Chiếc nhẫn trống rỗng xuất hiện trên tay Dương Phàm, hắn đeo lên ngón trỏ. Nó ở đó như đã hơn vạn năm, tự nhiên là vậy. Ánh mắt Dương Phàm nhíu lại, hít sâu một hơi dung hợp tâm thần vào Tiên Hồng Giới, sinh ra một cảm giác huyết nhục tương liên. Tiên Hồng Giới là đạo cụ thần bí mở ra cánh cửa giữa Tiên Hồng không gian và vật chất không gian cũng chính là vật chí bảo như trong miệng con chó kia. Khi Dương Phàm tu luyện tới Ngưng Thần Kỳ thì có quvền đưa hai người vào trong Tiên Hồng không gian. Đương nhiên, nếu triệu hoán vật còn sống vào Tiên Hồng không gian thì có hạn chế nhất định, người được triệu tập phải không có một tia ý niệm phản kháng. Giờ phút này, ngay cả linh hồn Hồ Phi cũng rơi vào trạng thái ngủ say tất nhiên không có ý thức phản kháng.
Tâm thần Dương Phàm tấn nhập vào Tiên Hồng không gian liên hệ với con chó nhỏ kia.
- Ta triệu tập một người tiến vào.
Dương Phàm nói với con chó. Tuy rằng nó đã nắm giữ những tin tức liên quan nhưng hắn vẫn nói với nó một câu. Dù sao con chó nhỏ này cũng là Khí linh của Tiên Hồng Giới.
- Nếu triệu tập bản thể ở vật chất không gian thì với tu vi hiện tại của chủ nhân còn chưa làm được.
Con chó nhỏ đáp:
- Triệu tập chia làm hai loại. Một là triệu tập bản thể, loại còn lại chính là ảnh thân.
- Ảnh thân?
Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ cổ quái. Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cái từ này.
- Chủ nhân không nhớ rõ lời nói của ta trước đây rồi! Tiên Hồng không gian không phải là một không gian giả định, cũng không phải là không gian ý niệm. Trong hiện thực và nơi
này, người hoàn toàn là đồng bộ. Nó có thể chiếu rọi toàn bộ vạn vật trong vũ trụ. Ví dụ như chủ nhân ngài hiện tiến vào Tiên Hồng không gian không phải là bản thể mà là ảnh thân của ngài. Bản thể và ảnh thân là trạng thái đồng bộ. Nếu ở trong Tiên Hồng không gian này ngài chết đi thì như vậy, ở trong thế giới vật chất ngài dù có bản lĩnh nghịch thiên cũng sẽ nháy mắt tử vong?
Con chó nhỏ này kiên nhẫn giải thích.
- Bản thể? Ảnh thân?
Sau khi Dương Phàm nghe xong đã hiểu tới bảy tám phần, nhưng vẫn rất nghi hoặc: Ảnh thân rốt cuộc là loại tồn tại gì? Vì sao ảnh thân và bản thể đồng bộ?
Mỗi khi tiến vào Tiên Hồng không gian. Dương Phàm đều cảm giác bản thân của mình nơi này đều tồn tại vô cùng chân thực hơn nữa còn không thể thật hơn được nữa.
- Nếu ta để người tiến vào trong Tiên Hồng không gian chiến đấu với người ta thì có ưu thế gì không?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ thế nên hỏi.
- Chủ nhân, phiến thổ địa dưới chân ngài chính là lĩnh vực của ngài. Nếu là ngoại nhân tiến vào thì sẽ bị quản chế mà ngài ở chỗ này gần như đã là bất tử bất diệt!
Con chó nhỏ đáp lại.
Trong lòng Dương Phàm trở nên vui vẻ, không nghĩ tới phiến lục thổ địa này lại còn có tác dụng như vậy, hoàn toàn là lĩnh vực của chính mình. Nếu chiến đấu với người khác ở chỗ này thì có thể có rất nhiều chỗ tốt, địch nhân lại bị quản chế đủ đường. Mà chính mình lại như bất tử bất diệt lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
- Chủ nhân tính cho ảnh thân của ngoại nhân tiến vào lĩnh vực của ngài sao?
