Thương Thiên

Chương 296: Nhân tính




Trong giang hồ, nếu có người nào chưa từng nghe nói qua "Đao si" Khấu Phỉ, thì hắn sẽ bị người khác cười nhạo không phải là người trong giang hồ. Bởi vì, người trong giang hồ cho dù không nhận ra "Đao si" Khấu Phỉ, nhưng chắc chắn sẽ biết đại đao của lão!
Giang hồ có bá đao, bám theo người không nghỉ! Mà người từ trong rừng đi ra chính là "Đao si" Khấu Phỉ.
Không thể không thừa nhận, Khấu Phỉ thật là rất kiên nhẫn! Hắn vì có thể cùng Nhạc Phàm so đao, đã tìm đối phương trong suốt hai tháng trời, thế nhưng "Lâu thượng lâu" cự tuyệt bán tin tức về hành tung của Nhạc Phàm, bởi vậy hắn phải nghe ngóng tin tức về Nhạc Phàm, hễ có một chút tin tức về Nhạc Phàm truyền ra, hắn lập tức đi đến đó.
Hai tháng trời, Khấu Phỉ từ Hàng Châu đến Kinh đô, lại từ Kinh đô đến biên cương, cơ hồ đi khắp cả đại giang nam bắc… Rốt cục, vất vả chạy tới Trữ Huyền thành này, mới xem như bắt kịp Nhạc Phàm.
Đêm hôm qua, Khấu Phỉ vốn định trực tiếp đi tìm Nhạc Phàm so đao, ai biết được Nhạc Phàm đột nhiên lại đấu với một cao thủ, làm kế hoạch của hắn vô tình bị phá vỡ.
Khấu Phỉ thấy chuyện cổ quái, tò mò nấp một bên len lén xem. Nhưng đến cuối cùng, khi hắn đang đắm chìm xem đối phương đánh nhau chết sống, hàng loạt biến hóa đã xảy ra, làm cho hắn trở tay không kịp, hai nữ tử trường kiếm đạp không mà đi, Nhạc Phàm cũng vội đuổi theo, đến khi hắn phản ứng lại, đến nửa cái bóng cũng không thấy?!
Trên đường truy đuổi đến đây, Khấu Phỉ cảm giác được thiên địa khí kịch liệt dao động, thật vất vả mới tìm được đến nơi đây, còn chưa kịp thở một hai hơi, đã bị người ta phát hiện, cũng thật sự là buồn bực.
Nhạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ u buồn và tang thương làm cho Khấu Phỉ chấn động thật mạnh, phải kinh quua bao nhiêu luân hồi, mới có thể có ánh mắt như thế!
"Tiền bối, chẳng lẻ người vẫn muốn tìm ta so đao?" Nhạc Phàm thấy người đến, không khỏi mở miệng hỏi.
"Đương nhiên!" Khấu Phỉ bộ dáng như là chuyện đương nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, chính ngươi đã lão phu mà, không thể nuốt lời! Nếu không… Hắc hắc… Lão phu trên giang hồ có danh tiếng không tốt lắm, nghĩ rằng ngươi đã nghe qua!"
"Xoạt!"
Nhạc Phàm không chút do dự đứng lên, đến bên cạnh chiến đao, rút đao lên nói: "Nếu phải so, hãy đến đây!"
Thanh âm vừa dứt, sát ý từ chiến đao cùng khí thế của Nhạc Phàm không ngừng đề thăng! Không khí chung quanh trong nháy mắt ngưng kết lại, phảng phất như biến thành thế giới băng giá.
"Gì vậy? Ngươi, ngươi làm gì vậy?!" Khấu Phỉ thấy Nhạc Phàm bộ dạng liều chết không muốn sống, không khỏi rùng mình, nhanh chóng phản ứng, cười lên hai tiếng nói: "Hắc hắc,… trước tiên, trước tiên phải chờ tiểu huynh đệ ngươi… Ta có nói là bây giờ so đao với ngươi đâu? Hừm! Tiểu huynh đệ à, chuyện phát sinh đêm qua lão phu cũng đã nhìn thấy, ta biết ngươi hiện đang muốn phát tiết, nhưng lão phu đã chừng này tuổi, ngươi cũng đừng đổ hết lên đầu ta chứ! Hơn nữa, tâm bất chính, đao sẽ tà, cho dù đao pháp của ngươi có thăng tiến, nhưng có thể phát huy được bao nhiêu phần uy lực? Không thể được… Hơn nữa, đao là bằng hữu của chúng ta, chúng ta hẳn là yêu mến, quan tâm đến nó… Còn có…"
"Xoạt!"
