Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 189: Bị phát hiện




Edit: Rine
Beta: Jiang
Đỉnh núi yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hơn, cách nhau rất xa nhưng Tô Anh vẫn nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của đám người Khương Triết và Triệu Vũ đang đến gần. Cũng có thể nghe thấy tiếng Lâm Thành Phong và Đào Nhiên thì thầm chèn ép nhau.
Lưu Vận nói với Tô Anh: "Dọc đường đi hai người này đều nói không ngừng nghỉ, tình cảm thật là tốt!"
Tô Anh phì cười một tiếng, rất tán đồng mà gật đầu, tính cách Lâm Thành Phong và Đào Nhiên không khác nhau lắm, không có việc gì nên rất thích lấy việc tổn hại người kia mua vui.
Lưu Vận lại nhìn mấy người sắp tới gần bên kia, nhỏ giọng tiến đến nói bên tai Tô Anh: "Vừa rồi lúc tớ tới, Triệu Nhị nghe nói cậu và Khương Tứ lên núi thì sắc mặt không tốt lắm, lúc đánh nhau cũng rất tàn nhẫn, nhất định là anh ta đang ghen."
Tô Anh trầm mặc, nhìn về hướng bọn họ đi tới.
Lưu Vận nói: "Bọn họ tới rồi, không nói nữa. Tớ chỉ nhắc cậu một tiếng thôi."
Tô Anh nhấp môi cười cười, ừ một tiếng: "Cảm ơn."
"Này, bé hoa nhài, chào buổi tối." Đào Nhiên bên kia đã đến gần, vừa phất phất tay với Tô Anh, vừa cảm khái quả nhiên cảnh sắc cung quanh có một loại phong vị thuần phác tự nhiên. Thật đặc sắc!
Lâm Thành Phong cũng chạy chậm lại đây, ngồi vào vị trí đối diện Tô Anh, nhìn thấy trong tay Tô Anh cầm khoai tây nướng, không nhịn được lẩm bẩm: "Các người ra đây chơi mà lại không gọi tôi!"
Tô Anh đưa miếng khoai tây cho anh: "Muốn nếm thử không? Khương Triết nướng đó."
Lâm Thành Phong: "..."
Anh nhìn chằm chằm miếng khoai tây kia, mới lạ giống như đó không phải là khoai tây, anh nhận lấy: "Thật à? Khương Tứ mà lại nướng khoai tây sao?"
Lưu Vận trợn trắng mắt: "Nướng khoai tây cũng không khó, gia vị đều ở đằng kia, sao lại nói giống như anh ấy là đồ thiểu năng trí tuệ vậy?"
Lâm Thành Phong liếc Lưu Vận một cái, nói: "Cái này cô không rõ đâu, có vài người thì loại chuyện thế này họ sẽ không bao giờ làm! Không liên quan đến việc thông minh hay không thông minh."
Vừa lúc Khương Triết và Triệu Vũ cũng đến gần, Lưu Vận không nhịn được nhìn nhìn Khương Triết, lại nghĩ đến dáng vẻ anh ngày thường trên cao nhìn xuống, đúng thật là có một chút đặc biệt.
"Được rồi, coi như anh nói đúng."
"Đương nhiên!"
Đào Nhiên đã đi nhìn một vòng xung quanh, trở về ngồi xuống, nói: "Tôi thấy trăng sao nơi này ngắm cũng không tệ lắm, khung cảnh lại an tĩnh, không chừng có thể khai phá một khu biệt thự? Các cậu cảm thấy thế nào?"
Dường như không chút nghĩ ngợi, Tô Anh trả lời: "Không tốt!"
Khai phá biệt thự thì phải đào núi chặt cây, cô không muốn mang đến tai nạn cho mảnh núi rừng này. Những cái cây đó đáng yêu như vậy, huống chi còn có mấy ngọn núi ở đây, cô vội vàng xua tay, thái độ vô cùng kiên quyết: "Anh Đào Nhiên, ngàn vạn lần đừng làm thế!"
Tô Anh phản đối mãnh liệt làm Đào Nhiên bất ngờ, ngay cả Lâm Thành Phong cũng nhìn bốn phía. Cảm thấy chỗ ngồi cũng không tệ lắm, Đào Nhiên hỏi: "Không tốt thế nào?"
Tô Anh nói: "Phong cảnh trên núi đúng là rất tốt nhưng có phải các anh đánh nhau đánh đến hỏng đầu óc rồi hay không, đã quên dưới chân núi này là nghĩa địa à?"
Đào Nhiên: "..."
Lâm Thành Phong: "..."
"Khụ khụ ——" Lưu Vận sặc đến đỏ mặt: "Ngại quá, mọi người cứ tiếp tục."
Đào Nhiên và Lâm Thành Phong liếc nhau, sờ sờ mũi ngồi ngó trái ngó phải, Đào Nhiên đoạt lấy miếng khoai tây trong tay Lâm Thành Phong, cắn một miếng to ăn luôn.
Giọng nói châm chọc của Khương Triết truyền đến: "Có người cho rằng tôi phát hiện bảo bối gì đó ở đây, muốn tới chia một chén canh à?"
Đào Nhiên nói: "Đương nhiên không phải!"
Lâm Thành Phong trừng lớn mắt, nhìn Đào Nhiên: "Không cái con mẹ anh ấy, Đào Đại thiếu, anh thật sự là người thấy tiền mà sáng cả mắt!"
Cũng không trách Đào Nhiên nghĩ nhiều được, thành phố C này có nhiều đỉnh núi nổi tiếng, phong cảnh lại xinh đẹp, phương tiện công cộng có đầy đủ, còn đặc biệt cung cấp sân đóng quân dã ngoại. Tất cả đều tốt hơn so với nơi này, Khương Tứ cố tình mang theo bé hoa nhài tới này một nơi bình thường nhất, đỉnh núi ngày thường ít người tới nhất, có thể không khiến người ta nghĩ nhiều sao?
