Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 33:




Lâm Tư Tư thuộc loại tiểu bạch hoa nhát gan nhút nhát, cho nên Thẩm Hàm dùng phương thức trực tiếp nhất kích thích cô, đó chính là đe dọa.
Lâm Tư Tư bị một ánh mắt của Thẩm Hàm làm sợ tới mức cả người phát run, không dám lên tiếng.
Hai phút sau, Kiều Quý Dương cùng Thẩm Như Quy trở lại, Lâm Tư Tư lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai phút vừa rồi giống như hai thế kỷ dài lâu.
Hai người trở về, Tần Văn Chiếu cho bọn họ một ít đồ ăn, sau đó trở về xe, cũng ăn cơm.
Đồ ăn rất đơn giản, một người một bao mì ăn liền, một thanh lạp xưởng, cộng thêm một bao cải bẹ, mặt khác mỗi người còn có vài miếng bánh quy.
Tần Văn Chiếu đưa cho mỗi người một chai nước lạnh, hắn có dị năng hệ thủy, nhưng trong đội ngũ không có người hỏa dị năng, cho nên bọn họ ăn cơm đều ăn như vậy.
Kỳ thật trong xe họ còn không ít gạo nhưng nhóm lửa sẽ gặp phiền toái khác, cho nên mọi người thực sáng suốt mà không lựa chọn, thế nên mới dùng phương thức làm lạnh đồ mà ăn.
Bởi vì vừa rồi Thẩm Hàm doạ Lâm Tư Tư, cho nên hiện tại cô ăn cơm cũng thật cẩn thận, sợ lại đắc tội hắn, Kiều Quý Dương từ lúc cô lên xe vẫn luôn trừng cô, Thẩm Như Quy căn bản không nói lời nào, vì thế Lâm Tư Tư ở chỗ này càng xấu hổ.
Nhưng vô luận xấu hổ thế nào cô cũng ngượng ngùng nói đi chiếc xe còn lại, bởi vì kỳ thật cô cũng nhìn ra Lam Gia Mỹ cùng Tần Văn Chiếu ái muội, cho nên hiện tại cả người cô đều cảm thấy dày vò.
Ăn cơm xong, mấy người lại lần nữa lên đường, trước khi lên đường, Thẩm Hàm nhìn thấy bên cạnh bụi cỏ hỗn độn, giống như có thứ gì chạy tới.
Trong lòng thoáng suy tư, sau đó hắn mở cửa xe chạy ra ngoài.
Lúc này trong tay Thẩm Hàm không có bất luận vũ khí nào, nhưng với hắn mà nói, tùy tiện nhặt cục đá cũng có thể làm vũ khí, hai đời hắn luyện tán đả không phải cho không, lại nói tán đả vốn chú ý ổn chuẩn tàn nhẫn, cái ổn chuẩn tàn nhẫn này còn bao gồm chính là nắm chắc lực đạo.
Thẩm Hàm đuổi theo đồ vật trốn trong bụi cỏ, Thẩm Hàm chỉ nhìn ra một dúm lông màu trắng, vì thế hắn cũng bất động, tay lại chậm dơ lên.
Thẩm Hàm tìm đúng thời cơ, ném cục đá trong tay, ngay sau là tiếng trầm vang, “Phanh.”
Sau đó, không có tiếng, Thẩm Hàm đi qua, phát hiện là một con thỏ trắng.
Thỏ con đã ngất xỉu, một cục đá Thẩm Hàm ném, vừa lúc đánh vào đầu con thỏ, hắn cũng khống chế lực đạo rất tốt, chỉ làm con thỏ ngất xỉu, lại không đến mức làm con thỏ chết.
Quá trình Thẩm Hàm bắt thỏ, đương nhiên bị người khác thấy được, Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ nhìn nhau, Tần Văn Chiếu nói: “Người này thật đúng là không đơn giản.”
Lam Gia Mỹ cũng gật đầu nói: “Không có bất luận dị năng nào, một người có thể đồng thời đối phó hai mươi tang thi, điểm này, chúng ta phải giữ hắn.”
