| Tôi không có hứng thú đi ba người, thuê phòng cũng không biết viết tên ai |
Cảnh Viên nhận được tin nhắn của Cố Khả Hinh, trong nháy mắt không hiểu được ý của cô, còn chưa kịp đọc lại lần nữa thì người kia đã thu hồi, sau đó nhắn lại một câu: Xin lỗi, tôi gửi nhầm.
Cảnh Viên trầm mặc: Không sao.
Tin nhắn gửi đi rất lâu cũng không được trả lời, Cảnh Viên ngồi tựa vào cạnh giường, quản gia ở dưới nhà gọi nàng ra ngoài ăn tối, nàng đẩy cửa ra, quản gia cười: "Cô chủ, nếu cô không bận gì thì có thể đi dạo trong vườn, luôn buồn bực ở trong phòng cũng không tốt."
Quản gia đã làm việc cho nhà họ Cảnh rất nhiều năm, từ khi nàng sinh ra đã nhìn nàng lớn lên, ông đối xử với nàng như đối xử với cháu gái mình, vô cùng thân thiết, Cảnh Viên hơi gật đầu, không nói chuyện.
Trên bàn ăn đã có một người phụ nữ đang ngồi nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Cảnh Viên xuống dưới bà nói với đầu dây bên kia: "Được rồi, em biết rồi, cứ thế đi."
Cúp máy rồi bà mới giải thích: "Chiều nay bố con phải đi công tác, không kịp về nhà ăn bữa tối, chúng ta ăn đi."
Cảnh Viên nhìn về phía mẹ nàng, đoan trang tao nhã, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý, bà lăn lộn ở chốn quan trường đã lâu, khí thế bức người, cho dù không nói lời nào cũng làm cho người bên cạnh không rét mà run.
"Sao vậy?" Triệu Hòa nhìn Cảnh Viên: "Hình như dạo này con rất hay mất tập trung?"
"Công việc có vấn đề gì à?"
"Không có gì ạ." Cảnh Viên nói: "Gần đây con mới làm quen được một người bạn mới."
"Bạn?" Động tác ăn cơm của Triệu Hòa hơi ngừng lại, chữ 'bạn' này đã rất lâu rồi không được phát ra từ miệng của con gái bà, sự kiện ở trường lúc trước đã hình thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Cảnh Viên, cũng hình thành tính cách lạnh lẽo như bây giờ, năm ngoái đứa nhỏ kia qua đời, bà còn tưởng rằng trong thời gian ngắn Cảnh Viên sẽ không làm quen thêm bất kì ai, không ngờ đến nàng còn chủ động nói ra một tiếng 'bạn'.
"Là một người rất tốt." Cảnh Viên nói.
"Viên Viên." Triệu Hòa buông đũa: "Bạn nào thế? Hôm nào đó cho mẹ gặp nhé?"
Bà nhìn Cảnh Viên có hơi không yên lòng, người khác đều nói con gái bà lạnh lùng, không có cảm xúc của con người, trông rất khó gần, nhưng Triệu Hòa biết, suy nghĩ của Cảnh Viên đôi khi rất đơn giản, nàng là bông hoa mà vợ chồng bà chăm trong nhà kính, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, cho dù nàng muốn tiến vào giới giải trí, vợ chồng bà cũng sẽ vạch sẵn cho nàng một con đường êm đẹp, nếu có thể, vợ chồng bà sẵn sàng che mưa chắn gió cho con gái cả đời cũng không muốn nàng chịu chút thương tổn nào.
Cho nên bạn bè của con gái phải do bà tự mình xem xét trước, đánh giá nhân phẩm.
"Mẹ." Cảnh Viên có chút bất đắc dĩ: "Con cũng không phải trẻ con ba tuổi, con tự có chừng mực."
"Con..." Triệu Hòa muốn răn dạy nàng một trận, nhưng sắc mặt Cảnh Viên vẫn bình tĩnh, thản nhiên, rõ ràng là không muốn nói chuyện, bà không còn cách nào khác: "Được rồi, mấy đứa cứ ở bên nhau đi."
"Mẹ." Lông mày Cảnh Viên nhăn lại: "Cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi."
Triệu Hòa há miệng, gật gật đầu, không nói gì.
Cảnh Viên cúi đầu ăn cơm, đột nhiên lại nói một câu: "Mấy hôm trước con đến thăm Tiểu Trì."
Sắc mặt Triệu Hòa đanh lại: "Có chạm mặt với người nhà con bé không?"
Cảnh Viên lắc đầu: "Không ạ."
Giọng điệu nghe không ra là muốn chạm mặt hay không muốn chạm mặt, Triệu Hòa thở phào, bà lại cầm đũa lên, nói: "Nhanh ăn đi, để nguội rồi thì không còn ngon nữa."
Cảnh Viên gắp cơm bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Ăn cơm tối xong Triệu Hòa kéo Cảnh Viên ngồi xuống sô pha: "MV kia quay xong rồi?"
TV trong phòng khách được bật lên, bên trong phát ra âm thanh, giọng Cảnh Viên hơi trầm: "Vâng."
"Sau đó có lịch trình gì không?" Hình tượng bên ngoài của Triệu Hòa vẫn là sắc sảo, giỏi giang, nhưng bên trong lại vô cùng cưng chiều con gái, bà pha một ấm trà, rót một chén đặt trước mặt Cảnh Viên, mùi hương của trà bốc lên, hương thơm tản ra bốn phía, khác biệt hoàn toàn với trà mà Cố Khả Hinh pha.
"Không có lịch trình." Cảnh Viên ngồi trên sô pha, hai tay ôm gối, đầu hơi nghiêng: "Có lẽ sẽ được nghỉ một khoảng thời gian."
