Tiên Trúc

Chương 41: Trên Đường Gặp Cố Nhân




Edit: MNMC
Tiểu Hắc đứng trên lưng Hổ Nhi ngẩn người nhìn núi đá chỉ còn lại phân nửa, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hòa Thuận. Hổ Nhi thì bộ dáng ngốc nghếch như bình thường, chỉ biết cúi đầu xuống thảm cỏ tìm xem có gì ăn không.
Hòa Thuận nhìn bộ dáng dại ra của Tiểu Hắc, đắc ý cười nói: "Thế nào, pháp bảo này uy lực không tệ đi."
Tiểu Hắc lấy lại bình tĩnh nhanh chóng nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi không sao chứ?"
"Yên tâm đi, những linh lực này không có thông qua thân thể của ta, ta chỉ dùng Dẫn Linh Găng truyền một ít linh lực vào pháp bảo mà thôi." Hòa Thuận vui vẻ cười, Tiểu Hắc không có trực tiếp hỏi về pháp bảo mà là nhìn nàng một hồi, ma sủng này thật đúng là tri kỷ.
Tiểu Hắc bay tới bả vai của nàng đứng, vừa cẩn thận nghiên cứu pháp bảo, cuối cùng rất già thành nói: "Ngươi dùng ma thú nội đan để thay thế linh lực, kỳ thực đây chỉ là đem linh lực trong nội đan cưỡng ép rút ra, lại trải qua gia công thả vào pháp bảo. Dùng Dẫn Linh Găng rót vào một ít linh lực để sử dụng, suy nghĩ lợi hại."
Hòa Thuận mỉm cười nhìn nó, không nói lời nào.
Tiêu Hắc cúi đầu suy nghĩ lại, sau đó nghiêm túc nói với Hoà Thuận: "Pháp bảo này nếu được các tu sĩ sử dụng, nó có thể tiết kiệm được vô số linh lực, hơn nữa sức tấn công rất mạnh. Tốt hơn là ngươi không nên bán nó nếu không khó mà bảo vệ được mạng. Sẽ có không ít tu sĩ bắt ngươi luyện loại pháp bảo này."
Hòa Thuận dùng tay chọc chọc nó cười nói: "Ta biết ngươi liếc mắt một cái là có thể hiểu ra, ta sẽ không đem nó bán đi. Đây chỉ là kiện pháp bảo đầu tiên, ta còn muốn luyện nhiều pháp bảo nữa."
"Ngươi tính dùng nó để đối phó với tu sĩ?"
Hòa Thuận nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc, híp mắt nói: "Người không đụng ta, ta không đụng người. Nơi này tất cả đều là tu sĩ, dù sao cũng phải có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình. Mà ma thú cấp 4 này cũng quá kém, gặp tu sĩ Kim Đan Kỳ chỉ sợ thương tổn sẽ nhỏ."
"Ngươi nhìn xem, như vậy toàn lực công kích thì linh lực bên trong nội đan chỉ còn lại có một phần ba. Sử dụng thật sự quá lãng phí. Cái này là phương pháp mượn ngoại linh lực, cũng hơi giống kỹ thuật con rối của tu sĩ, nhưng mà thuật con rối là dùng linh thạch để điều khiển, còn ta thì dùng linh lực của nội đan."
Hoà Thuận giơ pháp bảo cho Tiểu Hắc xem, một nửa màu tinh thể trên dây đeo cổ tay đã biến thành màu xám. Có vẻ như đây là cảm biến được Hoà Thuận sử dụng để đo lường lượng linh lực còn lại bên trong.
"Thứ này tốn tiền quá, 1 vạn linh thạch mới mua được nội đan cấp 6, mà cho dù chỉ nội đan cấp 4, 5 cũng tốn một khoản không nhỏ."
Hòa Thuận không nghĩ như vậy, nàng chí khí ngút trời nói: "Ta đã biết cách luyện cái này, chờ ta luyện được một thân trang bị chúng ta sẽ đi săn ma thú lấy nội đan, kiếm tài liệu."
"Vậy lúc nào đi?" Tiểu Hắc đến là rất bình tĩnh, nó cũng là ma thú cấp 4, muốn săn giết đồng dạng ma thú cấp 4 cũng không quá khó. Hơn nữa còn có một Hổ Nhi da dày thịt béo có thể sai khiến ở đây, nguy hiểm không nhiều.
Hòa Thuận không vội, nàng nhảy lên Hổ Nhi nói với Tiểu Hắc kế hoạch của chính mình.
"Trừ ta muốn luyện một thân pháp bảo ra, ta còn muốn luyện cho ngươi và Hổ Nhi vài món. Hổ Nhi mặc dù không khống chế pháp bảo nhưng chỉ cần ta cưỡi trên người nó khống chế là được. Hoa sen trận ở Viêm Hoả Đường ta thấy được bán bên ngoài, nghĩ sẽ tạo một bộ như vậy sau này chúng ta không cần hạn định ở Viêm Hoả Đường nữa."
