Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 442: Hô hấp nhân tạo




Biện pháp của Trương Hằng rất đơn giản, cũng có thể khiến Mộ Linh Nhi kích thích nhất.
Độn quang dưới chân hắn vẫn phi hành như trước nhưng lại cúi đầu xuống, đặt miệng hôn lên đôi môi hồng thắm của Mộ Linh Nhi, lập tức một cỗ cảm giác mềm mại, vô cùng dễ chịu tiến thẳng vào tâm linh Trương Hằng.
Vốn Trương Hằng thầm nghĩ thông qua phương thức "hô hấp nhân tạo", khẽ hôn lên một cái để kích thích nhẹ nhàng Mộ Linh Nhi, nhân tiện chiếm chút tiện nghi. Nhưng khi hắn chân chính đặt môi lên môi nàng thì loại cảnh giác thư sướng tới cực điểm này khiến hắn không thể dừng lại được.
- Dù sao nàng cũng không chống cự... Không bằng chiếm thêm chút tiện nghi!
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ như vậy, một nụ hôn khẽ đã biến thành hôn sâu, ôm nàng chặt hơn một chút.
- Ghhh... Ngươi...
Thật lâu sau, một tiếng thét chói tai cuối cùng từ Mộ Linh Nhi phát ra, sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, đỏ tới tận cổ, thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt mở to ra, không thể tin nổi nhìn Trương Hằng:
- Ngươi sao có thể làm vậy...
- Mau thả ta ra!
Mộ Linh Nhi lúc này mới bị kích thích quá lớn, sống chết giãy dụa trong lòng ngực Trương Hằng, vẻ mặt tràn đầy hận ý căm tức.
- Không phải Chỉ là một cái hôn sao?! Cô hôn lại ta không phải là được sao?!
Trương Hằng như không để ý nói, trên mặt còn lưu lại vài ý cười xấu xa.
- Ngươi ngươi...
Mộ Linh Nhi rốt cục không kìm nổi khóc lên, nàng cảm giác mình sao lại xui xẻo, gặp phải một tên xui xẻo như vậy?!
- Hu hu hu...
Mộ Linh Nhi thấp giọng khóc mãi, nước mắt tràn đầy khuôn mặt trắng nốn như ngọc, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Trương Hằng đơn giản không để ý tới nàng, tiếp tục bay đi. Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra phía trước xuất hiện một ít đảo nhỏ, trong phạm vi hải vực vạn dặm cũng phát hiện thêm vài hòn đảo nhỏ khác.
Không thể không nói đây là một phát hiện rất đáng mừng. Nếu ở địa cầu, hải vực một vạn dặm mà chỉ phát hiện vài hòn đảo nhỏ thì thật là chuyện đáng kinh ngạc. Nhưng ở nơi này, Trương Hằng phi hành liên tiếp một vạn dặm cũng khó thấy được một hòn đảo.
- Phía trước xuất hiện vài hòn đảo nhỏ...
Trương Hằng nói với Mộ Linh Nhi.
Mộ Linh Nhi lau bớt nước mắt, miễn cường dùng thần thức liếc nhìn một cái, trên mặt có chút kinh hỉ nói:
- Xem ra chúng ta đã an toàn... Phiến hải vực vừa rồi là vùng đất trang gian giữa Tam Tiên Đảo và Cửu U Thủy Vực.
Trương Hằng gật gật đầu:
- Uhm, ta phát hiện phiến hải vực này gần như không có bóng dáng của yêu thú bậc cao...
Mộ Linh Nhi trầm mặc một lúc, cuối cùng yếu ớt nói:
- Hiện tại ngươi đã an toàn. Nơi này cách Bích Vân Đảo chừng mười vạn dặm, ngươi có thể lựa chọn bỏ mặc ta, cũng có thể chọn đưa ta về Bích Vân Đảo.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết nhìn thẳng Trương Hằng, đôi mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong.