"Nghỉ ngơi thật tốt." Triệu Hòa chưa bao giờ ủng hộ nàng tiến vào giới giải trí, nhưng nàng đã nghe lời từ nhỏ đến lớn, chỉ có chuyện này kiên quyết muốn làm theo ý mình, hai vợ chồng mà cũng hết cách, chỉ có thể để nàng tự đi trải nghiệm. Chẳng qua, bà đã đánh tiếng với giám đốc của công ty, một năm chỉ nhận nhiều nhất hai bộ phim, vốn tưởng rằng nàng chỉ hứng thú nhất thời, cảm thấy vô vị sẽ quay trở về, ai ngờ nàng lại ngốc ở trong đó đến tận bây giờ.
Triệu Hòa nói: "Dì Tiêu của con ngày mai về nước rồi, con có muốn cùng đi ăn một bữa không?"
Cảnh Viên ngước mắt: "Dì Tiêu về rồi ạ?"
"Ngày mai mới về." Triệu Hòa thấy vẻ mặt nàng có chút khác thường, cười: "Mẹ biết thể nào con cũng vui vẻ mà, con ấy à, dạo này cứ mặt ủ mày ê, người nào không biết còn tưởng mẹ bắt nạt con đấy."
Cảnh Viên hơi khựng lại: "Không có mà."
"Vậy con có đi không?" Triệu Hòa cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Ba giờ đi, mẹ bảo chú lái xe về đón con nhé?"
"Ngày mai..." Cảnh Viên có chút do dự: "Nhưng mà ngày mai con có thể không rảnh."
Ngày mai là ngày diễn ra buổi hòa nhạc của Tống Khê, nàng đã hẹn gặp Cố Khả Hinh lúc một giờ chiều, tuy rằng mấy sự kiện gần đây làm nàng không chắc chắn Cố Khả Hinh có thể ra khỏi nhà nhưng nàng cũng không phải người sẽ chủ động thất hẹn.
Triệu Hòa nói: "Có việc gì à?"
Quái lạ, con gái bà thường ngày chỉ cần nghe thấy dì Tiêu về nước cho dù không rảnh cũng phải bớt chút thời gian đi nhìn một cái, hôm nay còn nói không rảnh.
Triệu Hòa lại hỏi: "Có hẹn rồi?"
"Ngày mai Tống Khê tổ chức một buổi hòa nhạc." Cảnh Viên nói: "Con hẹn bạn đi rồi."
Triệu Hòa hơi giật mình, cười: "Con hẹn bạn hay là bạn hẹn con?"
Hai cái này nghe có vẻ giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác, bây giờ bà không thể nhìn thấy người bạn trong miệng của con gái, lại càng muốn biết rốt cuộc ai là người chủ động, Cảnh Viên không phải kẻ ngốc, hơn nữa nàng ở bên cạnh mẹ đã nhiều năm, ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của bà, nàng thở dài: "Mẹ."
"Con chỉ làm quen với một người bạn bình thường thôi, bây giờ con cũng không có hứng thú với loại tình cảm đấy."
Thấy nàng nhấn mạnh lần nữa, Triệu Hòa không biết nên yên tâm hay không yên tâm, làm quen bạn mới cũng đồng nghĩa với việc nàng sẵn sàng bước ra khỏi quá khứ, đây là chuyện tốt, nhưng nàng vẫn kháng cự với chuyện tình cảm, nghĩa là cái gai trong lòng nàng vẫn chưa được nhổ ra.
Đây cũng là chuyện xấu.
Triệu Hòa gật gật đầu: "Vậy được rồi, tạm thời mẹ sẽ không hỏi thêm về chuyện của con nữa, năm giờ chiều mai dì Tiêu của con bay đi rồi, nếu con muốn đến thì gọi điện cho mẹ, bây giờ mẹ gọi cho dì Tiêu trước."
Cảnh Viên trầm giọng vâng một tiếng.
Triệu Hòa ngồi bên cạnh nàng gọi điện thoại, mở loa ngoài, liếc nhìn Cảnh Viên: "Đúng vậy, con bé nói nó có hẹn với bạn rồi, không đi được."
"Bọn trẻ lớn rồi đều thế cả." Giọng Tiêu Tình chứa ý cười, nhàn nhạt mà dịu dàng: "Kệ con bé đi."
"Không kệ con bé thì làm được gì giờ?" Triệu Hòa cưng chiều nói: "Mình có nói được con bé đâu."
Cảnh Viên im lặng, nhưng mỗi lần nghe Tiêu Tình nói chuyện nàng đều nhịn không được nín thở, chăm chú lắng nghe, giống như muốn nhét từng câu từng chữ của bà vào lỗ tai, nàng ngồi ngay ngắn, nắm hai bàn tay lại.
Thật ra nàng vẫn muốn đi.
Lần gặp mặt trước là vào dịp Tết Nguyên Đán, đã nửa năm nàng chưa nhìn thấy Tiêu Tình.
Ánh mắt Cảnh Viên có chút ảm đạm, nàng đang nghĩ đến việc cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Cố Khả Hinh, màn hình sáng lên một lúc lâu vẫn không đánh được một chữ, cuối cùng tắt điện thoại.
"Đúng vậy, thay đổi rồi, mẹ nó ngồi bên cạnh cũng không muốn nói chuyện với mẹ nữa, cứ dán mắt vào điện thoại thôi."
Một tiếng cười ấm áp phát ra từ đầu dây bên kia: "Cậu con ăn dấm với đứa nhỏ kia nữa."
Bà nói tiếp: "Nếu mai Viên Viên không đến, vậy mình gọi Tiểu Nhu..."
Loa ngoài điện thoại bị tắt đi, Triệu Hòa cầm điện thoại trên bàn trà rồi đứng dậy, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên nhìn Cảnh Viên: "Mẹ ra ngoài nghe điện thoại."
Cảnh Viên ngẩng đầu: "Vâng."
Thật ra nàng rất muốn nói với mẹ rằng nàng không sao, không cần phải kiêng kỵ như thế, nhưng mẹ nàng và Tiêu Nhu đã kết thành hận thù kéo dài nhiều năm, không phải là thứ mà nàng có thể dễ dàng hóa giải, hơn nữa khi nàng mới ra mắt, Tiêu Nhu đã làm ra một số chuyện không tử tế, cho nên, đến tận bây giờ, ngay cả tên của Tiêu Nhu mẹ nàng cũng không muốn để nàng nghe được.
