Thượng Thượng Ký

Chương 16:




Con người, thực sự tham lam.
Tựa như một chậu đất nếu không được tưới nước cũng vẫn chịu là chậu đất khô cằn, chỉ khi đã từng được tưới nước từng được mát mẻ qua sẽ trở lên khát, về sau không chịu được khô cạn.
Ta nghĩ trong khoảng thời gian này ta đã quá hoải mái vì thế nên bắt đầu được sủng mà kiêu, bắt đầu ảo tưởng, đòi hỏi khao khát những điều ta lẽ ra không lên mơ mộng.
Cho nên bây giờ mới bị báo ứng.
Gió đêm lạnh lẽo, ta cảm thấy thân thể mệt mỏi liền ghé vào tòa giả sơn bên cạnh ngồi xuống, ngước mắt nhìn ánh trăng bầu trời tựa như suy nghĩ thật nhiều nhưng lại tựa như không nghĩ được cái gì.
Lùm cỏ bên cạnh bỗng nhiên động dọa ta sợ hãi giật mình, quay lại nhìn chăm chú lại chỉ thấy hai con rối hổ móc ở ngón tay, ngón tay động rối hổ liền di động theo phát ra âm thanh a ô.
Ta trừng mắt nhìn hai chú hổ rối, vẫn không nhúc nhích.
"Trước kia, có hai con hổ..." Trong bụi cỏ, thanh âm đã bị tận lực biến đổi cất lên, mở màn, "Một chú tên gọi Hắc Hổ, một chú gọi là Bạch Hổ. Chúng muốn biết ai lợi hại hơn mới nhờ Hồ Ly nhắn hẹn nhau xuống núi tỷ thí, nội dung tỉ thí: Ai được loài người chào đón nhiều hơn sẽ thắng"
Ta vẫn trừng mắt nhìn hai chú hổ rối, mặt không chút thay đổi.
"Bạch Hổ nghĩ, toàn thân ta màu trắng như tuyết xinh đẹp như vậy chắc chắn loài người sẽ yêu thích ta. Vì thế vô cùng cao hứng nghênh ngang từ núi đi ra, ai ngờ con người nhìn thấy nó đều la hét bỏ trốn. Hắc Hổ cười ha ha, nói: " Xem ta đây. Rồi biến hóa nhanh chóng, hóa thành một hài tử đáng yêu vô cùng lại đi đến giữa đường khóc oa oa, nói mình bị lạc đường vì thế mọi người đều đến an ủi, lại cho nó rất nhiều quà bánh dỗ dành... Vì thế trận tỷ thí này, Bạch Hổ thua" Ngón tay cụp xuống, Bạch Hổ rối cúi đầu, quả thật là bộ dáng uể oải, buồn rầu.
Đến đây lòng ta đã động những vẫn giả bộ không thèm để ý, không có hứng thú nghe.
m thanh trong bụi cỏ tiếp tục kể: "Bạch Hổ sau khi trở về càng nghĩ càng không cam lòng, liền viết thư yêu cầu Hắc Hổ tái đấu. Hắc Hổ đáp ứng. Nội dung tỷ thí vẫn như cũ, Bạch Hổ nghĩ: Pháp thuật của ta cao hơn Hắc Hổ nên khả năng biến hình so với hắn càng tinh thâm hơn. Vì thế liền biến thành một hài tử đáng yêu gấp bội, vừa đi trên đường vừa khóc ỉ ôi, quả nhiên lôi kéo được sự chú ý của nhiều người hơn, đột nhiên mấy người đó lại xoay người chạy qua hướng khác, nó ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Hắc Hổ đã biến thành một mĩ nhân tuyệt thế, đi đi lại lại thoát y..."
Ta xém chút nữa bật cười, phải vội vàng tự nhéo tay mình mới nén được.
"Vì thế trận so đấu thứ 2 này Bạch Hổ vẫn thua. Nó thật không cam lòng, tiếp tục gửi thư cho Hắc Hổ yêu cầu đấu lần thứ 3. Hắc Hổ đồng ý. Bạch Hổ liền biến thành một cô nương xinh đẹp nhất thế gian, khi nàng xuất hiện tất cả ánh sáng dường như tập trung hết vào nàng, nó nghĩ thầm phen này tính kiểu gì Hắc Hổ kia cũng thua chắc nhưng mà không ngờ cuối cùng vẫn là nó thua"
Ta a một tiếng, theo bản năng buột miệng: "Làm sao lại thua được?"
