Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 18.2: Hạ




Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Hai người cứ vậy giằng co nhau quyết liệt, ngươi một đao, ta một kiếm.
Qua một canh giờ, ta cứ nhìn mãi tên đang giao đấu với tương du quân, nhìn kỹ ra thì trông thấy quen quen, hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Ta híp híp mắt, cẩn thận suy nghĩ lại. Bất chợt một ánh sáng lóe lên trong đầu ta: Năm đó, ta ám sát Xà Huyết vương hình như có gặp qua tên này.
Lúc trước đi giết Xà Huyết vương, mặc dù bọn chúng đều có mặt tại đó nhưng không người nào dám manh động giết ta báo thù nên ta đã lưu lại mạng sống cho bọn chúng.
Một khi đã gặp mặt nhau dù chỉ một lần, ta sẽ luôn nhớ được người đó.
“Tách” Trên bầu trời chợt rơi xuống một giọt nước. Nước mưa trút xuống ngày càng nhiều.
Gạt một tầng nước trên mặt thì lại thêm một tầng nữa.
Tiếp tục gạt, lại gạt… Mưa lớn khiến cảnh trước mắt trở nên mông lung, mơ hồ, ta không còn nhìn rõ bóng hai người đang đánh nhau nữa.
Một bên híp mắt, một bên tiếp tục gạt nước trên mặt.
Sau đó, ta đem hai tầng mặt nạ hạ xuống.
Cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay ngây ngốc một lát rồi tùy tiện đặt trên mặt đất.
Mây đen dày đặc cũng đã tan, mưa cũng đã dần tạnh, ánh mặt trời cũng đã xuất hiện trở lại.
Tất cả chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Tầm mắt được mở rộng, ta tập trung hướng nhìn về phía hai người kia. Bọn họ vẫn giao đấu. Thấy vậy, ta vỗ tay mấy cái lên tiếng “Hay, hay!!”
Lời nói vừa thốt ra, mấy bọn thổ phỉ kia lại xì xầm bàn tán, lúc lúc lại nhìn ta.
Ta chỉ biết mỉm cười đứng đó.
Lúc sau, cả núi trừ bỏ tiếng giá và tiếng chim kêu ra thì không còn một âm thanh nào cả.
Ta phát hiện ra hai người kia vừa nãy còn đằng đằng sát khí muốn áp đảo đối phương mà nay lại bình ổn đứng với nhau.
Bọn họ không đánh nữa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người ta.(Haha, mị lực của Nhiên nhi có khi còn hơn cả thôi miên nữa nha!!)
Tên Đại Vương kia nheo mắt lại, chăm chú nhìn ta, thật lâu, thật lâu hắn mới khẽ nói: “Vô Nguyệt…”
Vô Nguyệt? Là người nào vậy?
Ta cảm thấy cái tên này nghe quen tai, hình như đó là đại danh của ai đó thì phải.
Ta miên man suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghĩ tới một đoạn.
Thủy Nguyệt cung có một tuyệt thế mỹ nhân, áo trắng như tuyết, thanh tao nhã nhặn, trong trẻo mà lạnh lùng, mê hoặc lòng người. Hắn tay cầm trường kiếm, chém sắt như chém bùn, chiêu thức nhẹ nhàng sinh động như mây trôi nước chảy thoáng cái đã làm cho đối phương rơi vào đường chết.
Tên này nhận ra ta, hay là cái tên “Vô Nguyệt” kia chính là do hắn đặt? Nha, ta thế nào đến bây giờ mới biết?
“Vô Nguyệt”, hai chữ này vừa thốt lên, xung quanh bất chợt xôn xao hẳn lên.
Tên cầm đầu bỏ kiếm xuống, nhìn về phía ta, hai tay chắp thành quyền nói: “Vô Nguyệt, ta biết mình không đánh lại ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi xử trí.”
Ta có nói qua là sẽ giết ngươi ư?
Ta quay sang nhìn về phía tương du quân.
Hắn hơi nheo mắt lại, chạy đến bên ta nói: “Vô Nguyệt, người này không thể lưu lại, phải giết!”
Ta mỉm cười, nói: “Người này đã làm bao nhiêu nghiệt ác, giết hắn có phải hay không rất tiện nghi?”
