Tiên Ngạo

Chương 297: Hữu Hùng sư tổ




Những lời này của Hữu Hùng sư tổ lập tức khiến ba người Dư Tắc Thành kích động không thôi. Đây là một sự tin tưởng, thừa nhận, bất cứ thứ gì cùng có thể thưởng cho, khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng trở nên phấn chấn.
Chẳng trách Hữu Hùng sư tổ có thể khống chế Tam Thiên Ngự Nữ. Chỉ cần một cái lưỡi, không cần bất cứ pháp thuật thần thông gì, chỉ cần hời hợt nói vài câu đã có thể khiến cho người ta vì vậy mà vui lòng đưa ra hết thảy.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói:
- Không xong, sư tổ, đại lục Nguyên châu này có loại độc thần bí của Vẫn Sinh tông, chuyên môn độc thương thần thức của Nguyên Anh Chân Quân, sư tổ cẩn thận!
Hữu Hùng sư tổ cười nói:
- Trước lúc ta tới đây đã thỉnh được Tị Trần ngọc bài của tổ sư gia lưu lại. Ngọc bài này chuyên khắc chế loại độc này của Vẫn Sinh tông. Tuy rằng độc này tồn tại dưới hình thức vật thể sống, vô cùng nhỏ bé khó lòng phân biệt, trong một hạt cát có thể chứa mười hai vạn. Nhưng chỉ cần ta có được ngọc bài này trên người, loại độc sống như vậy sẽ không có hiệu quả gì đối với ta.
Hữu Hùng sư tổ lại nói:
- Các con bất quá chỉ mới Trúc Cơ, lại ở Nam Hải đánh suốt một năm, ta biết nhất định là có liên quan tới vấn đề vinh nhục của môn phái, cho nên các con mới tử chiến không lùi như vậy. Vì vinh mà chiến, thà chết không lùi.
- Trận chiến của các con, chúng ta đã sớm lưu ý tới. Chúng ta luôn ở phía sau ủng hộ, quan tâm các con. Các con không phải đơn độc chiến đấu mà là đại biểu cho Hiên Viên kiếm phái.
- Thông qua hình ảnh do Vô Quang sư điệt truyền về, xem ra các con đã không làm mất mặt Hiên Viên kiếm phái. Các con là đệ tử nhiệt huyết của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, vô cùng xứng đáng với cái tên Hiên Viên.
Lại là một bài ca ca vút tận mây xanh, lập tức cả ba người Dư Tắc Thành vô cùng kích động, tim đập loạn nhịp.
Hữu Hùng sư tổ lại nói:
- Dư Tắc Thành, năm xưa ta đã chú ý tới con vượt cấp đánh chết cường giả Trúc Cơ, cho nên ta đã nói với Nam Thiên, hài tử này rất khá, ắt là bậc tài ba lương đống. Xem ra lời tiên đoán của ta vô cũng chính xác, con về thăm thân nhân, vẫn không quên tìm kiếm tiên chủng cho Hiên Viên kiếm phái ta. Ta đại diện cho Hiên Viên kiếm phái cảm tạ con.
Dư Tắc Thành lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Xem ra lần đó bên bờ hồ Tây Lĩnh, Hữu Hùng sư tổ đã phát hiện ra mình đánh chết Thủy Tiệm Sinh nhưng không để lộ ra, cho nên mình mới có thể sống tới bây giờ.
Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ ra lần này mình trở về quê nhà Tây Lĩnh cũng không đi bái kiến Bạch Hà Tích Bạch Đại ca, cũng không tới Thủy Vân tông thăm Thạch Đại phu. Phải chăng vì trong lòng mình vẫn còn sợ hãi chuyện này bại lộ, nghĩ đến cái chết của con Vân Phàm Chân Nhân Thủy Nhược Hoành, cho nên mới cố ý tránh Thủy Vân tông? Thậm chí mình còn không đi thăm Bạch Đại ca, xem ra quả thật là như vậy...