"Ngươi muốn lập tức rời đi Phong Vô thành?" Tiểu Hắc không nghĩ đến Hòa Thuận còn muốn rời khỏi Phong Vô thành.
"Ai nói ta lập tức muốn đi, ta chỉ phòng vạn nhất. Ngươi không biết phun lửa, ta cũng không có chân hỏa, nếu như rời khỏi Phong Vô thành hai ta đi ăn không khí à. Dù sao cũng phải chuẩn bị một chút, mà đang nói ma thú ở rừng rậm cũng không phải quá nhiều, những tu sĩ này cùng sói đói tựa như thấy cái gì giết cái đó. Mà ta cũng muốn đi xung quanh Ma Giới nhìn một chút, mỗi ngày vây ở Phong Vô thành chán lắm."
Nhìn thấy cung điện trên đỉnh núi Hòa Thuận lại nghĩ tới chuyện không vui, thế nhưng hiện tại không có một chút biện pháp, không bằng ra đi một chút cho thoải mái. Nàng không thể về phàm giới thì thôi, trừ Phong Vô thành ở Ma Giới còn có rất nhiều nơi khác, đi xung quanh coi như thêm chút kiến thức.
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút cũng thấy mỗi ngày canh giữ ở Phong Vô thành đối với việc mình tiến giai cũng không tốt gì. Hơn nữa sau này cũng phải dùng ma thú nội đan mới có thể tu luyện nhanh hơn, nếu như toàn dựa vào việc Hòa Thuận luyện khí kiếm lấy linh thạch, như vậy sẽ cho nàng gánh nặng quá lớn. Không bằng đi ra ngoài săn giết ma thú, kiếm được nội đan còn có thể tiết kiệm được tài liệu với tiền.
"Thế ngươi chuẩn bị đi, ta và Hổ Nhi lúc nào xuất phát cũng được, không giống ngươi có quá nhiều đồ lặt vặt, phải sớm chuẩn bị mọi thứ."
Ba người trở lại trong thành, Hòa Thuận liền lại trở về với đại nghiệp luyện khí. Sau khi tìm được bí quyết luyện pháp bảo đầu tiên thì mấy cái sau nàng cũng dễ luyện hơn. Khổ nổi tài liệu cao cấp khó tìm nên nàng phải thay thành tài liệu bậc trung, dành ra năm năm mới đem toàn bộ pháp bảo cần thiết luyện chế hoàn thành.
Tròn mười năm, nàng từ một thiếu nữ mười bốn tuổi đã trở thành một thiếu nữ hai mươi bốn tuổi. Mặc dù bề ngoài vẫn như năm mười bốn tuổi, nhưng trái tim nàng đã sớm trưởng thành.
Có lúc nửa đêm nàng ngồi dưới cửa sổ nhìn trời đầy sao, không khỏi nghĩ tới chính mình nếu như không gặp chuyện như vậy thì hiện tại khẳng định sớm đã là mẹ của mấy đứa nhỏ. Hiện tại thật tốt, ở loại nơi toàn là nam nhân thế này, lại không tìm được một người phàm thích hợp. Cả ngày vì luyện khí cũng không có thời gian tìm người trước hoa dưới trăng chứ đừng nói tới tìm người phù hợp.
Năm nay mùa xuân vừa bắt đầu, rất nhiều phàm giới tu sĩ đi tới Phong Vô thành, nghe nói là muốn tham gia cái gì đó. Hòa Thuận cũng không rảnh để ý mấy việc này, chỉ tập trung luyện khí nên tay nghề nâng cao rất nhiều.
Khí Linh Đường hàng hoá bán rất nhanh, suốt ngày phát truyền âm phù cho nàng nói nàng luyện nhiều pháp bảo một chút.
Lần này nàng luyện ra hai kiện pháp bảo, một kiện hạ phẩm, một kiện thượng phẩm. Ra khỏi Viêm Hoả Đường nàng mau chóng chạy tới Khí Linh Đường, chủ Khí Linh Đường không phải gia hoả tốt cho lắm.
Khí Linh Đường tổng cộng có chín tầng, chỉ có bốn tầng phía dưới là mặt tiền cửa hàng, tầng năm thì lại chuyên cung cấp vật phẩm cho Nguyên Anh tu sĩ chọn. Tới cửa hàng thật đúng là dọa nàng ngạc nhiên, mới một tháng không ra khỏi Viêm Hoả Đường thôi mà.
