Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
Hòa Thuận đem hai tay đặt lên pháp trận Hoa Sen, tập trung tinh thần khống chế chất lỏng trong lò, khuấy liên tục để chúng hòa quyện vào nhau hình thành màu sắc hoàn mỹ.
Sau khi khuấy được nửa canh giờ, hai cánh tay nàng đau nhức dữ dội, lúc này khối lỏng mới hoàn toàn khuấy đều và hòa quyện.
Hoà Thuận mệt mỏi nằm té xuống mặt đất đến nỗi không thể nhấc tay lên được. Lúc này có người gõ nhẹ cửa, giọng nói ngọt ngào của Anh Hoa vang lên: "Tỷ tỷ, ta đến đưa cơm, bây giờ có thể vào chưa?"
Hoà Thuận yếu ớt trả lời: "Vào đi, chính ngươi tự mở cửa, ta hiện tại không còn sức lực."
Cửa được đẩy ra, Anh Hoa bước vào mang theo một hộp thức ăn. Nàng đặt hộp lên bàn trong góc, tò mò hỏi:
"Tỷ tỷ, vậy là ngươi vừa ngủ trên sàn vừa chế tạo vũ khí à, như vậy chắc sẽ tiết kiệm được không ít công sức nhỉ."
Nàng ta không chú ý tới vẻ mặt Hòa Thuận trở nên rất lúng túng, chỉ đi tới bàn bên cạnh, cách pháp trận Hoa Sen nhìn chất lỏng xương màu trắng đục trong ngọn lửa.
Trong mắt Anh Hoa tràn đầy chờ mong, nàng nhìn chằm chằm vào nó, khát khao nói: "Thật đẹp, đống xương ma thú này lại được tỷ tỷ luyện thành thứ chất lỏng đẹp như vậy."
"Ngươi có linh căn sao?" Hoà Thuận nằm trên mặt đất đột nhiên hỏi.
Anh Hoa ngẩn người, do dự một chút nói: " Ý của tỷ là giống với phụ thân ta sao? ta có năng lực nói chuyện với rừng cây."
"Hả? Nói chuyện với rừng cây, đó là loại năng lực gì?" Hoà Thuận không hiểu đây là loại năng lực gì, thật kỳ lạ.
Thấy Hòa Thuận hoàn toàn nghe không hiểu, Anh Hoa đỏ mặt giải thích: "Đó là năng lực của chiến sĩ trong thôn, bọn họ từ trong rừng rậm nhận được một loại linh lực, có thể làm cho thân thể trở nên cường tráng, còn có thể làm vũ khí trở nên sắc bén hơn."
Cái gì vậy trời, Hòa Thuận trong lòng khó hiểu, nói nửa ngày hoá ra không phải là linh căn. Cái thôn này rốt cuộc cách xa phàm tục bao nhiêu đời rồi đây.
Hoà Thuận xoay người ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Anh Hoa: "Vậy ngươi có loại năng lực này không?"
Anh hoa có chút xấu hổ nói: "Có, chỉ là năng lực của ta quá yếu, cũng không thể thuận lợi nói chuyện với cả khu rừng, thỉnh thoảng mới có thể cảm nhận được khí tức của rừng cây."
"Như vậy là đủ rồi, ngươi có muốn học luyện chế vũ khí không?" Hòa Thuận phỏng đoán có lẽ do tư chất linh căn quá kém nên không hiện rõ, nhưng xác thực là có linh căn.
Bất quá Hoà Thuận thực sự thích cô nương này, vẻ ngoài thì nhút nhát nhưng bên trong lại rất kiên cường. Hơn nữa, vũ khí trong thôn này quá lạc hậu, Hoà Thuận cũng muốn dạy cho Anh Hoa một số phương pháp luyện chế vũ khí.
Thế nhưng nàng không muốn để lộ ra Dẫn Linh Găng, lúc trước ở Phong Vô thành có rất nhiều người dò hỏi được một phàm nhân như nàng dùng biện pháp gì để luyện khí, cơ bản nàng vẫn giữ kín nên không ai biết gì.
Hiện tại Anh Hoa có linh căn, có thể tiến hành tu tiên, sau này tự nhiên có thể học được cách luyện khí. Có lẽ chiến sĩ trong thôn sau này cũng không phải dùng man lực để săn giết ma thú nữa mà trở thành người tu tiên chân chính, như vậy cũng sẽ không bị tùy tiện bắt nạt.
Nghe Hoà Thuận hỏi vậy, Anh Hoa kích động nhảy dựng lên, mặt nàng lại đỏ đến mang tai. Nàng nhìn chằm chằm vào Hoà Thuận với sự nhiệt tình khác thường, sợ rằng Hoà Thuận sẽ thay đổi lời nói.
"Thật sao? Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn dạy ta luyện vũ khí sao? Vậy nếu ta học xong sau này lớn lên có thể giết ma thú cấp 4 giống như ngươi không?"
