Thượng Thượng Ký

Chương 14:




Ngôn Thù giúp ta khiến cuộc sống nặng nề được cải biến chất lượng lớn lao.
Tự ngày đó về sau ta tìm được mục tiêu mới, bắt đầu chuẩn bị hành trang, sau đó hăng hái ôm cõi lòng đầy kì vọng lên xe xuất phát.
Khi xe ngựa đi ra vương phủ ta thấy Ngôn Thù đứng ở bậc thang bên cạnh, tóc đen quần áo trắng – màu sắc tươi sáng, không biết sao, tự nhiên thấy cảm giác lưu luyến không nỡ rời hướng hắn vẫy vẫy tay: "Ta đi đây, bảo trọng nha!"
Hắn tặng ta một cái mỉm cười, bánh xe lạch cạch lăn, khoảng cách xa dần, ta thấy hắn mấp máy môi, mang máng nói câu gì đó nhưng không nghe được bởi vậy trong lòng băn khoăn một chút, muốn quay về hỏi xem hắn bảo gì, rút cục vẫn lười lại thêm ngại sai bảo nên đành từ bỏ.
Ngày hôm sau vào giờ Tỵ ta Ly Sơn, ở tại Hoa Thanh Cung hoa lệ, tiếc rằng bây giờ mới là giữa trưa nên cũng thẹn chưa đi tắm được ngay, bởi vậy đành ngồi ăn mấy món cao lương mĩ vị đã chuẩn bị sẵn, lòng ngong ngóng đến buổi tối.
Thật vất vả bầu trời tối đen, ta vội vàng thúc giục cung nữ, có vẻ như ta đã thực sự thất lễ nên mấy cung nữ cứ nhìn ta cười cười. Cuối cùng khi ta tới được bể tắm Hải Đường Thang dành cho Quý Phi tắm trong truyền thuyết kia là lúc đèn mới rực rỡ lên vào giờ Tuất.
Không chờ ta phân phó, các cung nữ này yên lặng mà rời ra ngoài, ta nghĩ rằng, dù sao cũng là người hầu trong cung, thật là có mắt nhìn, biết ta không quen có người bên cạnh lúc tắm rửa tự giác mà rời đi.
Uyển phòng thật lớn, bể tắm xanh biếc hình như hoa hải đường hơi nước lượn lờ bao phủ khung cảnh như mộng ảo.
Ta hét to một tiếng, đem quần áo tùy tiện ném sang một bên, bùm một tiếng nhảy thẳng vào bể tắm, tạo nên một đóa hoa nước lớn. Còn có cái gì có thể so sánh được với mùa xuân rét lạnh lại được tắm nước nóng trong bể tắm đẹp thế này? Huống chi theo tục truyền rằng suối nước nóng này có thể tẩy da vừa trắng vừa mịn, hạnh phúc tuyệt vời, làm Vương phi thật tốt, nói đến đây ta chợt nhớ phải cảm ơn Xà đại ca. Nếu không có hắn chăm sóc làm sao ta có thể hưởng thụ những tiện xa hoa chốn cung đình này...
Mông mông lung lung trong làn hơi nước mang máng thấy dáng Ngôn Thù.
A, xem ra ta quả nhiên nghĩ đến hắn quá nhiều, đến mức xuất hiện ảo giác.
Ta vỗ vỗ gương mặt chính mình, sau đó nhìn lại, hắn vẫn đứng ở đó.
Ta giật mình, lúc này tầng tầng hơi nước dâng lên, lớp mù sương bên trên lại nhàn nhạt đi, hiện ra sau màn sương dáng người rõ ràng, tóc đen y phục trắng cùng với đôi môi đỏ tươi...
Thế gian này chỉ có một nam tử có thể sinh ra đẹp như vậy.
Đương nhiên còn ai vào đây nữa.
"Ngươi..." Ta tròn miệng, đầu óc trống rỗng. Đã thấy hắn cầm trong tay một vật, chính là bộ y phục của ta lúc nãy.....?