Tô Anh mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào: "Dù sao nơi này cũng không được."
Đào Nhiên cười ha hả: "Chỉ đùa một chút mà thôi, bé hoa nhài khẩn trương như vậy làm gì?"
Tô Anh cười nói: "Bởi vì em thích nơi này, không muốn bị anh phá hủy, em thích dáng vẻ chúng nó hiện tại."
Đào Nhiên nhấc tay đầu hàng, cười nói: "Không dám không dám, nếu anh thật sự làm cái gì khiến em thương tâm, bé hoa nhài, không cần em ra tay, bên kia đã có người muốn đánh chết anh."
Tô Anh sửng sốt, nhìn về phía Khương Triết, đứng ở phía sau Khương Triết là Triệu Vũ cả người đều toả ra hơi thở u ám.
Người đàn ông toàn thân màu đen kia, cả người trầm tĩnh như một cây đại thụ dựng đứng trong đêm tối, cứng rắn mà đĩnh đạc, dáng đứng sừng sững bất động, nhìn một cái, khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Cô phất phất tay: "Anh Triệu Vũ."
Triệu Vũ câu môi dưới, thanh âm thấp thuần mang theo một tia khàn khàn: "Tô Anh."
Cô gái ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, trong ánh mắt chan chứa ý cười, nơi nơi đều lộ ra ấm áp, cô như vậy, thật sự làm người ta nhìn không ra một chút sơ hở.
- --
Bởi vì có người đột nhiên tới, bàn ghế và nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị trước đều không đủ dùng, nhưng trợ lý Diêu cũng rất chu đáo đã chuẩn bị tốt, đưa tới thêm một ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Lâm Thành Phong rất hứng thú với mấy que nướng, Lưu Vận không chịu nổi sự giằng co của một bàn đàn ông này, chạy theo Lâm Thành Phong. Cô ấy còn hỏi Tô Anh có đi hay không, tốt nhất là nên thoát đi trung tâm chiến hỏa! Tô Anh lắc đầu nói cô lười, chỉ muốn ăn, không muốn làm gì cả.
Kỳ thật chỗ ngồi hiện tại rất kì lạ, Triệu Vũ ngồi ở đối diện Tô Anh, Khương Triết ngồi ở bên phải cô, bên trái là Đào Nhiên, không hiểu sao không khí khẩn trương lên.
Tô Anh ôm sữa bò uống, Đào Nhiên giơ xiên đồ nướng trong tay lên, hết nhìn trái rồi nhìn phải, hứng thú bừng bừng.
Triệu Vũ đạp cho Đào Nhiên một phát: "Đôi mắt cậu xoay nhiều như vậy chính là ngại nó nhìn quá rõ sao?"
Khương Triết không chút để ý liếc nhìn Đào Nhiên một cái, lạnh lùng cười, anh không nói chuyện mà rũ mắt, đè ép chăn mỏng trên đùi Tô Anh.
Tô Anh liền ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy, cặp con ngươi như có một tia ý cười nhạt nhẽo, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay lạnh lẽo của cô, dường như muốn trấn an, bảo cô đừng lo lắng.
Tô Anh cười với anh, lắc lắc đầu.
Triệu Vũ nhìn hành động giữa Khương Triết và Tô Anh, trong lòng đột nhiên chấn động, trong nháy mắt anh cảm thấy chính mình không phải chậm một bước, thua một bậc. Mới chỉ qua hai ngày mà thôi, dường như Tô Anh tin tưởng Khương Triết hơn rất nhiều, không hề lễ phép xa cách giống lúc trước, ngược lại như là có bí mật giống nhau, quan hệ càng thêm thân cận.
Triệu Vũ cảm giác trong lòng buồn đau, thật sự muốn rỉ máu.
Buổi tối ngày đó, nếu sáng sớm anh đã phát hiện Tô Anh và Khương Triết khi mới xuất hiện, ngăn cản bọn họ...
Nếu anh cẩn thận hơn một chút là có thể sớm biết bệnh tình của cô...
Như vậy hiện tại anh cũng sẽ không lỡ mất rất nhiều kế hoạch!
- --
Lâm Thành Phong bưng rau củ đã nướng chín lại đây, không nhịn được khinh bỉ Lưu Vận: "Tay nghề của cô cũng quá kém, không học được chút tinh tuý nào của dì Trần!"
Lưu Vận ha hả: "Tôi chỉ phụ trách ăn, học cái gì chứ!"
Lâm Thành Phong chậc chậc chậc: "Xem ra tài nghệ Trần gia sẽ thất truyền, thật đáng tiếc."
Lưu Vận: "..."
Tô Anh nếm một miếng bánh mì đã nướng, nhận xét: "Kỳ thật hương vị cũng không tệ."
Lâm Thành Phong nói: "Anh Anh vẫn là quá thiện lương, không tốt."
Lưu Vận: "......"
Tô Anh nhìn nhìn Lưu Vận mặt nhăn như khổ qua, bật cười.
Tiệc nướng tiến hành thật sự thuận lợi, chỉ là tật xấu đấu võ mồm để tổn hại lẫn nhau hình như là bị lây. Nhìn một bàn đông người đêm nay xem, cậu nói tôi tôi nói cậu, tổn hại nhau không ngừng, sau đó lại hi hi ha ha làm loạn lên muốn đánh nhau.
Như Lâm Thành Phong và Đào Nhiên bởi vì không cướp được một miếng khoai tây cuối cùng, mắt to trừng mắt nhỏ tức giận tận trời vung tay ném chiếc đũa, chạy vòng quanh bàn ăn đuổi đánh nhau.
Tô Anh bị chọc đến bật cười, nói: "Các anh thật ấu trĩ."
Lâm Thành Phong đã rơi xuống hạ phong, vừa chạy vừa nói: "Anh Anh tới giúp anh, giúp anh đánh chết Đào Nhiên, em đánh anh ấy, anh ấy nhất định không dám đánh trả!"
