Dịch: Thương Khung Chi Chủ
***
“Anh vẫn quyết tâm đi à?” Vợ hắn, Hoàng Hiểu Hiểu, đang bận rộn trong nhà bếp kiểu mở, trông thấy chồng mình là Trương Tiểu Mãn đang thu dọn hành lý trong phòng khách.
“Lúc đó, đáng lý là anh nên đi một chuyến, dù là do yêu cầu của một đứa nhỏ hay để tìm câu trả lời cho sự hoang mang của chính anh.” Trương Tiểu Mãn ngẩng đầu lên nhìn vợ, vừa giống như muốn trả lời câu hỏi của vợ, vừa như muốn lẩm bẩm với chính mình, “Lúc ấy không dám đi, đó là do anh nghĩ rằng mình không nên vướng vào chuyện thị phi này. Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc anh cũng không vượt qua được rào cản trong lòng kia. Nói cho cùng, vẫn là rất áy náy.”
“Gần đây mới chỉ khá khẩm hơn một chút, con gái chúng ta cũng vừa mới đi học mẫu giáo,” Hoàng Hiểu Hiểu cúi đầu cắt rau, “Em không muốn con mình lại rơi vào vòng xoáy này. Sống bình dị không được ư? Áy ná à? Nói cho cùng, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu?”
“Dù gì thì đó cũng là học trò của anh...”
“Rốt cuộc, anh cũng chỉ là một giáo viên bình thường, vô cùng bình thường mà thôi!” Nói xong, Hoàng Hiểu Hiểu ném con dao đi, đi thẳng một mạch đến phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Trương Tiểu Mãn cũng không ngờ vợ mình lại phản ứng nghiêm trọng đến vậy. Hắn bước tới hành lang, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, sau đó chỉ biết thở dài. Xem ra, hôm nay chỉ có thể ăn tạm bữa trưa trên xe.
...
Hoàng Hiểu Hiểu cúi đầu ngồi trên giường trong phòng ngủ; nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô. Cầm trong tay chai thuốc thôi miên mà Trương Tiểu Mãn đã mang về từ phòng tư vấn tâm lý, cô run rẩy liên tục, “Tại sao phải như vậy? Tại sao chứ?”
...
Đón chuyến tàu cao tốc đến huyện M, Trương Tiểu Mãn vội nhai cơm hộp trong khi chờ tàu khởi hành. Hắn nhìn vào tấm vé xe lửa đã bị nhàu nát, thứ mà Lâm Vũ Tuyên đã đưa cho hắn trước đây, và chiếc vé mà hắn vừa mua ngày hôm nay. So sánh một cách tỉ mỉ, sau 5 năm, thế giới này quả nhiên sẽ không bao giờ dừng lại vì bất cứ một ai cả. Vé phải được mua bằng tên thật. Xe lửa được thay thế bằng tàu cao tốc. Nhà của Lâm Vũ Tuyên vẫn ở đó chứ? Em trai của nhóc ấy vẫn ở đó, đúng không?
Đang suy nghĩ miên man, một cô gái đeo kính râm ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện với hắn. Cô ta mỉm cười, “Chào thầy, đúng là duyên phận nhỉ?”
Trương Tiểu Mãn trợn tròn mắt khi nhìn thấy Dư Hề, “Sao em lại ở đây?”
“Em cũng rất hứng thú với những câu đố.” Dư Hề nhìn Trương Tiểu Mãn đầy ẩn ý “Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để tìm hiểu thêm về bệnh nhân của em.”
...
Vương Cửu Giang im lặng vác cuốc, vẫn cúi gằm mặt bước đi từ ngoài đồng về nhà như thường lệ. Tóc tai của gã bù xù như một nắm cỏ khô bám vào da đầu. Quần áo gã đã sờn rách, dù là cổ, ống tay áo hay gấu áo. Phần mông của chiếc quần màu đen bị thủng một lỗ lớn; giày bảo hiểm lao động bẩn thỉu cũng há miệng ra thật to.