Tần Văn Chiếu cũng gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng người ba kia của hắn thật là quá vô dụng, còn không bằng một đứa nhỏ.”
Lam Gia Mỹ lại lần nữa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tần Văn Chiếu như thể bất đắc dĩ, thở dài một hơi nói: “Không phải lòng anh tàn nhẫn, hiện tại thế đạo gì em cũng biết, tiểu Mỹ, anh không muốn giữ người vô dụng, bằng không chúng ta phải chôn cùng họ.”
Lam Gia Mỹ cùng Tần Văn Chiếu kỳ thật có tâm tư, lại nói cô ta có khi còn tàn nhẫn hơn cả Tần Văn Chiếu.
“Tìm một cơ hội giết, hoặc đưa cho các tang thi ăn đi, đừng làm Thẩm Hàm nhìn thấy thì tốt rồi.”
“Ừ, anh cũng nghĩ thế.”
Tần Văn Chiếu không có nói Lâm Tư Tư, bởi vì Lâm Tư Tư vừa mới tới, hơn nữa Lam Gia Mỹ tựa hồ cùng Lâm Tư Tư tình cảm thực tốt, với Lâm Tư Tư, hắn ta chờ một đoạn thời gian lại nói.
Thẩm Hàm trở về, trong tay xách theo một con thỏ, Kiều Quý Dương bày vẻ mặt sùng bái, mà Thẩm Như Quy đều nói không nên lời, bởi vì mạt thế bắt đầu, ông liền phát hiện con ông mỗi ngày đều làm ông khiếp sợ.
Lâm Tư Tư giờ phút này càng thêm không dám động, bởi vì cô cũng rõ, nếu Thẩm Hàm muốn giết cô, quả thực là chuyện 1s.
Lúc lên xe, Thẩm Hàm ném con thỏ cho Kiều Quý Dương.
“Tối nay chúng ta ăn thỏ ạ?” Kiều Quý Dương hưng phấn.
Thẩm Hàm kiểm tra xe, chuẩn bị tùy thời lên đường, đồng thời mặt anh không biểu tình nói: “Con thỏ không chết, đánh thức nó.”
Kiều Quý Dương không rõ Thẩm Hàm muốn làm gì, nhưng nhóc nghe Thẩm Hàm, vì thế nhóc lấy dao nhỏ gõ lên người con thỏ.
Con thỏ tỉnh lại, đôi mắt hồng hồng, ngây thơ mà cảnh giác nhìn bốn phía.
“Thẩm ca, giờ làm sao?”
Thẩm Hàm xác định xe bình thường, vì thế hắn nghiêng đầu nhìn con thỏ, rồi sau đó lấy ra một dao nhỏ, cứa lên tai làm con thỏ bị thương.
Con thỏ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Kiều Quý Dương nhìn tai con thỏ, càng thêm nghi hoặc khó hiểu, hắn cho rằng Thẩm Hàm muốn giết con thỏ, buổi tối ăn thịt thỏ, không nghĩ tới, Thẩm Hàm nắm con thỏ ném cho Lâm Tư Tư.
Lâm Tư Tư ôm con thỏ giãy giụa, động cũng không dám động, mà con thỏ tựa hồ cảm giác được ở trong tay Lâm Tư Tư tương đối an toàn, một lát liền bất động, ngoan ngoãn ghé vào trong ngực cô.
Nhìn tai thỏ đổ máu, nhìn đôi mắt nó thanh triệt, Lâm Tư Tư cảm thấy Thẩm Hàm quả thực là ma quỷ, thế nhưng có thể ra tay với một con thỏ.
Nháy mắt, Lâm Tư Tư không sợ Thẩm Hàm, bởi vì chán ghét đã vượt qua sợ hãi.
Tần Văn Chiếu khởi động xe, Thẩm Hàm cũng khởi động xe, xe khởi động xong, Thẩm Hàm lạnh lùng nói một câu: “Lâm Tư Tư, dùng dị năng chữa khỏi tai con thỏ.”
Lâm Tư Tư sửng sốt, “A?”