Tô Anh lắc đầu: "Không cần, chuyện của các không cần liên lụy đến em!"
"Mau tới mau tới, chúng ta liên thủ, đi khắp thiên hạ không có địch thủ!"
"Không tới. Thế nhưng em có thể cổ vũ cho anh!" Cô thuận tiện nắm tay làm thế cổ vũ: "Tinh thần của em luôn cùng tồn tại với anh!"
"...... Bé hoa nhài, lòng anh đau quá."
Khương Triết và Triệu Vũ ở chỗ đặt giá nướng, Lưu Vận sang một bên nghe điện thoại, nơi này ngoại trừ Tô Anh, thật đúng là không ai có thể giúp anh.
Khương Triết nghe được thanh âm, anh nắm nắm tay, nhăn mi quay đầu nhìn lại. Không biết vì sao, Lâm Thành Phong cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, âm âm trầm trầm.
Khương Triết: "Lâm Thành Phong, cậu đang làm cái gì?"
Lâm Thành Phong lập tức liền thành thật, chớp đôi mắt vô tội nói: "Em làm cái gì? Em không có làm cái gì a!"
Vừa lúc Đào Nhiên từ phía sau đuổi theo, một chiêu khóa yết hầu, Lâm Thành Phong ngã xuống ngay tại chỗ.
Một trận kêu rên vang lên, thật đáng thương.
Tô Anh hết sức vui mừng.
Triệu Vũ nhìn Khương Tứ, cười lạnh nói: "Cậu ăn dấm chua cũng lợi hại quá rồi."
Khương Triết từ từ: "Cậu dám nói cậu chưa từng ăn dấm với Lâm Thành Phong không?"
Triệu Vũ: "..." Tay anh run lên, sửng sốt.
Mẹ nó!
Đừng nói nữa, anh thật đúng là ghen ghét với Lâm Thành Phong, cô nhóc trứng thối kia đối với thằng nhóc thối đó còn gần gũi hơn so với bất kỳ ai khác.
- --
Đêm nay mọi thứ đều rất tốt đẹp, hiếm khi nhàn nhã lại vui sướng, tiếng cười sáng lạn vô ưu dường như cũng xua tan khói mù và sợ hãi trong đáy lòng Tô Anh, làm cô quên mất phiền nhiễu trên thế gian.
Mãi cho đến khi, đến khi bọn người Tô Anh đều ăn no căng bụng, trên bàn chỉ còn lại cặn mới ném đũa đi. Lúc trợ lý Diêu mới vừa đưa lều trại tới, tất cả mọi người đi tới đi lui bận rộn, còn vây quanh lửa trại muốn chôn khoai tây nướng xuống đất.
Tô Anh ngồi ở chỗ đó, nhéo nhéo lòng bàn tay, vắt chéo chân.
Vui sướng chỉ là nhất thời, khi nhất thời qua đi, cô vẫn phải đối mặt hiện thực như cũ.
Triệu Vũ rốt cuộc có cơ hội đi đến bên cạnh Tô Anh, lại thấy cô thất thần nhìn phía xa xa của lửa trại, giờ phút này cặp mắt xinh đẹp thấp thoáng ánh lửa, sáng lấp lánh vô cùng.
Anh đến bên cạnh cô ngồi xuống: "Muốn qua đó chơi đùa không? Anh tìm cho em hai củ khoai tây."
Tô Anh hoàn hồn, nhìn xem Triệu Vũ.
Người đàn ông buông ánh mắt nhìn chằm chằm cô, có sự lạnh lùng chỉ thuộc về anh, nhưng sự dò hỏi này lại có sự dịu dàng làm người ta khó có thể bỏ qua.
Tô Anh lắc đầu: "Không cần, em chỉ nhìn xem thôi." Lại bổ sung: "Bọn họ thật ấu trĩ, em sẽ không chơi cùng đâu."
Triệu Vũ cười một tiếng, nhìn nhìn Lâm Thành Phong đang lấy gậy gỗ chọc chọc củ khoai, còn cả Đào Nhiên và Lưu Vận, rõ là ba người lớn, thật đúng là...
"Ngày thường công việc quá mệt mỏi, lừa gạt lẫn nhau quá nhiều, hiếm khi được thả lỏng một chút."
Tô Anh cũng hiểu rõ, bọn họ mà hiện tại cô thấy và bọn họ trước mặt người ngoài hoàn toàn khác nhau, chính là hai dáng vẻ.
Khi đó bọn họ lạnh lùng mưu tính, bày mưu lập kế, ngay cả tươi cười cũng trở nên thưa thớt xa xỉ. Làm sao có như hiện tại, đùa ầm ĩ như là mấy đứa trẻ chưa lớn.
Đại khái chỉ có ở ngay lúc này, mới có thể là chính mình.
Dường như Triệu Vũ nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Anh Anh, ngoại trừ nơi này, em còn muốn đi nơi nào không?"
Tô Anh nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có nơi nào muốn đi, nơi này rất tốt."
"Em thích nơi này?"
"Thích."
Triệu Vũ không nhịn được nói cô ngây ngốc, quá dễ dàng thỏa mãn, nguyện vọng cũng đều là cái nho nhỏ.
Tô Anh rũ mắt, muốn nói cái gì: "Anh Triệu Vũ."
Triệu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng: " Sao vậy Anh Anh?"
"Triệu Vũ, anh đừng như vậy."
"Anh thế nào?"
"Anh biết mà." Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Em không có khả năng chấp nhận, cũng không đáng để anh như vậy."
Tươi cười trên mặt Triệu Vũ đã biến mất, anh nhìn cô, không gian an tĩnh, trôi qua thật lâu cũng không nói gì.
Chỉ là khuôn mặt anh đông lạnh, ánh mắt thâm trầm như biển, tất cả đều làm người khác không nhìn thấu thần sắc.
Anh nhìn Tô Anh, như là muốn nhìn vào tận nội tâm cô.
