Thương Thiên

Chương 316: Danh khí hữu linh




Xem qua võ học công pháp của Thiếu Lâm?!
Cũng chỉ có loại không có căn cơ trên giang hồ như Nhạc Phàm, nhân tài không môn không phái không ngả về bên nào mới dám như thế nói thẳng ra như thế.
Trên giang hồ mọi người đều biết, Thiếu Lâm tự mặc dù có không ít võ công lưu truyền trong thế tục, nhưng cái này cũng không thể xem là bọn họ hào phóng, không có thành kiến môn phái. Ngược lại, Thiếu Lâm tự đem tất cả các kinh thư bí tịch bỏ vào trong "Tàng kinh các", là nơi trọng yếu được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong tự, thứ nhất là sợ có người đến đây đánh cắp, hủy đi bí tịch, thứ hai chính là truyền thừa một mạch Thiếu Lâm hương hỏa không ngừng.
Bởi vậy, có thể không khoa trương chút nào khi nói, "Tàng kinh các" là căn bản của Thiếu Lâm tự trong giang hồ, tuyệt đối không thể để cho người khác lấy được chút nào. Cũng bởi vì như thế, thời gian trước nghe đồn Nhạc Phàm trong đêm xông vào "Tàng kinh các", tạo nên vô số họa sát thân!
Người trấn tỉnh lại trước tiên là Khấu Phỉ, lão nhảy đến trước mặt Nhạc Phàm, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá đối phương, cũng không biết lão muốn làm gì? Qua hồi lâu, lão mới nói ra một câu: "Thì ra tiểu tử ngươi mới là chính là người hiểm ác!"
Năm đó, Khấu Phỉ chính là một thân xông vào "Tàng kinh các", tự nhiên hiểu rõ "Tàng kinh các" đối với Thiếu Lâm tự có tầm quan trọng như thế nào, cũng biết trong đó có quan hệ lợi hại ra sao, cũng không dùng một hai lời là có thể diễn đạt được, nên lúc này đây lão mới có phản ứng khó hiểu như thế.
"A di đà phật…" Không Văn sắc mặt khó coi, lại không biết mở miệng như thế nào.
Thái Tiêu thấy thế, trầm ngâm chốc lát nói: "Tiểu huynh đệ, Thiếu Lâm tự lập phái đã ngàn năm, chưa từng bao giờ có tiền lệ để cho người ngoài vào xem công pháp. Ngươi yêu cầu như thế, sợ là có chút gây khó cho người khác".
"Không phải đâu!" Tiểu Minh Hữu tiếp lời, sắc mặt nghi hoặc nói: "Rõ ràng vừa rồi Không Văn sư thúc có nói qua là ca ca tóc bạc có thể đưa ra một yêu cầu, sao đột nhiên lại không được?"
Thái Tiêu ngạc nhiên, nhưng lại khôgn thể phản bác, dù sao đối phương chỉ là đứa nhỏ, không có tâm nhãn nhiều lắm. Hơn nữa Tiểu Minh lại theo lời nói thật, ngay cả mọi người cũng hiểu được không có chỗ vô lý. Chỉ là, lời nói như thế lại làm cho Không Văn, Thái Tiêu xấu hổ không thôi.
"Thôi đi Minh Hữu, có những thứ vốn không thuộc về mình, có miễn cưỡng cũng vô dụng" Nhạc Phàm nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Tiểu Minh Hữu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Tham khảo võ học của người khác tuy cũng là cách tự nâng cao thực lực bản thân nhanh chóng, nhưng cuối cùng hết thảy cũng phải dựa vào bản thân. Thôi đi, thôi đi!"
"…" Mọi người không nói gì, bên trong sơn động yên tĩnh dị thường, chỉ có nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Thấy Không Văn vẫn còn khó xử, Khấu Phỉ ngượng ngùng cười nói: "Ta nói lão hòa thượng này, vốn lão phu đối với bản tính của Nhạc Phàm hiểu rất rõ, tin tưởng rằng hắn tham khảo công pháp của Thiếu Lâm các ngươi tuyệt đối không phải vì lòng tham, hắn chỉ vì có chút chuyện trọng yếu nên mới như thế. Có gì là khó, ngươi nghĩ võ công Thiếu Lâm là thiên hạ vô địch sao? Hừ hừ… Hơn nữa, lão phu nghe người ta nói qua, cái gì tiểu sư thúc của các ngươi không phải là tại Vũ tàng trọng quang đại hội, đã tuyên bố Nhạc Phàm là khách khanh của Thiếu Lâm tự các ngươi sao? Nói như thế nào cũng không thể xem như ngời ngoài được! Huống chi, hắn còn giúp các ngươi lấy cái gì ngọc phật phật môn trở về, chỉ bằng những ân tình này, ngươi cũng phải đáp ứng, chẳng lẻ ngươi còn muốn làm khó?"