Hữu Hùng sư tổ lại quay sang nói với Thành Lam:
- Con trời sinh gia đình phú quý, thân có tiên chủng lại bị vứt bỏ, thân là khất cái nhưng không hề bỏ cuộc, vẫn một mực kiên trì cho tới bây giờ. Giỏi lắm, thật sự không làm xấu hổ những kẻ xuất thân khất cái như chúng ta.
- Xuất thân của ta cùng là tên khất cái, loại khất cái ăn xin khắp bốn phương, mùa Đông không có y phục, nằm dưới gầm cầu tránh gió, run rẩy tay chân, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác run rẩy ấy. Cho nên chúng ta càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa, tuyệt đối không thể buông lỏng, phải kiên trì đến cùng, tìm tiên lộ của ta.
Lập tức Thành Lam bị những lời của Hữu Hùng sư tổ làm cho kích động muôn phần, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Hữu Hùng sư tổ lại nói với Cốt Luân Tề Văn:
- Tề Văn, hài tử này... quả thật không dễ dàng gì, tất cả những gì con có được là do tự mình nỗ lực, dám bỏ thân người, tu luyện kiếm trùng, lúc nào cùng phải đối mặt với họa mê muội. Giỏi lắm, ta không nói nhiều, ta cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì con.
Hữu Hùng sư tổ chỉ cần vài câu nói đã hoàn toàn mua đứt bọn Dư Tắc Thành, khiến bọn hắn xem ông như thân nhân của mình, xem ông là người hiểu mình nhất. Hữu Hùng sư tổ lại quay sang nói vài câu với ba người A Ni Na, lập tức khiến cho ba vị cô nương tỏ ra vui mừng hớn hở.
Sau đó Hữu Hùng sư tổ nói với ba vị Kim Đan Chân Nhân sau lưng:
- Ta cần người đưa ba nàng về Hiên Viên kiếm phái trước. Ba người các con kết nối cùng ba đệ tử khác sử dụng Thần Cưu Phi Thiên trận, chỉ cần vài canh giờ là có thể về nhà.
- Giỏi, Giỏi lắm, ba hạt giống này rất tốt. A Ni Na là Thủy Hỏa nhị trùng Linh Căn, còn có Tuệ Căn Thần Giác Siêu Cảm. Hai tỷ muội song sinh kia có thần thông Tâm Lý Tương Đồng. Nếu ba người này cơ duyên đã tới, được bồi dưỡng đến nơi đến chốn, rất có khả năng trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Lúc này ba vị Kim Đan Chân Nhân vừa nhận được lệnh của Hữu Hùng sư tổ bèn sử bí pháp ngự kiếm, chuẩn bị đưa ba nàng trở về Hiên Viên kiếm phái. A Ni Na bèn đi tới nói với Dư Tắc Thành:
- Tộc của tiểu nữ coi trọng nhất là lời thề, cả đời này, ngài vĩnh viễn là chủ nhân của tiểu nữ. Tất cả những gì của tiểu nữ cũng là của ngài, xin thiên địa soi xét. nhật nguyệt chứng minh.
Dứt lời. nàng bèn quay đầu rời khỏi, ba nàng được ba vị Kim Đan Chân Nhân ngự kiếm đưa đi trở về Hiên Viên kiếm phái trước.
Hữu Hùng sư tổ nói:
- Đi thôi, chúng ta đi xem dòng sông máu kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ba người Dư Tắc Thành đi phía trước dẫn đường, Dư Tắc Thành nói:
- Nơi đó nằm trong sơn động dưới lòng sông, chúng ta ngồi phi xa bay tới đó đi.
Hữu Hùng sư tổ mỉm cười lắc đầu:
- Không cần, con cứ đi trước dẫn đường.
Ông chậm rãi đi tới bờ sông, lập tức nước sông cuồn cuộn tự động rẽ ra hai bên thành một con đường, đáy sông lầy lội bất giác xuất hiện một con đường vững chắc.
Ba người Dư Tắc Thành không cảm giác được ông sử dụng pháp thuật gì, hết thảy chuyện này diễn ra rất tự nhiên. Lập tức cả ba kinh ngạc ngây người, vẻ khiếp sợ lộ ra ngoài mặt.
Hữu Hùng sư tổ nói:
- Đừng ngây ra đó nữa, đi trước dẫn đường đi.