"Anh cũng không muốn thế, nhưng anh không kiềm chế được." Triệu Vũ nói: "Tô Anh, đôi mắt anh con mẹ nó chỉ muốn nhìn em."
Tô Anh mím môi, lắc đầu.
Triệu Vũ xoa xoa đầu cô, thấy cô gái muốn trốn, anh thu hồi tay, nói: "Anh Anh, anh đã ba mươi tuổi, anh biết chính mình đang làm cái gì, anh hiểu tình cảm của mình. Em không cần coi đây là gánh nặng, là ý nguyện của anh, không liên quan đến em."
Tô Anh nói: "Không được..."
Triệu Vũ nhìn cô: "Anh Anh ngoan, chúng ta không nói cái này nữa."
- --
Không khí giữa Tô Anh và Triệu Vũ không đúng lắm, hơn nữa thoạt nhìn Triệu Vũ hung thần ác sát, dáng vẻ Tô Anh lại là cẩn thận nhìn Triệu Vũ...
Lưu Vận nhỏ giọng nói: "Khương Tứ đâu?"
Lâm Thành Phong chỉ vào một chỗ, nói: "Bên kia, chắc đang nghe điện thoại."
Lâm Thành Phong và Lưu Vận liếc nhau, ho khan hai tiếng, đi qua.
Hai người đi vòng quanh đống lửa vài vòng, mặt bị đều lửa lớn thiêu nóng đổ mồ hôi, Lưu Vận nuốt nước miếng, nhìn Tô Anh kỳ quái nói: "Tô Anh, cả đêm hôm nay chỉ thấy cậu ngồi nơi này, không cùng chơi với bọn tớ."
Lâm Thành Phong nói: " Sao Triệu Nhị không đi vào lều trại?"
Triệu Vũ nhíu mi, có chút cảm thấy bị quấy rầy, lại có chút thấy may mắn vì rốt cuộc đã kết thúc cái đề tài kia.
Anh cười như không cười liếc nhìn Lâm Thành Phong một cái, ý tứ uy hiếp thật rõ ràng.
Lâm Thành Phong sờ sờ cái mũi, ngửa đầu nhìn trời.
Tô Anh nhìn bọn họ, cười nói: "Tớ đợi ở chỗ này cả một ngày, có hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút. Các cậu chơi đi."
Lưu Vận cũng không nghĩ nhiều, cô lại kích động nói: "Tớ chưa từng được cắm trại dã ngoại như bây giờ, có chút hưng phấn!"
Tô Anh nói: "Vậy cậu chơi vui vẻ đi." Kỳ thật cô cũng chưa từng như bây giờ, vốn dĩ chỉ là tới trong núi giải sầu, hiện giờ càng giống như một cuộc tụ hội.
Lưu Vận nói: "Vậy thì đi, chúng ta cùng đi sưởi ấm, nơi này có chút lạnh."
Lâm Thành Phong cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, tất cả chúng ta ở bên nhau mới náo nhiệt."
Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng là ban đêm trong núi vẫn rất lạnh, từng đợt gió to thổi tới, quần áo đong đưa, tóc cũng bị thổi đến thay đổi tạo hình.
Tô Anh đưa chăn mỏng trên đùi cho Lưu Vận: "Cậu lạnh à? Tớ có chăn này, cậu phủ lên đi."
Lưu Vận lấy chăn qua, cũng thuận tiện giữ chặt tay cô, nói: "Cho nên cậu đến bên kia sưởi ấm đi! Cũng đều là ngồi nghỉ ngơi, cậu lại không bận cái gì. Đi, cùng đi nào."
Lưu Vận chính là kiểu người thuộc phái hành động, nhất định kéo Tô Anh đi qua. Dường như theo bản năng, Tô Anh nắm lấy tay vịn ghế dựa, trong lòng cô đột nhiên hoảng hốt, nói: "Tiểu Vận!"
Lưu Vận dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn Tô Anh, dường như để ý xem vì sao Tô Anh như vậy? Này quá khác thường.
Ngay cả Lâm Thành Phong và Triệu Vũ nhìn ánh mắt của cô cũng mang theo chút nghi hoặc và khó hiểu.
"Tô Anh, em làm sao vậy? Có phải..."
- --
Khương Triết đang nói chuyện điện thoại với Khương Chí Thành, Khương Chí Thành rất bất mãn đối với chuyện giữa anh và Tô Anh, gọi anh lập tức trở về.
Tuy rằng Khương Triết không biết Khương Chí Thành nghe chuyện từ đâu, nhưng anh chỉ an tĩnh nghe Khương Chí Thành nói xong, cuối cùng trả lời: "Ông nội nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cháu về nhà cũ."
Khương Chí Thành: "Khương Triết, có phải cánh cháu cứng cáp rồi nên không để vào mắt nữa đúng không, ta còn là ông của cháu sao? Người phụ nữ kia tốt như vậy à, tốt đến mức khiến cháu đối nghịch với ta?"
Khương Triết cười, nói: "Tô Anh không phải rất tốt, nhưng đúng thật là cháu không thể không có cô ấy."
Khương Chí Thành tức giận đến đau đầu: "Đừng quên cô ta đã làm cháu mất thể diện, từ chối lời cầu hôn của cháu!"
Anh thấy xa xa Triệu Vũ đi tìm Tô Anh nói chuyện, nheo nheo mắt, nhưng cũng không vội vã bước qua. Triệu Vũ có thể làm cái gì? Cái gì cũng không thể làm, huống chi hiện tại anh đã được Tô Anh tin tưởng, không cần vội nhất thời, giữ quá chặt ngược lại lại phản tác dụng.
Chỉ là đang xem thì thấy sau khi Lưu Vận và Lâm Thành Phong đi qua, dường như đã xảy ra chuyện...?
Anh lập tức chạy qua đó, nói: "Ông nội, cháu sẽ cầu hôn lại, làm đến khi Tô Anh đáp ứng mới thôi. Đến lúc đó còn nhờ ông chúc phúc cho cháu."
