Tiến Công Sủng Phi

Chương 177: Nhắc lại chuyện xưa




Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Chiêu nghi.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui về nỗi băn khoăn do Thẩm Thanh mang mà vẫn không có kết quả, Thẩm Vũ quyết định trước tiên cứ để chuyện này sang một bên. Cuộc săn mà thu đã ngay trước mắt, lần này Hoàng thượng mang theo Thẩm Vũ, đặc biệt phê chuẩn cho cả Đại Hoàng tử theo cùng. Bên phía Thọ Khang cung cũng truyền lời tới, lần này Thái hậu cũng muốn đi theo.
Mọi việc trong hậu cung giao cho Đức phi và Phỉ An Như. Lần này phi tần đi theo cũng chỉ có ba người, ngoại trừ Thẩm Vũ, còn có Hứa Khâm và Thôi Cẩn.
Vì tránh cho nhàm chán, Hoàng thượng sắp xếp để hắn và Thẩm Vũ đi cùng một chiếc xe ngựa, Đại Hoàng tử lại để bà vú bế đi chiếc xe phía sau.
Bãi săn ở vùng ngoại ô kinh thành, cũng không phải quá xa, đi gần nửa ngày là tới. Lại nói đến cưỡi ngựa, Lý Hoài Ân cưỡi ngựa đi bên cạnh, hắn bị tra tấn bởi đủ loại kinh hãi.
Thẩm Vũ nằm trên giường, nàng còn chưa thích ứng với sự rung lắc của xe ngựa. Tề Ngọc lấy một cuốn sách ra từ trong ngực, ném "bộp" một tiếng lên chiếc bàn nhỏ. Thẩm Vũ quay đầu lại theo bản năng, không hề để ý chỉ nhìn lướt một cái. Chỉ thoáng nhìn như vậy, nàng lập tức cảm thấy một trận run rẩy trong bụng.
Sách kia tất nhiên không thể ở đây, vẫn là《 Hai trăm câu đồng dao địa phương》. Thật hiển nhiên Hoàng thượng đã nghiên cứu rất nhiều lần, sách cũng đã hơi cũ.
Thẩm Vũ không khỏi run lập cập, nàng vô thức rụt lại về phía sau một chút. Bài《Đưa tiễn》kia nàng đã hát đến thuộc, nhưng Tề Ngọc lại vẫn cứ thích nghe.
“Hoàng thượng, người thích nghe thần thiếp hát, có phải bởi vì giọng của thần thiếp êm tai không?” Thẩm Vũ hơi nhíu mày tự hỏi một lát, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Nàng vừa dứt lời, Tề Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Vẻ phiền muộn và không tình nguyện trên mặt Thẩm Vũ trước đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại có vẻ mặt cười nhạt, hai mắt mở to hoàn toàn chờ mong mà nhìn về phía Hoàng thượng.
Tề Ngọc ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt quá mức mãnh liệt của Thẩm Vũ, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: “Xem như vậy đi.”
Thẩm Vũ được đáp án nàng muốn, ý cười trên mặt dần dần mở rộng, nàng đột nhiên búng tay, tựa như là ăn mừng.
“Hoàng thượng, thần thiếp ca hát không được hay cho lắm. Lúc thần thiếp đọc sách, giọng mới thật sự tuyệt vời. Như vậy, thần thiếp đọc 《Nữ tắc》 quen thuộc cho người nghe, ý người thế nào?” Thẩm Vũ ngẩng đầu chớp mắt với Hoàng thượng, trên mặt tràn ngập hưng phấn, rõ ràng là chuẩn bị muốn đọc sách.
“Trẫm không muốn nghe nàng đọc sách, tính ra giọng nàng lúc "làm" còn dễ nghe hơn (khó nói quá, là lúc ấy ấy đó các nàng >.<), kêu vài tiếng cho trẫm nghe một chút!”
Hoàng thượng hơi nhướng mày, khuôn mặt cười như không cười, hiển nhiên hắn không nổi giận vì câu nói có lệ của Thẩm Vũ, trái lại còn mỉa mai trào phúng.
Thẩm Vũ nhăn mày nhìn về phía hắn, rõ ràng là vẻ mặt không muốn, khẽ hừ một tiếng xoay đầu đi không để ý tới.
Lý Hoài Ân cưỡi ngựa, thời điểm đang tập trung cao độ, trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến tiếng ca xướng. Đương nhiên vẫn là bài《Đưa tiễn》nghe nhiều đến thuộc kia, hắn khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc Thục phi nương nương vẫn không cãi ý Hoàng thượng.
Đối với tiếng ca của Thẩm Vũ, Hứa Khâm sớm đã tập mãi thành thói quen. Nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần, mấy chiếc xe ngựa cách nhau tương đối gần, lại là ngược gió, tiếng ca loáng thoáng truyền tới. Tuy đây là lần đầu Thôi Cẩn nghe, nhưng cũng không hỏi nhiều gì, Hoàng thượng là người thích bắt bẻ như vậy mà cũng chưa phát hỏa, chứng tỏ người hát được sự đồng ý của Hoàng thượng.