Mặt hàng bày bán ở lầu một tuy là pháp bảo nhưng đều là hàng chất lượng cao, giá cao gấp mấy lần cửa hàng nhỏ bên ngoài. Mặc dù ngày thường buôn bán rất tốt nhưng nàng chưa bao giờ thấy nó đông như hôm nay, không cần tiền mà vẫn có pháp bảo.
Hoà Thuận cố gắng chen đến trước cầu thang, nhìn thấy tầng hai cũng đông đúc, nàng chỉ có thể lắc đầu. Nhưng may mắn khi nàng lên tầng bốn, người đã thưa thớt hơn, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, đang định lên cầu thang thì đột nhiên phát hiện trong đám người có một thân ảnh quen thuộc.
"Phạm Thiếu môn chủ?" Hoà Thuận đi tới gọi tu sĩ trẻ đang xem một thanh kiếm lượn sóng.
Thanh niên tu sĩ xoay người lại, quả nhiên là phạm Thiếu môn chủ. Hòa Thuận nhìn cảm ứng pháp khí trong tay, hắn đã là Kim Đan Sơ Kỳ.
"Chúc mừng Thiếu môn chủ, mới mười năm liền tiến vào Kim Đan Kỳ." Hòa Thuận hành lễ với hắn, Phạm Tử Nam ban đầu không nhận ra nàng nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút mới nghĩ lại mười năm trước đã từng giúp đỡ một phàm nhân, loại việc nhỏ nhất này hắn đã sớm quên.
Phạm Tử Nam có chút lúng túng cười cười nói: "Không nghĩ đến ở đây gặp cô nương, thực sự là khắp thiên hạ toàn là bạn cũ" Hắn sớm đã quên Hòa Thuận họ gì nhưng
cũng không hỏi.
Chính mình có thể tới Phong Vô thành là nhờ Phạm Tử Nam giúp đỡ, Hòa Thuận liền nhiệt tình hỏi."Thiếu môn chủ cũng là tới mua pháp bảo sao? Nhớ năm đó ngươi chính là dùng kiếm, ta thấy ngươi đang xem cây kiếm này, có hứng thú sao?"
Phạm Tử Nam đoán không ra người phàm trước mắt này, Khí Linh Đường tầng bốn yêu cầu Kim Đan trở lên mới có thể vào, thế nhưng bộ dáng nàng lại như đang ở nhà, thế là khách khí nói: "Đúng vậy, ta muốn mua một cây kiếm tốt để dùng."
Hòa Thuận đến là hào hứng nói: "Thiếu môn chủ là muốn kiếm trận? Nếu như là đơn kiếm đem hợp lại, uy lực nhưng sẽ suy giảm."
Phạm Tử Nam phỏng đoán nàng có thể đang làm việc ở đây, nghĩ mua kiếm với giá rẻ hơn cũng tốt, liền cười nói: "Ta sử dụng kiếm trận, không thể thay thế cái khác. Nhưng pháp bảo ta xem số lượng lại nhiều quá hoặc ít quá, thực không hợp ý."
"Ngươi ở đây chờ một chút, ta có thứ tốt cho ngươi." Hòa Thuận nói xong chạy luôn lên tầng năm, Phạm Tử Nam không kịp gọi lại nàng đành phải ở tầng bốn chờ. Cũng may tầng thứ bốn chuyên dùng để tiếp đón tu sĩ Kim Đan kỳ, còn có trà thơm cùng ghế mềm, cũng không khó đối phó.
Đợi một hồi mới thì nhìn thấy Hòa Thuận chạy từ tầng năm xuống, trong tay ôm cái rất lớn hộp. Nàng chạy đến trước mặt Phạm Tử Nam, đem hộp đặt ở bàn lớn tiếng nói: "Thiếu môn chủ, cái này của ngươi, cám ơn đã giúp đỡ ta hồi trước."
Phạm Tử Nam có chút không kiên nhẫn, thân là phàm nhân thì có thể cho mình thứ tốt gì. Đừng nói mình là Kim Đan Kỳ, tu sĩ Trúc Cơ thấy gắn cũng như mèo sợ chuột.
Nhìn Phạm Tử Nam không phản ứng gì, Hòa Thuận biết nhưng không nói, liền mở nắp hộp ra. Nắp hộp vừa mở, ánh sáng bạch quang bắn ra bốn phía, đem ánh mắt mấy tu sĩ Kim Đan bên cạnh cũng nhìn qua đây.
Phạm Tử Nam nhìn bạch quang toả ra từ trong hộp, trong lòng không khỏi kích động. Rất không phong độ, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào hộp.
"Cái này hoàn toàn là do ta thiết kế riêng, pháp bảo nếu như không thuộc về ngươi thì thật lãng phí."
Hòa Thuận nhìn chằm chằm biểu tình của hắn, cũng đắc ý phết. Xem ngươi coi thường ta này, lần này kể cả ta không bắt ngươi cũng tự cầu ta cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.