Tiểu Hầu Gia

Chương 119:




Văn Nhân Cửu tổ chức quan lễ* ngày đó thời tiết ngược lại vô cùng tốt. Lúc đầu vẫn còn tuyết rơi, lúc này nhưng đã tan hết, ánh mặt trời rọi xuống, khiến mùa đông thêm vài phần ấm áp.
(*Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20t.)
Trời còn chưa sáng  hai người Mặc Lan, Mặc Liễu đã hầu hạ Văn Nhân Cửu thay quần áo, đợi đến canh giờ, Trương công công dẫn người đến tông miếu Hoàng gia, đến tông miếu, Đức Vinh Đế cùng Thái hậu, Điệp thái phi và Lễ bộ thượng thư đều đã ở trong.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến Thái hậu, Thái phi.” Văn Nhân Cửu đi đến trước mặt mọi người, quy củ mà cúi chào.
Đức Vinh Đế nhìn Văn Nhân Cửu, trong con ngươi xẹt qua một tia cảm thán, giơ tay lên nói: “Không cần đa lễ, dậy đi.”
Văn Nhân Cửu liền lên, vừa thẳng người liền thấy Thái hậu chậm rãi đi tới nắm tay y, mặt mày vui vẻ: “Suy cho cùng là thời gian trôi nhanh, ai gia còn ngỡ vừa mới tham dự quan lễ của phụ hoàng con hôm qua, hôm nay A Cửu lại trưởng thành rồi.”
Điệp thái phi nghe Thái hậu nói xong cũng cười: “Lời này của tỷ tỷ, A Cửu lớn hơn, hai tỷ muội chúng ta không phải cũng già rồi sao.”
“Ài,” Thái hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Văn Nhân Cửu, “Thời gian không tha một ai… Thời gian không tha một ai*, Duệ Mẫn nếu như ở dưới suối vàng biết được, nhìn thấy cảnh hôm nay, có lẽ cũng không tiếc nuối.”
(*Nguyên văn 岁月不饶人 tuế nguyệt bất nhiêu nhân.)
Văn Nhân Cửu hơi hạ mắt, cầm ngược lại tay Thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu mất nhiều năm còn được Thái hậu nhớ như vậy, là phúc của mẫu hậu. Chỉ  là Thái hậu cũng phải giữ gìn bản thân mới được.”
Thái hậu nhìn khuôn mặt của Văn Nhân Cửu, dường như lại nhớ tới chuyện gì, thở dài một hơi, đau buồn ập đến, rốt cuộc cũng không nói ra lời.
Điệp thái phi cùng Đức Vinh Đế thấy thế liền qua dỗ dành, đợi đến khi Thái hậu bên kia ổn định lại cảm xúc, lúc này mới chính thức bắt đầu quan lễ của Văn Nhân Cửu.
Dưới sự chủ trì của Lễ bộ, Đức Vinh Đế trước tiên đội cho Văn Nhân Cửu truy bố quan (缁布冠)ngụ ý trưởng thành. Lễ bộ thượng thư ở một bên thay mặt mọi người đọc lời chúc phúc, Đức Vinh Đế nghe, đợi đến bên kia đọc xong mới thôi, sau đó mới tiếp tục đội viễn du quan (远游冠).
(*Trong quan lễ, người thành niên thêm ba lượt quan, cũng chính là mang ba lượt quan khác biệt về hình dáng cùng màu sắc, tùy theo mặc ba bộ quần áo khác nhau, này gọi là ‘Tam gia’—> ở trên là lần lượt đội chớ k phải đội chồng lên nhau đâu.)
Tuy nói phụ mẫu tại, bất viễn du*, nhưng hoàng nhi của ta suy cho cùng đã đến tuổi, cũng nên ra ngoài nhìn quang cảnh của Đại Càn ta.” Đức Vinh Đế cẩn thận đội mũ quan thứ hai lên đầu cho Văn Nhân Cửu, giọng nói tuy thấp, nhưng lại để người nghe được rõ ràng.
(*父母在, 不远游 lời của Khổng Tử: cha mẹ còn sống, k nên đi xa. Sau còn 1 câu: du tất hữu phương: đi xa sắt phải xác định nơi chốn–> Khi cha mẹ còn sống, k nên đi xa tránh cho cha mẹ lo lắng, bất đắc dĩ có việc cần đi xa, cần phải nói rõ nơi đến để cha mẹ khỏi lo lắng tiện liên lạc.)
Văn Nhân Cửu cũng không nâng mắt, chỉ nhấp môi nhẹ giọng đáp: “Nhi thần xin nhận.”
