Tiến Công Sủng Phi

Chương 207: Lần đầu cho bú sữa (2)




Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Bà vú đứng ở bên cạnh hướng dẫn, thỉnh thoảng Thẩm Vũ lại điều chỉnh tư thế, mãi cho đến khi cảm thấy cơ thể không còn đau nhức nữa thì mới bắt đầu tháo vạt áo ra.
Tề Ngọc cũng không hề ngừng đôi đũa trong tay, nhưng cứ nhai hai miếng thức ăn lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ một lần. Thẩm Vũ cố gắng làm lơ ánh mắt từ bên đó nhìn qua, vén vạt áo lên để lộ một bộ ngực sữa. Đã có cảm giác hơi trướng trướng, có thể là đã tích chút sữa.
Khi đầu v* mềm mại mới đưa qua, vừa chạm đến mặt của Nhị Hoàng tử là thằng nhóc đã lập tức mở miệng ngậm lấy. Căn bản là không cần dạy đã tự động mút vào. Cảm giác lần đầu cho bú sữa thật kỳ diệu, nhìn miệng của đứa trẻ cứ liên tục chuyển động còn thấy có mấy phần thú vị. Cảm giác xấu hổ bởi vì Hoàng thượng nhìn lúc ban đầu cũng đã biến mất, ngược lại còn cảm thấy vô cùng bình thường.
Tề Ngọc không khỏi bĩu môi, cho bú sữa cũng chỉ vậy thôi à, không có cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy nên cũng lập tức cảm thấy mất hết hứng thú.
Lý Hoài Ân đang đứng chờ ở bên ngoài xoa xoa hai tay đã đỏ lên vì bị đông lạnh, ngựa đã sớm chuẩn bị xong, nhưng hiện tại Hoàng thượng lại không rời đi như dự liệu trước đó, chẳng lẽ còn có ý định ở lại nghỉ ngơi một đêm ư? Vậy các vị chủ tử nương nương trong hậu cung liệu có lật tung Long Càn cung lên không? Thậm chí còn kinh động đến nhà mẹ đẻ ở bên ngoài đi tìm tung tích của Hoàng thượng, có lẽ tất cả thanh lâu ở tại kinh thành đều không thể may mắn thoát khỏi.
Lần đầu Thẩm Vũ cho bú sữa, tuy rằng cảm thấy vô cùng mới lạ nhưng điều đả kích nàng là vị Nhị Hoàng tử này có sức ăn quá lớn, sữa của nàng căn bản là không đủ cho nó no, cuối cùng vẫn là để bà vú ôm ra gian ngoài để tiếp tục cho ăn.
"Hoàng thượng, cái tên lúc trước rất thích hợp với Nhị Hoàng tử. Mới vừa rồi nhất định là nó đã no rồi, cứ phải đòi nữa mới được ư?" Giọng của Thẩm Vũ có chút không cam lòng, rõ ràng là đã bị đả kích, chẳng qua là bú sữa thôi, đứa nhỏ kia lại có sức ăn như vậy.
"Lời của trẫm đương nhiên là không sai, dù sao cũng đều là ghi vào Ngọc điệp, vẫn nên gọi là Tề Kính Sanh đi! Trẫm thấy khá tốt!" Vừa lúc Tề Ngọc nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, cung nữ đứng bên cạnh lập tức dâng khăn gấm lên, hắn cẩn thận lau lau khóe miệng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, như là đang tự hỏi về vấn đề cái tên vừa rồi vậy.
"Không, vừa rồi thần thiếp chỉ nói giỡn thôi, đã nói là Tề Kính Thần rồi mà!" Thẩm Vũ vội vàng lắc đầu phản đối, vì sao nàng lại nhắc đến chuyện đặt tên này chứ, không phải là tự ngược à!
Hai người nói chuyện được một lát thì bà vú ôm Nhị Hoàng tử đã no căng tiến vào. Thằng nhóc đã ngủ rồi, cái miệng nhếch lên một nửa, nhưng làn da lại thật sự rất đẹp.
"Hoàng thượng muốn ôm một cái không?" Thẩm Vũ đón lấy đứa nhỏ từ trong lòng bà vú, thuận miệng hỏi một câu.
Thẩm Vũ vừa dứt lời thì Tề Ngọc đã đứng lên rồi tiến lại, mở hai tay bày ra tư thế muốn ôm. Nhưng thật ra lại Thẩm Vũ hơi sửng sốt, có chút khó tin mà nhìn lướt qua nam nhân ở đối diện.
Hoàng thượng chỉ từng ôm Đại Hoàng tử một lần, còn là để kiểm tra xem trên cơ thể của Đại Hoàng tử có vấn đề gì không, cho nên Thẩm Vũ luôn cho rằng Hoàng thượng không thích trẻ con. Không ngờ hiện giờ với đề nghị chỉ là câu nói thuận miệng của Thẩm Vũ, Hoàng thượng lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, hơn nữa còn lập tức thực hiện luôn.