Con chó nhỏ hỏi.
- Đúng thế!
Dương Phàm quả quyết nói.
- Bản thể của đối tượng bị triệu tập phải không có ý niệm phản kháng gì trong đầu. Dù là tiềm thức phản kháng cũng không được!
Con chó nhỏ lại nói.
- Ha ha. linh hồn của hắn đã ngủ say, sao có thể phản kháng được?
Dương Phàm cười tủm tỉm.
- Vậy chủ nhân ra tay đi, ta chỉ là Khí linh thôi!
Con chó nhỏ chậm rãi nói.
- Được!
Dương Phàm hít sâu một hơi, linh hồn bản thể và Tiên Hồng Giới khí thần hợp nhất, một cỗ tin tức thoáng hiện lên trong đầu hắn. Lập tức hắn rót một tia pháp lực vào Tiên Hồng Giới sau đó thấp miệng niệm những chú ngữ khó hiểu.
Ông!
Đột nhiên, từ trong Tiên Hồng Giới xuất hiện một cỗ hấp lực không hiểu từ đâu lập tức hút đi một nữa pháp lực của Dương Phàm. Cùng lúc đó một lũ dao động khó hiểu từ trên tay trái của Dương Phàm hướng về phía Hồ Phi
Sau khi thi pháp xong, Dương Phàm còn đứng tại chỗ. Hồ Phi vẫn như đang ngủ say bất tỉnh, dường như không có gì biến hóa cả. Tuy nhiên, trong Tiên Hồng không gian lại đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Bá!
Trên phiến lục thổ địa đột nhiên xuất hiện một thiếu niên xấu xí đang bất tỉnh, chính là Hồ Phi. Dương Phàm đứng trước người hắn kiểm tra trạng thái của người này. Sau khi tiến vào Tiên Hồng không gian, Hồ Phi không có biến hóa gì. Đương nhiên, đây chỉ là ảnh thân của Hồ Phi. Dương Phàm khoanh chân ngồi trước người hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác được thân thể tinh thần hòa hợp vào phiến lục thổ địa này, cảm giác có một loại huyết nhục tương liên. Trong ý thức của hắn lực lượng vô cùng vô tận trong phiến lục thổ địa nàv đang ưu chuyển khắp tứ chi của Dương Phàm, lục phủ ngũ tạng và thậm chí tẩy rữa cả linh hồn. Lập tức, một lũ ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy thân mình Hồ Phi.
Tốc độ chữa trị của phiến lục thổ địa này rõ ràng là còn tốt hơn rất nhiều so với tự thân Dương Phàm chữa trị. Nhưng dù là như thế, tiêu tốn mất nửa canh giờ nhưng cũng chỉ chữa trị được một bộ phận mà thôi. Từ đó có thể thấy được công kích của Vô Song đáng sợ như thế nào!
Hiệu quả của phiến lục thổ địa này rõ ràng liên quan tới tu vi bản thân của Dương Phàm. Theo thời gian tăng tốc kia là có thể thấy được đôi chút. Thời điểm đầu tiên, thời gian gia tốc của nơi này là hai lần, sau một lát tăng lên bốn lần. Mà tốc độ hiện tại lại tăng lên tám lần. Chỉ qua mấy canh giờ, thân thể của Hồ Phi đã khôi phục lại hoàn toàn ngav cả di chứng do cuồng hóa lưu lại cũng đều bị loại bỏ.
Dưới tình huống binh thường, với sự cuồng hoa đáng sợ của Hồ Phi thì ít nhất phải hư thoát mấy ngày, điều dưỡng mấy tháng mới có thể khôi phục lại được. Nhưng chữa trị dưới phiến lục thổ địa này thì chỉ qua mấy canh giờ đã có thể tỉnh lại. Sau khi thân thể được chữa trị tốt, sự phục hồi một tia xói mòn trong cơ thể Hồ Phi cùng thong thả. Không có sự trợ giúp của phiến lục thổ địa, hắn căn bản không khôi phục được như thế.