Trên thực tế, nàng cũng không yếu đuối đến mức ấy.
Cảnh Viên không có sức để giải thích, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào, dường như tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy nàng cần phải nuôi dưỡng trong nhà kính, không nên ra ngoài, kể từ khi nàng đi học đã bắt đầu, tất cả mọi thứ của nàng đều được chuẩn bị chu đáo, chỉ có chuyện khác biệt duy nhất là sau khi tốt nghiệp nàng quyết định theo nghề diễn, dẫn đến một cuộc cãi vã nhỏ, sau đó bố mẹ nàng cũng phải đồng ý, nhưng vẫn không có gì thay đổi, khắp nơi xung quanh nàng đều có người của bọn họ.
Cái lớp bảo vệ vô hình này kiềm chế nàng đến ngạt thở.
Nếu nàng giống với Cố Khả Hinh, có thể có khả năng giao tiếp tốt như vậy thì khỏe rồi.
Cảnh Viên ngồi trong phòng khách một lúc rồi lên phòng, Triệu Hòa đứng bên cửa nhìn thấy nàng đứng dậy, nói với đầu dây bên kia: "Cô ta đến thì mình đi."
Tiêu Tình thở dài: "Tiểu Hòa, cậu với mình cũng lớn tuổi rồi, có còn là mấy đứa trẻ con nữa đâu, Tiểu Nhu còn nhỏ, không tránh khỏi sẽ làm sai một vài chuyện..."
"Tiêu Tình." Triệu Hòa nghiêm mặt, thái độ nghiêm túc nói: "Không phải vấn đề tuổi còn nhỏ hay không, chuyện trước kia thì mình có thể không tính toán nữa, nhưng chuyện của Viên Viên thì sao? Lúc con bé muốn tiến vào giới giải trí, chính cậu đảm bảo với mình vào công ty của Tiêu Nhu sẽ không có vấn đề gì, chính cậu nói cô ta sẽ chăm sóc Viên Viên thật tốt, chính cậu còn muốn mình buông bỏ thành kiến với cô ta, cho cô ta một cơ hội chuộc lỗi, mình cũng nghe theo cậu, nhưng Tiêu Nhu đã làm gì? Suýt nữa cô ta đã hại chết Viên Viên!
"Nếu ngày ấy mình với bố nó đến muộn nửa giờ, nửa đời sau của Viên Viên sẽ bị hủy hoại!"
Triệu Hòa càng nói càng kích động, nếu lúc trước Tiêu Tình không năn nỉ lôi kéo bà thì công ty của Tiêu Nhu đã sớm bị bà làm cho đảo lộn, không thể tiếp tục kinh doanh.
Bà tha cho Tiêu Nhu là vì nể mặt Tiêu Tình chứ không phải do cô ta còn nhỏ.
Tiêu Tình nghe bà trút hết căm phẫn mím môi, đã một năm rưỡi rồi mà cơn giận của Triệu Hòa vẫn chưa nguôi, xem ra lần này bà ta về nước vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
"Vậy được rồi." Tiêu Tình nói: "Không gọi thì không gọi, cậu cũng đừng tức giận, ngày mai hai đứa mình cùng vui vẻ ăn một bữa."
"Cậu cũng đã lớn tuổi rồi mà tính tình vẫn xốc nổi như thế."
Triệu Hòa nghe bà an ủi cũng hơi nguôi giận: "Còn không nhìn lại là ai chọc ai giận trước, cậu nói đến ai cũng được nhưng không nên nhắc đến cô ta."
Nó, Tiêu Tình định mở miệng.
Nó là em gái của mình mà.
Nhưng mà bây giờ bà không dám nói ra, sửa lại lời nói: "Được được, cứ thế đi, ngày mai chỉ có hai đứa mình."
Cảm xúc của Triệu Hòa hơi dịu lại, hùa theo mấy câu.
Bà cúp điện thoại xong trở lại phòng khách, quản gia nói: "Cô chủ đã lên lầu."
Triệu Hòa gật đầu, nắm lấy điện thoại mím môi rồi lên tầng.
Cảnh Viên đang ngồi bên cạnh giường, nàng nghe được tiếng gõ cửa nói: "Mời vào."
Triệu Hòa cầm điện thoại đi vào: "Viên Viên, con chuẩn bị đi ngủ à?"
Quyển sách trên tay Cảnh Viên được đặt xuống đầu giường, đứng dậy nói: "Vẫn chưa ạ."
Triệu Hòa đi vào, đắn đo vài giây: "Lời ban nãy dì Tiêu của con nói..."
"Con không sao." Cảnh Viên ngồi xuống bàn trà, rót cho Triệu Hòa một cốc nước ấm, cũng rót cho mình một cốc, nhấp một ngụm: "Mẹ cũng không cần vì chuyện của con mà căm ghét dì Tiêu Nhu như thế."
"Con không hiểu." Triệu Họa ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay vuốt tóc nàng lộ ra gương mặt xinh đẹp bên dưới tóc mái, đường nét trên khuôn mặt đã phát triển gần hết, nhưng củ ấu vẫn lộ ra non nớt, suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ.
Ánh mắt Triệu Hòa dịu dàng: "Giữa mẹ với Tiêu Nhu không chỉ có chuyện của con."
Đó là mối hận nhiều năm, trước khi Cảnh Viên tiến vào giới giải trí đã nảy sinh, chẳng qua nhân sự kiện này phát tiết mà thôi, bà không thể chịu nổi diễn xuất của Tiêu Nhu, thủ đoạn lại bỉ ổi, rất nhiều việc làm đều không có giới hạn, không biết đã có bao nhiêu nghệ sĩ bị cô ta ép đến đường cùng, có đôi khi bà thật sự không nghĩ ra tại sao hai chị em nhà họ Tiêu lại có tính tình tác phong chênh lệch nhiều như thế.