Khương Chí Thành quát to: "Muốn ta chúc cháu thì nằm mơ đi!"
"Bang" một tiếng, di động trực tiếp bị quăng vỡ làm đôi!
Ông thở hồng hộc, Trình Ngọc Thư cũng sợ đến mức run lên, tiến lên trấn an: "Ba à, ba đừng tức giận, tính tình Khương Triết rất là kiên trì, trong một chốc muốn nó trở về thì nhất định không thể. Hơn nữa ba càng ngăn nó như vậy, nó sẽ càng cố chấp, chúng ta cũng đừng ép nó, sợ là kết quả ngược lại."
Khương Chí Thành cả giận: "Đều là con trai tốt do cô sinh, cũng không biết tính tình thối kia của nó giống ai!"
Trình Ngọc Thư thầm nghĩ trong lòng: Còn không phải giống ba sao? Đương nhiên lời này bà không dám nói, chỉ có thể trấn an trong lòng, lại thay Khương Triết nói không ít lời hay, Khương Chí Thành tức giận nửa ngày không bớt.
Trình Ngọc Thư và Khương Chí Thành bên này tạm thời không đề cập tới, lại nói Khương Triết bước nhanh đi hướng Tô Anh.
Tô Anh đại khái cũng chưa từng nóng lòng chờ đợi như vậy, hy vọng Khương Triết nhanh nhanh xuất hiện, anh nói không có việc gì, thì nhất định không có việc gì...
Trong ánh mắt nghi hoặc của Triệu Vũ, Lâm Thành Phong và Lưu Vận, Tô Anh một tay chống tay vịn ghế dựa, cẩn thận đứng lên, ngón tay cô ấn mặt bàn, ổn định thân thể nhỏ nhắn đang đong đưa, cô nhìn bọn họ, cười cười: "Mọi người đi chơi đi, em chỉ có chút không thoải mái, cũng rất mệt, muốn ngồi ở chỗ này một lát."
Lâm Thành Phong nhíu mày nói: "Không thoải mái? Vậy mà hiện tại em mới nói!"
Dường như Triệu Vũ lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn Tô Anh, nói: "Tô Anh, em thấy chỗ nào không thoải mái? Gió quá lớn nên bị cảm à? Hay phát sốt?"
Anh vội vàng đặt tay lên trán cô, muốn xem cô có thật sự cảm mạo hay phát sốt hay không?
Tô Anh lắc lắc đầu, lại không tự chủ được ngửa đầu ra sau tránh né: "Không có, không phát sốt."
Nhưng mà biến cố liền xảy ra trong nháy mắt, trọng tâm thân thể cô vốn không ổn, sức lực chống bàn quá lớn, cô nghiêng người lạo càng tăng thêm sức lực trên tay. Cái bàn được đặt nhẹ nhàng tuỳ ý, thời khắc nó rung chuyển, gần như đồng thời cô cũng nhào xuống mặt đất.
Triệu Vũ sợ hãi, thần kinh phản ứng cực nhanh khiến anh lập tức nhảy về phía trước, ôm cô xoay người một cái, làm đệm thịt cho cô ——
Lưu Vận hô to một tiếng: "Tô Anh!"
Lâm Thành Phong cũng vội vàng ngồi xổm xuống, anh cũng chưa thấy rõ rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào!
"Tô Anh, em không sao chứ?"
Tô Anh cũng có chút ngơ ngác, cô sợ tới mức dường như tim cũng ngừng đập, chỉ nghe thấy bên tai vang lên những tiếng bùm bùm nhanh chóng mà vững vàng, thậm chí hai người sắp lắc rơi cánh tay cô...
Sắc mặt Khương Triết xanh mét, bước đi tới!
Ngay cả Đào Nhiên đang nghiên cứu lều trại ở một bên nghe được động tĩnh cũng chạy tới, kinh hoảng nói: "Bé hoa nhài bị thương à?"
Khương Triết đã ôm Tô Anh ra từ trong lồng ngực Triệu Vũ, cô ngồi trên mặt đất, quơ quơ đầu, hình như bị chuyện bất ngờ vừa rồi dọa choáng váng.
"Anh Anh, bị đau chỗ nào?"
Lưu Vận nhìn Tô Anh và Triệu Vũ, cô cảm thấy hẳn là Triệu Vũ càng đau hơn.
Tô Anh gắt gao nắm lấy quần áo Khương Triết, lắc đầu: "Không đau."
Cô quay đầu nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ đã ngồi dậy từ mặt đất, anh vặn vẹo cánh tay, đôi mắt lại dừng trên người Tô Anh, ánh mắt sáng quắc.
Tô Anh nhìn nhìn anh, nói: "Anh Triệu Vũ, anh sao rồi, có phải bị thương không?"
Triệu Vũ lắc đầu: "Anh không sao."
Tô Anh nhẹ nhàng thở ra.
Kinh hãi một hồi.
Lâm Thành Phong không nhịn được chọc chọc trán Tô Anh: "Cho em không cẩn thận này! Cái bàn kia mà cũng có thể tùy tiện đè lên sao?"
Đào Nhiên nói: "Bé hoa nhài đổi tên thành bé mơ hồ được rồi."
Tô Anh nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."
Giờ khắc này, bị mọi người nhìn, cô chỉ muốn rời đi nơi này thật nhanh.
Khương Triết vỗ vỗ vai cô, trực tiếp bế cô lên: "Tôi đưa Tô Anh về lều nghỉ ngơi."
Anh ôm Tô Anh trở về lều trại, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, ngay cả Lưu Vận cũng không cho đi thăm Tô Anh. Triệu Vũ ngồi dưới đất không nhúc nhích, anh nhíu mi, như suy tư gì.
Lúc vừa rồi, khi anh ôm Tô Anh ngã xuống đất, cho dù thời gian rất ngắn, nhưng anh lại có thể cảm nhận rõ ràng được, đôi chân dài tinh tế thẳng tắp của cô dựa hẳn vào hai chân anh, chưa từng nhúc nhích một chút, vốn dĩ anh nghĩ do lúc ngã xuống cô vô tình dựa vào hoặc là bị dọa ngây người nên không cử động, thế nhưng cô chỉ không nhúc nhích chân, còn lại vẫn bình thường.