Dưới sự ra hiệu của Nhạc Phàm, Tiểu Hỏa đem cái hộp đao lại cho hắn, sau đó tự mình một lời cũng không nói, cất đao vào rồi đi ngay!
Khấu Phỉ lập tức ú ớ, trước mặt mà có người để nói chuyện, càng lúc nói càng nhiều, người này mà nói thì hoàn toàn không thể thu thập được! Nhạc Phàm tin tưởng, nước miếng của Khấu Phỉ so với đao của hắn còn hung hãn hơn nhiều, khó trách trong chốn giang hồ ai cũng không muốn nhìn thấy hắn, sợ là không cẩn thận sẽ bị nước miếng dìm chết.
"Tiểu huynh đệ đừng có đi, lão phu đã lâu rồi chưa được nói sướng miệng như vậy…" Khấu Phỉ phục hồi lại tinh thần, thẳng bước đuổi theo.
Nhạc Phàm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Tiền bối, xin hỏi nơi đây là đâu vậy?"
Khấu Phỉ trả lời: "Nơi này thuộc về Hà Nam, gần Phủ Chương Đức!"
"Phủ Chương Đức!" Nhạc Phàm cả kinh, Phủ Chương Đức hắn đương nhiên nghe nói qua, khá xa Trữ Huyền thành. nghĩ không ra bản thân trong một đêm lại chạy mấy trăm dặm đường núi. Trù trừ trong chốc lát, Nhạc Phàm hướng đi xuống dưới chân núi. Mà Tiểu Hỏa lúc lắc đầu đi theo sau, tựa hồ như ngửi thấy mùi thịt thơm phức.
"Tiểu huynh đệ chờ một chút, ngươi đi đâu vậy?"
"Vào thành!"
Phủ Chương Đức, nằm ở biên giới Hà Nam, bốn phía thông thoáng, vốn là địa phương mưa thuận gió hòa, bởi vì chiến tranh lan tràn, nơi này trở nên cằn cỗi dị thường. Cả nha huyện lệnh Chương Đức bị nghĩa quân chém giết, triều đình cũng không quan tâm đến, không còn tinh thần nào để quản nơi nhỏ bé này, cho nên thời gian lâu dài, Phủ Chương Đức cũng biến thành nơi hỗn loạn không người quản lý. Nếu không có thương nhân nam bắc lui tới, chỉ sợ nơi này đa thành nơi bỏ hoang. Do vậy, mọi người trong thành quần áo cũ kỹ, khuôn mặt uể oải.
Mặt trời đã ngả về Tây, trên bầu trời chỉ còn những vùng sáng yếu ớt.
Nhạc Phàm từ cửa Bắc vào thành, vừa bước chân vào trong thành, mày nhịn không được cau lại.
Cả thành không một chút sinh khí nào, khách sạn, trà lâu, tửu điếm không có nơi nào mở cửa buôn bán, bốn phía chỉ là cảnh tượng rách nát, hai bên ngã tư đường không người kinh doanh, mạng nhện giăng đầy, đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi đầu ủ rũ, ngay cả thương buônqua lại cũng im lặng không nói gì, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, giống như là sợ có người đến cướp bóc.
Trời xanh tựa hồ như muốn trêu chọc phàm nhân, ngươi sợ cái gì, hết lần này tới lần khác sẽ phát sinh ra cái đó.
Phía trước có một đội thương buôn đang đi qua, vừa mới tới góc đường, một đám người bịt mặt đột nhiên lao ra, vây quanh đám hộ vệ của đám thương buôn quyền đấm cước đá một trận, như sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy bất cứ cái gì ở trên xe mà chạy đi tứ tán! Chỉ để lại vài tên hộ vệ ngã xuống đất giãy dụa và khổ chủ thất thanh khóc lóc.
Nhạc Phàm cảm thấy kinh ngạc, giữa ban ngày ban mặt mà dám ở trong thành cướp bóc, lũ ăn cướp này lá gan thật lớn?!
Phía sau, Khấu Phỉ tiến lên vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, như là giải thích nói: "Ngày nay loạn như vậy đó, nhưng chuyện này không ai quản đâu".