- Cái này...
Trương Hằng có chút do dự. Thời khắc này hắn mới phát hiện ra mình và Mộ Linh Nhi trước mắt đã sinh ra một ít quan hệ cực kỳ thân thiết. Từ trong mắt Mộ Linh Nhi cũng có thể thấy được nàng cũng không chân chính thống hận Trương Hằng, thậm chí còn sinh ra đôi chút cảm mến ngây thơ.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh của Ninh Tuyết Dung chợt hiện lên trong óc Trương Hằng, khiến lòng hắn nổi lên áy náy.
"Hài... Đều là do tự mình chiếm tiện nghi của mỹ nữ... Tuy nhiên, hiện tại quay đầu lại cũng không... làm Tuyết Dung thất vọng... Uhm, làm như vậy đi!"
Trong đầu Trương Hằng nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cắn răng làm ra quyết định!
- Cái này...
Trương Hằng cảm giác có chút nói không nên lời:
- Mộ cô nương, phiến địa vực này xem như nhà của cô rồi, còn quen thuộc hơn nhiều so với ta. Ta nghĩ cô cũng không cần một người ngoài như ta đưa tiễn đi!?
Mộ Linh Nhi nước mắt lưng tròng:
- Ngươi không muốn tới Bích Vân Đảo làm khách sao?
Trương Hằng chuẩn bị lên tiếng thì trên mặt Mộ Linh Nhi đột nhiên nổi lên một cổ môi mệt cực điểm, hai mí mắt khép lại, lâm vào mê man.
- Ối ối... Cô... cô cũng đừng giả chết chứ!
Trương Hằng nhéo nhéo cái mũi thanh tú của nàng ta nhưng Mộ Linh Nhi cũng không có phản ứng, trên mặt là một mảnh bình yên, khóe miệng thậm chí còn mang theo vài tia mỉm cười.
Dùng thần thức quan sát, Trương Hằng phát hiện ra Mộ Linh Nhi quả thật đã lâm vào giấc ngủ.
Ngẫm lại cũng đúng, Mộ Linh Nhi vốn bị thương về tâm thần, lâm vào trạng thái cực kỳ mệt mỏi, có thể kiên trì không lịm đi cho tới lúc này cũng đã đáng quý lắm rồi. Đừng nói thành lâm muốn ngủ, Chỉ cần một ý niệm cũng có thể khiến nàng trở nên mê man.
- Hài.. cũng thế!
Trương Hằng ôm Mộ Linh Nhi, tiếp tục bay về phía trước. Trên đường bay đi, hắn vượt qua vài hòn đảo hoang, cũng không phát hiện ra người nào, nhiều nhất Chỉ có vài con yêu thú bậc thấp hoặc đọng vật hoang dại mà thôi.
- Không bằng tìm một chỗ hoang đảo dùng chân một thời gian, đợi cỗ ta tỉnh lại rồi tính tiếp.
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.
Rất nhanh, thần thức hắn tập trung vào một hòn đảo nhỏ, rộng chừng ngàn dặm, hoang vu không người ở.
Sau khi hạ xuống hòn đảo này, Trương Hằng nhanh chóng tạo ra một động phủ lâm thời, đặt Mộ Linh Nhi lên một chỗ sạch sẽ, sau đó bố trí một ít ảo trận và cấm chế bốn phía.
Qua một lúc, Trương Hằng chuẩn bị chu đáo rồi mới tiến vào động phủ lâm thời này. Tuy nhiên lần này, Trương Hằng đứng trong động phủ nhưng không có tâm tư tu luyện, nguyên nhân cũng không phải là không có thứ tốt để cắn nuốt luyện hóa.
- Thôi vậy, ta ở chỗ này chờ nàng ta vài ngày. Tu luyện cũng không phải là việc ngày một ngày hai, không bằng thừa dịp này đi ngắm cảnh một lúc.
