Tiên Trúc

Chương 56: Hạ Tang Trấn




Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Trên con đường núi gồ ghề, Hoà Thuận đang ra sức đẩy xe ngựa kéo. Chiếc xe này chở đầy các gói hàng khác nhau được buộc chặt bằng dây gai dầu. Dì Địch Ba bên cạnh cũng dùng một sợi dây thừng dày bằng da thú đặt trên vai, dùng hết sức kéo xe đi.
Hoà Thuận theo đoàn xe đã hơn mười ngày, ra khỏi bình nguyên là trực tiếp bắt đầu leo núi. Núi này thoạt nhìn rất cao lại trải dài liên miên, không dễ gì thấy hết.
Hiện tại đã là mùa đông tháng 11 nhưng khu vực này lại không lạnh cho nên Hòa Thuận có thể nhìn được rừng rậm cùng bình nguyên xanh tươi bên ngoài.
Thế nhưng càng đi lên núi nhiệt độ càng thấp, hơn nữa sơn đạo gồ ghề khó đi, còn phải phụ trách đẩy xe hàng nên ai ai cũng mệt mỏi.
Bởi vì số người không đủ nên cỗ xe ngựa chở hàng hoá liền giao cho Hòa Thuận cùng dì Địch Ba phụ trách.
Phía trước có ba nữ nhân kéo xe nhưng ở đây chỉ có mỗi Hoà Thuận và dì Địch Ba. Còn lại một nữ nhân trẻ tuổi, dáng người mê hoặc không đến giúp kéo xe mà chỉ chậm rãi đi bên đường.
Hoà Thuận để ý một lúc liền phát hiện ra, chất liệu lông thú nữ nhân này mặc tốt hơn nhiều so với người khác, còn đeo rất nhiều đồ trang sức ngọc bích trên người.
Hơn nữa lúc ở bình nguyên, khi năm người các nàng phải chen chúc ngồi cùng một khoang chứa đầy đồ lặt vặt thì nàng ta một mình được ở khoang riêng, rộng rãi thoáng mát, chăn ấm đệm êm.
Trong lòng suy nghĩ lan man, lực trên tay Hoà Thuận giảm đi không ít khiến vai của dì Địch Ba trước mặt bỗng nặng trĩu. Dì dừng lại quay đầu hỏi: "Hoà Thuận ngươi đang nghĩ gì vậy, đừng phân tâm nữa. Ta già rồi, một mình kéo không nổi."
"Xin lỗi, ta vừa rồi có chút mất tập trung." Hòa Thuận đỡ eo trả lời.
Dì Địch Ba lau mồ hôi cười cười: "Ngươi nhớ cha ngươi đúng không? Chỉ cần leo lên ba ngọn núi này là có thể đến được Hạ Tang rồi."
"Vâng." Hòa Thuận đâu suy nghĩ gì về cha mình nhưng cũng đành phải đáp một tiếng.
Nhìn thấy đoàn xe phía trước đã đi xa, dì Địch Ba lại kéo xe lên nói: "Đoàn xe đã đi xa rồi, chúng ta mau đuổi theo. Có một khoảng đất trống phía trước, chúng ta đi bộ đến đó có thể nghỉ ngơi."
Tranh thủ lúc này cách xa đoàn xe, Hoà Thuận hỏi: "Dì Địch Ba, sao nàng ta không đẩy xe giúp mọi người? Ngươi lớn tuổi như vậy, thêm một người sẽ bớt nhọc hơn."
"Chúng ta nào dám để nàng làm, nàng là vợ mới cưới của tộc trưởng, là vị phu nhân xinh đẹp nhất đấy. Trong các vợ của tộc trưởng đại nhân thì nàng được sủng ái nhất, còn không dám để nàng bị đau huống gì làm việc?" Dì Ba tự nhiên biết Hoà Thuận hỏi ai, thấy đoàn xe đi xa, bà mới lặng lẽ giải thích.
"Thì ra là như vậy, khó trách trông gầy yếu như thế. Dì Ba, tộc trưởng có nhiều vợ không?" Hoà Thuận thầm nghĩ, hóa ra nơi này cũng giống Phàm Giới, nam nhân giàu có quyền lực sẽ lấy nhiều vợ.
"Tiểu nha đầu này, còn nhỏ mà đã quan tâm đến những chuyện này chi." Dì Địch Ba cười mắng Hoà Thuận, nhân lúc không có người chú ý lại tiếp tục nói.