Nhìn thấy thằng con trai nhỏ của nhà Lý Khánh là Lý Tuấn đang ngồi nghịch bùn trước cánh cổng sắt lớn nhà nó, gã bèn quen chân bước tới, ngồi xổm đối diện với Lý Tuấn. Thằng nhóc Lý Tuấn thò lò mũi xanh kia vừa nhìn thấy Vương Cửu Giang thì vỗ nhẹ đôi tay dính đầy bùn đất của mình, sau đó hát vang rằng:
Nhà họ Vương có một con chó to lớn ngớ ngẩn,
Hai con mắt đen nhánh,
Gặp bé là thè lưỡi ra
Nhà bé có một cục xương rất lớn...
Sau khi hát xong, nó ném một khối bùn đất về phía Vương Cửu Giang đang thè lưỡi ra ở bên cạnh. Tưởng Phong Nhi, vợ của Lý Khánh, đúng dịp trở về sau khi đi đánh bài xong, vừa thấy vậy bèn vặn lấy lỗ tai của Lý Tuấn, kéo nó vào nhà rồi hùng hổ chửi: “Ngày nào cũng đùa nghịch với thằng đần kia. Mẹ mày cho mày biết tay đây này. Ba ngày chưa đánh là bắt đầu lì lợm rồi à? Mày mà bị đần y vậy, coi mẹ mày còn tiếp tục nuôi mày không... Hừm...”
Vương Cửu Giang đứng dậy, vỗ nhẹ ót mình, cười khặc khặc rồi bỏ đi. Đi nhanh một đoạn là gần tới nhà mình, gã nhận ra đôi giày của bản thân thật sự không vừa chân, hơi vướng víu, thế là cởi ra rồi ném sang một bên. Đi được hai bước, gã sực nhớ ra điều gì đó, bèn lập tức quay lại, cầm giày lên rồi mang vào, cuối cùng mới rung đùi khoái chá mà bước về nhà.
Khoảng sân bên trong trống không; Vương Cửu Giang ném cây cuốc đi, múc một bát cháo nguội lạnh từ trong nồi ra, rắc một đống tiêu xay trước khi ngồi xổm ở cửa, chuẩn bị ăn vào. Nhưng khi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, gã thấy một chiếc mát mẻ. Thế là, Vương Cửu Giang đổ ra một nửa phần cháo của mình vào chiếc bát mẻ ấy, cuối cùng mới bắt đầu tự ăn lấy phần cháo của mình. Một lúc sau, không biết từ đâu chui ra một con chó nhỏ màu đen chỉ có ba chân. Nó hổn hển ngồi xuống bên cạnh Vương Cửu Giang, cẩn thận liếm lấy phần cháo trong chiếc bát mẻ.
“Con ba chân” này vốn là chó nhà Lý Khánh, cũng có chút lai lịch. Nguyên nhân là vì khi còn đủ bốn chân, con chó mực này vô ý cắn vào đùi của bà con nhà bên vợ của Lý Khánh; mà bên kia cũng là một kẻ thù dai. Lý Khánh dẫn người kia đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, chưa tính đến chuyện bồi thường tiền bạc cho người kia, sau đó còn đánh gãy một cái chân của con chó mực này. Và do chướng mắt vì phải suốt ngày nhìn đến “con ba chân” hiện tại, Lý Khánh vội vàng tiễn “con ba chân” ra khỏi nhà, để nó tự sinh tự diệt. Tiếp đó, Vương Cửu Giang rước “con ba chân” về nhà; người trong thôn liên tục nói đùa với nhau rằng: “Thằng đần cặp với chó què, chính là thiên trường địa cửu.”
Sau khi ăn hết nửa bát cháo, Vương Cửu Giang nhìn lên trời, lẩm bẩm một mình: “Haizzz, dù giày có nát, vẫn chưa đến lúc ném đi...” Nói xong, gã bèn lấy một mẩu giấy bị vò thành một cục từ trong túi quần ra. Sau khi vuốt lại thẳng thớm hơn một chút, nội dung trong giấy ghi rằng: “Giáo sư Khoa Toán, Đại học Đức Xuyên, thành phố A”.
...
Trương Tiểu Mãn có chút kinh ngạc khi nghe ông lão nói xong: “Cái gì? Làm sao có thể như vậy? Bác trai, bác có nhớ nhầm không?”