Thấy Nhạc Phàm không nói gì, Khấu Phỉ không có nghĩ gì đến việc thân là chính đạo thập đạo cao thủ, tiếp tục nói: "Trên giang hồ, ân oán tình cừu, đánh đánh giết giết nhiều không đếm xuể, một chút việc nhỏ ấy cũng không tính là gì, dù sao cũng chỉ là vài nhân mạng. Hơn nữa, trong lúc tuyệt vọng, nhân tính không thể nghi ngờ sẽ lộ ra bộ mặt ác… Ngươi xem những người vừa rồi, một là không có lập trường, hai là không có nội lực, ba là không có kinh nghiệm, chính là ỷ vào nhiều người, chỉ dựa vào sức mạnh, vậy mà dám ra đây cướp hàng của thương buôn. Xem bộ dáng của bọn chúng khi đào tẩu, rõ ràng là rất quen thuộc trong thành, nói vậy những người này đều là những người ở phụ cận quanh đây, là những người đã đói khát nhiều ngày".
Nhạc Phàm lơ đểnh nói: "Con người chỉ phải chịu trách nhiệm đối với bản thân, đây là thiện ác chi báo".
Khấu Phỉ nghe vậy ngẩn ra, lại cẩn thận xem xét lại người tuổi trẻ trước mắt. Hắn không có chính khí đường đường nhưng lại cứng cỏi chính trực, không có ngông cuồng và xúc động như các thiếu niên nhưng lại chảy dòng nhiệt huyết nam nhi, giống như là một lão nhân hiểu rõ thế sự, trước sau lập trường kiên định, bao hàm mưa gió tang thương cùng nguyên tắc làm người.
Vừa đi vừa nhìn, nơi này mọi người ánh mắt trống rỗng, lộ ra sự tuyệt vọng trong linh hồn, đi ở trên đường giống như là những xác chết biết đi.
Nhạc Phàm thâm hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia thương xót, lập tức thu lại.
Con người không tự cường há có thể oán trời? Những người này nếu không muốn thay đổi hiện trạng, chỉ yên lặng chờ chết mà thôi, ai cũng không giúp được bọn họ.
Ánh sáng chiều tà chiếu qua ngã tư đường u ám, một tiểu hài tử ăn mặc rách nát đang co rúm người lại, bó gối mà ngồi, gương mặt úp vào hai chân để giữ ấm.
Bộ dáng như vậy, Nhạc Phàm thấy rất nhiều, chỉ bất quá, trong những người đó, rất ít có người nào tự tôn tự cường như Long Tuấn và Đinh Nghị. Bởi vì, Long Tuấn và Đinh Nghị cho tới bây giờ cũng không chấp nhận làm một tên ăn xin, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi ăn xin người khác, đây là sự khác nhau.
Lắc đầu, Nhạc Phàm đang muốn rời đi, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, tiểu hài tử ở góc phố nhanh chóng đứng dậy chạy đi, hướng về nơi phát ra sự ồn ào mà chạy tới.
Vốn chỉ là một tiểu khất cái không có quan hệ gì, nhưng trong nháy mắt khi Nhạc Phàm thấy rõ được khuôn mặt của đối phương, cả người hắn chợt khựng lại, đồng tử co rút lại ẩn chứa một loại phẫn nộ đến từ linh hồn!
Khấu Phỉ là lão giang hồ, liếc mắt qua liền dể dàng nhìn ra Nhạc Phàm có điểm dị thường, vì vậy dò hỏi: "Tiểu huynh đệ ngươi làm sao vậy? Có phải là phát hiện ra điều gì không?"
Nhạc Phàm cũng không giải thích nhiều, hơi gật đầu, nhằm phía trước bước nhanh tới!
"Tiên cô phát cháo! Tiên cô phát cháo! Mọi người đến nhanh lên một chút…"
Ngay giữa phố, một gã nam nhân đồ đen hét lên, âm lượng cơ hồ lan truyền khắp cả nửa Phủ Chương Đức. Những người dân đói rét chung quanh tinh thần rung lên, chen lấn để lên trước, một đội ngũ xếp thành hàng dài ra tận đường cái. Mà trong đám người, một tiểu hài tử cỡ bảy tám tuổi quần áo rách nát không cách nào giữ được chỗ, lần lần bị người ta lấn ra ngoài.
"Oa! Lại được thấy tiên cô, các nàng thật đẹp! So với tiên nữ trên trời còn muốn đẹp hơn…"
"Ngu ngốc! Bộ dạng như ngươi, đã gặp qua tiên nữ trên trời rồi chắc?"
"Đương nhiên gặp rồi! Tối hôm qua ta còn thấy các nàng bay tới bay lui ở trên trời, còn cười với ta nữa!"
"Hừ! Người khoác lác, ngu ngốc".
"Các ngươi đừng làm ồn, đừng làm tiên cô mất hứng".
