Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 27:




Tiêu Tuy cũng nhận ra là Đông Tảo đang tránh mặt mình, chỉ có điều hai hôm nay hắn thật sự rất bận, không thể đi tìm hiểu nguyên do.
Các chính vụ ngầm trong triều đã bắt đầu bùng phát. Bên ngoài nhìn thì bình thản, nhưng bên trong hầu như đã đấu đá đến loạn xà ngầu. Hoàng Đế cũng tranh thủ dịp Tiêu Tuy bị thương, loại bỏ quyền lực của hắn ở một vài nơi. Việc này khiến cho mục đích của trận ám sát kia dần sáng tỏ. Hoàng Đế vốn không trông chờ thích khách có thể ra tay, chỉ coi đấy như một màn dạo đầu mà thôi.
Từ khi còn là thiếu niên, Tiêu Tuy hầu như đã lớn lên trong môi trường chính trị nay thế này mai thế khác, cho nên hắn cũng đã quen với chuyện này. Nhưng quen không có nghĩa là không ghét! Chẳng qua là tại thói quen sinh hoạt khó bỏ.
Sự xuất hiện của Đông Tảo là gợn sóng tốt đẹp ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời Tiêu Tuy, khiến hắn trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, có thể vừa nghĩ đến nó liền ấm áp.
Tiêu Tuy đứng cạnh cửa phòng. Hắn biết giờ này Đông Tảo đã sớm ngủ say, không cần phải kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào.
Lồng chim treo ngay giữa phòng. Đông Tảo quả nhiên đang ngủ, lông chim xõa tung, trông giống như một quả cầu nhung trắng.
Tiêu Tuy hạ lồng chim xuống, đặt khẽ lên bàn. Nhìn cái vẻ yên tâm ngủ say của Đông Tảo, nội tâm và thân thể mệt nhoài của hắn liền hồi phục.
Hắn vươn đầu ngón chọc chọc vào Đông Tảo. Tiêu Tuy hiểu rõ thói quen của Đông Tảo. Nó ngủ rất say, chắc chắn sẽ không bị chọc tỉnh.
Mà Đông Tảo bị quấy rầy, đúng là chỉ lật người lăn đi. Có lồng chim nên nó cũng không sợ ngã, lật xong thì ngủ tiếp.
Tiêu Tuy im lặng mỉm cười, đứng lên treo lồng về lại chỗ cũ. Sau khi chăm chú nhìn thêm một lát, hắn mới về phòng nghỉ ngơi.
Đông Tảo hoàn toàn không biết gì, cả quá trình vẫn gáy to như heo.
Tiêu Tuy về phòng, nằm trên giường nhắm mắt mãi mà không ngủ được. Hắn bình thường ngủ không ngon, cũng rất ít ngủ. Lúc trước Đông Tảo tới, Tiêu Tuy còn cho rằng bị một thứ đồ chơi nóng hầm hập áp bên cổ sẽ càng khó ngủ hơn, nhưng không ngờ, giấc ngủ của hắn lại vì Đông Tảo mà từ từ tốt dần lên.
Nếu không phải lên triều, có khi hắn còn cùng Đông Tảo ngủ đến tận khi tự tỉnh.
Đã quen như vậy rồi, giờ tự nhiên cô đơn một mình, Tiêu Tuy hơi khó ngủ.
Nhớ đến Đông Tảo ngủ một mình mà vẫn ngáy to như heo, chọc cũng không tỉnh, trong lòng Tiêu Tuy liền nổi lên ác ý muốn đi trêu đùa cái tên mật thám vô tâm kia lần nữa.
Lật qua lật lại được một lúc, hắn quyết tâm không làm lỡ thời gian nữa. Tiêu Tuy đứng dậy đi nhanh đến phòng Đông Tảo, cầm lồng chim về phòng, móc Đông Tảo ra đặt cạnh cổ mình.
Đông Tảo bị lăn qua lăn lại nhưng vẫn không thèm để ý. Ngoại trừ rầm rì mấy tiếng, nó vẫn cứ say giấc nồng.
Tiêu Tuy sau khi có Đông Tảo làm bạn, rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ, đem hết ưu lo ban ngày quẳng ra sau đầu.
Ánh trăng mờ ảo, ấn hiện xuyên qua làn mây, chậm rãi chiếu về hướng khác.
