Tiên Ngục

Chương 128: Gặp lại Chân Chân





- Quả nhiên là mười sáu tuổi cốt linh...
Lâm trưởng lão nhìn ra tuổi tác thực của Tô Triệt, cũng có chút hiếu kỳ:
- Ta cũng muốn biết, ngươi chỉ là ba thuộc tính linh căn trung đẳng tư chất, tại sao có thể đạt đến thành tích này?
Còn không đợi Tô Triệt lên tiếng, Linh Lung đã tranh trả lời trước:
- Lâm trưởng lão, Tô Triệt tiên thiên tư chất mặc dù chỉ là trung đẳng, nhưng đệ ấy chịu thương chịu khó, lại có sở trường trên phương diện trồng trọt linh thảo và y trị, quan trọng nhất là, phúc duyên của đệ ấy thâm hậu, nuốt một loại thiên tài địa bảo, nên mới...
Lâm trưởng lão cười mủm mỉm nghe Linh Lung giải thích, đã hiểu, nha đầu này rất bảo vệ Tô Triệt, không hi vọng mình truy vấn nhiều bí mật của hắn.
Lâm trưởng lão và trưởng lão dược viên quan hệ không tệ, cũng rất yêu quý Linh Lung, cho nên, cũng không muốn làm khó Tô Triệt.
Chính là vì Tô Triệt đã cân nhắc đến khả năng này trước, nên mới đến tìm Linh Lung, để nàng dẫn mình đến Thụ Nghiệp Đường. Có người quen dễ làm việc, đạo lý này ở tu chân giới như như vậy.
- Được rồi, điều kiện tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ trước hai mươi tuổi, Tô Triệt coi như thỏa mãn.
Lâm trưởng lão trầm giọng nói:
- Phúc duyên một người, có lúc, còn quan trọng hơn tiên thiên tư chất, cho nên, ta có thể cho hắn một đánh giá "loại ưu".
- Cảm ơn Lâm trưởng lão.
Tô Triệt và Linh Lung cùng cúi người thi lễ.
- Tiếp theo, còn hai yêu cầu nữa phải thỏa mãn, mới có thể thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn phái ta.
Lâm trưởng lão nhìn Tô Triệt nói:
- Thứ nhất, điểm cống hiến môn phái của ngươi phải đạt đến năm ngàn điểm; Thứ hai, phải hoàn thành một nhiệm vụ khảo hạch do ta chỉ định.
- Vâng, đệ tử hiểu.
Tô Triệt cung kính trả lời, trong lòng thầm nghĩ:
- Điểm cống hiến môn phái không thành vấn đề, số linh thảo cấp thấp trong Âm Phong hạp cốc, nộp lên hơn trăm gốc là có thể đổi năm ngàn điểm cống hiến; Tiếp theo, mấu chốt là xem Lâm trưởng lão sắp xếp cho mình nhiệm vụ khó đến đâu.
Lâm trưởng lão đứng dậy đi vào trong phòng, chỉ một lúc, đã cầm một ngọc phù thanh sắc đi ra, nói với Tô Triệt:
- Nhiệm vụ đã được ghi rõ trong ngọc phù này, cứ đọc thì biết.
- Đa tạ Lâm trưởng lão.
Tô Triệt nhận ngọc phù nhiệm vụ, cùng Linh Lung rời khỏi Thụ Nghiệp Đường.
Hai người đi ra Thụ Nghiệp Đường, Linh Lung hiếu kỳ hỏi:
- Là nhiệm vụ như thế nào?
Tô Triệt còn nóng lòng muốn biết hơn nàng, cho nên, thúc nhẹ chân khí, thẩm thấu tâm thần vào trong ngọc phù, lập tức nhìn thấy một đoạn văn tự, vừa tự đọc cho mình đồng thời cũng đọc cho Linh Lung nghe:
- Người của Đại Hạ Quốc triều đường đến bẩm báo, Đông Bình Huyện xuất hiện sự kiện ác quỷ tấn công người, mười ngày trước đã có ba người tử vong, năm người tung tích bất minh...
Đọc xong đoạn nội dung này, Tô Triệt thu hồi ngọc phù, lại nói:
- Chỉ bảo đệ đi Đông Bình Huyện điều tra nguyên nhân, kịp thời hồi báo cho môn phái coi như hoàn thành nhiệm vụ, chứ không bắt đệ phải bắt quỷ hàng yêu.
Linh Lung gật đầu nói:
- Là nhiệm vụ thẩm tra, độ khó có lẽ không lớn.
- Đây là nhờ có sư tỷ ra mặt, nếu không, chỉ riêng cửa Lâm trưởng lão tiến hành đánh giá, cũng không dễ qua.
Tô Triệt thực tâm thực ý cảm ơn lần nữa.
Linh Lung mỉm cười, thần tình cổ quái hỏi:
- Biết ta sao ta lại đồng ý giúp đệ không?
Trong lòng Tô Triệt lập tức nảy ra hai suy nghĩ, nhưng vẫn rất thông minh lắc lắc đầu, thể hiện đoán không ra.
Linh Lung hơi đắc ý nói:
- Khi đệ giúp ta cứu chữa Lưu Vân Kim Trản, có phải ta đã nói qua với đệ mấy chục lần cảm tạ đúng không? Đệ nói đi, có hay không?