"Các tiên cô thật là người tốt! Mỗi ngày đều tới nơi này phát cháo cho chúng ta, nếu không chúng ta đã sớm chết đói".
"Đúng vậy đúng vậy! Tiên cô chẳng những hấp dẫn xinh đẹp, hơn nữa tâm địa lại tốt! Cũng chỉ có tiên nữ trên trời, mới cứu chúng ta vào lúc này".
"Bất quá, nhiều người mà cháo thì quá ít, làm sao mà no được!"
"Bớt nói nhảm! Có thể có cái ăn là tốt lắm rồi, bây giờ ngay cả lão Hoàng đế cũng mặc kệ chúng ta, ai còn để ý đến việc sống chết của chúng ta nữa".
"Ài… Chết tử tế không bằng còn sống, thế đạo thê lương, nhân mạng còn rẻ hơn cả con chó!"
"Uy! Phía trước nhanh lên một chút, đừng có cản đường!"
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!"
Nhạc Phàm đứng ở cách đó không xa quan sát. Nghe dân chúng tâm sự, trong lòng cũng hiểu được đại khái tình huống ở nơi này.
Thì ra, những người này đều là nhưng người dân đói khổ ở trong thành và phụ cận, bọn họ là những người không có nhà cửa, không có thân nhân, không ai nương tựa, không có gì để sinh sống, cho nên chỉ có thể dựa vào sự cứu tế của người khác mà sống, coi như là những con người đáng thương.
Xuyên thấu qua đám người đông đúc, ở phía trước, có bày biện một cái lán đơn sơ, không biết có phải là để tương phản với bản thân hay không, bên trong cái lán đơn sơ này, có ba nữ tử trang điểm xinh đẹp đang bố thí. Ở giữa là một nữ tử mặc đồ đỏ tươi, dáng vẻ cao quý hào phóng, hai nữ tử bên cạnh nàng mặc đồ màu xanh lục, dáng điệu thanh nhã. Các nàng quần áo gấm vóc, mỗi người đều mắt ngọc mày ngài, bộ dáng động lòng người.
"Tại loạn thế, còn có thể giúp người như vậy, xem ra 'Tiên Cô' này coi như cũng không sai" Chứng kiến việc trước mắt, Khấu Phỉ hài lòng tươi cười gật đầu, bộ dáng rất là thưởng thức.
"Phải vậy không?" Nhạc Phàm đưa mắt nhìn kỹ ba nữ tử, thản nhiên nói: "Những người này không đáng để đồng tình".
Khấu Phỉ nghe vậy ngẩn ra, trầm ngâm suy tư. Lão đối với Nhạc Phàm hiểu rất rõ, biết đối phương sẽ không nói những lời nhàm chán tầm thường, vì vậy nhìn lại lần nữa…
Ngày nào cũng đến bố thí, ngày nào cũng đến, mỗi ngày?
Nhìn kỹ hồi lâu, Khấu Phỉ trong mắt hiện lên nét nghiêm khắc. Tên chết tiết này! Ba người nữ này quả thực không phải người bình thường!
Nếu là bố thí một hai lần thì thôi, nhưng mỗi ngày đều tới đây bố thí, ba nữ nhân này dám chắc có vấn đề. Các nàng mặc nhiên đã có sự tôn nghiêm và tín nhiệm trong lòng những người dân này, để cho bọn họ phụ thuộc vào mình. Thời gian lâu, những người này trong lòng sẽ vừa lòng với hiện trạng, dần dần sẽ biến thành con rối dưới tay người khác, không có tôn nghiêm, không có chủ ý, ba người nữ nọ một khi rời đi, bọn họ không thể có đường sống, cuối cùng chỉ có thể cam tâm trở thành con rối nghe theo lời người khác. Khó trách Nhạc Phàm nói những người này không đáng để đồng tình, mặc dù đều là tình nguyện, nhưng trong đó có huyền cơ như thế, làm cho người ta khó có thể tin được. Rốt cuộc là ai thao túng ở phía sau, có mục đích gì?
Nhạc Phàm nhìn nạn dân trước mắt, trong lòng không biết là phẫn nộ hay là kích động. Hắn cũng từng là người giãy dụa sống ở dưới đáy xã hội, nhưng hắn thông qua cố gắng của bản thân, từ trong khốn cảnh mà tìm được đường ra, rốt cục thoát khỏi sự trói buộc của nghèo khó. Bởi vậy, tâm tình của Nhạc Phàm lúc này rất phức tạp, mâu thuẫn.