Xe ngựa của Thái hậu ngay phía sau xe của Hoàng thượng và Thẩm Vũ, bởi vậy bà nghe rất rõ. Bỗng nhiên có tiếng ca truyền đến, tất nhiên Thái hậu có chút không quen, hơi khó hiểu hỏi: “Là ai ca hát bên ngoài, đừng quấy nhiễu thanh tĩnh của Hoàng thượng!”
Xuân Phong đi bên cạnh xe ngựa, tiếng hát phát ra từ bên trong xe ngựa của Hoàng thượng, tất nhiên nàng nghe ra. Hiện giờ Thái hậu hỏi chuyện, nàng đến gần xe ngựa một chút, hơi đè thấp giọng nói: “Thưa Thái hậu, là Thục phi nương nương hát.”
Sắc mặt Thái hậu lập tức tối đi, hiện giờ chỉ cần nhắc tới Thẩm Vũ thì tâm tình Thái hậu sẽ trở nên vô cùng không tốt. Ngay cả Hứa ma ma tự mình tới khuyên cũng không chịu nổi sự cáu kỉnh của Thái hậu. Rõ ràng sự nhẫn nại của bà với Thẩm Vũ đã đến cực hạn, Xuân Phong cũng biết tính tình Thái hậu, chỉ nói một câu như vậy rồi ngậm chặt miệng lại, không nói thêm chữ nào nữa.
“Hồng nhan họa thủy, mị hoặc quân chủ!” Giọng nói lạnh băng của Thái hậu truyền ra từ bên trong xe ngựa, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự tức giận bên trong đó.
Mấy cung nhân đều nghe được, lại không hề dám nói câu nào, chỉ cúi đầu thật cẩn thận đi chung quanh xe ngựa. Chung quanh đều là người Thọ Khang cung, cũng không có ai dám đi cáo trạng với Hoàng thượng và Thẩm Vũ.
Bên trong xe ngựa phía trước, vẫn là tiếng ca hát, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng nam nhân trầm thấp. Chẳng qua giọng của Tề Ngọc quá nhỏ, người phía sau căn bản không nghe rõ, chỉ biết hắn nói gì đó với Thục phi nương nương.
Xuân Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh chiếc xe ngựa phía trước, những cung nhân đi bên cạnh, một đám đều vui vẻ ra mặt, biểu tình trên mặt vô cùng thả lỏng. Rõ ràng là tâm tình của chủ tử ngồi bên trong rất tốt, nên mới làm một đám nô tài Long Càn cung và Cẩm Nhan điện vui sướng theo.
Lại vừa thấy bên này, các cung nhân Thọ Khang cung ngày thường đều diễu võ dương oai, bây giờ lại giống như phạm vào sai lầm to lớn gì. Cả đám rầu rĩ, hiển nhiên cũng là vì tâm tình của chủ tử bên trong xe ngựa kia đang không tốt. Xuân Phong không khỏi thở dài một hơi, thật đúng là đối lập cực kỳ trêu ngươi.
Cuối cùng đã tới bãi săn, lân cận cũng có xây dựng hành cung. Bởi vì gần kinh đô, cho nên hành cung nơi này thiết kế tương đối xa hoa, đồ đạc và đồ trang trí tất cả mọi thứ đều vô cùng đầy đủ. Thậm chí vì làm các chủ tử hài lòng, trước đó nội điện đã được chỉnh sửa lại một lần.
Chính như cung điện lúc này Thẩm Vũ vào ở, vừa vào đã thấy một cảm giác quen thuộc. Cấu tạo trong ngoài đều có vài phần tương tự Cẩm Nhan điện, cho thấy vài phần tâm ý, rõ ràng là hao phí không ít tâm tư.
Lúc Tề Ngọc mang theo người đến đây, Thẩm Vũ đang cùng vài người quây bên cạnh thau tắm, cẩn thận tắm gội cho Đại Hoàng tử. Thằng nhỏ cũng không hề sợ hãi, vẻ mặt vô cùng trấn định, chỉ là đôi tay nó lại nắm chặt lấy cạnh thau tắm, đôi mắt nhìn khắp nơi, cho đến khi nhìn thấy Thẩm Vũ cười ngọt ngào ngồi xổm bên cạnh, sự sợ hãi trong mắt thằng bé mới biến mất.
Đại Hoàng tử vươn tay về phía Thẩm Vũ, dường như muốn bắt lấy nàng. Khuôn mặt Thẩm Vũ hơi ngỡ ngàng, vội vàng vươn ngón trỏ tới, để tay nhỏ của nó bắt lấy. Lòng bàn tay của trẻ con vô cùng mềm mại, cứ như vậy nắm chặt ngón trỏ của Thẩm Vũ, giống như là bắt được cả thế giới.
“A ——” Đại Hoàng tử bắt lấy ngón trỏ của nàng quơ quơ qua lại, môi hơi cong lên, lại phát ra một âm tiết thật dài, giống như là nói chuyện với Thẩm Vũ một cách có ý thức.