"Không tính là người ngoài?!" Không Văn ngẩn ra, không khỏi nhớ tới dặn dò của Thanh Thiên trước khi đi, trên mặt chợt lộ ra vẻ tươi cười: "Vạn bàn vô duyến do, đáo đầu nhất tràng không. Vô dục diệc vô niệm, tâm tự nhiễm trần ai. A di đà phật… Lão tăng thủ hộ Thiếu Lâm tự đã nhiều năm, trong lòng vẫn không từ bỏ được chấp niệm, hôm nay nghĩ đến, cũng là vướng vào ma chướngg! Tội quá, tội quá…" Vừa nói, vừa chuyển hướng sang Nhạc Phàm nói: "Lý cư sĩ mặc dù không nhập Thiếu Lâm, nhưng quả thật cũng không tính là người ngoài, cư sĩ muốn xem kinh thư bí tịch của Thiếu Lâm ta, tự nhiên là có thể".
"Thật sao?" Nhạc Phàm con mắt sáng ngời, nội tâm vui mừng không ít.
"Ha ha…" Khấu Phỉ cười to nói: "Tiểu huynh đệ không cần hoài nghi, lão hòa thượng Không Văn này bình thường mặc dù cố chấp, nhưng nói ra đều có cân nhắc, ngươi cứ an tâm đi, yên tâm đi! Hắc hắc…"
Không Văn cười không nói gì, Nhạc Phàm trịnh trọng hướng về phía đối phương thi lễ: "Cảm ơn tiền bối!"
"Được rồi, quá tốt rồi! Bây giờ mới đúng là đáng mừng, đáng mừng! Ha ha…" Khấu Phỉ tùy ý hò hét, không khí bên trong động cũng sống động hẳn lên, mọi khó khăn trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Thái Tiêu vuốt chòm râu bạc trắng khuôn mặt tươi cười, tò mò nói: "Tiểu huynh đệ, lão đạo hiện tại mặc dù rất ít để ý tới chuyện giang hồ, nhưng chuyện của ngươi vẫn thường nghe qua, lão đạo hết sức tò mò về kinh nghiệm của ngươi, không biết tiểu huynh đệ có thể cho biết một hai điều được không?"
"Ồ!" Ánh mắt mọi người đều hướng về Nhạc Phàm, Khấu Phỉ ồn ào nói: "Đúng vậy đúng vậy! Mọi người đều không phải là người ngoài, tiểu huynh đệ nói nghe một chút đi! Nói đi nói đi…"
Nhạc Phàm nhìn vẻ mặt mọi người một chút, sợ là mình mà không gật đầu thì sẽ không bỏ qua.
Hồi ức luôn là bất đắc dĩ, chỉ thấy Nhạc Phàm hơi run run, ánh mắt thâm trầm như nước, trong đôi mắt thâm thúy hình như có tinh quang lóe ra.
Hôm sau sáng sớm, không khí tươi mới. ánh nắng xuân làm thức tỉnh mặt đất đang ngủ say, mang đến cho thiên địa vạn vật sinh cơ vô hạn!
Một tia nắng mặt trời chiếu vào "Đạt ma động", bọn người Nhạc Phàm lúc này mới tỉnh ngộ thời gian trôi qua quá mau.
Trải qua một đêm chuyện trò, đám người Khấu Phỉ có thể xem là đối với Nhạc Phàm đã có một nhận thức hoàn toàn mới.
Bọn họ nghĩ không ra, một người lại có thể có những kinh nghiệm quanh co như thế! Hơn nữa, dù gặp phải những khó khăn rất lớn, đối phương đều có thể kiên cường đối mặt. Bị số mạng đùa cợt như thế, tính mệnh ngoan cường làm cho cảm động!
Sau khi điều tức, đoàn người đang định rời khỏi nơi đây. Thái Tiêu tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng quay sang Nhạc Phàm nói: "Tiểu huynh đệ, lão đạo thiếu chút nữa quên hỏi, hôm qua lúc luận võ, bảo kiếm của ta vì sao lại biến ra thành một đại quái vật như vậy?"