Ngay trong lúc Thẩm Vũ đang ngây người thì Hoàng thượng đã khom lưng xuống, đôi tay đón lấy Nhị Hoàng tử từ trong ngực Thẩm Vũ. Cách ôm của nam nhân hơi vụng về nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ mặt dịu dàng của hắn, rõ ràng là hắn đang rất hưởng thụ cảm giác của việc làm phụ thân.
Không thể không nói, ngoại trừ việc ăn no, đối với những thay đổi của hoàn cảnh, Nhị Hoàng tử đều không chút quan tâm, cho dù chỗ ngủ hiện tại của nhóc đã không còn thoải mái như trước nữa, nó cũng không có một chút động tĩnh nào, vẫn ngủ đến an bình.
Một nhà ba người ở gần nhau vô cùng ấm áp, tuyết lớn bên ngoài dần dần ngừng lại. Khi sắc trời dần sụp tối, rốt cuộc thì Hoàng thượng đã bước ra, Lý Hoài Ân chờ đến mức chân cẳng tê cứng mới thấy người đi ra, cuối cùng đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc chạy về hoàng cung thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, phía xa xa trên đường dài có thể thấy một mảnh đèn lồng màu sắc rực rỡ, trong cung cũng đã thắp đèn sáng trưng.
Khi Tề Ngọc khoác áo lông cừu rồi ngồi lên long liễn về đến Long Càn cung đã có cung nhân đứng chờ ở bên ngoài, hắn vừa cởi áo khoác, còn chưa đợi được nước ấm rửa tay thì bên ngoài đã có người cầu kiến. Đương nhiên là những phi tần chờ đợi đã lâu kia.
"Hoàng thượng, hôm nay có rất nhiều vị chủ tử chờ đợi ở bên ngoài, cũng may có Lương phi nương nương gây áp lực, cũng không có mấy người dám làm loạn lên. Sau đó vì không đợi được nên cứ tốp năm tốp ba mà ra về." Lý Hoài Ân đã sớm hỏi các cung nhân làm việc thay, biết sơ qua tình huống, vội vàng đi đến trước mặt Tề Ngọc, nói rõ tình hình trước đó.
Mày Tề Ngọc nhăn lại, trên mặt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, hắn nâng tay lên, chậm rãi xoa xoa ấn đường, tâm trạng vốn có một chút dịu dàng xuất hiện từ chỗ Thẩm Vũ đã lập tức trở nên buồn bực. Sau khi Thẩm Vũ rời cung, trong hậu cung này đã không tìm được một nữ nhân có thể khiến hắn vui vẻ, ngay cả một kẻ vừa mắt cũng không.
"Để bọn họ đợi bên ngoài đi, lại phái người đi triệu các phi tần khác đến, kêu Ngự Thiện phòng bày thiện. Nếu muốn gặp trẫm, vậy để tất cả cùng gặp một lần đi!" Vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng thượng chậm rãi tan đi, trở nên cực kỳ tối tăm và lạnh lùng.
Hắn dang hai tay ra để cung nhân thay y phục, lại ngồi xuống uống xong một ly trà rồi mới đi đến tiền điện. Ở tiền điện đã sớm bày xong tiệc rượu, hai người ngồi một bàn hình chữ nhật, Tề Ngọc ngồi trên long ỷ, trên bàn trước mặt cũng đã bày đầy thức ăn tinh xảo, từng đợt hương thơm tỏa ra.
Tuy nói đối diện chính là những phi tần không vui mắt gì, nhưng khẩu vị của Tề Ngọc lại không tệ. Sau khi nhưng phi tần đó hành lễ xong thì hắn lập tức vung tay động đũa, tự mình cầm đũa lên ăn trước. Đối với những vị phi tần xinh đẹp diễm lệ bên dưới lại không nhìn đến mấy lần.
Trong lòng các phi tần ngồi bên dưới khó tránh khỏi sinh ra bất mãn. Ngồi xung quanh đều là nữ nhân, nếu buổi tối mùng một đầu năm bày tiệc, đương nhiên là tiệc gia đình, hẳn là phải đổi thành bàn tròn lớn mới phải. Nhưng lại mở tiệc như vầy, rõ ràng là đang nói đến thân phận quân thần, vừa không tiện nhân cơ hội quyến rũ lấy lòng Hoàng thượng, cũng không cách nào tiếp xúc gần gũi với hắn được, thậm chí ngay cả hỏi một câu cũng là vô cùng khó khăn.
Đến giờ Hoàng thượng cũng không nói thêm một câu dư thừa nào, chỉ vùi đầu chuyên chú vào việc ăn đồ ăn, rõ ràng là Hoàng thượng đã thể hiện rõ ý tứ của mình. Bữa tối này chỉ là để ăn cơm, không nói đến chuyện khác!
Những phi tần lúc trước muốn quyến rũ Hoàng thượng để được triệu hạnh, hiện tại phần lớn đều lặng lẽ rút quân, không ai dám hỏi xem rốt cuộc tối qua Hoàng thượng đã đi đâu, thậm chí cũng không dám nhắc đến chuyện đó.