Ba người Dư Tắc Thành bước xuống con đường vừa hình thành giữa dòng sông, đi theo con đường này về phía trước. Bọn họ đi tới đâu nước sông tự động rẽ ra tới đó, đáy sông tự động ngưng kết thành đường. Tuy rằng nước sông rẽ ra cao chừng hai trượng, nhưng như có một vách tường thẳng đứng ngăn chặn hai bên không để rơi xuống một giọt nước nào, khiến bọn họ đi qua vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng có cá bơi tới sát vách nước, tò mò nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Hữu Hùng sư tổ bước từng bước về phía trước, dường như hết thảy không phải là do ông làm. Trên người ông không có phản ứng pháp thuật, không hề niệm chú thi thuật, hết thảy tỏ ra bình thản tự nhiên, giống như đây chỉ là một chuyện thường tình.
Ba người tới cửa động, cùng tiến vào trong. Hữu Hùng sư tổ đi tới đâu, trong động sáng lên tới đó, dần dần cả sơn động được chiếu sáng hoàn toàn.
Bảy nơi cấm chế kia. Hữu Hùng sư tổ chỉ cần đi qua là tự động tiêu tan. Rất nhanh, mọi người đã tới dòng sông máu.
Thành Lam chỉ vào đảo nhỏ giữa sông nói:
- Sư tổ, cỗ thi thể kia dường như là thi thể của chưởng môn Hà Gian phái, trên người y nhất định có bí pháp luyện chế Quỷ Thể Hóa Anh đan của Hà Gian phái. Nếu có được bí pháp này, số đệ tử hóa Đan thành Anh của phái ta sẽ tăng lên rất nhiều, thực lực phái ta sẽ tăng tiến vô cùng, trở nên hưng thịnh.
Hữu Hùng sư tổ lắc đầu:
- Quỷ Thể Hóa Anh đan này cũng không có diệu dụng tới mức như vậy. Kim Đan hóa Anh là một trong vài biến hóa thần kỳ nhất trong trời đất. Hà Gian phái này có từng xuất hiện Nguyên Anh Chân Quân chưa? Từ trước tới nay ngoại trừ tổ sư khởi thủy của chúng, không có Nguyên Anh Chân Quân nào cả. Bọn chúng nghiên cứu Quỷ Thể Hóa Anh đan hoàn toàn chỉ là mò mẫm mà làm.
- Cho dù Quỷ Thể Hóa Anh đan có công hiệu, cũng chỉ hữu dụng với người khác, không có tác dụng gì với Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Cho dù sinh ra Nguyên Anh nhưng không đủ tâm cảnh tu luyện, vậy sẽ hoàn toàn đắm chìm trong họa mê muội. Khi ấy bản thân mình chết đã đành, ngược lại còn gây ra tai họa cho người khác, đó mới là đại họa. Hiên Viên kiếm phái ta từ xưa tới nay, có một phần mười đệ tử chết trong tay đồng môn của mình vướng vào họa mê muội.
- Chính vì như vậy, ta mới tìm một lối tắt khác, noi theo Hiên Viên Hoàng đế bệ hạ thí luyện Ngự Nữ Thần Công. Các con phải Nhớ kỹ, tu luyện chỉ có thể dựa vào bản thân mình, ngoại lực chỉ là trợ giúp nhất thời, hết thảy vẫn phải dựa vào chính mình.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ sư tổ chỉ điểm, dường như bia đá kia là bia đá mà lúc trước vị tiền bối thành lập Hà Gian phái ngộ đạo, có lẽ có chút tác dụng với chúng ta.
Hữu Hùng sư tổ nói:
- Có thể có chút tác dụng, bất quá tu vi vị tổ sư khởi thủy của Hà Gian phái chỉ mới đạt cảnh giới Xuất Khiếu, còn không bằng ta, cho nên ý nghĩa cũng không lớn lắm.
- Thật ra Hà Gian phái có bảo vật mà không biết. Cái có thể hấp dẫn ta tới đây chính là dòng sông máu này, đây là sông Bích Huyết, mới là bảo vật chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.