Tiêu Tình quang minh chính trực, lỗi lỗi lạc lạc, cả đời chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, có vô số nghệ sĩ cũng chịu ảnh hưởng từ bà, mấy năm gần đây bà đang dần dần tránh bóng đi làm từ thiện, là tấm gương cho vô số người học tập và noi theo.
Mà Tiêu Nhu là một mặt trái ngược với bà, cũng chính Tiêu Nhu đã dạy cho Triệu Hòa biết một người có thể ác độc đến mức độ nào.
Cảnh Viên không biết nhiều về ân oán xưa của họ, Triệu Hòa cũng hiếm khi nhắc đến, từ nhỏ đến lớn chỉ có Tiêu Tình đến nhà nàng làm khách, ở trong mắt nàng, Tiêu Tình là con cưng của trời, là người hoàn mỹ nhất trên đời, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ nhất, cho nên khi biết bà có một người em gái nàng đã nghĩ cô ta là người tốt, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, Tiêu Nhu với Tiêu Tình là hai thái cực đối lập nhau.
Chẳng qua nàng cũng mới gặp Tiêu Nhu có vài lần, không quá quen thuộc, cho nên không thể đánh giá.
Triệu Hòa vỗ vỗ đầu Cảnh Viên: "Đừng nghĩ, việc này mẹ sẽ xử lí đâu ra đấy, con không cần nghĩ ngợi lung tung nữa, không phải ngày mai còn có hẹn với bạn à?"
"Đi ngủ sớm đi, ha?"
Cảnh Viên đặt cốc xuống, gật đầu: "Vâng."
Triệu Hòa thấy nàng vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước, khẽ cười: "Mẹ ra ngoài đây."
Cảnh Viên nhìn bà ra khỏi phòng.
Cả phòng rơi vào yên lặng, Cảnh Viên ngồi nghiêng ngả, toàn thân ngã xuống ghế sô pha, nàng kéo lấy gối ôm bên cạnh ôm vào ngực, cằm gác lên rìa gối ôm mềm mại cọ tới cọ lui.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cảnh Viên cầm lấy điện thoại mấy lần rồi lại đặt xuống, cuối cùng nàng không nhịn được cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Khả Hinh: Đã ngủ chưa?
Cố Khả Hinh đang ngồi trước màn hình máy tính dõi theo chiều hướng dư luận, nghe được tiếng thông báo của điện thoại cô nghiêng đầu nhìn, là Cảnh Viên.
Cô nghĩ ngợi vài giây: 'Vẫn chưa.'
Khựng lại một chút rồi nhắn: 'Có việc gì sao?'
Cả người Cảnh Viên cuộn lại thành con tôm, nàng cắn cắn ngón tay, có chút ngượng ngùng đánh chữ: 'Không có gì, buổi hòa nhạc ngày mai...'
Cố Khả Hinh nhận được tin nhắn khẽ cau mày, suy đoán ý của Cảnh Viên, cô cầm điện thoại đứng dậy đi đến bên cạnh ghế sô pha, Tô Anh đang ngủ trên ghế, Cố Khả Hinh nhìn nàng một lúc rồi tiện tay ném vỏ chăn lên người Tô Anh, sau đó ngồi trên ghế quy phi trả lời tin nhắn: 'Buổi hòa nhạc ngày mai làm sao? Em đang lo tôi không ra khỏi cửa được à?'
'Không sao đâu, tôi sẽ trốn ra ngoài.''
Cảnh Viên nhìn thấy tin nhắn của cô đành nuốt lại lời xin lỗi, dưới tình hình thế này cô ấy còn muốn trốn ra ngoài, mình còn lí do gì để từ chối đây?
Ngón tay nàng lướt trên màn hình: 'Ừm, được, ngày mai gặp.'
Cố Khả Hinh trả lời ngắn gọn: 'Ngày mai gặp, ngủ ngon.'
Cô gửi tin nhắn xong dựa người vào thành ghế suy nghĩ miên man, ban nãy Cảnh Viên có chuyện muốn nói, là chuyện gì nhỉ?
Cố Khả Hinh bật điện thoại lên mạng tìm kiếm một lúc, thấy tất cả đều là tin tức vô dụng, cô lắc đầu, tắt điện thoại, trở lại bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính.
Ồn ào náo nhiệt trên mạng vẫn chưa dừng lại, sau khi Cận Kỳ đăng Weibo tiết lộ sẽ diễn phim mới cùng Vọng Thư, đoàn phim cũng đăng Weibo xác nhận lời của cô ta.
Đoàn phim công bố hai diễn viên chính một diễn viên phụ, diễn viên phụ là cô, chẳng qua đằng sau tên của cô có chú thích 'chờ xác định', có thể là do họ vẫn chưa kí hợp đồng, về phần diễn viên chính, một là Vọng Thư, một là Cận Kỳ.
Kịch bản này suy cho cùng cũng là từ bộ phim thành danh của Vọng Thư, do đó fans của cô ta nhìn thấy cũng không tránh khỏi khoe khoang.
—— Đã sớm nghe đồn bộ phim này sẽ được làm bản điện ảnh, tôi còn lo không ai có thể vượt qua Thư Thư của tôi, bây giờ thì ngon rồi, Thư Thư vô địch!
—— Thư Thư có thể nhận vai diễn này thì quá tốt rồi, bộ điện ảnh này có thể xem, nhưng mà bạn diễn của chị ấy là Cận Kỳ, liệu họ có diễn chung với nhau được không?
—— Vọng Thư giỏi như vậy chuyện gì chẳng xong! Vọng Thư không phải là tiểu tam, hại, chắc chắn là bị hãm hại, Vọng Thư sao có thể là người thứ ba được, con người cô ấy chính trực bao nhiêu, chưa bao giờ leo lên giường đạo diễn, chưa bao giờ làm con giáp thứ 13, fans Vọng Thư tiếp tục khống bình đi, trâu bò hơn nữa có thể để đoàn phim xóa bình luận nha.
Ngón tay tinh tế của Cố Khả hinh lướt trên bàn phím, màn hình đang hiện giao diện trò chuyện, người bên kia gửi tin nhắn đến, cô ghé mắt vào xem một lát, mày cau chặt, nhanh chóng trả lời: 'Vậy thì mười rưỡi.'