Nếu đổi lại một người phụ nữ khác, anh sẽ cho rằng cô ta cố ý câu dẫn anh, nhưng là Tô Anh không phải vậy, chuyện này thật khác thường.
Sau đó Khương Triết tới, đỡ cô ngồi dậy, dường như chân cô cũng chỉ bị đong đưa, lúc Khương Triết ôm cô rời đi cũng vô cùng cứng nhắc, giống như là không hề có cảm giác...
Anh nhớ tới đêm nay, vừa rồi khi cô đứng thân thể hơi lung lay, hơn nữa bất kể ra sao cô cũng không di chuyển nửa bước...
Kỳ thật Tô Anh rất thích náo nhiệt, đại khái là sợ hãi cô đơn nên cô thích cùng chơi đùa với Lâm Thành Phong và Lưu Vận, mỗi lúc như thế, dáng vẻ cười rộ lên của cô luôn khiến anh vô cùng đau lòng, anh thích cho cô rất nhiều rất nhiều tình yêu và sự quan tâm, như vậy ít nhất khiến cô cảm nhận được bản thân không hề cô đơn.
Nhưng đêm nay, cô từ chối rất nhiều lần.
Không thích hợp.
- --
Cả người Tô Anh hơi run lên, cô quấn ở trong chăn, nhắm mắt lại, hô hấp hỗn loạn, sớm đã không còn sự bình tĩnh như vừa rồi ở bên ngoài.
Khương Triết ngồi một bên, nhẹ nhàng vỗ chăn, nhỏ giọng nói: "Đồ ngốc, ai dạy em bịt tai trộm chuông?"
Tô Anh mở to mắt, ngửa đầu nhìn anh: "Em..."
Khương Triết cúi người, tới gần cô: "Hả?"
Cô nói: "En chỉ muốn đứng trong chốc lát, rồi sẽ ngồi xuống."
Khương Triết gật gật đầu: "Được rồi, anh biết, anh không trách em, chỉ là đau lòng em bị thương thôi, ngốc quá."
Tô Anh cắn môi: "Kỳ thật em muốn chạy cùng bọn họ, chơi đùa cùng nhau nữa. Nhưng mà em quá không cố gắng được, còn làm họ mất hứng..."
Khương Triết "Ừ" một tiếng.
Ánh mắt anh như núi như biển, bình thản mà trầm ổn, không kinh ngạc, không thương hại, không bất ngờ, không trách cứ, từng chút xua đi bất an và thấp thỏm trong lòng cô.
Kỳ thật cả một đêm nay, cô đều chưa từng thả lỏng, cái loại bất an và khẩn trương này như gặm nhấm tâm trí cô, làm cô lo âu, bàng hoàng, cho nên mỗi lần Lưu Vận và Lâm Thành Phong gọi cô chơi cùng nhau, đều gia tăng sự lo âu bàng hoàng cho cô...
Tô Anh nói: "Khương Triết, cảm ơn anh, em không sao."
Bàn tay anh vuốt ve gương mặt tái nhợt lạnh băng của cô, ánh mắt trầm ổn khóa lấy cô: "Bé hoa nhài, em thật khiến người khác canh cánh trong lòng."
Tô Anh chớp chớp mắt.
Khương Triết thở dài, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô: "Ngoan, ngủ đi, anh đi ra ngoài nhìn xem, sẽ trở về liền."
Tô Anh gật đầu đáp "Được".
Cô nhìn anh đứng dậy, đi ra khỏi lều trại, bởi vì thân hình anb quá mức cao lớn, khi đi hơi hơi cong người lại, không hiểu sao nhìn có chút uất ức.
Thẳng đến cửa lều đóng lại lần nữa, Tô Anh đầu vùi vào trong chăn, chỉ trong chốc lát, gương mặt tái nhợt của cô đã bị che đến đỏ bừng nóng bỏng.
Cô âm thầm vận chuyển "tâm của thực vật" ở chân bên phải, hy vọng có thể có chút tác dụng.
- --
Bên ngoài lều trại rất an tĩnh, bên kia bốn cái lều trại đã dựng xong, Lâm Thành Phong, Đào Nhiên và Triệu Vũ vây quanh đống lửa sưởi ấm, nhưng thật ra đang an tĩnh nhỏ giọng nói chuyện.
Thẳng đến Khương Triết ra tới, Triệu Vũ đứng lên, nâng nâng cằm, anh xoay người, đi đến một chỗ an tĩnh bên cạnh.
Lâm Thành Phong và Đào Nhiên hai mặt nhìn nhau, hai tên này lại muốn làm gì đây?
Khương Triết nhíu mi, đi theo qua.
Thẳng đến xác định chung quanh không có ai, Triệu Vũ hút điếu thuốc, thanh âm lạnh băng còn có một tia áp lực bực bội: "Khương Tứ, chân Tô Anh làm sao vậy?"
Khương Triết nhíu mày nhìn về phía Triệu Vũ: "Cậu phát hiện được?"
Triệu Vũ nói: "Vừa rồi, lúc Tô Anh té ngã, chân cô ấy có chút không đúng. Sao lại thế này? Rõ ràng tôi thấy mấy ngày hôm trước cô ấy vẫn còn rất tốt, hôm nay lúc ra ngoài hẳn là cũng không có vấn đề gì, sao đột nhiên trở thành như thế? Hơn nữa cậu lại còn không đưa Tô Anh đi bệnh viện khám? Còn lừa gạt chúng tôi?"
Khương Triết lạnh lùng cười một chút: "Triệu Nhị, nếu có thể làm Tô Anh khỏe lại, cho dù là bất kỳ bệnh viện nào tôi cũng đưa cô ấy đi. Nhưng chuyện này không đơn giản, hẳn là cậu biết vì lúc trước Tô Anh chữa trị cho Lâm Thành Phong hao hết tâm thần, biểu hiện lúc này di chứng, bệnh viện phải trị như thế nào?"