Hoà Thuận lập tức sắc mặt cứng ngắc, mắng nàng: "Còn đứng đó làm gì, không mau bưng đồ ăn ra đi, muốn cho sư phụ chết đói sao?"
Anh Hoa sững sờ một lúc rồi chợt hiểu ra. Nàng nhanh chóng đi tới bàn lấy thức ăn trong hộp đặt lên. Sau đó, nàng ta cầm đũa cung kính nói với Hoà Thuận: "Mời sư phụ ăn cơm."
Lúc này Hoà Thuận mới giả vờ đứng dậy, đi tới trước bàn nhìn xem thức ăn hôm nay ngon hay không. Thịt ma thú nướng, hạt điều luộc béo ngậy, còn có năm chiếc bánh sắn giòn tan.
Nàng nhận lấy chiếc đũa, tay trái gắp bánh sắn cắn một ngụm lớn rồi gắp một miếng thịt khô ăn. Sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, nói với Anh Hoa: "Anh Hoa, tay nghề của ngươi quả thực không tệ. Ngươi cũng có thể thay đổi mấy món này, ngày nào cũng ăn chán quá."
Anh Hoa càng đỏ mặt hơn sau khi nhận được lời khen của Hoà Thuận, nàng cười ngốc nghếch nói: "Nếu sư phụ thích, mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi món ăn khác nhau."
Luyện chế vũ khí là một công việc tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất và tinh thần, vì vậy Hoà Thuận vùi đầu vào ăn tiếp. Hồi bé ở trong nhà học nữ công gia giáo gì đó, mấy năm này Hoà Thuận đã sớm ném lên tận trời mây, hiện tại trong miệng nàng ngậm toàn là đồ ăn.
"Ngươi sau này gọi ta là tỷ tỷ đi, sư phụ nghe như lão già. Đúng rồi, ngươi thấy Tiểu Hắc và Hổ Nhi đâu không? Chỉ cần ta có việc là hai chúng nó lại trốn đi lười biếng."
Anh Hoa rót cho Hoà Thuận một tách trà, sau đó cười nói: "Tỷ tỷ, bọn họ đều đang chơi đùa với đám trẻ con dưới gốc cây kia. Trẻ con trong thôn đặc biệt thích Hổ Nhi, mà Hổ Nhi cũng rất ngoan, luôn luôn để bọn trẻ ngồi trên lưng đùa giỡn. Chỉ là Tiểu Hắc ở bên cạnh nhìn cũng không thân thiết lắm nên không ai dám đùa với nó."
Hòa Thuận càn quét thức ăn trên bàn, hung hăng uống một ngụm trà cây, lúc này mới nói với Anh Hoa: "Mặc kệ bọn họ, ta nói với ngươi chính sự. Bản thân ta không có linh lực cho nên không có cách nào tự mình chỉ điểm cho ngươi, tối đa chỉ có thể dạy một ít phương pháp luyện chế thôi."
Nhìn thấy Anh Hoa nghiêm túc lắng nghe, Hòa Thuận lấy từ túi trữ vật ra một quyển sách. Đây là nàng tìm thấy trong túi trữ vật của quỷ hộ vệ bị nàng giết ở truyền tống trận. Sách tên Linh Hào Tâm Kinh. Bởi vì Hòa Thuận đối với mấy loại tâm kinh này không có hứng thú nên chỉ để đấy, định sau này coi như rác bán đi.
Mấy ngày trước trong lúc buồn chán dọn dẹp túi trữ vật Hòa Thuận mới đem bản tâm kinh này lật ra, sau đó ném ở một bên. Tiểu Hắc chạy đến dùng móng vuốt lật qua lật lại, nói với nàng đây là quyển tu luyện công pháp cơ bản của chính phái, dù nó không dùng được nhưng vẫn bảo nàng cất đi.
Nàng vừa nhìn thấy Anh Hoa liền nghĩ tới quyển sách này, nghĩ sao không đưa cho nàng ấy luyện đi, so với lão trưởng thôn còn tốt hơn. Phương thức tu luyện trong thôn rất không thích hợp cho nữ tử, đem nữ nhân đều tu luyện đến cao lớn thô kệch, eo gấu hổ bối dị thường khó coi.
"Tâm Kinh này đặc biệt dành cho những người có khả năng nói chuyện với rừng cây như ngươi. Nếu như ngươi sau này học thành tài, có thể phi hành pháp bảo trên không trung như mấy xác khô ấy, hoặc là tuỳ tiện 1 chém là giết chết ma thú. Ngươi không cần sợ hãi, đây là cách người bình thường tu luyện, ngươi sẽ không trở nên xấu xí hơn hay gì đâu. Còn có thể sống thêm mấy trăm nữa đó." Hòa Thuận nói xong, Anh Hoa kích động muôn phần nhận lấy.
Cơ mà lúc Anh Hoa lật sách ra, sắc mặt nàng trắng bệch, ngẩng đầu run rẩy nói với Hòa Thuận: "Tỷ tỷ, ta không biết chữ."