Trên thực tế, bất cứ một sinh linh nào bao gồm phàm nhân, người tu tiên, yêu thú, trong cơ thể chúng đều tồn tại sinh mệnh cơ năng và hoạt tính nhất định. Cái gọi là thọ nguyên chính là hạn chế Dương Phàm sinh cơ dần xói mòn, sinh mệnh hoạt tính cũng dần dần giảm bớt
Sỡ dĩ người tu tiên có thể sống lâu hơn phàm nhân là vì sinh mệnh cơ năng trong cơ thể họ cường đại hơn, tốc độ xói mòn cùng chậm hơn. Hắn hiện tại đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa! Nhưng làm sao để hắn tỉnh lại?
Dương Phàm nhíu mày.
Sau khi thân thể hồi phục không có chút tồn hại nào nữa nhưng Hồ Phi vẫn không tỉnh lại. Con chó nhỏ nghe Dương Phàm nói thế thì đi lại quan sát Hồ Phi một lúc ánh mắt cũng hiện lên một chút dị sắc nói:
Linh hồn hắn đã bị thương tổn chỗ nào đó cần ở đây chữa trị thêm một thời gian nữa khiến cho linh hồn được dịu thuận mới dần dần thức tỉnh được.
Linh hồn bị thương?
Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ cổ quái:
Khi ta kiểm tra sao lại không phát hiện ra?
Linh hồn và huyết mạch của hắn thật đặc thù. Con chó nhỏ khẽ nói:
Hơn nữa, đây là một loại thương tổn linh hồn rất kỳ lạ, người ra tay có ý cảnh rất cao.
Ý cảnh rất cao?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới Kinh hồng nhất kiếm mà bảo kiếm của Vô Song rời vỏ chém ra khiến hư ảnh thần bí sau lưng Hồ Phi cũng tan biến. Giả sử đối mặt với địch nhân như thế ta nên làm thế nào? Dương Phàm phát hiện ra con chó nhỏ này biết rất nhiều liền hỏi.
Nếu quả là ý cảnh cao thì chủ nhân để ảnh thân tiến vào Tiên Hồng không gian là có thể!
Con chó nhỏ cũng không nghĩ nhiều, đáp luôn
Không ngờ có biện pháp hóa giải! Trong lòng Dương Phàm mừng thầm.
Sau mấy ngày. Dương Phàm khôi phục bình thường, tu luyện càng chăm chỉ hơn. Hắn để Hồ Phi đứng trong tầng thứ năm của y quán, hơn nữa dặn dò con chó nhỏ nếu Hồ Phi sắp tỉnh lại thì lập tức nhắc nhở mình.
Ngày thứ ba từ Trịnh lão. Dương Phàm thu được một tin tức: Kinh đô xuất hiện một viên Trúc Cơ Đan, sẽ công khai bán ra ở Vân Phong Bảo Các!
Trúc Cơ Đan?
Nghe tới ba chữ này, trong lòng Dương Phàm khẽ động. Giờ phút này, hắn đã đặt nửa chân vào cảnh giới Ngưng Thần Kỳ đại viên mãn, khoảng cách tới Trúc Cơ Kỳ cũng không xa nữa. Tuy rằng cảnh giới của hắn đã tiến nhập Trúc Cơ sơ kỳ nhưng pháp lực vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
- Nếu có thể có được một viên Trúc Cơ Đan thì chẳng phải là sẽ gia tăng tỷ lệ và tốc độ Trúc Cơ của ta sao?
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, nghe ý tứ của Trịnh lão thì Trúc Cơ Đan đã khiến khắp các thế lực Tu Tiên Giới nơi Kinh đô này chú ý, những tu sĩ bình thường chỉ sợ khó có thể tranh đoạt được.