“Kính Hiên, mẫu phi.” Gương mặt Thẩm Vũ hiện lên ý cười, Đại Hoàng tử đã hơn chín tháng, có thể tự ngồi, chỉ là còn chưa bò được. Nhưng gần đây Thẩm Vũ phát hiện, thằng bé càng ngày càng thích phát ra loại âm tiết đơn này, như thể tương tác với mọi người xung quanh.
Lúc này Thẩm Vũ vươn một tay khác ra, chỉ vào chính mình, nhỏ giọng dạy thằng bé nói hai chữ kia.
“A ——” Đại Hoàng tử ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên mặt nàng, mở miệng vẫn là âm tiết này.
Bà vú ở bên cạnh sợ Thẩm Vũ xấu hổ, thấp giọng khuyên: “Nô tỳ thấy mấy ngày trước hình như Đại Hoàng tử bắt đầu mọc răng, trẻ con nói chuyện chỉ là sớm muộn, có đứa mãi đến một tuổi rưỡi mới có thể nói mấy từ ngắn. Hiện giờ Đại Hoàng tử như vậy với nương nương, có lẽ đã muốn nói rồi đó.”
Thẩm Vũ khẽ cười, giơ tay lên nhéo mặt Đại Hoàng tử, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, tựa như một người mẫu thân bình thường. Tề Ngọc đứng cách đó không xa, Thẩm Vũ và bà vú đưa lưng về phía hắn cho nên không nhìn thấy, nhưng mấy cung nữ khác có thấy hắn, chỉ là bị hắn dùng ánh mắt ra hiệu, toàn bộ đồng loạt ngậm miệng lại.
Tuy rằng Tề Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Vũ, nhưng nghe thấy nàng không ngừng khen giọng của Đại Hoàng tử, suy nghĩ đã hơi bay xa, như là đang chuyên tâm tự hỏi gì đó.
Cho đến khi Thẩm Vũ phát hiện sắc mặt mấy nha đầu đối diện không đúng lắm mới quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy sắc mặt chuyên chú của Hoàng thượng, hơi thất thần đứng ở cửa.
“Hoàng thượng.” Nàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Đại Hoàng tử, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt hắn, trên mặt mang theo ý cười bất đắc dĩ.
“Sao tới cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa? Người khác toàn nói tính tình thần thiếp cao ngạo xảo quyệt, nếu để bọn họ biết Hoàng thượng tới đây, không vào trong chỉ đứng ở cửa nhìn, chỉ sợ còn đồn đãi về thần thiếp kinh khủng hơn đó!”
Thẩm Vũ đi đến trước mặt hắn, từ từ cúi người hành lễ, lời trong miệng nói ra lại mang theo vài phần hờn dỗi, ý cười trên mặt vẫn vô cùng tươi đẹp, hiển nhiên tâm tình tốt vì mới trêu đùa Đại Hoàng tử còn chưa tiêu tan.
Tề Ngọc chuyên chú nhìn nàng, hôm nay Thẩm Vũ mặc một bộ váy lụa màu hồng cánh sen, trên đầu cũng chỉ cắm một cây trâm ngọc. Khi nàng bước tới đây, vạt áo lay động, làm hắn bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Vũ vào cung đã một năm rưỡi. Nữ nhân này cũng đã ở bên hắn một năm rưỡi. Bây giờ nhìn thân ảnh nàng nhanh nhẹn tới gần, trong lòng cũng không có cảm xúc chán ghét, trái lại càng lúc càng vui mừng, cũng càng lúc càng mềm mại.
“Đi dạo cùng trẫm một chút đi!” Trong lòng Hoàng thượng dường như vang lên ngàn vạn câu nói, sau đó đều biến thành một câu như vậy. Hắn vừa dứt lời, liền xoay người đi về phía trước.
Thẩm Vũ không hiểu được suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng, nhưng cũng đi theo sau hắn. Hai người một trước một sau, cách rất gần, chỉ cách nhau non nửa bước chân. Chỉ cần nam nhân phía trước hơi chậm lại một chút, hoặc là nữ tử phía sau đi lên nửa bước là có thể nắm lấy tay nhau. Nhưng trước sau hai người vẫn duy trì tốc độ của mình, chậm rãi đi từng bước về phía trước, cũng không vì đối phương mà điều chỉnh.
Bọn Lý Hoài Ân biết hai người họ có chuyện muốn nói, đều đi theo phía xa xa.
“Thật lâu trước kia trẫm đã từng hỏi qua một chuyện, lúc ấy nàng và trẫm đều không quá nghiêm túc nhìn nhận vấn đề. Hiện tại trẫm nghiêm túc hỏi nàng một lần, vị trí Hoàng hậu chí cao vô thượng và mẫu phi ruột của Thái tử tương lai, nàng chọn cái nào?” Tề Ngọc đột nhiên xoay người lại, hơi đè thấp giọng nói, nhưng bất kỳ ai cũng đều có thể nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của hắn.
Thẩm Vũ giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, dường như Thẩm Vũ đã bị cuốn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn mà không thể tự thoát ra được, nhất thời quên mất nên trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.