Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 17:




Lại qua một tháng, Triết Triết đã hết thởi gian ở cữ, tiểu Cách Cách cũng được đầy tháng.
Ngày này, Tiểu Ngọc Nhi sớm đã tới Thanh Ninh cung, sau đó đưa lên lễ vật chính mình chuẩn bị cho tiểu Cách Cách, là một khối điền ngọc được tạo thành hình một chú thỏ nhỏ.
Triết Triết vừa thấy này khối ngọc cũng rất vui mừng, cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi, "Thật là đáng yêu, cám ơn con, Tiểu Ngọc Nhi."
"Ha ha, tiểu Cách Cách còn thỏ, đưa khối ngọc này cho nàng chơi là thích hợp nhất." Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó cười nhìn tiểu cách cách đang phun bong bóng trong ngực của ma ma.
Đại khái tiểu Cách Cách cũng rất thích Tiểu Ngọc Nhi, cười đến vô cùngvui vẻ.
Nhìn thấy tiểu Cách Cách tươi cười, tâm Tiểu Ngọc Nhi đều nhanh hóa thanh nước, dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt mền mại của tiểu Cách Cách, sau đó cười nói với Triết Triết: "Cô cô, tiểu Cách Cách thật là đáng yêu."
"Vậy con về sau phải thường đến chơi với nàng a, tiểu hài tử cũng không biết sợ người lạ nha." Triết Triết che miệng cười khẽ.
"Đó là tất nhiên." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, "Con chỉ sợ nếu như đến nhiều, cô cô còn chê con phiền."
Triết Triết nhịn không được cười ra tiếng đến, sau đó nhìn chân Tiểu Ngọc Nhi, liền dò hỏi: "Chân của con hiện tại thế nào? Đỡ hơn chưa?"
"Ân, tốt hơn nhiều, bởi vì buổi tối thường xuyên xoa bópnên đã tốt lắm, bây giờ đi đường cũng không cần phải chống theo nạng."
"Vậy là tốt rồi." Triết Triết gật gật đầu.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn chung quanh, không thấy được thân ảnh Hoàng Thái Cực, trong lòng âm thầm phỏng đoán, nhưng cũng không hỏi.
Chỉ chốc lát, Đại Ngọc Nhi cũng mang theo Hải Lan Châu đến.
"Cô cô!" Đại Ngọc Nhi vẫn là có chút xúcđộng hô to, vừa mới vào đã đi tới ngồi xuống chỗ đối diện Triết Triết, quan sát sắc mặt của Triết Triết: " khí sắc Cô cô thật tốt, bọn họ đều nói cónữ nhân sau khi có con sẽ không còn xinh đẹp nhưng mà nhìn cô cô, ai mà có thể đoán được người đã là mâu thân của ba đứa trẻ chứ, đúng là càng ngày càng đẹp."
Chỉ cần là nữ nhân, không ai không thích nghe người khác khen tặng, Triết Triết cũng không ngoại lệ, nàng cúi đầu cười, "Con a, mỗi ngày mở miệng đều ngọt như mật đường."
"Ha ha." Đại Ngọc Nhi cười cười, sau đó kêu Tô Mã đem lễ vật bản thân chuẩn bị đưa tới trước mặt Triết Triết.
"Cô cô, người xem, đây là quà convà Hải Lan Châu tỷ tỷ đặc biệt vì tiểu cách cách tìm người làm khoá bình an, hy vọng cả đời tiểu Cách Cách có thể khỏe mạnh an khang.
Khóa bình an tạo từ vàng ròng, mặt trên điêu khắc rất nhiều chi tiếthoa văn tường vân, ởphía trên còn dùng ba loại văn tự Mãn_Hán_Mông khắc lên bốn chữ “Bình an Cát tường”.
Triết Triết vừa thấy cũng rất vui vẻ, "Thật là hao tốn tâm sức, ta thực thích."