"Đó chính là thượng cổ dị thú 'Phách Thượng', ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện…" Nhạc Phàm trực tiếp lấy từ trong lòng ra thanh đoản kiếm "Ngư trường", đưa cho đối phương nói: "Đoản kiếm này chính là 'Ngư Trường' trong thượng cổ thập đại danh kiếm, nó và 'Thuần Quân' của tiền bối giống nhau, cũng biến hóa thành thượng cổ dị thú, ta cũng đang muốn nói với tiền bối việc này…"
Thái Tiêu tiếp nhận "Ngư trường" cẩn thận đánh giá, kiếm chỉ một tuyền một màu đen, chỉ duy nhất có điểm đặc biệt chính là trên thân kiếm mơ hồ có đồ hình của một dã thú kỳ quái. Lập tức hắn liền lấy "Thuần quân" ra chăm chú quan sát, thì trên thân kiếm cũng phát hiện một đồ hình dã thú mơ hồ vòng quanh thân kiếm, so với dã thú xuất hiện hôm qua hết sức giống nhau.
"Chẳng lẻ truyền thuyết kia là sự thật?" Thái Tiêu bỗng nhiên sửng sốt, không nhịn được thì thào tự nói.
Khấu Phỉ trời sinh thích sự náo nhiệt, nghe được hai người đang bàn tới việc quái dị hôm qua, vội vàng xen vào nói: "Xú đạo sĩ, rốt cuộc là truyền thuyết gì? Ngày hôm qua tên kia thiếu chút nữa là đã lấy cái mạng già của ta rồi, ngươi mau nói thật ra!"
Không chỉ là Khấu Phỉ, ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung trên người Thái Tiêu, rất muốn biết cuối cùng là truyền thuyết gì.
"Lão tiểu tử Khấu Phỉ này say mê đao đạo, khó mà bỏ qua những chuyện có liên quan…" Thái Tiêu tâm trạng cười thầm, ngoài miệng lại nói: "Lão tiểu tử, nói vậy ngươi cũng đã nghe nói qua 'Thập Đại danh kiếm' sao?"
"Lão đạo sĩ chớ có vũ nhục trí tuệ của ta có được không? 'Thập Đại danh kiếm' nổi danh như vậy, lão phu làm sao mà không biết được" Khấu Phỉ tức giận bĩu môi, chợt thấy Tiểu Minh Hữu vẻ mặt tò mò nhìn mình, nhất thời tâm trạng xấu hổ: "Khấu Phỉ ta hành tẩu thiên hạ đã hơn mười năm, đối với chuyện của thiên hạ có thể nói đều thấu hiểu cũng không quá đáng, nghĩ không ra đồ đệ lại cái gì cũng đều không hiểu, quả nhiên là làm người ta cười hoài không thôi! Xem ra, sau này cần phải bồi dưỡng cho tốt mới được".
"Làm sư phụ tốt thật không dễ dàng!" Nghĩ xong, Khấu Phỉ quay về phía Tiểu Minh Hữu cười khan nói: "Đồ nhi ngoan, vi sư đã quên nói cho ngươi nghe, 'Thập Đại danh kiếm' này có Thánh đạo chi kiếm 'Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm', Nhân đạo chi kiếm 'Trạm Lô', Đế đạo chi kiếm 'Xích Tiêu', Uy đạo chi kiếm 'Thái A', Thành tín cao khiết chi kiếm 'Thất Tinh Long Uyên', Chí tình chi kiếm 'Can Tương' 'Mạc Tà', Dũng tuyệt chi kiếm 'Ngư Trường', Vô song chi kiếm 'Thuần Quân', Ưu nhã chi kiếm 'Thừa Ảnh'…" Thấy Tiểu Minh Hữu chăm chú ghi nhớ, Khấu Phỉ cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ lát sau, Tiểu Minh Hữu chăm chú hỏi: "Sư phụ, tại sao đều là kiếm, sao lại không có đao hoặc các vũ khí khác?"
"Ồ! Cái này, cái này…" Khấu Phỉ nghe vậy, nhất thời nghẹn lời đứng ngây ra.