Thứ ba là cổn miện (*衮冕), ngụ ý lên triều nhập sĩ*. Kể từ hôm nay, Văn Nhân Cửu dựa trên tông pháp chính thức trưởng thành, có quyền chấp chính, trở thành Hoàng thái tử chân chính của Đại Càn.
(*Nhập sĩ Ý là vào triều làm quan, đối với e thụ thì ý là đc tham gia việc triều chính.)
Mũ quan kia cực nặng, đội trên đầu khiến người ta không thể lơ là sức nặng của nó. Đức Vinh Đế nhìn Thái tử duy nhất của mình hỏi: “Trọng lượng này, con chịu được không?”
Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt lên, thân hình mặc dù có vẻ nhỏ bé, đôi mắt nhưng lại lãnh liệt cương nghị: “Trọng lượng này, nhi thần cam nguyện thừa nhận*.”
(*Nguyên văn 甘之如饴 ý là cảm thấy ngọt như ăn kẹo, tỏ vẻ cam nguyện thừa nhận khó khăn, thống khổ.)
Đức Vinh Đế nói: “Đã làm quan lễ, cũng nên có Tự a. A Cửu trẫm đã nghĩ kỹ… liền gọi là ‘Trường An’ đi.”
Trong con ngươi của Văn Nhân Cửu ánh lên một tia gì đó, ngay sau đó liền thu lại dị sắc, khom lưng làm lễ: “Tạ phụ hoàng.”
Đức Vinh Đế khoát tay áo, yết hầu lên xuống, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói. Hơi nhắm mắt, thật lâu mới nói: “Trẫm chỉ mong con hiểu rõ ý tứ của trẫm là được.”
Nói xong, dưới lo liệu của Lễ bộ, mọi người  lần lượt tế bái tổ tiên trước, sau đó mới ra khỏi miếu chính thức bắt đầu yến hội.
Ban đêm, biên giới Lưu Châu vẫn canh giữ nghiêm ngặt như trước. Trong quân trướng, Lạc Kiêu cùng đám người Tiền phó tướng thảo luận việc tiền tuyến đến gần giờ Tý, thẳng đến lúc định ra chiến thuật cơ bản mọi người mới tản đi.
Liên tục ba ngày không ngủ nghỉ lại khiến cho Lạc Kiêu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn cởi ngoại bào tùy tiện rửa mặt, ngồi xuống ghế gỗ thở phào một hơi.
Mặc dù là nói vào thời điểm này hàng năm Bắc Vực sẽ thường xuyên làm mấy chuyện lén lút ở biên cảnh Đại Càn, nhưng một hai năm gần đây nhìn qua rồi lại hung hãn hơn rất nhiều so với lúc trước.
Dù cho Bắc Vực bên kia chỉ là chút kỵ binh quy mô nhỏ, đối với bọn họ mà nói lực sát thương cũng không lớn như quân đội chính thống, nhưng loại xa luân chiến* thế này tiêu hao thời gian cùng sức lực rồi lại khiến người ta có chút mệt mỏi để đối phó.
(*Xa luân chiến 車輪戰: là Một chiến thuật. Phía tấn công dùng hết đợt nầy đến đợt khác tấn công tới tấp như bánh xe đang xoay chuyển không ngừng, làm cho phía phòng thủ trở tay không kịp, mỏi mệt mà chịu thua, đầu hàng.)
Đưa tay xoa trán, nằm xuống giường ván gỗ.
Lại nói tiếp, hôm nay hình như là quan lễ của tiểu Điện hạ của hắn. Lạc Kiêu nghĩ tới đây, môi nhếch lên lộ ra ý cười, nhưng không biết hôm nay Đế kinh bên kia, lại rầm rộ đến dạng nào.
Nghĩ như vậy, Lạc Kiêu lại cảm thấy có chút tiếc nuối: Chỉ tiếc hắn ở Lưu Châu này không thể thấy được.
Nhắm mắt lại: Tính toán thời gian, hắn vậy mà đã ở Lưu Châu sắp được năm năm rồi, cũng không biết Điện hạ không có lương tâm nhà hắn kia có còn nhớ hắn không.
Ý cười bên môi lại có vài phần bất đắc dĩ, chẳng qua đôi mắt chợt mở được che lấp bởi bóng đêm, nhưng lại không có vẻ ôn nhuận ngày thường, ngược lại lộ ra chút mùi vị của dã thú: Cũng không ngại. Nếu Điện hạ của hắn quên hắn, hắn liền dạy lại cho tốt, khiến cho y từ thể xác đến tinh thần đều nhớ hắn là được.
Thời gian của bọn họ còn dài.
