Đối mặt Với Vũ Vô Cực, nhân vật truyền kỳ được xưng là Nghịch Thiên Đại Ma, nếu là Trương Hằng của trước đây thì chắc chắn sẽ đau đầu vô cùng. Nhưng là hôm nay thì sao? Trương Hằng thầm cười lạnh, quyết định đòi lại kết cục thảm bại khi lần đầu tiên chiến đấu với Vũ Vô Cực.
Nguyên Linh trong Thức Hải bỗng dưng sáng ngời, uy áp của tinh thần cường đại cũng ngưng tụ thành tuyến cùng va chạm với thần thức của Vũ Vô Cực.
Vô hình trung, "ầm" một tiếng, mảnh đại địa trước mắt khẽ rung lên. dung nham của Hỏa Dong Tinh quay cuồng, dâng lên khí lửa cuồn cuộn ngập trời, lại không thể thương tổn Trương Hằng chút nào.
- Ha ha... quả nhiên là ngươi! Thực lực tăng lên thật là nhanh nhi?
Trên không Cực Diễm Sơn, Vũ Vô Cực một thân hắc bào cất tiếng cười to. Chiến ý nồng đậm truyền tới từ trên người y. Trên mặt ý là nụ cười tươi xuất phát từ tận nội tâm.
- Đến đây đi. Quyết chiến lần thứ hai.
Áo choàng màu đen của Vũ Vô Cực bay phất phới mái tóc tím đột nhiên dựng thẳng lên. bên ngoài thân thể lưu chuyển từng đạo hoa văn màu đen quỷ dị. khí tức đầy áp lực và nguy hiểm truyền tới từ trên người ý. giống như một con báo đang đói khát.
Vũ Vô Cực ở trạng thái này sẽ bất chấp tất cả, đặt ngoài sinh tử an nguy, phát huy tối đa thế lực siêu việt của bản thân mình. Địch nhân càng cường thịnh thì khả năng phát huy tiềm năng của y lại càng đáng sợ.
- Hừ!
Thân ảnh của Trương Hằng im lặng biến mất tại chỗ. thoát ly khỏi nơi thần thức của Vũ Vô Cực đang tập trung.
- Hả?
Trên mặt Vũ Vô Cực lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên lại cảm giác không ổn. theo bản năng, làm cho quang vụ màu đen quanh thân ngưng tụ hơn. hoa văn màu đen trong thần thức cũng "ầm" lóe lên một tia sáng, hắc mang lưu chuyển.
Xoẹt!
Xuyên qua mấy ngàn thước tầng tầng lớp lớp đất và nham thạch. Trương Hằng xuyên không qua phía sau lưng y.
Sau đó, nhẹ nhàng bâng quơ đấm một quyền. Trên nắm tay cho dù không mang theo một điểm linh khí bé tẹo nào. vén vẹn chỉ là lực lượng cơ thể thuần túy
Ầm!
Một tiếng nổ vang bùng lên, nhộn nhạo cả dãy núi Cực Diễm Sơn, làm cho hầu hết tu sĩ của Cực Diễm Môn đều sợ hãi hùng.
Vút... vù....
Một đạo hắc mang hiện lên trong không gian. Vũ Vô Cực bị Trương Hằng đánh trúng một quyền, văng ra vài dặm rồi sau đó "ầm" một tiếng, dụng vào đỉnh một ngọn núi. làm đỉnh núi lõm xuống thành hình người.
- Làm sao có thể... Lực lượng cơ thể này không ngờ không kém gì bản thể của Thiết Mộc ư?
Thân thể lõm vào trong núi. Vũ Vô Cực không thể tin nổi bật thốt lên. khóe miệng trào ra một mảnh máu tươi, xương cốt trên lưng đều bị đánh nát thành mấy mảnh, vẫn lập lòe tầng tầng lớp lớp hắc mang.
- Cực Diễm Môn ta cũng không phải là chỗ để đánh đấm...
Trương Hằng chỉ sau vài cái hô hấp đã bay tới giữa không trung chỗ ngọn núi bị Vũ Vô Cực đâm vào. khóe miệng mang theo vài Ý cười thâm sâu, vui tươi hớn hở nói.
