lúc này tạm thời không nên đối đầu với thần điện mới tốt.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chu Hải đã thu thập mọi thứ xong. Sau đó mọi người phân công nhau rời khỏi căn nhà nhỏ, bọn Độc Cô Thiên Diệp đi về phía thành Tùng Cổ, bọn Chu Hải thì tùy tiện chọn một hướng đi tới.
Thành Tùng Cổ giống như tên của nó, phong cách vô cùng cổ xưa, từ mọi nơi tản ra một loại hơi thở có từ thuở xa xưa. [Edit: rinnina (Diễn đàn Lê Quý Đôn)]
Ba người Độc Cô Thiên Diệp tới thành Tùng Cổ, tùy tiện tìm một khách sạn ở lại. Một thành thị nhỏ như vậy xa xôi như vậy, không có khách sạn nào có cấp bậc cao.
Mướn 3 phòng, ba người Độc Cô Thiên Diệp lên lầu nghỉ ngơi, buổi chiều khi ăn cơm đi xuống, phát hiện mọi người đều đang thảo luận chuyện Tùng Ngũ Tử bị phế, thần vệ đội bị giết.
Đối với sở tác sở vi của thần điện, mọi người đều biết rõ trong lòng, nhất là Tùng Ngũ Tử mang thuộc hạ của hắn làm bao nhiêu chuyện xấu! Giờ nghe thấy có người phế phế sát sát bọn họ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng ở đây lại không có ai dám nói ra, chỉ là những người quen biết nhau nói chuyện ám chỉ một chút.
Nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp đi xuống, mọi người trng lữ điếm yên tĩnh lại. Khi nào thì trấn nhỏ có những người có khí chất như vậy ? Nhất là còn có một vị mỹ nữ như vậy!
"Oa, ta nhìn thấy tiên nữ !" Có người háo sắc nói.
Người bên cạnh phục hồi tinh thần lại, vỗ bả vai người nọ, nói: "Còn dám háo sắc, coi chừng bị phế giống người đó!"
Ba người Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới ánh mắt người khác, đều là nhân vật phong vân, khi nào thì để ý trường hợp nhỏ như vậy. Xuống lầu ăn cơm chỉ vì muốn thám thính một ít tin tức.
Cũng may những người đó nói chuyện thần điện một lát thì nói sang chuyện của Phong gia, thảo luận nhiều nhất chính là bổn gia Phong gia sắp mở đại hội gia tộc, mấy chi nhánh như thế nào ra làm sao, còn nói đến người Phong gia gần đây luôn tuồn ra bên ngoài tin tức.
"Các ngươi có nghe nói không, hai tháng trước Phong gia công bố một tin tức ra ngoài, nói bọn họ phân gia thành Ngô Lai đi đại lục Huyền Nguyệt bắt một nhóm người về, bảo một người tên là Độc Cô Thiên Diệp đến đổi người. Nếu nàng không tới trước khi đại hội gia tộc bắt đầu, sẽ giết chết toàn bộ người bị bắt!"
"Độc Cô Thiên Diệp? Người bị nắm là độc cô gia hả?"
"Ai biết, cái loại này không gian thấp có thể có bao nhiêu thế lực gia tộc? Đụng phải Phong gia, Độc Cô Thiên Diệp kia xem như thảm ."
"Đúng vậy, còn là rơi vào tay phân gia thành Ngô Lai, không chết cũng bị lột một tầng da!"
Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói của bọn họ, đi qua ngồi xuống, nở nụ cười nói: "Các vị đại ca, trước kia ta tu luyện ở trong núi, chưa từng đi ra ngoài. Các ngươi nói Phong gia là chuyện gì vậy ? Vì sao nói đến Ngô Lai lại thảm như vậy?"
Ba người đang nói chuyện nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời linh hồn nhỏ bé bay mất, nói: "Phong gia là nhị lưu gia tộc, nghe nói lão tổ bổn gia Phong gia thời gian trước đột phá đến Thần tôn sơ cấp! Mà Phong gia thành Ngô Lai kia, là phân gia tâm tư độc nhất, thủ đoạn âm ngoan nhất. Những người đó rơi vào trong tay Phong gia thành Ngô Lai, không biết có thể đợi đến khi người khác tới cứu hay không!"
Độc Cô Thiên Diệp trong lòng dao động, sắc mặt cũng không đổi, nở nụ cười lại hỏi: "Vậy đại hội Phong gia lại là chuyện gì xảy ra ?"