Thật ra Triệu Vũ hoàn toàn không nghĩ tới điều này, anh nói nhỏ một câu: "Chẳng lẽ Tô Anh cứu Lâm Thành Phong một chân, cô ấy liền phải trả lại một chân? Cô ấy còn cứu cả đầu của cậu ta, vậy chẳng lẽ liền trở thành kẻ ngốc sao?"
Khương Triết trầm mặc một lát: "Đây là tạm thời. Cô ấy sẽ khỏe lại thôi."
Triệu Vũ hỏi: "Khỏe lại? Khi nào khỏe? Cậu có thể xác định sao?" Anh gần như là mất khống chế đi vòng vòng tại chỗ: "Vừa rồi Tô Anh có bao nhiêu sợ hãi, cô ấy phát run! Này chứng tỏ chính cô ấy cũng đều không nắm chắc! Làm sao khỏe lên được?"
Khương Triết cũng lạnh xuống: "Triệu Nhị, mẹ nó, cậu dám trưng dáng vẻ này ra trước mặt Tô Anh, tôi giết chết cậu!"
"A! Mẹ nó, cậu coi tôi là thằng ngốc à?"
"Tự kiềm chế bản thân cậu đi!"
Khương Triết không nhiều lời nữa, xoay người muốn đi, nhưng mà anh mới vừa đi ra hai bước, bước chân ngừng lại, thấy Đào Nhiên và Lâm Thành Phong tránh sau một thân cây to.
Khương Triết nháy mắt xoa xoa cái trán, anh thật sự bị Tô Anh nhiễu loạn tâm thần, vậy mà không phát hiện ra có người nghe lén, ngay cả Triệu Nhị chó điên kia cũng không phát hiện.
Anh cười khổ một chút, lướt qua Lâm Thành Phong đang cứng đờ thân thể và Đào Nhiên, trở lại lều trại.
Anh mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, suy nghĩ cái gì, sẽ làm cái gì, tóm lại, hiện tại anh chỉ muốn nhìn thấy bé hoa nhài của anh.
- --
Tô Anh đã ngủ rồi.
Cũng giống như trước đây, ngủ đến vô tri vô giác, giờ phút này cho dù anh ôm cô đi ra ngoài bán chỉ sợ cô cũng sẽ không tỉnh.
Khương Triết ngồi ở bên người cô, đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi xinh xắn, nói giọng khàn khàn: "Bảo bối."
Đương nhiên, chỉ có bầu không khí yên lặng đáp lại.
Anh không tiếng động thở dài.
Khương Triết ngồi như thế này, ngồi qua cả một đêm.
Sáng sớm lúc Lưu Vận từ lều trại ra ngoài, thấy ba người Triệu Vũ, Lâm Thành Phong, Đào Nhiên đã ngồi trước đống lửa trại. Thức dậy còn sớm hơn cô, chỉ là không khí thoạt nhìn không tốt lắm.
Cô cẩn thận đi qua, tìm vị trí ngồi xuống.
Ba người này có phải bắt đầu thể hiện tật xấu hay không, sao đều không nói một câu nào vậy?
Rốt cuộc nhìn trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc, có vẻ như là một đêm hôm qua chưa ngủ.
Lưu Vận không tùy tiện nói chuyện, cũng không chào hỏi với Lâm Thành Phong, thoạt nhìn trạng thái của anh hình như không tốt, dáng vẻ âm trầm, mặt không biểu cảm, còn khó coi hơn so với Triệu Vũ. Ngay cả Đào Nhiên vẫn luôn cười ha hả cũng không cười.
Cô an tĩnh ngồi một lát, vẫn nên đi tìm Tô Anh thôi.
Thế nhưng cô mới vừa đi qua vài bước, ba người đàn ông bên kia đều nhất trí làm động tác nhìn về phía cô, doạ cô sợ tới mức run run, vẻ mặt không hiểu rõ.
Lâm Thành Phong nói: "Để Anh Anh ngủ thêm một lát."
Lưu Vận: "À."
Sau khi nói những lời này, ba người kia lại không nhìn cô.
Lưu Vận sờ sờ mũi, nhìn trời.
Hội chứng dậy sớm này còn nghiêm trọng hơn cô nữa.
- --
Lúc Tô Anh tỉnh lại đã bảy giờ rưỡi, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Khương Triết ngồi ở trước người cô, anh vẫn một thân sạch sẽ như cũ, không chút cẩu thả, quần áo không thấy nửa cái nếp uốn, chỉ là mọc lên một ít râu, nhưng lại càng khiến anh mang hơi thở vô cùng nam tính.
Giờ phút này thấy cô tỉnh lại, anh sờ sờ đầu cô, đáy mắt có một tia ý cười: "Bé hoa nhài, buổi sáng tốt lành."
Cô nhấp miệng cười cười, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Cô ngồi dậy, việc đầu tiên là cảm thụ đùi phải của mình, bàn tay bóp bóp đùi, vẫn không hề có cảm giác gì.
Cô ngã về trong chăn, thất vọng cực kỳ.
Khương Triết lại nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng của cô: "Tỉnh rồi thì không được nằm lại trên giường."
Tô Anh bĩu môi, có chút khổ sở: "Em đang thương tâm đấy."
Khương Triết cúi người đến gần, nghiêm túc hỏi cô: "Cần anh ôm em sao? Bé hoa nhài."
Tô Anh nhìn anh, lắc đầu: "Không cần."
Cô hỏi: "Mấy người Thành Phong còn chưa đi sao?"
Khương Triết đột nhiên nghiêm túc lại: gật đầu: "Ừ."
Tô Anh nghĩ đêm qua cô có thể giấu diếm được, nhưng hôm nay vào ban ngày thì không được, huống chi cô còn phải đi về, căn bản không có biện pháp.