Vừa rồi hẳn đã thi triển Tiểu Na Di, xuất ra toàn bộ lực lượng cơ thể, đánh vào cơ thể của Vũ Vô Cực. Không ngờ rằng Một quyền lại có thể đánh cho đối phương văng xa đến vậy.
Đó vẫn là vì Vũ Vô Cực có cảnh giác nên đã bố trí phòng ngự nhất định quanh thân rồi. Nếu không thì hậu quả thiết tưởng sẽ không thể chịu nổi.
Nhẹ nhàng quẹt vết máu ở khóe miệng, trên mặt Vũ Vô Cực không có một tia sợ hãi kinh hoàng nào mà nói với giọng điệu có chút kích động:
- Không ngờ rằng chỉ trong khoảng thời gian không tới một năm mà thực lực của ngươi đã tăng tiến đến tình trạng này.... Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Chậm rãi, Vũ Vô Cực cố gắng trầy trật đứng vững từ hõm núi. thần quang trong mắt bắt đầu chớp sáng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú Trương Hằng ở phía trước.
- Chỉ mong hôm nay không phải là trận chiến Cuối cùng...
Nói xong câu đó. Vũ Vô Cực ngãng đầu liếc mắt nhìn bầu trời mênh mông vô ngân. Đôi mắt VÔ cùng thâm thúy, như mạnh mẽ xuyên thấu không gian, thấy được tình cảnh phía xa xa.
- Ầm!
Vào một khắc này. Vũ Vô Cực dùng chân nhẹ bước lên. thân thể như bay ra, phóng về phía trước với một tốc độ trước nay chưa từng có.
Từng bước tiến gần, hoa văn màu đen trên người y từ chỗ không ngừng khởi động, cuối cùng cũng đã tụ lại trên nắm tay. Rồi đột nhiên nắm tay của y tăng vọt gấp đôi, giống như thiết chùy nặng nề.
Khi y sắp bay tới trước người Trương Hằng, tất cả hoa văn màu đen trên nắm tay ngưng tụ lại hoàn toàn, truyền tới một cỗ lực lượng dủy diệt cường đại. Bốn phía không gian cũng bởi vậy mà hơi rung lên.
Trương Hằng trong mắt hơi kinh ngạc, đứng bất động tại chỗ. trên tay ngưng tụ lại một mảnh lam quang lạnh lẽo, tung chưởng đánh lên trên người Vũ Vô Cực.
Một âm Thanh rất nhỏ vang lên, thân thể Vũ Vô Cực lập tức bị bao phủ trong một tầng băng sương, hơn nữa bắt đầu ngưng kết thành băng rất nhanh. Hàn khí quỷ dị làm cho người ta sợ hãi đang lan tràn trong cơ thể y.
- Rống!
Tại thời khắc mấu chốt Cuối cùng, Vũ Vô Cực khi thấy bản thân mình sắp hóa thành băng liền phát ra một tiếng rống to, kinh sợ cả trời xanh.
Một kiện chiến giáp màu đen tuyền mang phong cách cổ xưa xuất hiện trên thân thể Vũ Vô Cực, làm tất cả ánh sáng màu lam lạnh lẽo xung quanh hóa thành khí mờ mờ ảo ào bay đi.
Sau đó, xung quanh thân thể Vũ Vô Cực lại hiện ra vô số ký hiệu màu đen. nhảy nhót dao động một cách quỷ dị trước mặt ý.
Ở phía sau lưng y lại xuất hiện hư ảnh hình rồng kia. So Với trước kia thì hư ảnh hình rồng này càng thêm chân thật, từng đợt tiếng rồng gầm tạo thành uy áp ập tới. Đây là một loại áp bức như sinh, linh thượng đẳng nhìn xuống con kiến vậy.
Mặc dù là Giờ phút này, Trương Hằng đang đối mặt với Long Hình Hư Ảnh ở phía sau lưng Vũ Vô Cực kia cũng cảm nhận được áp lực và một khí tức nguy hiểm.