"Gia tộc giống như Phong gia, cách một thời gian sẽ triệu tập toàn bộ phân gia đại biểu hồi bổn gia họp một lần, nói nói tình huống ở chỗ mình quản lý, còn có tỷ thí bài danh mỗi lần. Mỗi lần đại hội sẽ quyết định địa vị các phân gia trong năm năm tiếp theo."
"Nghe các ngươi nói, năm nay là đại hội phân gia sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đúng vậy, tháng 10 năm nay, là 1 tháng nữa đó."
Độc Cô Thiên Diệp cười nói cảm ơn, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
"Hẳn là phân gia Phong gia thành Ngô Lai. Giờ cách hạn cuối chỉ còn thời gian 1 tháng." Sau khi Độc Cô Thiên Diệp quay lại thì nói ra tin tức mình hỏi được.
"Ngày mai chúng ta đi thành Ngô Lai." Hác Bằng Du nói.
"Được." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
Sau đó mọi người lên lầu tu luyện.
Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy linh khí của nơi này còn nồng đậm hơn đại lục Không Linh. Nàng ngồi trên giường, cảm thấy mình đã đến bên cảnh giới đột phá, nhưng còn kém một chút. Lần trước khi nàng khế ước Lam Nguyệt đã cảm thấy vách tường hơi buông lỏng, sau lại được bộ tộc hắc ám nhận chủ, lại dâng lên thêm một chút lực lượng. Nghĩ đến thời gian sau này của mình có vẻ gấp gáp, mà mình đi cứu người thực lực càng mạnh càng tốt, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.
"Chủ nhân, sao ngươi lại tới đây?" khi Độc Cô Thiên Diệp lắc mình vào Đô Đô xuất hiện ở trong lòng nàng, hỏi.
"Đô Đô, ta cảm thấy ta sắp đột phá, nhưng là còn thiếu chút nữa. Ta muốn bế quan thử xem. Nếu đến sáng mai ta còn chưa đột phá, ngươi hãy gọi tỉnh ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chủ nhân yên tâm, giờ ta có thể điều chỉnh thời gian, cam đoan ngài sẽ đột phá trong đêm nay." Đô đô nói.
"Được. Ngươi an bài đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, vào phòng của mình. Sau đó bắt đầu tu luyện.
Trong phòng Tử Tiêu, sau khi Độc Cô Thiên Diệp biến mất, hắn lập tức mở mắt. Đợi một lát cũng không cảm nhận được hơi thơ của nàng, hắn nhẹ nhành đi tới trước phòng của nàng.
Vì có thể tùy thời cảm thấy tồn tại của Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu thiết trí một chú ngữ cảm ứng ở trên người nàng và mình. Đây là một loại chú ngữ cổ xưa, khi thực hiện không có bất kì phản ứng nào, chỉ làm cho ngươi cảm nhận được hơi thở của đối phương. Nếu đối phương và ngươi cùng ở trong một không gian thì có thể cảm nhận được.
Lần này Tử Tiêu đợi hơn nửa buổi tối cũng không thấy Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện, đang lo lắng có phải nàng gặp chuyện không may hay không, cuối cùng nàng cũng xuất hiện .
Nhìn thấy Tử Tiêu, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Đợi lát nữa ta lại giải thích cho ngươi." Nói xong, lôi kéo hắn bay ra ngoài thành.
Mới ra thành không lâu, Độc Cô Thiên Diệp đã cảm thấy thiên địa quy tắc buông xuống, đành phải dừng lại.
Rất nhanh, quang mang thăng cấp đã buông xuống , Độc Cô Thiên Diệp thành công đột phá thần vương trung cấp, tới thần vương cao cấp!
Thần vương cao cấp20 tuổi! Nói ra ai tin !
Sau đó chúng thú đi ra, bởi vì đây chỉ là thăng một nấc nhỏ, chúng thú cũng không tăng được bao nhiêu lực lượng. Chỉ có Tiểu Hỏa tăng một cấp bậc nhỏ, Liệt Hỏa thăng đến siêu thần thú cấp hai, cục cưng Lam Nguyệt thành công thăng cấp siêu thần thú! Bởi vì huyết mạch của nó, sau khi thăng cấp siêu thần thú, tự động hoá thành hình người, tựa như Tiểu Cửu lúc trước vậy.
Quang mang thăng cấp liên tiếp xuất hiện, đã có không ít người có lòng đến điều tra, Độc Cô Thiên Diệp đợi bọn Tiểu Hỏa thăng cấp xong, mang theo mọi người đi vào Luyện Yêu Hồ. Vừa mới đi vào một lát, Đô Đô làm cho bọn họ nhìn thấy được bên ngoài, có không ít người bay tới.