Bên kia đáp lại 'OK' rồi offline.
Cố Khả Hinh vươn vai, đứng lên khỏi ghế tựa, cô đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng bên trong, nhấp môi, cảm giác lành lạnh, âm thanh đóng cửa tủ lạnh khiến Tô Anh đang ngủ say bỗng giật mình, nàng mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn mờ mịt.
"Mấy giờ rồi?" Tô Anh dụi mắt: "Sao tôi lại ngủ mất rồi."
Mấy ngày nay nàng bận tối mắt tối mũi với tình hình trên mạng, bây giờ mọi chuyện kết thúc cũng cảm thấy thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến, không kháng cự được cứ thế ngủ quên.
"Uống nước không?"
"Cho tôi một chai." Tô Anh vừa nói vừa ngáp: "Uống cho tỉnh táo đầu óc, tôi cũng phải về rồi."
"Tối nay không cần về." Cố Khả Hinh nói: "Lát nữa ngủ ở phòng tôi đi."
"Thế còn cậu..."
"Hôm nay tôi muốn thức đêm."
Cố Khả Hinh nhéo mũi, ngồi xuống bên cạnh nàng, Tô Anh nhận lấy chai nước nhấp một ngụm, ngay lập tức tinh thần trở nên sảng khoái: "Vẫn chưa xong à?"
"Cũng sắp rồi." Cố Khả Hinh nói: "Nên là cậu ngủ phòng tôi đi, tôi không chắc đêm nay có thể xong được."
Tô Anh vò đầu, đặt chai nước lên bàn trà: "Được."
Nàng nói xong đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc quay lại phòng của Cố Khả Hinh đã nhìn thấy cô đang ngồi trước màn hình máy tính gõ bàn phím, sắc mặt nghiêm túc, cũng sắp kết thúc rồi, cô bận rộn cũng không có gì lạ, Tô Anh không nghĩ nhiều, nàng vốn đã mệt mỏi, vừa rửa mặt xong đã muốn đi chợp mắt, nàng ngã xuống giường nhắm mắt lại, không ngủ được.
Nàng có thói nhận giường, chỉ cần là giường lạ thì không tài nào ngủ được.
Tô Anh lăn qua lộn lại trên giường nửa giờ vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi ra phòng khách với Cố Khả Hinh nhân tiện xem mình có giúp được gì hay không, nàng đẩy cửa phòng ra nhìn về phía bàn làm việc, Cố Khả Hinh có thói quen làm việc cạnh cửa sổ nên máy tính của cô không được đặt trong thư phòng mà được đặt ở bên cạnh cửa sổ sát đất trong ở phòng khách.
Không có ai, Tô Anh khẽ cau mày, đảo mắt quanh phòng khách, cuối cùng dừng trên một bóng hình đang nằm cuộn mình lại trên sô pha.
Lúc nàng đi qua, Cố Khả Hinh đã chìm vào giấc ngủ, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, lúc ngủ, dáng vẻ của cô càng dịu dàng hơn, là kiểu toàn thân thả lỏng chứ không phải những biểu hiện dối trá ngày thường, Tô Anh nhớ nửa giờ trước người này còn nói với nàng muốn thức đêm, bây giờ lại nằm ngủ trên sô pha.
Miệng thì cứng mà lòng lại mềm.
Nàng lắc đầu, đắp thêm một lớp chăn cho Cố Khả Hinh rồi quay trở lại phòng.
Ngày hôm sau Cố Khả Hinh bị chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông reo như đang đòi mạng, inh ỏi bên tai, cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên sô pha, mắt cũng chẳng buồn mở: "Alo."
Âm thanh ngái ngủ, rõ ràng là chưa tỉnh táo, xem ra là vừa mới ngủ dậy.
Mạc Ly hỏi: "Còn ngủ à?"
Cố Khả Hinh vươn tay che đi ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, di chuyển sang bên còn lại của ghế sô pha, nói: "Dậy rồi, chị Mạc có việc gì sao?"
"Bên phía Cận Kỳ gọi cho chị hỏi em có thể đi ăn với nhau một bữa hay không."
Chiêu biến tin đồn thành thật này của Mạc Ly quá ác, xem ra bên phía Cận Kỳ cũng không đoán trước được, dù sao bọn họ lật lọng chỉ là không tuân thủ hợp đồng, còn Mạc Ly là làm trái với đạo đức nghề nghiệp, chẳng qua bọn họ cũng không dám xử lý cứng rắn, chỉ sợ Mạc Ly chó cùng rứt giậu lại tung ra cái gì, vậy nên người đại diện của Cận Kỳ mới cho người hẹn cô với Mạc Ly xem có còn cơ hội bàn bạc hay không.
Cố Khả Hinh nói: "Em nghe theo sắp xếp của chị Mạc."
Mạc Ly nói: "Hôm qua chị suy nghĩ cả đêm, em với Cận Kỳ không thể nào buộc chặt với nhau được nữa."
Bây giờ đã náo loạn thành tình huống thế này, về sau gặp lại không xé rách mặt nhau đã là may mắn rồi, còn muốn buộc chặt cũng chỉ là mơ mộng hão huyền, huống chi bây giờ Cận Kỳ đang muốn ôm đùi Vọng Thư, làm sao lại nhìn đến Khả Hinh cơ chứ.
"Khống chế dư luận thế này chỉ có thể đối phó tạm thời." Đoàn đội của Cận Kỳ cũng không thể để nàng làm càn mãi được, nếu đến tai của lãnh đạo bên kia, cưỡng chế ép xuống, cho dù nàng có muốn làm lại lần nữa cũng không có cách nào.
"Cho nên chị nghĩ để cô ta giúp mình giải quyết Vọng Thư, mình lên tiếng làm sáng tỏ."
Cố Khả Hinh nghe được lời của nàng rơi vào trầm mặc một lúc: "Phía đoàn phim thì sao?"