Đông Tảo không biết mơ thấy cái gì, thì thào tự nói “Đừng, đạo trưởng, đừng bắt ta… A Tuy, A Tuy…”
Nó nguyên bản đang nằm bên cổ Tiêu Tuy, sau khi giãy dụa mấy cái thì lăn sang một bên giường, vô thức hóa thành hình người. Nửa người trên còn ghé vào cạnh Tiêu Tuy.
Tiêu Tuy rất cảnh giác. Thế nhưng ngửi thấy vẫn là khí tức của Đông Tảo, hắn liền nhắm mắt lại. Sau đó, một người chưa từng mơ như hắn lại đột nhiên nằm mơ.
Một thiếu niên có khuôn mặt tròn tròn ôm lấy cổ hắn, cả người dán vào người hắn, vừa say mê vừa thân thiết gọi hắn “A Tuy, cho ta hôn một cái, hôn một cái thôi.”
Vừa dứt lời, còn chưa đợi Tiêu Tuy đồng ý, đã dán miệng lại hôn lên.
Bộ dạng của thiếu niên kia khiến Tiêu Tuy thấy rất quen nhưng lại chưa từng gặp qua. Còn giọng nói thì hắn biết. Bởi vì, đó chẳng phải là giọng nói của Đông Tảo ư?
Điệu bộ của thiếu niên vô cùng tự nhiên, lời nói cũng giống hệt với tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành. Thế nhưng cái ngữ khí mềm nhũn như Đông Tảo kia lại khiến Tiêu Tuy cảm thấy tim mình bị nhéo mạnh một cái, vừa tê vừa xốp.
Tiêu Tuy vừa nghĩ, trước mặt đã biến thành khuôn mặt của Tiêu Diễm, hi hi cười hắn “Nhìn xem, ngươi chỉ biết giả bộ thôi!”
Câu này là có ý gì?
Tiêu Tuy không kịp hiểu, cảnh trong mơ đã lại biến mất. Hắn thấy ngực nằng nặng, hơi hé mắt cúi đầu nhìn. Vừa nhìn liền thấy thiếu niên trong giấc mơ kia đang say ngủ trong lòng.
Hóa ra mình vẫn còn đang mơ chưa tỉnh…
Tiêu Tuy ôm lấy eo người kia. Thiếu niên nhờ có khung xương nhỏ, nên mặc dù cả người đều là thịt, nhìn vẫn không thấy béo. Lúc này, y đang nhắm mắt, hơi thở phả vào cần cổ Tiêu Tuy.
Tiêu Tuy ngủ còn đỡ, giờ tỉnh rồi, nhìn thấy bộ dạng ngây thơ này của thiếu niên, hắn có chút vui.
Đông Tảo mơ màng không biết chuyện gì, chỉ thấy thắt lưng bị nắm chặt. Nó xoay người nhưng lại rơi vào một cái ôm mạnh mẽ, bắp thịt toàn thân đều rung lên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đông Tảo hé mắt ra một đường nhỏ. Thấy đập vào mắt là mặt của Tiêu Tuy, nó liền vô thức làm nũng “A Tuy, khó chịu mà…”
“Đông Tảo…?” Tiêu Tuy vùi đầu vào cần cổ thiếu niên thở ra một tiếng. Sau đó, hắn ngẩng đầu đối diện với Đông Tảo, híp mắt nhìn.
Khuôn mặt của thiếu niên mang theo cảm giác mũm mĩm của trẻ con, nhất là đôi mắt sáng. Mặc dù lúc này không mở hết, thế nhưng vẫn không giấu được sự long lanh. Miệng lúc đóng lúc mở, hồng nhuận đáng yêu.
Đông Tảo ưm một tiếng, vươn tay ôm lấy vai Tiêu Tuy, lười biếng cọ cọ người hắn “Buồn ngủ quá đi…”
Khóe mắt của nó ở ngay cạnh mặt của Tiêu Tuy, thật là đẹp đến không nói nổi!
Giấc mộng này thật đẹp, Đông Tảo nghĩ.
Hai người đều hồn nhiên không phát hiện ra tình huống quỷ dị lúc này.
Mỗi một động tác của Đông Tảo đều tràn đầy tín nhiệm, mềm nhũn như một đóa hoa bông dính vào trong ngực Tiêu Tuy.