"Thiếu chút nữa đã bị phát hiện .". Truyện Quan Trường
Đây là lần đầu tiên Tử Tiêu vào nơi này, chỉ đơn giản nhìn cảnh vật chung quanh một chút mà thôi. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp có một cái lọ có thể cất chứa sinh mệnh, bằng không người của bộ tộc hắc ám chạy đi đâu. Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ là Luyện Yêu Hồ.
"Ngươi có vẻ một chút cũng không hiếu kỳ." Độc Cô Thiên Diệp thấy phản ứng của Tử Tiêu, nói.
"Có sao ? Ta chỉ là có vẻ bình tĩnh." Tử Tiêu nói.
Độc Cô Thiên Diệp không tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi. Mỗi người đều có bí mật của mình, tựa như nàng cũng có bí mật vậy.
Thông qua tiếp sóng của Đô Đô, Độc Cô Thiên Diệp thấy rõ rành cảnh tượng bên ngoài. Mấy thế lực này kiểm tra chung quanh một lần xong, không có phát hiện cái dấu vết gì, chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi. (đọc chữ tiếp song có cảm giác Đô Đô giống như đài phát thanh truyền hình vậy )
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp mang Tử Tiêu đi dạo một vòng trong Luyện Yêu Hồ, biết bọn Đô Đô đang huấn luyện người Mạc gia, Tử Tiêu cũng đưa ra không ít phương pháp, làm cho Đô Đô sáng mắt, vội vàng đi thực hiện, bỏ mặc hai người.
"Người của bộ tộc hắc ám cũng ở trong này sao?" Tử Tiêu hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hỏi: "Sao vậy?"
"Người của bộ tộc hắc ám tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng lại không hiểu cách chiến đấu. Chỗ ta có phương pháp mấy huấn luyện, nàng có thể lấy thử xem."
Độc Cô Thiên Diệp cũng phát hiện vấn đề này, muốn huấn luyện bọn họ, lại không có cách nào. Nghe xong phương pháp của Tử Tiêu nói, trực tiếp đi chỗ của hắc ám bộ tộc sống, tìm Mậu Tâm, giao phương pháp cho hắn, để bọn họ đi huấn luyện.
Sau khi Mậu Tâm nghe thấy phương pháp, rất kích động, cầm phương pháp huấn luyện đi luôn.
"Thật là gấp gáp." Độc Cô Thiên Diệp cảm thán nói.
Sau đó, hai người Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu trở về từ ngoài thành, vừa mới vào đã thấy Hác Bằng Du ở trong phòng đi qua đi lại.
"Hai người đi đâu, cũng thèm nói với ta một tiếng, đi một vòng tìm không thấy người, hại ta nghĩ các ngươi xảy ra chuyện gì." Hác Bằng Du nói, ánh mắt ái muội nhìn hai người.
Độc Cô Thiên Diệp đẩy cửa trực tiếp đi vào phòng, lúc đóng cửa nói: "Đi thăng cấp." Sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.
"Đêm nay ánh trăng tốt lắm, thích hợp ngắm trăng!" Tử Tiêu nói, "Sư huynh nghỉ ngơi sớm một chút."
Sáng sớm hôm sau Tử Tiêu và Hác Bằng Du đi trả phòng, chuẩn bị đi Công hội Linh sư truyền tống đến một thành thị lớn, sau đó lại trằn trọc đi thành Ngô Lai.
Người dưới đại đường nhìn bọn Độc Cô Thiên Diệp trả phòng, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Thành Tùng Cổ khó xuất hiện mỹ nữ xinh đẹp như vậy, giờ sắp rời khỏi rồi.
"Khách quan đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến!" Tiểu nhị tiễn ba người Độc Cô Thiên Diệp, thét to theo thói quen.
Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nhanh chóng nhìn thêm vài lần ! Lần sau không biết là khi nào. Nàng dâu Chu gia lần trước cũng xinh đẹp, chỉ tiếc bị lão sắc lang Tùng Ngũ Tử kia thấy được, giờ giết nhiều người của thần điện như vậy, phỏng chừng đã sớm chạy, ai, mỹ nữ tiếp theo không biết khi nào mới đến.
Khi hắn đang chuẩn bị xoay người vào trong, phát hiện một nhóm người đi đến, đẩy người đi trên đường ra, kêu gào chạy tới, bao quanh ba người Độc Cô Thiên Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.