-Tản ra! Mautản ra.
Hỏa vũphủ xuống, giống như làthiên tai, nguy cơtràn ngập.
Chung quanh giống như một biển lửa, chúng tu sĩvội vãvận chuyển chân nguyên, toàn lực chống lại, thế nhưng thực lực giữa haibên kém xa,gần mười tức quađi, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể mình rực, ngay cả hôhấp cũng vôcùng khó khăn.
Lúc này mọi người mới biết được, đám người bọn hắn bị Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàtính toán, đem bọn họ thành láchắn. Màlúc này cómuốn thoát cũng đã chậm, toàn bộ đỉnh núi bị hỏa diễm phong tỏa, ngay cả thần niệm cũng không thể xuất ra.
- Conmẹ nó! Đây rốt cuộc làdị thú gì?
-Ấn VôTà! Hận này đã kết, saunày chúng tanhất định sẽ không để chongươi được yên!
-Không tốt! Nhanh, không chống đỡ được rồi.
-Tên tiểu nhân Ấn Vô Tànhà ngươi, lão tử cho dùthành quỷ cũng không bỏ qua chongươi!
...
Thấy mọi người nhao nhao chửi bới không ngớt, một vị lão nhân tán tuquát to:
-Được rồi! Tới lúc nào rồi màcòn như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này aicũng đừng mong sống sót.
Sắc mặt Ấn Vô Tàthay đổi mấy lần, sauđó cố nén nhục nhã trong lòng nói:
-Đó chính làXích Viêm Long Tước, nếu như mọi người không liều mạng, thì toàn bộ chúng tasẽ phải chết ởnơi này.
Một tiếng rống tovang lên, Ấn Vô Tàdẫn đầu tế ramột cái ấn, hung hăng đập về phía Long Tước.
Mặc dù cókhông ítngười vẻ mặt mờ mịt, chưa từng nghe quatên Xích Viêm Long Tước, thế nhưng khithấy haithiên kiêu chitử như Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hà códáng dấp chật vật như vậy, một loại dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng mọi người.
Vì vậy mọi người cũng không cólưu thủ, đều xuất ratuyệt kỹ của bản thân, không ngừng công kích.
Rầm rầm! Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên, bađộng cường liệt khiến choXích Viêm sơn layđộng. Kỳ bảo chính làkỳ bảo, quả nhiên có uythế kinh thiên động địa.
Dưới sự công kích mạnh mẽ, dáng vẻ ngạo nghễ của Xích Viêm Long Tước thuliễm lại không ít.
Mọi người thấy vậy mừng rỡ nhưu điên, đang định tiếp tục xuất thủ, không ngờ khí thế của Xích Viêm Long Tước đột nhiên bạo phát, sovới lúc trước càng thêm kinh khủng hơn. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Kíu!
Xích Viêm Long Tước vỗ cánh không ngừng, hỏa thế ngày càng mạnh mẽ, đồng thời càng lúc càng cháy áchơn, nếu như còn tiếp tục như vậy, toàn bộ mọi người ởđây sẽ bị đốt cháy thành tro.
Trong lòng mọi người vôcùng phẫn nộ, cả đám dùng ánh mắt oán độc nhìn haingười Ấn VôTà, hận không thể băm vằm haingười bọn họ. THế nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ tới, cho dù haingười Ấn Vô Tàkhông tính toán bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới đây tầm bảo, vàkết cục cũng như hiện tại.
Tất cả những chuyện này, đã định trước từ khibọn hắn lên Xích Viêm sơn.
...
Dưới liệt hỏa không ngừng thiêu đốt, mỗi một tức ngắn ngủi lại dài như mấy năm.
Thời gian trôi đitừng chút một, đã cóvài tên tu sĩkhông chịu được bị liệt hỏa đốt cháy, dưới tiếng kêu thê lương biến thành một đống trotàn.
Tuyệt vọng! Sợ hãi!
Thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng mọi người nảy lên từng trận hàn ý,linh hồn cũng theo đó mà runrẩy. Nhiều năm tuhành lại hóa thành bọt nước, bọn họ không camlòng, bọn họ hối hận, bọn họ không muốn chết như vậy, bọn họ còn muốn truy cầu đạo trường sinh...
Tử vong! Tử vong!
Tất cả đều kết thúc, những oán hận đều chuyển thành tuyệt vọng vôbiên!
Nhưng màđúng lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một nắm taycực đại đánh thẳng về phía Xích Viêm Long Tước...
Khó cóthể diễn tả bừng ngôn ngữ đó làmột quyền thế nào, không cókhí thế kinh thiên động địa, không códấu tích phá không, một quyền này xuất hiện quả thực quá mức ngoài ýmuốn, giống như thiên ngoại phitiên, vừa vô ý,lại không mang theo một chút lợi ích phàm trần nào.
Oanh!
Một quyền hung hăng trực tiếp đánh vào trên người Xích Viêm Long Tước, đem nóđánh vào hỏa sơn, sinh tử không rõ.
Liệt hỏa trong thiên địa, toàn bộ thế giới này đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường.