"Nghe nói trước kia có người tên Ngưu lang, thấy có cô nương đang tắm, vì thế liền đem quần áo của nàng giấu đi. Nàng có biết chuyện này hay không mà làm thế này?" Ngôn Thù đến cạnh bể tắm ngồi xuống, nhìn ta cười tủm tỉm.
"Ta... Ta..." Ta bắt đầu muốn khóc, bởi vì hoàn toàn có thể đoán được hắn định làm gì.
Mà hắn cũng không phụ trí thông minh của ta, diễn hệt như kịch bản ta vừa nghĩ đến trong đầu: "Về sau, Chức Nữ không có quần áo đành phải chịu gả cho hắn..." chữ cuối cùng vừa nói xong hắn ung dung ném bộ y phục đang cầm trên tay lên xà ngang.
Ta nhìn thấy bộ y phục vắt vẻo trên xà ngang nhẹ nhàng phất qua phất lại, trái tim cũng theo đó mà đong đưa, chết ta, thật sự là muốn chết ta.
"Ngươi... rút cục là muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì?" Hắn nhíu mày, ánh mắt bức người sáng rực lên, "Ta muốn làm cái gì, nàng không biết sao?"
Ô... Ta vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể lại tuôn ra lời kịch cũ rích: "Ngươi... Đừng xuống đây."
Hắn thoải mái cười, thư thả nói: "Tốt, ta không xuống."
Ô... Nhưng ngươi cũng không rời đi. Ngươi cứ đứng trên bờ, ta phải đợi trong nước, tuy rằng nước nóng không bị lạnh đi nhưng ta cũng không muốn ngâm thành da nhăn mặt khỉ a...
Ta vô ý thức lui về phía sau, ai ngờ dưới chân đột nhiên hẫng cả người không có trụ vững, lao đao ngã xuống.
Sợ muốn chết, vội vàng kêu toáng lên: "Cứu, cứu mạng! Cứu, cứu mạng!"
Ngôn Thù đứng ở trên bờ, ung dung nhìn ta lắc đầu, "Không được, nàng đã nói ta không thể đi xuống."
"Ta, ta... ục..." Càng sốt ruột, lại càng không thể cân bằng, ta liều mạng tay đập nước hai chân khua khua, kết quả ngược lại rút chân càng không với tới đáy.
"Nương tử, nàng có khỏe không?"
Ta cái dạng này có thể khỏe?"Ục... Ục..."
"Nương tử thật đáng thương đến bơi lội cũng không biết"
Ta... Thật muốn bóp chết người này! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta không bị chết đuối đã.
Cha, Tam nương, con gái lại làm cho các ngươi mất mặt, bởi vì, người ta chết đuối tại sông suối ao hồ hay đại dương mênh mông, tóm lại là ở những nơi nước lớn, mà ta... lại chết đuối tại cái bể tắm nước nóng rất nhỏ a...*
Trong mũi nước xộc vào lọng lên tận óc, tầm mắt mơ hồ, mắt ta dần dần mờ đi thì nghe bùm một tiếng thật lớn phía trước, sau đó hai cánh tay vươn về phía ta, ôm ta trụ vững lại.
Thật tốt quá! Được cứu trợ !
Bản năng sống còn trỗi dậy ta sống chết ôm lấy người vừa tới, vốn tưởng rằng ngay sau đó có thể giải thoát lên khỏi mặt nước, ai biết, người kia ôm ta không những không kéo ta lên mà còn áp ta xuống.
Ta ô ô ô giãy dụa, người kia cúi đầu hôn.
Theo miệng ta mở một luồng khí tuôn vào, cảm giác hít thở không thông bỗng nhiên biến mất, mở to mắt ở đáy bể nhìn lên, thấy phất phới những lọn tóc đen trôi nổi quấn quýt như tơ lụa, không biết là của ta hay của hắn.
Mà tâm hồn cũng theo đó trôi dạt từ từ, mênh mông phiêu lãng.
Rồi sau đó... rồi sau đó...
Ta đã bị ăn luôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.