Đây đúng là một giấc mộng đẹp… Tiêu Tuy nghĩ.
Nhưng Đông Tảo vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ. Nó gà gật, cúi đầu đập miệng lên xương quai xanh của Tiêu Tuy. Sau khi kêu lên một tiếng, trong mắt liền ầng ậc nước, trông đáng thương vô cùng “Miệng đau quá.”
Tiêu Tuy bị dáng vẻ của thiếu niên làm cho giật mình. Hắn lại nhìn xuống đôi môi hồng mềm mại của Đông Tảo, xúc động muốn hôn lên.
Đối với Tiêu Tuy, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Mà đã là mơ, thì đâu cần quan tâm để ý nhiều đến thế? Tâm tùy thì ý động, Tiêu Tuy nâng gáy Đông Tảo, nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi nó. Đầu tiên là hơi thử mút vào. Cũng chỉ là môi chạm môi thôi mà, theo lí thuyết thì khác gì với thịt chạm thịt đâu? Tiêu Tuy cũng không trông mong quá nhiều.
Thế nhưng, hôn môi với Đông Tảo lại tuyệt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Một loại sung sướng xa lạ mà run rẩy từ môi hai người truyền đến tim. Tiêu Tuy thở gấp, ấn đầu Đông Tảo vào bên vai mình, thật sự sợ bản thân sẽ bị loại rung động này khiến cho không kiềm nén được.
Đông Tảo mở to mắt khó hiểu, bị hôn cũng không kịp phản ứng lại. Chỉ sau khi bị ấn vào hõm vai, hô hấp bình ổn rồi, nó mới mở miệng “A Tuy…” Đến cả âm thanh kháng nghị cũng mềm nhũn “Ta không thở được…”
Tiêu Tuy nâng đầu Đông Tảo lên, trán chạm trán, nhỏ giọng nhận trách nhiệm “Là ta không tốt…”
Chóp mũi của Đông Tảo lơ đãng cọ phải hắn. Hành động thân cận tự nhiên, ngốc nghếch cười “Không sao.”
Khí tức quen thuộc cả người nó khiến Tiêu Tuy trầm mê. Hắn ôm lấy Đông Tảo, không nhịn được xác nhận “Đông Tảo, là ngươi sao?”
Đông Tảo mặc dù đang rất buồn ngủ, nhưng nghe Tiêu Tuy hỏi, nó vẫn đáp “Đúng rồi, là ta nha. Nhưng mà ta buồn ngủ quá. A Tuy, cho ta ngủ có được không…”
Nó cứ như một con cá nhỏ trườn tới trườn lui trên người Tiêu Tuy, khiến cho nội tâm và thân thể vốn không yên phận của hắn đồng thời khô nóng. Chỉ có điều, Tiêu Tuy cũng không thông thạo phương diện giải phóng dục vọng này cho lắm.
Hắn chưa từng có nữ nhân, càng chưa từng ôm ấp thiếu niên như thế này.
Cứ cho là hắn vui, hắn cũng chỉ biết hôn môi Đông Tảo hết lần này đến lần khác. Trong lúc tương giao, hai tay lại ôm chặt lấy đối phương, giống như muốn kháp nhập đối phương vào máu thịt của mình.
Mặt khác, đối với Đông Tảo mà nói, vốn chỉ cần đụng phải đầu lưỡi Tiêu Tuy là sẽ nóng bừng cả người, lúc này không biết vì sao lại chuyển thành cảm giác ấm áp, làm cho nó còn thoải mái, buồn ngủ hơn.
Hai người đều cho rằng mình đang mơ, dây dưa đến tận khi trời sắp sáng mới mệt mỏi ôm nhau say ngủ.
Sáng hôm sau, Đông Tảo tỉnh lại trước.
Giấc mơ đêm qua nó còn chưa quên, trong lòng vừa vui sướng vừa xấu hổ. Nhưng khi tỉnh lại, thấy mình đang ngoan ngoãn ghé vào bên cổ Tiêu Tuy, nó liền cho rằng đó nhất định chỉ là một giấc mơ!
Kể cả thế thì tâm trạng nó cũng rất vui. Nó nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nhảy lên ngực Tiêu Tuy, nhỏ giọng gọi “A Tuy, A Tuy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.