"Về phía đoàn phim thì chị liên hệ với đạo diễn, có lẽ sẽ vào đoàn như bình thường." Chuyện duy nhất làm Mạc Ly yên tâm là chuyện này, mặc kệ bên ngoài loạn cào cào thế nào thì phía đoàn phim vẫn sẵn lòng để Cố Khả Hinh vào đoàn, có thể là do sự đảm bảo của Kỳ Liên, Cố Khả Hinh nói: "Nếu đã như vậy thì em nghe theo sắp xếp của chị Mạc."
Mạc Ly gật đầu: "Vậy được, lát nữa chị phải đi tìm người đại diện của Cận Kỳ, hai ngày sau em đi cùng chị đến đoàn phim kí hợp đồng."
Cố Khả Hinh đáp ứng xong cúp điện thoại, phía sau truyền đến giọng nói: "Chị Mạc bảo cậu đến công ty à?"
"Không phải." Cố Khả Hinh đặt điện thoại lên bàn trà: "Nhưng mà hôm nay tôi có việc phải ra ngoài."
"Tôi biết." Tô Anh cử động khớp cổ, một đêm ngủ không ngon giấc làm cho xương sống, thắt lưng lẫn cổ của nàng đều đau: "Chẳng phải cậu hẹn người rồi sao?"
"Hẹn cả Cảnh Viên nữa." Cố Khả Hinh nói: "Tôi đi cùng cô ấy đến buổi hòa nhạc của Tống Khê."
Bàn tay đang cử động trên cổ Tô Anh hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Cố Khả Hinh, nhíu nhíu mày: "Khả Hinh, cậu nghiêm túc đấy à?"
"Gì mà nghiêm túc với không nghiêm túc." Cố Khả Hinh đứng dậy khỏi sô pha: "Mới sáng sớm giở ra đã nói nhảm rồi."
Tôi Anh mím môi: "Có nhảm nhí hay không trong lòng cậu tự hiểu rõ, đâu phải tôi mới quen cậu ngày một ngày hai đâu, chơi bời cũng được nhưng đừng đùa với lửa, Cảnh Viên mà biết được việc chúng ta đã làm chắc hận cậu đến chết mất."
Hôm qua nàng thấy Cố Khả Hinh vứt hộp trà lạnh đi còn thầm cảm tạ trời đất Cố Khả Hinh không phải chấp mê bất ngộ, bất kể thế nào cũng có chừng có mực, cứ nghĩ rằng quay xong thì sẽ vạch rõ giới hạn với Cảnh Viên, ai dè cô còn rủ người ta đi nghe hòa nhạc.
Nàng chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Cố Khả Hinh, nhưng để mà nói cô động lòng với Cảnh Viên hay là thật lòng muốn mang con người ta lên giường là chuyện không thể nào, nhưng mà nàng thật sự không nghĩ ra có lí do gì để Cố Khả Hinh không thích để người ta 'chăm sóc'.
Trước kia có bao nhiêu em gái chị gái muốn lên giường của cô, còn mê mẩn cô hơn cả Cảnh Viên, đủ loại đủ kiểu, nhưng chưa bao giờ thấy cô cho sắc mặt tốt, vậy mà đến lượt Cảnh Viên thì lại thay đổi.
Nếu là một đứa con gái bình thường thì thôi đi, nàng sẽ cho rằng Cố Khả Hinh hứng thú nhất thời, muốn tìm bạn tình, suy cho cùng thì một người cô đơn quá lâu cũng không tránh khỏi việc cảm thấy trống vắng.
Nhưng Cảnh Viên thì không được.
Nếu như chuyện cô làm bị Cảnh Viên phát hiện, vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
Cố Khả Hinh ấn huyệt thái dương: "Không sao, tôi tự có chừng mực."
"Tôi không lo cậu không có chừng mực, tôi chỉ lo cậu tự dâng mình vào hố lửa."
Cố Khả Hinh đang muốn phản bác nhưng lại không biết phải phản bác lại thế nào, cô ngẩng đầu nhìn Tô Anh, bất lực nói: "Bà mụ già."
Tô Anh ở đằng sau lẩm bẩm giải tỏa bất mãn, Cố Khả Hinh lắc đầu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô xả nước đầy bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn gương, trong gương là hình ảnh của cô với tóc dài tán loạn, quầng thâm rõ ràng phía đuôi mắt, làn da sạm đi vì thiếu ngủ, gần đây quá bận thành ra người gầy đi, cằm cũng nhọn hơn, cô đặt ngón tay lên má, nhìn thật lâu, dường như bên tai còn văng vẳng tiếng nói của Tô Anh.
"Có nhảm nhí hay không trong lòng cậu tự hiểu rõ, đâu phải tôi mới quen cậu ngày một ngày hai đâu, chơi bời cũng được nhưng đừng đùa với lửa, Cảnh Viên mà biết được việc chúng ta đã làm chắc hận cậu đến chết mất."
"Tôi không lo cậu không có chừng mực, tôi chỉ lo cậu tự dâng mình vào hố lửa."
Quả thật, nếu xét theo tác phong bình thường của cô thì sau khi quay xong sẽ vạch rõ giới hạn với Cảnh Viên, một người đã hết giá trị lợi dụng thì giữ lại bên người cũng chẳng có ích gì, nhưng Cảnh Viên lại không giống.
Cô chỉ hèn hạ muốn dùng một người không có thù oán gì với mình để chứng minh một lần.
Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm vào gương, một lúc lâu sau, cô cúi đầu xuống, vùi cả khuôn mặt vào trong bồn rửa mặt, làn nước mát lạnh chạm đến da mặt ngay lập tức kích thích não bộ của cô, cũng kích thích đến nơi sâu thẳm trong trái tim cô.
Cố Khả Hinh giật mình, lại cắn răng quật cường không chịu ngẩng đầu lên.