- Trúc Cơ Đan
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. Nhìn tình thế này thì thật sự rất khó có thể thu viên Trúc Cơ Đan này vào tay được!
Trúc Cơ KỲ là một bức tối trọng cầu của tu sĩ bậc cao, ở khắp các thế lực trên Kinh đô này, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tuyệt đối có thể được coi là nhân vật cao tầng, ở các thế lực nhỏ thì Trúc Cơ Kỳ có thể được coi là nhân vật cấp lão tổ. Lấy Dương Gia Bảo và Vũ Vụ Sơn trang mà nói thì hai vị lão tổ thực lực cường đại nhất chính là đều có tu vi Trúc Cơ KỲ.
- Nếu có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ thì ta ít nhất cũng có lực liều mạng với Vô Song, ngày sau trở lại Dương Gia Bảo thì dù đối mặt với lão tổ Dương gia cũng có thể có địa vị tương đương, thậm chí tương giao ngang hàng.
Trúc Cơ Kỳ chính là đại biểu cho thực lực. Dương Phàm biết rằng viên Trúc Cơ Đan này sẽ được bán đấu giá vào ba ngày sau. Tối hôm đó, Dương Phàm đi tới Yến Vương Phủ một chuyến để nắm rõ tình hình. Khi hắn đang đi trên đường thì thân mình đột nhiên dừng lại hàn quang trong mắt chợt lóe lên. Chỉ một lúc sau, mấy đạo bóng đen từ trong mấy ngõ nhỏ đi ra. Nhất thời sát khí lẫm liệt, hàn quang lóe lên.
Sát thủ?
Dương Phàm miết độc bảo trong tay, độc lực vô hình phát đi.
Bùm! Bùm!
Những bóng đen này đều ngã lăn xuống, thất khiếu trào máu mà chết.
- Ha ha. đệ nhất thần y của Kinh đô không ngờ cũng là hạng người dụng độc.
Từ một góc khá sáng có một người bịt mặt bước ra ngôn ngữ lộ ra vài tia trào phúng. Thần thức Dương Phàm đảo qua phát hiện ra người tới không ngờ lại là một gã tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn.
Tu vi của đối phương còn cao hơn hắn!
- Ngươi có quan hệ gì với Lỗ thần y?
Dương Phàm thản nhiên nói.
Thân mình tên tu sĩ bịt mặt kia hơi cứng lại đôi mắt hiện lên sát khí trong tay lập tức xuất hiện một chiếc quạt lông màu đỏ. Một cỗ áp lực trầm trọng áp thẳng tới, nhiệt độ xung quanh chợt cao hơn tới mười độ.
Hai mắt Dương Phàm hơi nhíu lại:
- Ngươi cho rằng có thể giết chết được Dương mỗ sao? Ngay cả sát thủ Ám Huyết Vương Triều Ngân Bài cũng không làm được ngươi cho rằng mình có thể sao?
- Ha ha ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Sát thủ Ngân Bài là chết trong tay Vô Song. Việc này đã là bí mật được công khai ở Ám Huyết Vương Triều rồi!
Tên tu sĩ che mặt kia cười dài một tiếng, chiếc quạt lông trong tay cách không vung về phía Dương Phàm. Từng đạo hoa diễm màu đỏ tạo thành hình quạt có bán kính ba thước, chớp mắt đã áp tới, linh áp cường đại khiến hô hấp của Dương Phàm cũng hơi dồn dập. Không khí xung quanh cũng xuất hiện một cỗ sóng nhiệt có thể nấu chảy kim loại. Đây là thực lực của tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn!
Tâm thần Dương Phàm chợt nâng lên, vỗ túi trữ vật, trước mắt hắn đột nhiên lóe lên. xuất hiện một tấm chắn rất lớn chắn trước người.
Thình thịch! Thình thịch!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hỏa diễm màu đỏ phụt tới đánh mạnh lên tấm chắn gây ra những âm thanh kinh tâm động phách.