"Tộc trưởng có sáu vị phu nhân, đều là mỹ nhân của thôn. Đáng tiếc nữ nhi ta sinh ra không xinh đẹp nên chỉ có thể gả cho một thôn dân bình thường. Nếu không cũng được gả cho tộc trưởng, cuộc sống sẽ bớt khó khăn hơn."
Nghe thấy âm thanh hâm mộ cùng chán nản của dì Địch Ba, Hòa Thuận chỉ hì hì cười, trong tay ra sức bắt đầu đẩy xe.
Thật sự rất khó để leo lên ba ngọn núi Huynh Đệ này, mỗi ngọn được cấu tạo bởi nhiều đỉnh nhỏ làm đoàn xe gặp đôi chút khó khăn.
Lên dốc thì phải đẩy mạnh, xuống dốc thì phải bám vào xe mà đi từ từ kẻo trượt chân, còn sợ xe có thể kéo theo ngựa hay lạc đà mà lăn xuống núi.
Mỗi ngày chính là kéo xe như vậy, Hòa Thuận có chút hối hận. Sớm biết thế thì đi độc hành cho nhanh. Đợi Tiểu Hắc ra ngoài biết được chắc chắn sẽ cười chết nàng.
Lộ trình là vậy. Khi đứng trên đỉnh núi Huynh Đệ cuối cùng Hoà Thuận có thể nhìn thấy những ngôi làng nhỏ rải rác dưới chân núi cùng cánh đồng đầy hoàng thổ sau khi mùa màng. Nhưng sau khi đi trọn vẹn ba ngày, nàng vẫn là ở núi Huynh Đệ.
Nhìn đường đất uốn lượn trái phải trên con dốc, Hoà Thuận không khỏi chửi thề.
Đường này xây thế nào? Sao không xây thẳng dọc theo chân núi xuyên qua ba ngọn núi, hoặc không thì xây đường thẳng từ chân lên đỉnh núi là được, cần gì phải vòng vèo như vậy.
Dì Địch Ba đang uống nước nghe vậy suýt sặc. Bà cười ho khan một tiếng, lấy lại sức nói với Hoà Thuận: "Tiểu nha đầu ngốc này, ngươi không thấy ngọn núi này rộng thế nào à? Nếu xây dọc theo chân núi thì phải xây đến khi nào!"
" Kể cả như ngươi nói, xây thẳng từ chân núi lên đỉnh núi thì cũng không được. Không có con đường nào trơn tru như vậy. Làm thế nào để sử dụng xe kéo hàng hóa đây?"
Sau đó bà chỉ vào đường núi nói: "Ngươi nhìn xem, ngay cả loại đường núi quanh co này không cẩn thận cũng có thể ngã xe, nếu là đường núi thẳng tắp chỉ sợ ngươi sẽ lăn từ trên đỉnh lăn xuống. Lăn chết ngươi."
Hóa ra còn có loại thuyết pháp này, Hoà Thuận nghe xong bất lực nhìn đường núi ngoằn ngoèo, chỉ biết thở dài.
"Đừng nghĩ nữa, nhiều nhất năm ngày tới nơi thôi." Dì Địch Ba vỗ vai nàng động viên.
Trong sự thống khổ của Hòa Thuận, sống một ngày bằng cả một năm thì đoàn xe cuối cùng cũng đã đi hết núi Huynh Đệ. Chỉ thấy cách không xa là con đường đất có nhiều ngã rẽ, rất nhiều thương nhân dân tộc trong thôn cũng đánh xe đến Hạ Tang trấn.
Ngồi trên xe đẩy tay chạy trên đường đất, Hoà Thuận cuốn lại tóc mình, không muốn thu hút sự chú ý nào khác. Tất nhiên màu mắt thì không thể thay đổi, mà cũng không ai rảnh nhìn chằm chằm nữ hài 14 tuổi cả, nên Hoà Thuận yên tâm ngồi trên xe nhìn về phía trước.
Hòa Thuận ngắm kỹ một chút, trừ Ma Tộc nhân thì không có ai khác. Xem ra chính mình đi xa một phen lại tới nơi hẻo lánh nào đó không có lấy một người phàm. Ngay lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, dì Địch Ba ở một bên nói:" Chúng ta đến Hạ Tang trấn rồi."