“Nhóc con, tuy chúng tôi đã lớn tuổi nhưng còn chưa bị bệnh lẫn đâu.” Ông cụ liếc Trương Tiểu Mãn, “Chính xác rồi đấy. Thằng cả của nhà này đã bị bệnh chết cách đây 10 năm. Thằng đấy tên gì nhỉ... Hình như là... Lâm Vũ Tuyên!”
Trương Tiểu Mãn và Dư Hề quay sang nhìn nhau. Vất vả lắm mới dò ra được địa chỉ cũ của nhà Lâm Vũ Tuyên, khi hai người tìm đến thì mới biết là nơi này đã bị dỡ bỏ từ lâu lắm rồi. Cuối cùng, họ tìm ra được một người có chút ấn tượng với Lâm Vũ Tuyên, nhưng kết quả hiện tại lại là thế này đấy. Dư Hề lại hỏi: “Vậy, đứa con út của gia đình này đâu rồi bác?”
“Bác cũng không rõ. Có người nó, nó thi lên đại học rồi rời đi, cũng có tin đồn là nó đi làm công nhân.”
Khi nghe thấy cụm từ “thi lên đại học”, có một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Trương Tiểu Mãn, “Chẳng phải nó vẫn còn học cấp phổ thông sao?”
“Cái quái gì thế? Hai nhóc ấy vốn dĩ chỉ hơn kém nhau 3 tuổi. Đã nhiều năm như vậy rồi, làm gì có chuyện còn học phổ thông?” Ông cụ lơ đễnh nói. . Cop q𝘂a cop lại, t𝗿ở lại t𝗿a𝓃g chí𝓃h ﹙ T 𝗿ùmT𝗿𝘂𝓎ệ𝓃.Ⅴ𝓃 ﹚
Thông tin này đã khiến Trương Tiểu Mãn và Dư Hề càng bị sốc hơn nữa. Lâm Vũ Tuyên qua đời khi 19 tuổi, và lúc ấy nó còn nói là em trai mình đang học tiểu học. Dù là lớp mấy ở cấp tiểu học, thì thật vô lý làm sau khi thằng em có thể thi lên đại học chỉ sau 5 năm. Nếu lúc đó em trai của Lâm Vũ Tuyên không học tiểu học, mà đang học ở cấp trung học phổ thông, vậy tại sao Lâm Vũ Tuyên lại nói dối? Đâu có cần thiết! Đặt giả thuyết Lâm Vũ Tuyên đã chết vào 10 năm trước rồi, vậy “Lâm Vũ Tuyên” vừa tự sát vào 5 năm trước lại là ai?
“Bác trai! Vậy bác có biết thằng em trai kia đã trúng tuyển vào trường đại học nào không?” Trương Tiểu Mãn lấy thẻ giáo viên ra, chỉ vào mặt bìa ghi “Đại học Đức Xuyên, thành phố A”, sau đó hỏi nhỏ: “Phải trường này không bác?”
“Bác không rõ vụ này cho lắm...”
Dư Hề vội lấy ra một tấm ảnh thẻ có hình của một cậu sinh viên, “Bác xem xem, có phải là người này không?”
Ông cụ lắc đầu, “Tôi không biết luôn. Hai đứa trẻ kia có ngoại hình tương tự nhau, người teo tóp, thấp bé, đi đường thì cứ cúi gằm mặt, lầm lầm lì lì... Ai mà nhớ nổi!”
Trương Tiểu Mãn còn chưa cam lòng: “Vậy, bác có còn nhớ mấy nhóc này từng học trường trung học nào không?”
Ông cụ vẫn lắc đầu. “Bác không nhớ đâu. Gia đình mấy nhóc này là người thôn ngoài di cư đến, ngày thường cũng không hề tiếp xúc với bất cứ ai...” Suy nghĩ một lúc, ông cụ nói tiếp: “À, bác nghe đồn rằng, gia đình họ từng ở tại thị trấn Xa Luân trước đây. Hay là các cháu sang đó để hỏi thăm thử xem?”
Dư hề và Trương Tiểu Mãn bèn cảm ơn ông cụ hàng xóm này, sau đó mới vội vàng gọi một chiếc taxi chạy đến thị trấn Xa Luân ở huyện M. Dựa vào trực giác, Trương Tiểu Mãn cứ có cảm giác là chuyện này không hề đơn giản như bản thân hắn từng nghĩ.