Thanh âm Thẩm Hàm càng thêm lạnh, hắn nói: “Lâm Tư Tư tôi nói rồi, cô có dị năng.”
“Nhưng…… Nhưng tôi không dùng nó được.”
Thẩm Hàm lái xe, quay đầu lại, xe vẫn chạy về phía trước, hắn nhìn chằm chằm Lâm Tư Tư nói: “Một giờ, nếu trị không hết, tôi cắt bốn chân nó, hai giờ không trị hết, liền lấy mắt nó, cô xem mà làm.”
Nói xong Thẩm Hàm quay lại tiếp tục lái xe, mà hắn nói làm Lâm Tư Tư sợ ngây người, cô không nghĩ tới Thẩm Hàm lại tàn nhẫn thế, đối con con thỏ vô tội nhẫn tâm.
Lâm Tư Tư cúi đầu nhìn con thỏ đáng thương, lòng bàn tay tụ lực, ánh sáng màu hồng phấn chậm rãi thả ra, rồi sau đó cô đặt tay lên nơi con thỏ bị thương.”
Lúc này Kiều Quý Dương phi thường khó chịu, nhóc bắt con thỏ để làm bữa tối cho Thẩm Hàm, kết quả vì huấn luyện Lâm Tư Tư, tuy Thẩm Hàm đối Lâm Tư Tư nói lời không tốt nhưng Thẩm ca từ lúc mạt thế bùng nổ tới nay, đối ai đều thực lãnh đạm.
Thở phì phì, Kiều Quý Dương không nói lời nào, Thẩm Như Quy vẫn luôn giả trong suốt.
Nhạy bén nhận ra Kiều Quý Dương bất mãn, Thẩm Hàm bất đắc dĩ cong cong khóe môi, nghĩ thầm xem ra nhóc con này thật sự muốn ăn thịt.
Từ kính chiếu hậu nhìn con thỏ, trong lòng Thẩm Hàm nhẹ nhàng thở dài, giết con thỏ đáng yêu thế, giống như thật làm người ác cảm, thôi, trên đường nếu nhìn thấy động vật khác, lại bắt một con cho Kiều Quý Dương đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hàm cong môi, bởi vì hắn phát hiện việc “Nhìn mặt” này thật đúng là phổ biến, vô luận là quan hệ giữa con người hay động vật, nếu con thỏ kia không đáng yêu thế, Lâm Tư Tư sẽ không phát ra ý tứ bảo hộ mãnh liêt như vậy, nếu con thỏ kia không đáng yêu thế, có khả năng khi nhìn hắn ăn thịt thỏ căn bản sẽ không có ác cảm.
“Thẩm ca, anh cười cái gì?” Kiều Quý Dương thở phì phò, cuối cùng vẫn nhịn không được, tò mò mà hỏi.
Thẩm Hàm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp của Kiều Quý Dương, nói: ” Quý Dương nếu trưởng thành, khẳng định là soái ca.”
Kiều Quý Dương vừa rồi tâm tình còn buồn bực nháy mắt không có bóng dáng, rốt cuộc mới mười ba tuổi, đối người mình sùng bái luôn dễ dàng tha thứ, cũng dễ dàng thỏa mãn, tỷ như lúc được khích lệ.
Ưỡn ngực, Kiều Quý Dương nói: “Đương nhiên, em sẽ trở nên rất lợi hại.”
“Đã biết, Quý Dương sẽ trở nên rất lợi hại, lợi hại đến mức có thể bảo hộ Thẩm ca.”
Thẩm Hàm nói giỡn, mà Kiều Quý Dương tức giận, bởi vì nghe lời này của Thẩm Hàm, anh ấy căn bản không tin nó có thể bảo vệ anh ấy.
“Thẩm ca, anh chờ, một ngày nào đó em sẽ lợi hại giống anh, không phải là so với anh còn lợi hại hơn.”
Thẩm Hàm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ còn phúng phính của Kiều Quý Dương, vì thế cười không ra tiếng xoa xoa đầu nhóc, nhẹ giọng nói: “Anh không cười nhạo em, anh tin tưởng em.”
