Tiếp Xúc Ngoài Ý Muốn, Mất Lòng Tổng Giám Đốc

Chương 1: Tiệc rượu tốt nghiệp




Edit: Sun520
Thành phố T là thành phố thân thiện nhất ở Trung Quốc, nổi tiếng thế giới dĩ nhiên là khu vực của trường đại học “Mặt Trời” ở trung tâm thành phố T, từ nhà trẻ đến tiểu học; rồi đến trung học; và đại học.... Đây là một khu vực vô cùng hoàn thiện của học viện quý tộc. Tất cả giáo viên và nhân viên quản lý trường học rất ưu tú, dĩ nhiên học sinh cũng không phải chỉ thông minh thường. Cho nên có thể thấy, trường học này người bình thường hoàn toàn không có khả năng trúng tuyển.
Hôm nay, tất cả sinh viên đại học Mặt Trời, nhất định sẽ có một đêm không ngủ. Bởi vì sáng nay ngày mười tháng bảy năm 2002, bọn họ tham gia buổi lễ tốt nghiệp trường bọn họ, nói cách khác là cuối cùng bọn họ đã tốt nghiệp!
Vì vậy, bọn họ là thuận lợi tốt nghiệp cho nên tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp. Địa điểm được chọn là quán bar Lam Mộng rất nổi tiếng ở thành phố T. Vừa đi vào phòng khách Vip, Lăng Tĩnh Tuyết thay mặt cho tất cả mọi người nói mấy câu phát biểu khai mạc bữa tiệc: “Các bạn học thân mến, hôm nay rốt cuộc mọi người cũng đã tốt nghiệp! Thời gian qua mau, ngày chúng ta đồng cam cộng khổ giống như vẫn còn là ngày hôm qua, trong sân trường chúng ta ca hát cười nói vui vẻ vẫn như cũ, bây giờ trong lòng tôi thật sự mong ước chúng ta đều có tương lai tươi sáng. Mặc dù trời đất bao la, nhưng mọi người nhất định phải nhớ kỹ “Mặt Trời” sẽ luôn là nhà của chúng ta, cho dù chúng ta phải đi tới đâu, cũng nhất định phải tìm thời gian rảnh quay lại nhà xem một chút!” Dứt lời. Bữa tiệc tốt nghiệp chính thức bắt đầu —— bọn họ nhảy cẫng lên hoan hô, bọn họ đầy nhiệt tình, bọn họ nâng ly chúc mừng, bọn họ không kịp chờ đợi muốn nghênh đón thử thách mới. Khi vui mừng tụ hội, bọn họ cũng cùng ôm nhau, nước mắt ròng ròng, bởi vì tất cả mọi người hiểu một đạo lý, đó chính là qua tối nay, bọn họ sẽ đi theo con đường riêng của mình, gặp lại cũng khó khăn. Với tất cả các loại cảm xúc, mọi người gắng đạt tới tận hứng mới về, cho nên đều uống không ít rượu, buổi tiệc tụ hội vẫn kéo dài đến 12 giờ đêm mỗi người mới tản đi.
Khi đi nhanh đến cửa lớn, Lăng Tĩnh Tuyết say lảo đảo đi xiêu vẹo như muốn ngã nhìn Hiểu Nhã dịu dàng nói: “Các cậu đi trước đi, mình đi toilet trước đã, điện thoại liên lạc nha.” Nói xong, đi về phía toilet.
“Này Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy? Có khỏe không? Cậu thật sự có thể tự về nhà mình được không? Tiếng hỏi yếu ớt vang lên sau lưng cô. Vậy mà không có ai đáp lại lời của cô ấy..., dĩ nhiên Lăng Tĩnh Tuyết đã bỏ đi.
Ở trong phòng rửa tay Lăng Tĩnh Tuyết dùng nước lạnh rửa mặt, có lẽ là do không uống được nhiều rượu, cho nên lúc này cô rất khó chịu. Thật ra thì cũng khó trách, Lăng Tĩnh Tuyết là đứa bé rất đơn thuần, từ trước đến giờ không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày quan trọng như vậy, các bạn học cũng đều rối rít khuyên bảo cô, để cho cô không thật sự mất hứng một lần thì thế nào. Vì vậy, phòng tuyến của cô bị các bạn thay nhau công phá, đau lòng vì sắp chia tay nhau, cư nhiên cô uống không ít hơn so với bọn họ. Về phần hôm nay phóng túng, nhiều năm về sau, cô đều không nói được rốt cuộc là buồn hay là vui.
Lăng Tĩnh Tuyết ở trong phòng rửa tay chậm chạp một lúc, sau đó mở cửa kéo thân thể say lảo đảo đi ra, cũng không có nhìn rõ ràng hoàn cảnh bên ngoài, đi thẳng ra khỏi phòng va vào một lồng ngực, lồng ngực ấm áp đụng vào nhau. Lăng Tĩnh Tuyết dĩ nhiên cúi đầu khóc, không biết là bởi vì đụng phải chỗ nào đau mà khóc, hay là bởi vì nhớ tới chia tay với bạn học mà đau lòng khóc. Người đàn ông đó khẽ cau mày, vươn tay nắm cằm để cho cô ngẩng đầu lên, anh nghĩ muốn nhìn cô gái này một chút thì có sao đâu, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau đó, hai người đều sững sờ.
Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.