Quan lễ của Văn Nhân Cửu vừa qua, thời gian lẳng lặng trôi, liền qua đến ba năm sau.
Lại nói năm này toàn bộ thế cục Đại Càn đã từ từ ổn định. Bởi vì trước có Văn Nhân Cửu cùng Văn  Nhân Thư thúc đẩy thủy lợi, sau có Thất hoàng tử cùng Trấn quốc công và các thế gia quyền quý mở kho phát thóc, thiên tai hạn – lụt quấn quanh Đại Càn mấy năm cuối cùng đã được giải quyết.
Cũng bởi vì việc này, danh vọng của Văn Nhân Cửu cùng Thất hoàng tử rồi lại tăng từng ngày.
Ngày hôm nay xuân vừa qua, lại đúng hưu mộc, Văn Nhân Cửu đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, lại nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, đưa mắt nhìn Trương Hữu Đức hầu hạ bên cạnh, bên kia gật đầu một cái đi qua mở cửa, liền thấy bên ngoài là một tiểu thái giám.
“Có chuyện gì?” Trương Hữu Đức nhìn y mở miệng hỏi.
Tiểu thái giám kia vội vàng móc ra một tấu gấp* từ trong ngực, nói: “Là tấu khẩn từ Lưu Châu gửi tới, vừa rồi bên ngoài có người đưa thứ này đến Đông cung bảo là muốn gửi cho Thái tử điện hạ.”
(*Nguyên văn 摺子: tấu sớ gấp lại.)
Lưu Châu. Trương Hữu Đức nghe nói vậy, nhận tấu gấp, theo bản năng liếc nhìn bốn phía, nói: “Có để người ngoài nhìn thấy.”
Tiểu thái giám lập tức đáp: “Không có ai ngoài hai thái giám nha đầu, không có người ngoài.”
Trương Hữu Đức gật đầu, lại đóng cửa. Quay người, vài bước đi tới bên cạnh Văn Nhân Cửu: “Điện hạ, tấu gấp từ Lưu Châu bên kia.”
Văn Nhân Cửu không ngẩng đầu lên, dường như chút cảm xúc phập phồng cũng không có, chỉ mở miệng nói: “Cô biết rồi, ngươi đặt đó đi, đợi lát nữa Cô sẽ đọc.”
Trương Hữu Đức “Ài” một tiếng, đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu, nghĩ một chút lại nhịn không được mà nó: “Tấu gấp… tấu gấp này dù sao cũng là tám trăm dặm khẩn cấp đứa tới, nói không chừng là có chuyện gì quan trọng, nếu không thì Điện hạ nhìn thử một chút?”
Văn Nhân Cửu hạ bút, đưa mắt nhìn Trương Hữu Đức: “Công công nhưng còn nôn nóng hơn Cô a.”
Trương Hữu Đức sờ sờ mũi cười cười: “Lão nô đây cũng là…”
Văn Nhân Cửu tiếp tục xử lý chính vụ, một lát sau, bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng: “Trà này lạnh.”
Trương Hữu Đức một cái chớp mắt, vội vàng tiếp lời Văn Nhân Cửu: “Vâng vâng vâng, Điện hạ chờ một chút, nô tài sẽ đổi một bình nóng cho Điện hạ!” Nói xong, bưng bình trà còn hơi ấm rời đi.
Văn Nhân Cửu chờ đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng bước chân cũng xa dần, ánh mắt mới chậm rãi chuyển đến tấu gấp kia.
Trong con ngươi như đêm đen dường như ánh lên cái gì đó, lại giống như một chút dao động cũng không có, lông mi thật dài hơi rũ xuống, cuối cùng vẫn là đưa tay lấy tấu gấp kia qua.
Trên tấu gấp chỉ tóm lược tình trạng chiến sự với Bắc Vực gần đâu, Văn Nhân Cửu vội vã quét qua toàn bộ, đang định cầm bút phê, ánh mắt dừng lại trên một dòng chữ nhỏ ở cuối hàng.
Lâu chưa tự chức*, cuối năm mong về.
(*叙职  Tự chức: cấp dưới hướng lãnh đạo cùng quản lý lãnh đạo của mình báo cáo công việc trong thời gian đảm nhiệm chức vụ.)
Mong về? Đầu ngón tay Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng vuốt qua hai chữ này, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Y cầm bút lên, ở trên tấu chương ngắn gọn kia ngập ngừng trong chốc lát, thẳng đến khi Trương Hữu Đức đã pha trà mới cầm vào thư phòng rồi, ngòi bút nhuộm chu sa lúc này mới chậm rãi hạ xuống một nét.
—— Chuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.