Ngay Sau đó, khí thế trên người Vũ Vô Cực cũng đột nhiên tăng vọt, tăng lên bậc Nguyên anh kỳđại viên mãn, thậm chí tiếp cận Hóa thần Kỳ. Điều này làm cho Trương Hằng hơi bất ngờ. không nghĩ rằng Vũ Vô Cực vẫn ẩn tăng thực lực chân chính trong hai lần giao phong với mình lúc trước.
- Thực lực của ngươi đã vượt qua Thiết Mộc. Sau khi cáo biệt ở Vô Ưu Lâm hồi đó. ta đã quyết chiến sinh tử với Thiết Mộc... Kết quả, Thiết Mộc hóa thành bản tôn. lực lượng cơ thể đạt tới một cấp bậc khủng bố. hơn nữa tốc độ và phòng ngự không gì sánh kịp. Nó thậm chí có thể chống lại tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Vốn ta là đánh bại nó không nói. Thế mà cuối cùng ở một chiêu kia ta...
Nói đến đó. hư ánh hình rồng phía sau lưng Vũ Vô Cực đột nhiên phi nhảy lên trên, mang theo ma khí ngập trời khiến cả thiên địa kinh hãi. thiên địa linh khí trong phạm vi mấy chục dặm đều sợ run lên.
Vút!
Trương Hằng thần sắc biến đổi, rồi đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang màu bạc bay về phía chân trời xa xa.
Vũ Vô Cực đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương sợ mình, có thể đoán ra được rằng Trương Hằng lo lắng trận chiến giữa hai người có thể ảnh hưởng tới Cực Diễm Sơn bên dưới.
- Rống~
Vũ Vô Cực lại ngửa mặt lên trời rống to. Hư ảnh hình rồng đột nhiên phình lên to hơn mấy lần. hình thành Ma Long màu đen dài đến mấy chục trượng. Ma Long này không phải là thật, mà là trạng thái linh thể đặc thù. Trên đầu nó có sừng, dưới chân là năm móng vuốt, một đôi mắt sống động lóe ra tia nhìn khát máu và ngang ngược.
Ma Long màu đen di động trên đầu Vũ Vô Cực. không ngừng lắc lư uốn lượn, cuối cùng phát ra một tiếng rống to, quấn quanh trên người Vũ Vô Cực.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn. Quanh thân thể Vũ Vô Cực không ngừng lưu chuyển hoa văn màu đen. Hai tròng mắt thâm thúy như hắc động, trên thân quấn một cái Ma Long phù màu đen dài đến mấy chục trượng, bản thân ý cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Xuy! ở một khắc đó. con mắt Vũ Vô Cực trở nên vô cùng lạnh lẽo như băng, đuổi theo hướng Trương Hằng đã bay đi.
Trương Hằng vừa bay vừa chăm chú nhìn tình huống phát sinh trên người Vũ Vô Cực chứ cùng không tùy tiện xuống tay. Nửa năm trước, hắn đã có dự đoán về thân thể của Vũ Vô Cực. Giờ phút này, thực lực của hắn đã tăng tiến, lại càng cảm nhận được rõ ràng trên người Vũ Vô Cực có chất chứa một lực lượng khủng bố nào đó.
Một khi xúc động hoặc chạm tới điểm cấm kị nào đó sẽ khiến cho thân thể Vũ Vô Cực bùng nổ. vượt quá sức lực của con người. Sẽ mang tới hậu quả thể nào thì Trương Hằng cùng khó mà đánh giá được nữa.
Lúc trước ở Thanh Vân Sơn. Vũ Vô Cực với thân phận tu sĩ ma đạo. vi phạm quy định, xuống tay với Trương Hằng đã bị tu sĩ Hóa Thần Kỳ âm thầm phát hiện nhưng cùng vẻn vẹn chỉ là quát rồi đuổi y đi thôi chứ không có thực sự ra tay.
Thiết Mộc ở Vô Ưu Lâm cũng Như thế, Trong hai lần chiến đấu Trước đó, mặc dù có thực lực có thể giết chết Vũ Vô Cực nhưng vẫn không có động thủ.