- Gần như vậy.
Tô Triệt gật đầu.
Linh Lung lại nói:
- Cho nên, ta muốn để đệ cảm ơn ta mấy trăm lần, trong lòng mới cảm thấy cân bằng. Hơn nữa, còn phải thật tâm thực ý cảm ơn mới được.
Tô Triệt không khỏi bật cười nói:
- Tình cảm nếu tốt, cảm ơn bao nhiêu cũng không ngại, tính thế nào cũng là đệ lời hơn...
Đang nói đến đây, Tô Triệt đột nhiên quay đầu nhìn sáng bên phải, bởi vì lão Hắc vừa nhắc nhở hắn, có một vị khách không mời sắp từ trên trời đáp xuống.
Linh Lung cũng có cảm giác, theo Tô Triệt hướng ánh mắt ra bên ngoài núi, chỉ nhìn thấy, đệ tử chân truyền Chân Chân của Thiên Vật Phong, như phi thiên tiên tử, vạt áo bay bay, lăng không phi độ mà đến.
Nàng đã là Trúc Cơ trung kỳ tu vi, nếu không vội lên đường, tốc độ phi hành bình thường hoàn toàn không cần ngự khí, chỉ dựa vào chân nguyên bản thân, là đã có thể tiêu sái tự do ngao du khắp nơi.
Đợi Chân Chân từ từ đáp xuống sơn đạo, Tô Triệt và Linh Lung biết rõ nàng là đến gây chuyện, nhưng vẫn chủ động tiến lên thi lễ chào hỏi:
- Xin chào sư tỷ.
Đối phương là một đệ tử chân truyền, nếu bất kính với nàng, nàng thậm chí có thể bắt giữ đệ tử nội môn như Linh Lung ngay tại trận, giải đi Nội Vụ Đường chịu trách cứ và sỉ nhục.
- Linh Lung sư muội, nửa năm không gặp, càng lúc càng xinh đẹp.
Chân Chân khách khí một câu với Linh Lung trước, sau đó mới chuyển chủ đề, liếc sang Tô Triệt nói:
- Tô sư đệ, nghe nói đệ bế quan nửa năm bước vào Luyện Khí hậu kỳ, ban đầu ta còn không tin, không ngờ, sự thực quả nhiên như vậy. Đệ lại một lần nữa khiến ta bất ngờ.
Chân Chân cũng tính là bụng dạ thẳng thắn, hành văn gãy gọn. Những lời này, chẳng khác gì công khai thừa nhận, trong linh thảo dược viên Huyền Cơ Phong có người bị nàng mua chuộc, có thể truyền tin cho nàng bất cứ lúc nào. Cho nên, Tô Triệt tấn cấp Luyện Khí hậu kỳ, từ lúc xuất hiện trước mặt Linh Lung, đến bây giờ chưa đầy hai canh giờ, Chân Chân nhận được tin nhanh như vậy, chắc chắn là ai đó trong linh thảo dược viên vừa truyền tin cho nàng, cho nên nàng mới bay đến Huyền Cơ Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tô Triệt bình tĩnh trả lời:
- Nửa năm trước lựa chọn bế quan, vốn là để tránh nộ khí của hai sư tỷ, ai ngờ, việc tu luyện lại thuận lợi như vậy.
- Nộ khí?
Chân Chân ha ha cười:
- Ta với đệ không phải nộ khí, mà là...
Lời nói đến đây, nội dung tiếp theo không nói nữa.
Linh Lung không kìm được khuyên nhủ:
- Sư tỷ, chuyện giữa Chân Lam sư tỷ và đại ca, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, thực sự không cần thiết phải tiếp tục mối bất hòa này nữa, tỷ nói đúng hay không?
- Đúng vậy.
Chân Chân gật đầu nói:
- Ta cũng không muốn nhìn thấy tiểu muội và Ngọc Thanh tiếp tục xích mích. Cho nên, bên tiểu muội, ta sớm đã an ủi nó rồi.
Linh Lung trong lòng mừng thầm, vội vàng hỏi:
- Vậy Tô Triệt...
Chân Chân đột nhiên phẩy tay, ngắt lời nói:
- Chuyện Tô Triệt, là chuyện giữa ta và hắn, không liên quan gì đến những người khác!
Giờ này phút này, bất luận là Linh Lung, Tô Triệt hay lão Hắc, đều không chú ý thấy, động tác phẩy tay của Chân Chân, căn bản không phải cảm xúc kích động, mà là để che giấu một hành vi nào đó.
Sau cái phẩy tay của nàng, mặt đất dưới chân Tô Triệt đâm ra một sợ ngân tuyến mỏng như tơ nhện, vô thanh vô tức xuyên qua đế giày, đâm vào lòng bàn chân Tô Triệt. Vì sợ ngân tuyến thực tại quá mỏng, còn nhẹ còn cả muỗi đốt, cho nên khiến người ta khó lòng nhận biết được, cộng thêm động tác phẩy tay và biểu tình lạnh lùng của Chân Chân thu hút sự toàn bộ chú ý của Tô Triệt và lão Hắc, càng không cảm nhận được bất cứ dị thường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.