Nói xong mới âu sầu ảo não biết rằng đã sa chân mắc bẫy, giọng nói kia lại tiếp tục cười cười : "Bởi vì a, Hắc Hổ biến trở thành thiếu phụ nhỏ mười sáu tuổi, mặc áo tơ xanh váy lụa đỏ" (bút chì xanh đỏ – thẩm mĩ em Ma Y chuẩn đêy)
Áo tơ xanh váy lụa đỏ ? Sao nghe quen quen ?
"Dân chúng trên đường vừa nhìn thấy thiếu phụ nhỏ kia liền chẳng thèm liếc đến bạch hổ, tất cả hướng đến Hắc hổ lao đến, vừa chạy vừa kêu : " a, vương phủ Vương phi nương nương a, đệ nhất vương phi nương nương a, Vương phi nương nương may mắn nhất a!'Vương phi nương nương, chúng ta yêu người..."
Ta đứng phắt lên, huh, cuối cùng cũng lộ rõ, loanh quanh cong queo nửa ngày rút cục vẫn hướng về ta : "Ngươi — "
Ta đứng phắt lên, huh, cuối cùng cũng lộ rõ, loanh quanh cong queo nửa ngày rút cục vẫn hướng về ta : "Ngươi — "
Ngôn Thù bò ra khỏi bụi cỏ, đứng lên, cầm tay ta cười hì hì nịnh nọt: "Bởi vì Vương phi nương nương được dân chúng quá mức kính yêu cùng ngưỡng mộ cho nên bạch hổ lại thua. Hiện tại, Bạch Hổ muốn thực hiện lời cược, xin hỏi Hắc hổ đại nhân ngài muốn gì?"
Ánh trăng chiếu qua mặt hắn ta mới phát hiện rõ, hóa ra trên mặt hắn cũng vẽ râu và viết chữ Vương, chẳng qua mặt ta dùng mực còn hắn dùng bột mì, hơn nữa hắn đang đứng cười nên có vẻ khôi hài ngộ nghĩnh.
Kết quả ta không nhịn được, cười xùy một tiếng lại nhớ ra nên nhanh chóng nghiêm mặt: "Hừ, đừng tưởng như thế mà ta dễ dàng tha thứ cho ngươi!"
"Cho nên ta tại tiếp tục bồi tội a." Hắn đem khuôn mặt vằn vện đến trước ta, thanh âm ngọt ngào mềm mại, "Hắc hổ đại nhân, Ngài muốn điều gì? bất kể ngài muốn điều gì, hạ nhân cũng đều thực hiện"
"Hừ, chẳng lẽ ta muốn trăng sao bầu trời, ngươi đều lấy cho ta sao?"
"Ánh trăng?" Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài lẩm bẩm, "Mặc dù thực xin lỗi Hằng Nga cùng thỏ ngọc, hơn nữa cũng sẽ chọc giận Ngọc Hoàng đại đế cùng chư vị thần tiên, nhưng là không có biện pháp, ai bảo Hắc Hổ đại nhân nhà ta muốn, ta sẽ bay lên lấy..."
Vừa nói, vừa làm bộ kéo áo định bay đi, ta hoảng quá, sợ tới mức kéo chặt tay hắn: "Ta nói nói mà thôi, ngươi đừng đi!"
"Để ta đi lấy cho nàng."
"Không muốn không muốn!" Ta cố sống cố chết ôm chặt lấy hắn, nhất định không buông, trái tim cơ hồ vọt lên tận cổ — ta sao lại quên, hắn là Xà Yêu, muốn hắn lên trời không phải bắt hắn chịu chết hay sao?
Hồi còn chưa gả đi ta đã từng hy vọng bỗng nhiên Pháp Hải xuất hiện thu phục Xà Yêu này làm ta thoát khỏi ma chưởng, hiện tại ta bỗng sợ đến một ngày nào đó Pháp Hải thực sự xuất hiện, nếu như vậy ta biết phải làm sao ?
Có lẽ vẻ sốt ruột của ta bộc lộ khá rõ nên Ngôn Thù xoay người lại, thấy ta đang run rẩy, chớp chớp mắt trở lại dáng vẻ dịu dàng. Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ta: "Ngốc này, ta có đi đâu? Khóc cái gì?"
Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, nghẹn ngào không nói.
Hắn lại cười, nhướng mày hỏi ta: "Tâm tình khá hơn chút nào không?"
Ta gật gật đầu.
"Không giận ta."
Ta tiếp tục gật đầu.
Hắn vươn cánh tay lại đây, ôm ta thở dài nói: "Thực xin lỗi, Ma Y. Ta vốn chỉ nghĩ đùa nàng cười vui, lại không nghĩ nàng sẽ buồn. Về sau sẽ không làm như thế..."
Ta trong vòng tay hắn ngước nhìn lên thấy ánh mắt trong vắt như ngọc lưu ly kia chứa đầy sự chân thành mà ta chưa từng gặp qua. Ngôn Thù... Lúc này đây, có phải là thật tâm?
"Ta... có thể hỏi ngươi một việc được không?"
"n?"
Ta cắn cắn môi dưới, do dự lòng vòng một hồi mới hỏi: "Ngươi, ngươi... Vì điều gì mà lại lấy ta về?"
Ánh mắt hắn chợt gợn sóng tựa như có gì đó đang tan ra cực kì nhu hòa nhưng cũng vì thế trở nên thâm thúy. Vì thế lá gan ta lại lớn thêm một chút, tiếp tục hỏi: "Vì lẽ gì ngươi lại muốn kết hôn với ta? Danh môn thục viện nhiều như vậy, không nói đến bên ngoài, bốn tỷ tỷ của ta đều xuất sắc như vậy... như thế nào... thế nào người được chọn lại là ta?"
Hắn không trả lời lập tức, chỉ dùng ngón tay vuốt thẳng những sợi tóc đã bị gió thổi rối của ta, bỗng nhiên ta phát hiện ngón tay hắn thật ấm
Cho đến nay so với người bình thường nhiệt độ của hắn luôn thấp nhưng tại giờ khắc này, giữa dạ phong, giữa nguyệt hạ, vòng tay ôm của hắn lại làm cho ta thấy một cảm giác ấm áp thoải mái.
Ta nhìn hắn, ánh mắt dừng ở hai hàng lông mày sắc gọn rơi xuống dọc mũi thẳng cùng cặp môi ôn nhuận tựa đóa hoa, trong lòng lại thêm một lần suy tư – nhiều nghi vấn.
Con người này, cuộc hôn nhân này, cuộc sống này, những chiều chuộng trìu mến này... tất cả đều quá mức tốt đẹp. Bởi vì quá đẹp, cho nên... hình như là giả. Có thể hay không đến một ngày ta bừng tỉnh, mở to đôi mắt sẽ phát hiện ra hết thảy đều chỉ là giấc mộng, sẽ tiêu tán tiêu tan đi?
"Ta dung mạo khó nhìn như thế, lại còn béo..." Mười sáu năm qua, chưa lúc nào ta tự ti vì dung mạo của mình như thế.
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười so với ánh trăng còn nhu lệ hơn: "Có ta xinh đẹp như vậy đủ rồi."
"Ta thực ngốc thực ngốc..."
"Có ta thông minh như vậy đủ rồi."
"Ta lại lười lại tham, sẽ không động tay làm gì..."
"Nàng hiện tại là Vương phi, ngay cả thay áo cũng không cần động dù chỉ một ngón tay"
Mũi tự dưng thấy xót xa, tầm mắt dần dần mà mơ hồ "Ta ...ta tính cách hoàn toàn xấu, sẽ phiền ngươi..."
Vòng tay ôm ta bỗng chặt hơn, trầm giọng nói: "Ta vui vẻ chịu đựng. Hơn nữa Ma Y, với ta nàng là cô nương tốt nhất, thiện lương lại trong sáng"
Ta nức nở nói: "Ta nào được tốt như ngươi nói?"
"Ma Y..." Tên của ta từ miệng hắn thốt ra truyền tới tai ta, tựa như gió xuân thổi nở đóa hoa, thổi đến từng cây cỏ nhỏ, thổi ấm tâm tình ta, hắn nhìn thẳng vào mắt ta không rời một giây, từng chữ, từng chữ rõ ràng, giọng kiên định: "Trên thế gian này, người ta yêu nhất là nàng – à, phải nói – người ta duy nhất yêu là nàng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.