Trương Hằng xuất ra bản đồ Đông Vân đại lục và ngọc giản Lạc Hà đưa, bắt đầu nghiên cứu cận thận.
Đầu tiên, hắn nghiên cứu bản đồ Đông Vân đại lục, xem có thể xác định ra vị trí đại khái của mình hay không.
- Ô? vị trí Bích Vân Đảo này ở sườn đông của Hải Ngoại Tam Tiên Đảo, gần với vùng đệm của hai đại thế lực.
Thần thức tiến nhập vào trong ngọc giản, Trương Hằng lại tìm được ba chữ "Bích Vân Đảo".
Bích Vân Đảo cũng chính là hòn đảo nơi Mộ Linh Nhi ở, cũng coi như nhà của nàng.
- Nơi này cách Bích Vân Đảo mười vạn dặm, ta lại từ vùng đệm bay ra, như vậy vị trí đại khái là ở chỗ này.
Trong mắt Trương Hằng lộ ra vẻ kinh hỷ, rốt cục biết vị trí của mình ở đâu trong Chu Vương Triều.
- Uhm, Vị trí của Tử Hoàng Phủ ở gần vùng đệm. Nói như vậy cũng không cách Hải Ngoại Tam Tiên Đảo quá xa...
Trương Hằng tận tình phân tích bản đồ, nhìn vô số thế lực lớn nhỏ trên đó, nhất thời tinh thần cũng không được tỉnh táo.
Vô tình, ba ngày đã qua cao.
Ngay khi Trương Hằng đang nghiên cứu phân bố các thể lực trên bản đồ Chu Vương Triều thì bên ngoài động phủ đột nhiên truyền đến âm thanh giao thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Viên Hồng, không ngờ ngươi lại là loài cầm thú không bằng người, thừa dịp sư phụ bế quan tu luyện, tẩu hòa nhập ma, không Chỉ trộm đi Mật bảo sư môn Huyền Ấn Phiến mà còn cầm Linh Tê Ngọc Bội của sư phụ, ý đồ mưu hại Tiểu sư muội...
Một nam nhân oai hùng mặc khải giáp màu bạc, cầm trong tay trường Kiếm nguyệt nha, chính khí lẫm lẫm nhìn chăm chú vào một thiếu niên mặc nho bào, thần sắc bình tĩnh đối diện.
- Hừ, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, nếu đổi lại là Triệu Cương ngươi chỉ sợ làm việc còn tuyệt độc hơn Viên mỗ ta. Đáng tiếc lúc ấy ngươi lại không ở trên đảo. Ngươi hiện tại có phải đang rất ghen tị ta không hả đại sư huynh?
Tên thiếu niên được gọi là Viên Hồng trào phúng nói.
- Tiểu nhân đê tiện. Triệu mỗ ta từ nhỏ đã được sư phụ nuôi nấng, vô cùng tôn kính lão nhân gia ngài vì sự an nguy của Bích Vân Đảo thậm chí nguyện ý dâng cả sinh mệnh bản thân, loại người tiểu nhân như ngươi sao có thể bằng được! Ta còn khuyên ngươi giao Huyền Ấn Phiến ra, nếu không đừng trách ta không để ý tới tình cảm sư môn.
Ánh mắt Triệu Cương lãnh liệt đứng tại chỗ, thanh trường Kiếm trong tay nhẹ nhàng huơ lên, phát ra từng đạo kiếm ý màu xanh, thanh thế bất phàm, mặt đất cũng xuất hiện một khe rãnh sâu không thấy đáy.
Nhưng Viên Hồng lại vẫn thản nhiên, trước mặt mình có một chiếc gương lơ lửng, hào quang lóe lên, kéo dài thành một mặt kính dài hai thước, ngăn cản công kích của Triệu Cương, thậm chí còn khiến hai đạo kiếm khí phản chấn ngược lại.