"Cô cô thích là tốt rồi." Đại Ngọc Nhi vui vẻ cười nói, sau đó bổ sung nói: "Cái này là do Hải Lan Châu tỷ tỷ nhắc nhở ta a, nếu không ta cũng không biết nên đưa cái gì cho tiểu Cách Cách là tốt nhất."
Nghe vậy, Triết Triết cho dù ngày thường không thích Hải Lan Châu, nhưng là vẫn cho nàng một khuôn mặt tươi cười: "Thật sự cám ơn ngươi, Hải Lan Châu, tâm tư của ngươi quả nhiên hơn người a."
Cái này khiến cho Hải Lan Châu có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Không khổ cực, con cũng chỉ ở một bên nói thêm vài điều mà thôi, tất cả mọi thứ đều là do Ngọc Nhi làm cho người, phúc tấn ngài thích là tốt rồi."
Triết Triết cười cười, sau đó phân phó A Dâng Nhật chuẩn bị một ít thuốc bổ đưa cho Hải Lan Châu, "Thân mình ngươi mảnh mai, cũng cần bồi bổ, những thứ này ngươi lấy về đi."
Hải Lan Châu vui vẻ tiếp nhận, đây là nàng lần đầu tiên nàng được Triết Triết tặng đồ.
Đại Ngọc Nhi nhìn xung quanh, không gặp được thân ảnh nàng muốnthấy, liền dò hỏi: "Cô cô, Đại Hãn đâu? Hôm nay người không đến sao?"
tươi cười của Triết Triết cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, giống như người vừa mới cứng ngắc kia không phải là nàng, "Đại Hãn hắn gần đây bận rộn quốc sự, hôm nay là không rảnh đến đây."
"Phải không?" thanh âm Đại Ngọc Nhi có chút trầm, không biết là do không thấy được Hoàng Thái Cực mà có chút uể oải, hay là thay Triết Triết cảm thấy tiếc hận. Nhưng nàng cũng rất nhanh liền hiểu được vấn đề nàng vừa hỏi sẽ khiến lòng Triết Triết không thoải mái.
Đại Ngọc Nhi liền chuyển đề tài khác, sau đó đến bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi, cùng đùa với tiểu Cách Cách. Sau đó liên tục khen tiểu Cách Cách sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân hiếm thấy.
Triết Triết tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút.
Chỉ chốc lát, hai trắc phúc tấn khác của Hoàng Thái Cực cũng đi tới thanh ninh cung chúc mừng Triết Triết và tiểu Cách Cách, sau đó cũng đưa lên một kim khóa, đương nhiên ở phương diện tâm tư không có cẫn thận như của Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu.
Triết Triết cười cười, sau đó liền mời mọi người dùng chút điểm tâm.
Mới vừa ngồi xuống, Hải Lan Châu liền dâng nước mơ lên, lại khiến cho hai phúc tấn vừa mới đến cười nhạo một trận. Hải Lan Châu vừa đi, các nàng luân phiên nhau nói Hải Lan Châu là tai tinh. Theo tính khí của Đại Ngọc Nhi đã muốn cùng các nàng trở mặt, nhưng lại bị Triết Triết áp chế, nụ cười vẫn như trước vừa khéo léo vừa hào phóng.
Nói thật, Tiểu Ngọc Nhi ở một bên cũng thấy được hai phúc tấn này thực nhiều chuyện, hơn nữa hành vi hai phúc tấn nàycũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy thực không được tự nhiên.
Chỉ chốc lát, nha đầu bên người Thuần phúc tấn liền tiến vào chúc mừng Triết Triết, sau đó tuôn ra một tin tức khiến cho mọi nữ nhân trong phòng đều ghen tức.
Thuần phúc tấn có thai, hơn nữa hiện tại Đại Hãn còn đang bồi nàng dùng bữa, cũng không có vội quốc sự.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi âm thầm bĩu môi, ấn tượng đối với Hoàng Thái Cực tuột dốc không phanh, không phải vì Hoàng Thái Cực bồi trắc phúc tấn của hắn ăn cơm có cái gì không đúng, nhưng mà ít nhất vào ngày nữ nhi đầy tháng tốt xấu cũng phải đến nhìn nàng một chút a, bên này lấy cớ nói quốc sự bận rộn, bên kia lại cùng nữ nhân khác ăn cơm, cuối cùng còn để cho các nàng biết được, Hoàng Thái Cực quả nhiên là có chút bạc tình.