Biến hóa xảy rabất thình lình khiến chomọi người chấn động không gìsánh được. Dị thú vừa mới hung mãnh nhưu vậy không ngờ lại bị một quyền của người tađánh chosinh tử không rõ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó cóthể tinđược.
Phục hồi tinh thần lại, nội tâm mọi người kích động vạn phần!
Lần này cóthể nói làsống sót sau tainạn, trải quađủ loại cảm xúc, mọi người mới cảm thấy sinh mệnh trân quý rasao, thảo nào trước khitiến vào Cổ Vực, Diệu ÂmTử lại 3lần nhắc nhở mọi người cólựa chọn buông tha haykhông, hiện tại nghĩ lại, lời này quả thực cóđạo lý.
...
Bình tĩnh lại, mọi người đang muốn tiến lên cảm tạ đối phương, thế nhưng tới khibọn họ nhìn rõdáng dấp đối phương, thân thể đột nhiên bất động tại chỗ.
Người này không phải aikhác màchính là LýNhạc Phàm thanh danh hiển hách trên Ẩn Lâm Đại Hội, người này lực lượng cường đại, bối cảnh càng đặc thù, coinhư làngười của Tứ Tông thập thị cũng không dám đắc tội với hắn, bởi vìđắc tội với hắn, aicũng không cókết cục tốt, Đạm Thai gia làminh chứng rõràng nhất, thị tộc ngàn năm cuối cùng cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
-Tạ ơn... Cảm tạ âncứu mạng của đạo hữu.
Mặc dùlòng có engại, thế nhưng mọi người ởđây đều kiên trì tiến lên cảm ơn.
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu không cóbiểu hiện gì, trên mặt cũng không cóbất luận biểu tình gì. Sở dĩhắn xuất thủ cứu người, hàon toàn là vì lo chobằng hữu của hắn gặp nạn, hiện tại nhìn chu vichung quanh đoàn người, thân ảnh quen thuộc ngay cả một chút quen thuộc cũng không có, hắn mới âmthầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ởđây không cóngười hắn biết, Nhạc Phàm cũng không dự định tiếp tục ởlại, chuẩn bị rời đi.
- Lýhuynh, chậm đã.
Mật Chỉ Hàthấy LýNhạc Phàm rời điliền bước lên phía trước, nhẹ nhàng nói:
-Nếu như Lýhuynh đã tới, saokhông cùng chúng taxuống phía dưới tầm bảo đisao. Nói không chừng ởđây thực sự lại cóbảo vật. Phong thái của Lýhuynh thực sự khiến choChỉ Hàngưỡng mộ, không biết Chỉ Hà có maymắn đồng hành cùng Lýhuynh haykhông?
Biểu lộ vôcùng rõràng, ámchỉ trần trụi.
Thấy bộ dáng Mật Chỉ Hàlấy lòng namnhân khác, vẻ ghen ghét trong mắt Ấn Vô Tàchợt lóe lên, lập tức thay bằng bộ dáng thành khẩn nói:
-Đúng vậy, Lýhuynh, không bằng ngươi đicùng chúng ta đi a!Hơn nữa Lýhuynh lại có âncứu mạng chúng ta,bảo vật nơi này theo lýhẳn sẽ thuộc về Lýhuynh.
-Bảo vật sao?
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn haingười, như làđang cười nhạo đối phương.
Có người, quả nhiên là cólòng tham, vĩnh viễn không baogiờ thấy đủ. Vừa rồi mới tránh được một kiếp, bây giờ lại nghĩ tới lợi ích, thế nhưng điều đáng trách nhất chính là, còn muốn lợi dụng ânnhân cứu mạng của mình.
Đối với người như vậy, từ trước tới nayNhạc Phàm thấy cũng không ít.
Chỉ thấy ánh mắt Nhạc Phàm ngưng trọng, sát ýnồng đậm baophủ Ấn Vô Tà vàMật Chỉ hà, khiến chosắc mặt haingười nhất thời trắng bệch, khóe miệng runlên, nửa chữ cũng không tuôn rakhỏi miệng được.
Thấy tràng cảnh như vậy, những tu sĩchung quanh tức thì khẩn trương, đồng thời trong lòng sinh racảm giác sảng khoái. Nhất làchúng tán tu,bọn họ vôcùng chán ghét bộ dáng kiacủa đám đệ tử thị tộc.
Nhạc Phàm hiện tại đang cần một lượng lớn Thiên Tinh, tuyrằng hắn không thèm để ýtới làbảo vật gì, bất quá, câu nói của haingười kiacũng đã nhắc nhở hắn, quang trụ này tựa hồ cóchút kỳ lạ, nói không chừng phía dưới thực sự códấu Thiên Tinh cũng không biết chừng.
...
Đi tới miệng núi, ngoại trừ khói bụi cuồn cuộn thì không nhìn thấy gìkhác.
Trong lúc Nhạc Phàm đang dodự cónên xuống phía dưới thăm dò haykhông thì đột nhiên ngọn núi rung chuyển.
Ong Ong....
Hỏa sơn rung động mạnh mẽ, trong yên vụ nồng đậm đột nhiên cómột đạo hỏa quang bắn ra, laothẳng về phía Nhạc Phàm!