Thái Tiêu thấy đối phương lúng túng, liền cười nói: "Nghĩ không ra lão tiểu tử này cũng sẽ có ngày như vậy, quả nhiên là báo ứng! Ha ha…" Thái Tiêu xem ra, không có sự tiêu khiển nào có thể so với việc nhìn thấy Khấu Phỉ bị mất mặt.
Giận! Khấu Phỉ lại bị chính đồ đệ của mình làm mất thể diện, vì vậy lớn tiếng phản bác nói: "Xú đạo sĩ im đi, có người nói thời thượng cổ người ta chỉ trọng dụng kiếm đạo, cho nên chỉ biết chú tâm vào kiếm thôi… Được rồi được rồi, nhàn rỗi huyện trò đã xong, ngươi mau nói cho lão tử biết truyền thuyết đó là gì!"
Thái Tiêu nghiêm mặt, chăm chú nói: "Trên thế gian có trăm ngàn bảo kiếm, nhưng được tính chính thức xem là thần binh, cũng bất quá cũng chỉ là vài thanh trong đó. Ảo diệu trong đó, ta cũng chỉ là vào lúc sư phụ lão nhân gia truyền cho "Thuần quân", mới nghe hắn đề cập qua".
Trầm tưởng chốc lát, Thái Tiêu tiếp tục nói: "Mọi người đều biết 'Thập Đại danh kiếm' đều là được làm từ thời thượng cổ, nhưng rất ít người nghe nói qua 'Danh Khí Hữu Linh'. 'Danh Khí Hữu Linh' ý chỉ thần binh lợi khí cũng chỉ là căn bản, không có linh hồn binh khí vĩnh viễn cũng không tính là thần binh. Cũng giống như chi bảo trấn phái 'Chân Vũ thần kiếm' của Võ Đang ta, mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng không có kiếm linh thì thủy chung vẫn không được tính là thần binh, so ra kém hơn thanh 'Thuần Quân' trong tay ta".
"Vậy 'Thập Đại danh kiếm' có quan hệ gì với truyền thuyết?" Khấu Phỉ lòng hiếu kỳ đại thịnh, đã quên đi sự ngượng ngùng lúc vừa rồi!
Thái Tiêu nhớ lại nói: "Sư phụ lúc đầu truyền 'Thuần Quân' cho ta, đã nói cho ta biết 'Thập Đại danh Kiếm' đều là thần binh, trong kiếm đều có thượng cổ kiếm linh, hu dị thường, không ai có khả năng khống chế, cho nên mới đem 'Thuần Quân' giao cho ta giữ. Việc quái dị như thế, lúc ấy ta đâu có tin tưởng, nhưng dị biến đột phát ngày hôm qua như thế, đã làm cho ta cũng không thể không tin!"
"Cái gì!" Khấu Phỉ kinh ngạc nói: "Chiếu theo ý của ngươi, 'Thập Đại danh Kiếm' đều có thể biến hóa thành thượng cổ dị thú như hôm qua sao?"
Thái Tiêu gật đầu nói: " 'Thuần Quân' của ta, 'Ngư Trường' của tiểu huynh đệ, hiện đang nhìn thấy ở đây, truyền thuyết này hẳn là thật. Chỉ bất quá, hiện tại 'Thập Đại danh kiếm' bây giờ không rõ đang ở những nơi nào!"
Bản thân đã cảm thụ qua lợi hại của "Thuần quân", Khấu Phỉ trong lòng không khỏi có chút cố kỵ đối với 'Thập Đại danh kiếm', mày nhăn lại, cũng đang suy nghĩ phương pháp ứng đối.
Vào lú này, ngoài động có một thanh âm truyền vào: "Diệu Hư cầu kiến sư thúc…"
Không Văn niệm một tiếng phật hiệu, đón từ ngoài vào: "Diệu Hư có chuyện gì?"
Diệu Hư tiến lên chắp tay nói: "Bẩm cáo sư thúc, sáng sớm hôm nay, có một nữ tử cũng có danh tiếng đại náo Thiếu Lâm chánh viện".
"Ồ!" Không Văn ngoài ý muốn hỏi: "Chuyện vì sao?"
"Nữ tử nói là muốn gặp Lý cư sĩ, nhưng nơi này là cấm địa không tha cho người ngoài tự tiện ra vào, vì vậy một lời không hợp nữ tử nọ đã xông vào, bây giờ bị nhốt trong La Hán côn trận".
Nhạc Phàm chân mày giật giật, những vẫn không nói gì.
Không Văn thấy thế nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.