Tuy rằng ở mặt ngoài mọi người đều như bình thường, nhưng cuối cùng trong lòng mỗi người đều không thoải mái.
Tiểu Ngọc Nhi không để ý tới nhiều như vậy, dù sao nàng cũng chỉ là 'Khách nhân' từ Khoa Nhĩ Thấm tới.
Đã qua mấy ngày, lần đầu, khi vết thương trên chân của Tiểu Ngọc Nhi đã lành hẳn nàng liền tới chỗ Triết Triết yêu cầu được xuất cung lễ Phật, Triết Triết nhìn nàng, thấy không có gì trở ngại, liền chấp thuận.
Đến cửa Phổ Tể Tự, không phảitiểu ni cô thường xuyên tiếp đãi Tiểu Ngọc Nhi, mà là một thân ảnh nàng nghĩ sẽ không nhìn thấy nữa
Áo bào màu lam, khuôn mặt tuấn lãng, cưỡi một con hắc mã, còn nhìn xung quanh cửa của Phổ Tể Tự, trên mặt mang theo nghi hoặc cùng buồn bực, không phải Đa Đạc còn có thể là ai?
Tiểu Ngọc Nhi vừa định quay đầu ly khai, nhưng lập tức đã bị Đa Đạc nhìn thấy.
"Cô nương!" Đa Đạc lập tức đuổi theo.
Tiểu Ngọc Nhi làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi phía trước đi, nhưng hai chân của nàng sao có thể so được với bảo mã của Đa Đạc, rất nhanh nàng đã bị Đa Đạc cản lại.
Thấy tránh không khỏi, Tiểu Ngọc Nhi cũng không tiếp tục tránh né, không vui nhìn Đa Đạc hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Đa Đạc cười, lộ ra hàm răng trắng, sau đó xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi: "Rốt cục đã thấy cô nương, thật tốt quá!"
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi tìm ta làm cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai tức giận hỏi.
"A." Đa Đạc vội kịp phản ứng, sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn dùng để góiđồ vật.
Tiểu Ngọc Nhi trừng mắt nhìn vật kia, đây là cái gì?
Đa Đạc rất nhanh liền giải đáp nghi hoặc của nàng, cầm mấy thứ chai chai lọ lọ nói: "Những thứ này đều là rượu thuốc tốt nhất vàthốc giảm đau, ta hại cô nương bị trật chân, vẫn luôn cảm thấy băn khoăn, cho nên muốn đưa này đó biểu đạt xin lỗi của ta."
"Ngươi không biết bây giờ đưa thứ này đã quá muộn sao?" Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu nhìn nhìn mắt cá chân đã khỏi hẳn của mình.
Đa Đạc sờ sờ cái ót, mở miệng nói: "Ta cũng biết là quả thật có chậm một chút, nhưng mà mấy tháng qua mỗi ngàyta đều ở đây chờ cô nương, lại không biết nhà cô nương ở đâu, cho nên cũng chỉ có thể chậm trễ đến bây giờ." Nhưng rất nhanh, tinh thần Đa Đạc lại chấn hưng: "Nhưng thứ này thật sự dùng rấttốt, cô nương cứ nhận lấy, giữ lại sau này dùng cũng được."
Nghe Đa Đạc nói hơn một tháng mỗi ngày đều ở đây chờ nàng, tâm Tiểu Ngọc Nhi liền mềm nhũn, nhưng khẩu khí vẫn đông cứng nói: "Ngươi, cái người ngu ngốc này!"
Nhưng mà cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là nhận lấy.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ cự tuyệt lời giải thích của hắn, nhưng thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận, Đa Đạc lập tức cười đến thập phần sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.