Khương Triết thấy thần sắc cô bi thương, thấp giọng nói: "Có anh ở đây, sợ cái gì."
Tô Anh nhìn anh, chóp mũi cô hơi nhức: "Em cũng không biết chính mình sợ cái gì."
Cô xoa xoa đôi mắt, kéo chăn trùm chính mình lại.
Đột nhiên Khương Triết lại cầm tay cô, chạm môi mình vào đôi môi cô gái đang ướt khóe mắt, vừa chạm vào liền tách ra.
Anh đứng lên, nói: "Bé hoa nhài ngoan, anh đi đuổi bọn họ."
Trong ánh măht kinh ngạc của Tô Anh, anh xoay người ra khỏi lều.
Tô Anh đứng dậy muốn đi ra ngoài, rồi lại chậm chạp kéo cái chân cứng đờ, cô vỗ vỗ thật mạnh, rốt cuộc không kiềm được rớt nước mắt xuống.
Cây đa thở dài nói: "Tô Anh, thời gian của cô không nhiều lắm."
Tô Anh xoa xoa đôi mắt, nức nở nói: "Tôi biết, nhưng tôi không biết nên làm cái gì bây giờ. Vốn dĩ "tâm của thực vật" chính là thống trị, nó sinh ra là vì địa cầu vì tự nhiên, nếu nó có thể kéo dài sinh mệnh, đấy chính là nghịch thiên. Nếu tôi thật sự biết, vậy có thể trường sinh bất tử không?"
Cây đa nói: "Trên đời này không có gì trường sinh bất tử."
Tô Anh nói: "Đúng vậy, trên đời không có gì trường sinh bất tử, nhưng hiện giờ tôi muốn kéo dài tính mạng chính mình."
Biện pháp có thể nghĩ, cô đều nghĩ tới, ngay cả cách dùng "tâm của thực vật" cô cũng đều liều mạnh dùng thử một lượt, nhưng kết quả vẫn như vậy, không hề có chuyển biến tốt đẹp. Chẳng lẽ cần phải có càng nhiều "tâm của thực vật" hơn nữa sao?
Cô không biết.
Ra ngoài trong chốc lát, Khương Triết trở về rất nhanh, còn mang đến một ly nước ấm, anh đút Tô Anh uống xong, nói: "Bọn họ sẽ đi ngay lập tức."
Tô Anh bất ngờ nói: "Thật à? Bọn họ sẽ nghe anh sao?"
Khương Triết nhướng mày, nhìn cô gái hồng hồng đôi mắt: "Bọn họ sẽ không nghe, nhưng mà có vài thời điểm không thể không đi. Không tin anh à?"
Tô Anh lắc đầu: "Không phải, vậy bọn họ đi rồi sao?"
Khương Triết đi ra ngoài nhìn, trở về nói: "Đi rồi."
Lúc Tô Anh bị Khương Triết ôm ra khỏi lều, quả nhiên an tĩnh không có một bóng người, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Khương Triết, anh để em ngồi xuống dưới gốc cây đa đi."
"Em rất thích nó sao?"
"Thích."
"Anh quên mất, em thích thực vật."
"Đúng vậy, rất thích."
Khương Triết lót dưới tàng cây một cái thảm thật dày cho cô, cô dựa vào dưới tàng cây gọt táo và lê, đây là bữa sáng của cô và Khương Triết.
Khương Triết ở bên kia hâm cho cô ly sữa bò nóng.
Cô nhìn bóng dáng anh, tâm tình cuối cùng cũng tốt rất nhiều.
Quả táo không cẩn thận lăn sang một bên, cô không nhặt tới, quỳ rạp trên mặt đất bò qua, cuối cùng mới nhặt trở về được. Chờ cô vỗ vỗ bùn đất dính trên người xong, lại thấy Khương Triết đáng lẽ đang hâm nóng sữa bò ở bên kia đột nhiên tới trước mặt cô, trước nay cô chưa từng thấy anh lộ ra thần sắc đau lòng như vậy, thậm chí cô còn thấy hàm răng anh cắn chặt vào hàm dưới, anh ôm cô vào lồng ngực, cái ôm kia, thiết tha đến mức khiến cô muốn khóc.
Tô Anh được Khương Triết cõng xuống núi, thẳng đến về đến nhà, trong tiệm hoa của cô không biết khi nào thì có một chiếc xe lăn.
Đương nhiên cô càng không biết, ba người đàn ông đáng khinh kia một đường đi theo cô.
Mấy ngày rồi chân Tô Anh đều không có chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày cô dùng "tâm của thực vật" rèn luyện, thậm chí thử dùng "tâm của thực vật" tới khống chế chân vận động. Làm như vậy cần phải tiêu hao lượng lớn "tâm của thực vật", đương nhiên hiệu quả cuối cùng cũng hoàn toàn không tốt.
Mấy ngày này, lão A cũng đã xuất viện, được chuyển đến cục cảnh sát, hơn nữa cũng tiến hành nhiều phiên thẩm vấn.
Mà Vương Thực bên kia cũng truyền đến tin tức, không tìm được. Bên kia địa hình núi sâu rừng già quá phức tạp, tiến vào rất dễ dàng lạc đường, huống chi là đi tìm người. Không chỉ như thế, thậm chí bọn họ còn gặp phải tập kích, Vương Thực thiếu chút nữa mất mạng, bọn họ không dám lại tùy tiện thâm nhập, chỉ có thể tạm thời lui lại.
Khác với lão K, hiển nhiên lão A hưởng thụ rất nhiều, cũng càng thêm tham tiền, ham mê nữ sắc, tham sống sợ chết. Ông ta đã buông tha, không chỉ cho lời khai, còn đáp ứng mang cảnh sát đi tìm hang ổ tổ chức khủng bố.
"Tôi chỉ có một yêu cầu, các anh phải bảo đảm tôi được an toàn, sau khi thành công, cho tôi một số tiền, tôi muốn xuất ngoại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.