Một giây, hai giây, ba giây ——
Lượng oxi trong cơ thể ngày càng vơi đi, đầu óc ngày càng mê man, tim đập nhanh đến tột cùng, cơ thể căng cứng, hai tay liều mạng nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, so với cơn đau vì thiếu oxi thì cơn đau này chỉ chiếm một phần vạn, ý thức của cô mơ hồ đến mức bắt đầu sinh ra ảo giác, vô số âm thanh quanh quẩn bên tai.
"Hinh Hinh, bố mua đàn dương cầm cho con này, có thích không?"
"Hinh Hinh hôm nay lại được cô giáo khen, thật ngoan, lát nữa bố mua đồ ăn ngon cho con."
"Hinh Hinh muốn tương lai có thể đàn dương cầm trên TV à? Tất nhiên là được rồi, bố mong chờ ngày này lắm đấy."
"Ước mơ của Hinh Hinh là được đàn dương cầm, vậy ước mơ của bố chính là nhìn Hinh Hinh đàn, đàn cả một đời."
"Cố Khả Hinh, nếu mày dám đi quay phim, tao sẽ đánh gãy chân mày!"
"Cố Khả Hinh, nếu hôm nay mày dám phá đàn dương cầm, tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày! Mày không phải con gái tao!"
'Phịch' một tiếng!
Chiếc ghế màu đen bị ném lên đàn dương cầm, tiếng động lớn đến mức lòng bàn tay cô run lên!
Cố Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu khỏi mặt nước, cô không còn sức lực để đứng vững, lảo đảo về sau hai bước rồi ngã ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào gạch men lạnh lẽo, tiếng rít gào bên tai chầm chậm biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim cô đang đập thình thịch, rất nhanh, rất kịch liệt.
Cô nhẹ nhàng hít thở, hưởng thụ tiếng tim đập từ xa đến gần, từ trái tim xông thẳng đến màng nhĩ, hết đợt này đến đợt khác.
Thật dữ dội, thật may, cô vẫn còn sống.
Cố Khả Hinh nhắm mắt lại, tiếng đập cửa truyền đến bên tai, Tô Anh lo lắng gọi: "Khả Hinh?"
Cô hòa hoãn cảm xúc: "Tôi không sao."
Tô Anh thở phào: "Cậu tức giận vì mấy lời tôi nói lúc nãy à?"
Cố Khả Hinh đứng dậy khỏi mặt đất, trên mặt cô thấm đẫm giọt nước, có mấy giọt dọc theo cằm chảy vào trong quần áo, cổ áo ướt nhẹp, cả người nhếch nhác. Cô quay đầu, nói với người ngoài cửa: "Cậu có mị lực làm cho tôi tức giận sao?"
Tô Anh cạn lời, nếu không vì tình bạn lâu năm, có đôi khi nàng thật sự hận không thể đánh Cố Khả Hinh một trận, miệng lưỡi cay nghiệt!
Nàng lùi về sau hai bước: "Không sao là tốt rồi."
Cố Khả Hinh nhanh chóng sửa soạn lại rồi ra ngoài, cô thay một chiếc váy dài màu đỏ chiết eo, không có tay, váy dài quá gối, dưới chân đi một đôi dép lê, lộ ra móng chân cũng được sơn màu đỏ rực rỡ, Tô Anh nhìn cô ăn mặc như vậy nói thầm: "Y như yêu tinh."
Còn không phải là yêu tinh sao.
Tóc dài xõa vai, tung bay trong gió, trên mặt trang điểm nhẹ, lông mày như xa, mắt tựa ánh sao, sơn căn đầy đặn, sống mũi cao, chóp mũi vểnh, hốc mắt thăm thẳm, đường nét gương mặt sáng tỏ rõ ràng, khóe môi ngậm ý cười, khóe mắt hơi nhướng lên, phong tình vạn chủng, y như yêu tinh sống bước ra từ trong tranh.
Tô Anh nhớ rõ vì điều này mà khoảng thời gian cô vừa ra mắt có rất nhiều người muốn ngủ với cô, khí chất quá đỗi yêu mị, nàng nghe thấy mọi người bàn tán về Cố Khả Hinh không chỉ một lần, nói cô ở trên giường động tình thế này thế nọ, chắc chắn sẽ vô cùng thú vị. Cố Khả Hinh nghe được nhưng lại không tức giận giống nàng mà chỉ âm thầm thay đổi, thu liễm, ngụy trang, dần dà cô được gắn liền với hai chữ ôn hòa, mấy từ như nùng trang diễm mạt, mị hoặc, chọc người như biến mất khỏi thế giới của cô, đến nỗi Tô Anh đã không thể nhớ lần cuối mọi người nói cô giống yêu tinh là lúc nào.
*nùng trang diễm mạt: makeup đậm
Hình như, đã rất lâu rồi.
Cố Khả Hinh nghe được cũng không đáp lại, Tô Anh tiếp tục nói: "Bữa sáng ăn gì? Không phải giữa trưa mới đến hẹn à? Bây giờ đã đi rồi?"
"Tôi còn hẹn người khác." Cố Khả Hinh nói: "Tôi không ăn sáng ở nhà, cậu cứ ăn đi, lúc về thì dọn dẹp nhà cửa giúp tôi."
Tô Anh gật đầu: "Có cần tôi đi với cậu không?"
"Theo tôi đi hẹn hò à?" Cố Khả Hinh lắc đầu: "Tôi không có hứng thú đi ba người đâu, đến lúc thuê phòng cũng không biết viết tên ai."
Tô Anh hít một hơi, nghiến răng: "Đi thong thả, không tiễn."
Cố Khả Hinh đi lối nhỏ ra ngoài, sợ rằng paparazi vẫn vây đầy cửa chính, khoảng thời gian bị trói buộc với Cận Kỳ cô đã quen với cảnh bị bao vây, cũng biết phải ngụy trang thế nào mới ổn, cho nên lúc cô ra ngoài cũng không bị ai phát hiện, thậm chí lúc đi trên lối nhỏ còn có thể thấy paparazi đeo máy ảnh trên cổ, tranh nhau chĩa về phía căn hộ của cô, nếu không có bảo vệ thì có lẽ bọn họ đã lao đến cửa nhà.