Hoà Thuận nhanh chóng định thần lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa xuất hiện một tòa thành nhỏ bằng đất. Không có những ngôi nhà bằng gỗ tinh xảo, cũng không có nhà đá khéo léo.
Toàn bộ Hạ Tang chỉ toàn là thành bằng đất. Hoàng thổ vẫn là hoàng thổ, để ý sẽ thấy một vài thổ lâu treo vải sặc sỡ, lúc này mới khiến người ta cảm thấy có chút màu sắc.
Hạ Tang trấn không có cổng thành, đoàn xe của tộc trưởng tiến vào một cách thuận lợi. Toàn bộ Hạ Tang chỉ có một con đường chính, trên đường tấp nập khách điếm cùng tửu lâu. Hiện tại đường chính đang bị các loại xe kéo hàng làm đông nghịt.
Mỗi tửu lâu và khách điểm đều tận dụng khoảng trống bên ngoài để bày bán đồ vậy. Những sạp hàng này đều do ông chủ Hạ Tang trấn quản lý, tạo điều kiện thuận lợi cho thương nhân ngoại lai đến buôn bán giao dịch.
Tư Đầu là cái tên tôn kính được người trong Ma Giới đặt cho những người quản lý trấn, nơi này không có hoàng đế, các loại trấn nhỏ và thành đều do các tu sĩ cường đại quản lý.
Chỉ cần tự cho rằng mình đủ thực lực đều có thể trực tiếp tìm tới nơi ở của Tư Đầu khiêu khiến, nếu thắng sẽ lập tức được công nhận ngay.
Cả đoàn xe đổ bộ vào một khách điếm dưới sự lãnh đạo của tộc trưởng, có vẻ tộc trưởng là khách quen của điếm này.
Hắn vừa nhảy xuống ngựa, một tiểu nhị đã đi tới dắt ngựa, cung kính nói: "Năm nay tộc trưởng đại nhân lại tới khách trọ của chúng ta, thật là làm cho tiểu quán hưng thịnh mà."
Tộc trưởng nghe vậy cười to lên, ôm chầm lấy lục phu nhân đi vào trong điếm. Mà tiểu nhị cũng hướng mọi người thông báo: "Mọi người đi theo ta trước, ngựa, xe ở chỗ này, sẽ có người tới cho ăn sau."
Nói xong hắn dẫn mọi người vào trong sân thông qua cửa hông, loại kiến ​​trúc hình vuông xây bằng bùn đất này rất thích hợp để mở khách điếm.
Nhìn từ bên ngoài nó trông giống một mảnh đất màu vàng hình vuông với những hàng cửa sổ nhỏ. Nhưng giữa nhà lại có một cái giếng khá lớn, hàng chục chiếc xe ngựa đậu ở vị trí quy định của từng nhà, chúng đứng yên lặng gặm cỏ thật thà, mỗi chiếc xe còn được phân công người canh giữ xe theo ca.
Không cần chuyển tài liệu, mọi người đỗ xe ngựa lại để ba người canh giữ, sau đó tất cả chạy vào điếm tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng mình. Sau khi đi bộ gần một tháng, mọi người đều chưa tắm lấy một lần, tất cả đều có mùi khó chịu.
Hoà Thuận do dự đứng bên cạnh xe, nhìn thấy mọi người đi đến trước khách điếm, nàng giữ dì Địch Ba lại nói.
"Dì Địch Ba, cám ơn dì đã đưa ta tới đây, ta giờ muốn đi gặp cha ta, không quấy rầy dì nữa."
Dì Địch Ba nhìn nàng hỏi: "Ngươi có biết tìm ở đâu không? Hay là ở cùng chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi cùng nhau tìm cha ngươi. Ngươi chỉ là một nữ hài, việc này sẽ rất khó khăn."
"Không cần đâu dì à, Ta còn có việc phải làm, chuyện của ta không quấy rầy dì. Trấn Hạ Tang không lớn, dù sao cũng chỉ là một con đường, chỉ cần người của ta tới đây nhất định có thể thấy họ. Ta giờ đi cáo từ tộc trưởng, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ấy."
Thấy thái độ kiên quyết của Hoà Thuận, dì Địch Ba cũng giữ nàng lại nữa, bà cũng muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm. Bà giúp Hoà Thuận cởi gói tài liệu nàng đặt trên xe sau đó đưa nàng đến trước khách điếm để từ biệt tộc trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.