“Vô Nguyệt…”
Ta nhẹ giọng nói tiếp: “Hắn giao ngươi xử lý, ta đi thả mấy đứa nhỏ trước.”
Tương du quân gật đầu chấp nhận. Ta liền đi đến bên tên lao đầu lấy chìa khóa trở về ngục giam thả hết đám thanh thiếu niên về thôn.
Bọn tiểu hài tử biết tin được trở về nhà liền bám chặt lấy ta.
Đám nhỏ này đứng dưới ánh mặt trời chói chang cười toe toét cảm ơn.
Rõ ràng là cười đấy, nhưng tận sâu trong ánh mắt bọn trẻ lại là nỗi bi thương. Đây là vết thương mà cả đời chúng luôn phải gánh chịu, không bao giờ có thể xóa nhòa được.
Từ từ xuống núi, xa xa có người đang gọi ta.
Ta quay đầu lại nhìn, thì ra là tên tương du quân kia.
Hắn dùng khinh công bay vọt lên trước mặt ta.
Hắn nói: “Ngươi quả nhiên lợi hại, bọn chúng vừa nghe thấy tên ngươi liền giơ tay chịu hàng ngay.”
Ta cười trừ, nói: “Ta cũng không phải Vô Nguyệt.”
“Nhưng mà…”
“Có thể ta và người nọ có điểm giống nhau đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Ta không phải người kia vì ta không hề có võ công.”
Tên kia mấp máy môi nhưng cả ngày cũng không nói được gì. Hắn liền cầm tay ta sờ trên dưới trái phải một hồi.
Sau một lúc, hắn nhíu mày nói: “Ngươi không có võ công.” Câu này chính xác là một câu khẳng định.
Ta gật gật đầu, tiếp tục dẫn bọn trẻ xuống núi.
Hắn đi bên cạnh ta nói: “Ngươi vừa rồi thật bình tĩnh.”
“Bình tĩnh cái gì? Sợ muốn chết a.”
Hắn không nói thêm lời nào.
Đi bộ được khoảng một canh giờ, ta bỗng nghĩ đến tên cầm đầu đám sơn tặc kia, tò mò hỏi: “Ngươi xử trí bọn họ thế nào rồi?”
“Bọn họ? Sơn tặc?”
“Ân.”
“… Ta đem đầu bọn chúng chặt phắt hết rồi.”
Vừa nghe xong, ta ngay lập tức đứng cách xa hắn ra mấy bước, trơ mắt nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
Miệng hắn co giật, nói: “Không phải dùng thanh kiếm cùn này.”
Ta “Nga” một tiếng rồi đứng lại chỗ ban đầu.
Hắn lại nói: “Có một chút.”
“…” Ngươi thật bất thường.
Một đường trở về thôn, đám nhỏ lao nhanh trở về bên gia đình của chúng.
Trong chốc lát, cả thôn đổ dồn về phía ta, mọi người ai ai cũng lệ nóng quanh tròng cảm tạ ơn cứu mạng.
Lúc này ta mới biết, nhà trưởng thôn vốn có bốn đứa con, nhưng ba đứa đã bị bọn thổ phỉ kia hành hạ đến mất mạng rồi, giờ chỉ còn lại một đứa duy nhất.
Cho nên lúc bấy giờ mọi người nơi đây mới đành phải hạ dược lên ta và tương du quân đem nộp cho tên Đại vương kia.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống xin ta tha thứ.
Ta quay sang nhìn tên tương du quân bên cạnh, hắn vừa nhìn thấy hành động của mọi người trong thôn liền mềm lòng ngay.
Tươi cười, ta đi vào một tiểu quán thay một bộ xiêm y ướt nhẹp trên người, nhận lại túi hành lý và một ít lương khô rồi dắt ngựa đi luôn.
Không nghĩ tới, tên tương du quân kia cũng lấy một con ngựa khác đuổi theo ta.
Hắn hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Ta nói: “Kinh thành.”
“Nơi nào ở kinh thành?”
“Tô phủ.”
“Là thương gia giàu nhất kinh thành?”
“… Ân, chắc là vậy.”
“Tuy rằng nhà của ta không ở kinh thành, bất quá cũng thuận đường. Cùng đi được không?”
“…Ân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.