Đại phái nhất lưu kế thừa đã lâu ở Ngọc Phật Tự bị Vũ Vô Cực đơn thương độc mã đánh đến tận cửa mà cũng phải để hắn bình yên rút đi. Đây không phải là không đủ lực lượng đối phó Với y mà chỉ sợ là cũng có một chút cố kỵ nào đó.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, cấp tốc phi hành trong cảnh nội Ngọc Phật Tự.
Tốc độ của Trương Hằng rõ ràng là nhanh hơn Vũ Vô Cực một chút, nhưng cùng không cắt đuổi được đối phương. Hẳn hiểu được, muốn giải quyết ma đầu khó chơi Vũ Vô Cực này một cách căn bản thì phải đánh một trận cho ra trò với đối phương. Thắng hay thua chỉ là vấn đề sau đó thôi.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã bay ra khỏi cảnh nội Thanh Hồ Sơn.
- Rống~
Ma Long phù màu đen đang quấn quanh trên người Vũ Vô Cực đột nhiên dung nhập vào cơ thể hắn.
Từng đợt rít gào phát ra, theo đó thân thể Vũ Vô Cực bắt đầu không ngừng vặn vẹo biến hình. Cuối cùng, con ngươi ý màu đỏ. trên người ngưng kết thành một mảnh long lần màu đen.
Rồi đột nhiên, thực lực của y tăng lên gấp đôi không ngừng, khí thế trên người cùng không ngừng tăng lên. Một luồng khí tức hủy thiên diệt địa truyền tới từ trên người y. làm cho sinh linh trong phạm vi mấy chục dặm đều cảm thấy bất an.
Vù!
Tốc độ của y mạnh thêm lên, bắt đầu tiếp cận Trương Hằng thêm một chút, trên mặt mang theo nụ cười lạnh dữ tợn.
Sắc mặt Trương Hằng ngưng trọng, độn quang dưới chân lóe sáng, lôi điện vô hình hóa thành từng đạo hình cung đánh về phía Vũ Vô Cực. Chính tốc độ của bản thân hắn cùng không khỏi phải gia tăng thêm vài phần nữa.
Vũ Vô Cực trực tiếp bỏ qua những luồng lôi điện này này. xung quanh thân thể nhộn nhạo một tầng quang vụ tối đen. Khi những luồng lôi điện này tiếp cận y. phát ra từng đợt tiếng vang "xì...xì..." liên tục. một lúc sau đã bị những quang vụ này cắn nuốt.
- Long Hồn quán thân!
Cỗ chiến giáp cổ xưa trên người Vũ Vô Cực sáng lên. một hư ảnh Ma Long màu đen dài đến mấy chục trượng như thuấn di đánh về phía Trương Hằng.
Trương Hằng cảm thấy một cổ khí tức nguy hiểm sắp ập tới. ngân quang dưới chân run lên. Ngân Quang Thiểm Thước Thuật mang hắn ra xa hơn một dặm.
Vu!
Ngay Sau đó, Ma Long màu đen kia cứ như bóng với hình, nhào về phía Trương Hằng.
Lập tức, Ma Long màu đen cứ giằng co trên người Trương Hằng. Từng sợi tơ màu đen xâm nhập vào cơ thể hắn.
Trương Hằng cảm giác cơ thể như say đi. đau nhức cực Kỳ, rất khó cử động. Ma Long màu đen này cùng không phải là thực thể thực sự. Lực lượng toàn thân hắn lại không đánh được vào chỗ không thực.
Vu!
Nguyên Linh trong Thức Hải của Trương Hằng sáng ngời. Một vùng ngân diễm lập tức bao phủ trên người Trương Hằng.
Ngân diễm vừa gặp phải Ma Long màu đen liền không chút do dự bốc cháy.
Nhưng Ma Long màu đen này vô cùng ngoan cường, mặc dù bị ngân diễm không ngừng cắn nuốt, nhưng vẫn quấn chặt lấy thân thể Trương Hằng không buông ra.
Ầm... ầm... ầm!
Vũ Vô Cực đột nhiên lắc mình tiến lại gần, ba quyền liên tục hóa thành ba đợt sóng, đợt sau cao hơn đợt trước, trầm trọng đánh trúng người Trương Hằng....