"Hoàng thượng, bọn tỷ muội thần thiếp ngồi ăn chung thật náo nhiệt, không biết Quý phi tỷ tỷ ở Lãng Nguyên am hiện tại thế nào?" Đức phi hơi cao giọng lên tiếng. Giọng nói của nàng không coi là thấp, trong hoàn cảnh ồn ào xung quanh, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Các phi tần mới vừa tranh luận ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, đều nhìn về phía Đức phi, vẻ mặt u ám không rõ. Từ sau khi Thẩm Vũ rời cung, dường như toàn bộ hậu cung đều tránh nhắc đến nàng ta, thế nhưng không ngờ vào đêm mùng một đầu năm lại bị Đức phi nhắc lại lần nữa, hơn nữa còn làm trò ở trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng vẫn luôn chuyên tâm ăn, cuối cùng lại vì nhắc đến Thẩm Vũ mà cho thêm vài phần chú ý. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, vô ý nhìn lướt qua Đức phi một cái, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu: "A Vũ trải qua không tệ!"
Lực chú ý của mọi người lại tập trung lên người Hoàng thượng, bởi vì những lời này của hắn mà đột nhiên sinh ra trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng lẽ Hoàng thượng đã từng đi thăm Thẩm Vũ? Hôm qua không về, có phải là đi Lãng Nguyệt am đón năm mới cùng Thẩm Vũ!
Trong lòng mọi người sinh ra rất nhiều suy đoán, vì chuyện dù Thẩm Vũ đã rời cung nhưng Hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, không ít người đều âm thầm nghiến răng.
Sau khi kinh ngạc xong, Đức phi rất nhanh đã lấy lại phản ứng, cố gắng giữ một chút ý cười trên gương mặt, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng đã gặp Quý phi tỷ tỷ rồi ư? Thần thiếp cũng rất nhớ tỷ tỷ, không biết Hoàng thượng có thể cho thần thiếp đi một chuyến đến Lãng Nguyệt am thăm tỷ ấy được không! Hơn nữa Thái hậu cũng ở đó, tết năm nay không ai đi thăm, thật sự có hơi không thỏa đáng!"
Tề Ngọc nhướng mày một cái, rõ ràng là có chút không kiên nhẫn với lời nói của Đức phi, hắn không hề suy nghĩ đã trực tiếp từ chối, giọng nói lạnh lùng: "Không được, còn mấy tháng nữa là A Vũ quay về. Còn việc vấn an Thái hậu, chờ sau khi Hoàng Quý phi trở về ai muốn đi thì đi, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!"
Cùng với lời nói như chém đinh chặt sắt của nam nhân, đáy lòng mọi người lại càng lạnh đi. Thẩm Vũ sắp trở về? Nhưng trong hậu cung này vẫn không ai có thể đạt được sủng ái của Hoàng thượng, cho dù có mấy vị được thị tẩm vài đêm, nhưng nếu Thẩm Vũ hồi cung, những người này cũng chỉ có thể đứng sang một bên!
Mọi người đều biết Thẩm Vũ là dạng người nào, chỉ cần nàng đắc sủng thì tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho người khác. Nếu muốn đạt được một chút sủng ái thì nhất định phải phát triển thế lực của bản thân.
Không ít người đã âm thầm tính toán, xem nên tìm ai đến phân tán một ít thánh sủng của Thẩm Vũ.
Ngày mười lăm tháng giêng, trên đường cực kỳ náo nhiệt, tết Nguyên Tiêu chơi hoa đăng. Trong cung cũng là một khung cảnh rất náo nhiệt, trước sau điện đều có bày yến hội, không ít phu nhân và cô nương các nhà đều tham dự, khắp Ngự Hoa viên đều là hoa đăng, tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng xem.
Bởi vì là tết Nguyên Tiêu cho nên không khí cũng thả lỏng hơn so với ngày thường nhiều, nam nữ ở bên nhau, chỉ cần có người lớn ở đây thì cũng không cần quá câu nệ, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp.
Tề Ngọc mặc một bộ thường phục, người đi theo đều cúi đầu thu liễm lại, lẫn vào trong đám người cũng coi như không mấy nổi bật. Chỉ là vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn cố gắng chọn một con đường ít người qua lại, trên đường cũng bày đầy hoa đăng, hẻo lánh ít người qua lại cũng coi như một loại tình thú khác. Nhưng trong khung cảnh yên tĩnh đó lại truyền đến tiếng cãi nhau của một nam một nữ.
Tề Ngọc nhíu mày hết sức khó chịu, Lý Hoài Ân vội vàng tiến lên một bước muốn cao giọng kêu hai người đó lui ra, không ngờ lại bị Hoàng thượng vung tay ngăn cản. Tề Ngọc hơi nheo đôi mắt lại, hắn tập võ nhiều năm, tai thính mắt tinh, dọc con đường lại có ánh đèn chiếu rọi nên tầm mắt cũng rất thông thoáng.
Cách đó không xa thật sự có một nam một nữ, từ y phục của hai người có thể nhận ra họ không phú cũng quý, tuổi lại không lớn. Hai người cãi nhau không ngừng, lại còn động tay động chân. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, cô nương mảnh mai kia thế mà lại lợi hại hơn nam tử nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.