Kiều Quý Dương cảm thụ hơi lạnh ở lòng bàn tay Thẩm Hàm, dần dần tức giận cũng chậm tiêu.
Lâm Tư Tư cần tập trung tinh lực, nếu không dị năng không thể khống chế, mấu chốt nhất cô phát hiện dị năng của cô hình như thật sự có tác dụng chữa khỏi, trong vòng mười phút, chỗ bị thương của con thỏ thật sự tốt hơn một chút.
Điểm này làm Lâm Tư Tư đặc biệt vui vẻ, có thành tựu làm cô mạc danh càng thêm nghiêm túc, cô nỗ lực trị liệu cho con thỏ, căn bản không chú ý tới Thẩm Hàm cùng Kiều Quý Dương giao lưu.
Xe chạy nửa giờ, đều là đường gồ ghề lồi lõm, cho nên dù nửa giờ, kỳ thật bọn họ cũng không có đi xa, này cũng là lý do, một đời trước nam nữ chính đến căn cứ phía nam, dùng thời gian gần một năm.
Nếu không có mạt thế, bọn họ lái xe trên đường cao tốc, đi căn cứ phía nam, ba ngày liền đến, hơn nữa đây còn là dưới tình huống không có lái xe buổi tối, hiện tại mạt thế so sánh với trước kia thật sự chỉ có thể dùng chữ bước đi khó nhọc tới hình dung.
Còn không dừng xe, Thẩm Hàm liền chú ý tới những tang thi lảo đảo lắc lư đi ở đường nhỏ nông thôn, dưới loại tình huống này, bọn họ tốt nhất không cần tiến lên, bởi vì những tang thi đó không hiểu cái gì là trốn, tương phản, nếu có đồ di động, phản ứng đầu tiên chính là xông lên.
Loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, cũng bởi vậy xe cũng thay đổi rất nhiều lần, cho nên hiện tại bọn họ đều rõ ràng, cần thiết tiêu diệt chúng, mới có thể qua.
Tần Văn Chiếu xuống xe, Thẩm Hàm nhìn số lượng tang thi, cũng xuống xe, trước khi xuống xe, hắn còn nhìn chằm chằm Lâm Tư Tư nói: “Còn nửa giờ, nếu không trị hết cho nó, tôi liền chặt đứt bốn chân nó, tặng cho cô.”
Nói xong, Thẩm Hàm đối Thẩm Như Quy cùng Kiều Quý Dương nói: “Tang thi không nhiều lắm, hai người không cần xuống xe.”
Thẩm Hàm không cho bọn họ xuống xe, còn có một mục đích, chính là hắn muốn bên người Thẩm Như Quy Thẩm luôn có người, nếu không Tần Văn Chiếu khẳng định sẽ tìm cơ hội thương tổn Thẩm Như Quy, nhưng nếu có người ở, gã tuyệt đối sẽ không động thủ.
Tần Văn Chiếu cẩn thận, bất quá như vậy, Thẩm Hàm cũng vừa lúc có thể lợi dụng điểm này, bảo vệ tốt Thẩm Như Quy, thuận tiện xem như bảo hộ Lâm Tư Tư đóa tiểu bạch hoa kia.
Đối Lâm Tư Tư không có hảo cảm, nhưng Thẩm Hàm thấy loại người này thật sự không thể chết được, ít nhất ở thời này còn sót lại chút thiện lương.
Mạt thế cô còn giữ bản chất này, thấy vô số chuyện sinh tử, thế nhưng có thể không thay đổi, vĩnh viễn kiên trì lấy ơn báo oán, cũng là chỗ đáng quý của Lâm Tư Tư.
“Thẩm ca, em cũng đi.” Kiều Quý Dương nói, thiếu niên nho nhỏ, ánh mắt kiên nghị làm người động dung.
Thẩm Hàm lắc đầu cự tuyệt: “Quý Dương, bảo vệ tốt hai người trong xe, đây là nhiệm vụ của em.”
Kiều Quý Dương sửng sốt một chút, đột nhiên bật cười, “Được, em nhất định thay anh bảo vệ chú Thẩm thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.