- Triệu sư huynh, tu vi của ngươi tuy rằng cao hơn ta một chút nhưng nếu chân chính chém giết, ai sống ai chết cũng khó nói. Không bằng ngươi ta bỏ đi, ngươi
trở lại Bích Vân Đảo, kế thừa vị trí Đảo chủ, mà ta lại đi tìm Mộ sư muội, thế nào?
Viên Hồng vừa ứng phó với công kích của Triệu Cương vừa đề nghị nói.
- Ngươi đừng mơ tưởng! mộ sư muội căn bản không thích ngươi, lại càng sẽ không đi cùng ngươi! Hơn nữa, tuy rằng lão nhân gia bị tẩu hòa nhập ma nhưng vẫn chưa chết, ta sao có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức vị Đảo chủ?
Triệu Cương nổi giận, phủ quyết đề nghị của Viên Hồng!
- Hừ, Mộ sư muội quả thực không thích ta nhưng nàng cũng chỉ vẻn vẹn xem ngươi là đại ca mà thôi... Rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi theo đuổi nàng ở Bích Vân Đảo!
Viên Hồng cười nhạo nói.
- Được được được! Nhiều lời vô ích! Hôm nay phân ra thắng bại đi, không chết không ngừng! Ai thắng thì Tiểu sư muội và Bích Vân Đảo thuộc về người đó!
Triệu Cương hét lớn một tiếng, thân thể lăng không bước lên, tinh thần uy áp cường đại như sóng lớn ập tới Viên Hồng, thanh trường kiếm trong tay đâm ra, hóa thành một đạo kinh hồng màu xanh, đầy mặt kính chói lọi trước người Viên Hồng ra, đâm thẳng tới cổ hắn.
Thân hình Viên Hồng dịch chuyển ra ngoài mấy chục dặm, cười lạnh nói:
- Đây là do ngươi tự tìm tử lộ! Ta sẽ cho ngươi nếm thử uy lực của Kỳ bảo Huyền Ấn Phiến!
Thu hồi tấm gương, bàn tay Viên Hồng duỗi ra, lập tức không khí phát ra một cỗ rung động kỳ dị, một cây thiết phiến hiện ra trước mặt hắn, tản mát một cỗ khí tức mạnh mẽ. Tuy rằng uy lực của nó không lớn như Thông linh pháp bảo nhưng thanh thế kinh nhân. Theo sự vũ động của cây thiết phiến này, thiên địa bắt đầu nổi lên lên phong ba bão táp.
- Làm sao có thể?! Ngươi sao có thể sử dụng trọng bảo sư môn?!
Sắc mặt Triệu Cương kinh biến!
- Không phải là Thông linh pháp bảo nhưng lại có uy lực như vậy! Đây là pháp bảo gì?!
Đứng ở trong động phủ, Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc, cận thận dùng thần thức quan sát cuộc chiến trên hoang đảo.
Hai người bên ngoài đều có tu vi Hóa Thần Kỳ, Triệu Cương là Hóa Thần hậu kỳ còn Viên Hồng là Hóa Thần trung kỳ. Lúc bắt đầu, hai người đều sử dụng Ngụy linh bảo nhưng khi Viên Hồng tế ra pháp bảo thần bí Huyền Ấn Phiến thì thế cục đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Chỉ thấy Viên Hồng cầm thiết phiến, nhẹ nhàng vung về phía Triệu Cương.
Hô~~~
Một đạo quang ban mông lung như mưa phùn với tốc độ nhanh như tia chớp đánh tới Triệu Cương, tập trung cả khu vực không gian này.
Ầm!
Thiên địa phạm vi trăm dặm cũng run lên, Trương Hằng cảm giác cấm chế ngoài động phủ nhoáng lên, ảo trận đã bị đánh tan!
- Không ổn!
Trương Hằng thầm nghĩ không ổn, mà lúc này, Mộ Linh Nhi đang ngủ say mấy ngày qua cũng đã bừng tỉnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.