Sau khi ra khỏi lối nhỏ cô vươn tay vẫy taxi, lên xe rồi báo tên một quán trà, ở gần thành phố điện ảnh có rất nhiều quán trà, trong đó có một quán trà nhỏ nổi tiếng nhất, mỗi lần Cố Khả Hinh mời khách đều hẹn ở đây, bởi vì an ninh chỗ này rất tốt, cho nên không chỉ có cô mà các nghệ sĩ khác cũng rất thích ngồi ở đây, quán trà có hai tầng, Cố Khả Hinh thường ngồi ở một gian sát cửa sổ trên tầng hai, lúc cô đến vẫn còn sớm, cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới tầng vừa mới mở cửa, mùi hương thông qua cửa sổ bay vào trong, nhân viên phục vụ cười hỏi: "chào cô, cô muốn dùng gì?"
Cố Khả Hinh kéo thấp mũ xuống, đeo khẩu trang cùng kính râm, cố ý đè thấp giọng: "Một bình trà với hai đĩa đồ ăn nhẹ."
Nhân viên phục vụ đã quen với kiểu ngụy trang thế này, lần trước có người sợ bị nhận ra đến nỗi đội cả mũ bảo hiểm đi vào, suýt nữa đã bị bảo vệ xem thành thành phần khủng bố lôi ra ngoài, nàng hơi cúi đầu: "Vâng, phiền cô đợi một lát."
Cố Khả Hinh nghe vậy quay đầu đi nhìn xuống bên dưới, đã qua giờ ăn sáng, trong cửa hàng không có lấy một bóng người, chỉ có ông bà chủ bận rộn bên trong, trời lạnh, ở bên trong lại lập lờ khói trắng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, bỗng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: "Khả Hinh."
Cố Khả Hinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mấy lần, tháo khẩu trang và kính râm xuống.
Cửa gian phòng đóng chặt, tiếng động bên trong không lọt ra bên ngoài, cửa sổ đóng, rèm cũng kéo lại, cả gian phòng kín như bưng, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhân viên phục vụ tấp nập đi lại trên hành lang, vô cùng bận rộn.
Lúc Cảnh Viên đến quán trà đã là mười hai rưỡi, do thói quen nên nàng luôn đến sớm, giờ này trong quán trà đã có rất nhiều người, bình thường nàng cũng không có kinh nghiệm ra ngoài nên chỉ đội mũ để che đi, lúc đi trên đường đã bị mấy người nhìn chằm chằm, có lẽ là có người nhận ra nhưng không gọi nàng lại, Cảnh Viên cúi đầu vội vã đi về phía trước, tốc độ nhanh nhẹn khác thường.
Khi đến gần quán trà, nàng nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cửa, không khỏi giật mình, nếu nàng cứ thế đi vào, chẳng may lại bị chụp trộm lúc đang ở chung với Cố Khả Hinh thì sao, Cảnh Viên nhíu mày, nàng nhìn về phía cánh cửa bên hông quán trà cách đó không xa.
Cửa này chắc là dẫn vào phòng bếp để nhân viên đi lại, bình thường Cảnh Viên tuyệt đối sẽ không bước vào lãnh địa của người khác, nhưng bây giờ, nàng có chút khó xử.
Vào cửa bên hông —— nàng nghĩ ngợi một lát, vẫn quyết định cúi đầu đi vào cửa hông.
Ở gần cửa hông không có ai, chỉ có mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng, Cảnh Viên sợ bị nhận ra vẫn luôn cúi đầu xuống, trước mặt mất ngờ xuất hiện một đôi giày da.
Màu đen, rất to, là giày của đàn ông.
Nàng nhích sang bên cạnh nửa bước, giọng điệu hơi mất tự nhiên: "Xin lỗi."
Người đàn ông có vẻ rất gấp, không để ý nàng, chẳng qua ông cũng dịch sang bên cạnh nửa bước, Cảnh Viên lại nhích sang bên cạnh nửa bước, người đàn ông cũng dịch sang bên cạnh nửa bước, giống như đang khiêu vũ, người đàn ông có hơi mất kiên nhẫn trầm giọng nói: "Tôi không di chuyển, cô đi trước."
Cảnh Viên cúi đầu lướt qua người ông, đi vào cửa hông, nàng đi được hai bước lại quay đầu, người đàn ông đã rời đi, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nàng nhìn kỹ, người đàn ông đã rẽ sang một hướng khác, ở khóe mắt bên dướ vành mũ có một vết sẹo, không sâu nhưng rất dài, Cảnh Viên thu hồi tầm mắt, không để trong lòng, nàng cúi đầu đi vào trong.
Đi được hai bước nàng lại quay đầu lại nhìn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Nàng luôn cảm thấy người đàn ông vừa nãy, hình như nàng đã gặp qua ở nơi nào?
Chưa kịp nhớ lại chuông điện thoại của nàng đã vang lên, là tin nhắn của Cố Khả Hinh: 'Ngại quá, chỗ tôi đang bị tắc đường, có thể sẽ đến muộn mấy phút."
Cảnh Viên trả lời cô: 'Không sao, tôi chờ chị ở quán trà.'
Cố Khả Hinh cất điện thoại nhìn xuống bên dưới, cửa hàng đồ ăn sáng đã đóng cửa, chỉ còn lại ổ khóa nặng trịch trên khung cửa.
Cô tựa lưng vào ghế, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
- --------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: V a, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, gửi lại cho các bạn một bao lì xì nhỏ nha.
Cầu thu cầu bình, cầu tiểu phát phát cùng dịch dinh dưỡng!
Cảnh Viên: Tại sao Cố lão sư lại biết nói chuyện như vậy?
Cố Khả Hinh: Bởi vì lưỡi của chị rất linh hoạt.
Cảnh Viên:...
- ----------------------------------------------
Edit xong chương này cái bả vai tui không còn ổn nữa rồi, tui toàn nhắm mắt nhắm mũi gõ chữ á nên có sai sót chỗ nào thì cmt cho tui biết nhoa:')))