Trên thế gian này, kỳ thật có rất nhiều người giống như bọn họ, giãy dụa dưới đáy xã hội, thuận theo cuộc sống, buông thả tôn nghiêm và hy vọng, không biết vì sao mà sống, nhưng lại không hy vọng cứ như vậy mà chết đi. Nếu bọn họ buông thả bản thân, vậy còn ai có thể trợ giúp họ? Ai có thể trợ giúp họ? Không ai có thể giúp được bọn họ!
Sau khi ăn cháo, các nạn dân đứng sang một bên không chịu rời đi, cứ như vậy si ngốc đứng nhìn ba nữ tử, thỉnh thoảng phát ra những trận cười khúc khích, không biết trong đầu bọn họ suy nghĩ cái gì.
Một hồi sau, Nhạc Phàm mới chú ý tiểu hài tử kia. Bởi vì tiểu hài tử thân thể nhỏ yếu, bị đẩy xuống tận cuối cùng.
Nữ tử mặc đồ hồng ở giữa thấy tiểu hài tử tiến lên, cười duyên nói: "Đứa trẻ này vận khí không may rồi, chỉ còn có nửa chén cháo thôi".
Tiểu hài tử không nói gì, yên lặng đưa tay ra, ai ngờ đối phương đột nhiên cầm chén thu trở về.
Tiểu hài tử chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra hận ý chán ghét cả thế gian này.
Nữ tử mặc đồ hồng cười nhẹ hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi nói tỷ tỷ có xinh đẹp không?"
Lời này vừa nói ra, hai nữ tử bên cạnh ôm miệng mà cười, nạn dân chung quanh càng không nhịn được gật đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Xnh đẹp! Tiên cô thật xinh đẹp".
Thấy tiểu hài tử vẫn yên lặng không nói, nữ tử đồ hồng có chút tức giận, vẻ mặt xinh đẹp tuyệt trần có vài phần không hài lòng.
"Nghĩ không ra Nhị tỷ đối với tiểu hài tử này có ý tứ, hì hì!"
"Ha ha, Nhị tỷ cần gì phải so đo với tiểu hài tử này. Chúng ta thu dọn trở về đi, Đại tỷ nói có tin tức trọng yếu truyền đến, muốn nói với chúng ta".
Nghe thấy hai nữ tử áo lục bên cạnh trêu chọc, nữ tử áo hồng lửa giận trong tâm không có chỗ phát tiết. Nàng luôn tự nhận mình xinh đẹp, trong bang hội có không biết bao nhiêu nam tử say mê, chưa từng bị người khinh thị? Hết lần này tới lần khác tiểu hài tử này không biết tiến thối, muốn làm khó mình, làm hại mình mất thể diện trước mặt hai muội muội.
Nữ tử áo hồng muốn cố ý lật đổ chén cháo đi, chợt thấy phía sau tiểu hài tử đi tới một lão nhân, con mắt xoay chuyển, cười nói: "Nếu tiểu đệ đệ xấu hổ như vậy, vậy không cần phải nói… Nào, ăn chén cháo này đi".
Nhận chén cháo, tiểu hài tử đi sang một bên đang muốn ăn cháo, lại nghe nữ tử vừa rồi nói: "Lão bà bà, người xem chúng ta đã phát cháo hết rồi, nửa chén cuối cùng cũng đã cho đứa trẻ kia rồi, muốn thì bà đi hỏi nó đi… Đó, ở bên kia kìa".
Tiểu hài tử quay đầu nhìn lại, là một bà lão tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, đang nhìn về hướng này.
"Lòng dạ nữ nhân nhày thật sự là độc ác, lại đi lợi dụng nhân tính của người khác!" Khấu Phỉ hăng hái nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói đứa nhỏ nọ có thể cho nửa chén cháo trong tay cho bà lão kia không?"
"Không biết" Nhạc Phàm đối với nhân tính không biết, tự nhiên là không trả lời được.
Khấu Phỉ cười nói: "Dám chắc là sẽ không cho, đứa nhỏ này nếu đem chén cháo tặng cho bà lão, lão phu sẽ thu hắn làm đồ đệ. Hắc hắc…"
Tựa hồ đã dùng khí lực toàn thân, bà lão té lăn ra trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mà tiểu hài tử kia, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy lạnh người.
Cách đó không xa, Nhạc Phàm nhìn thấy sự việc trước mắt, thì thào lẩm bẩm: "Tới lúc tuyệt vọng, nhân tính thật sự xấu xa như thế sao?"
Nhớ tới trước kia, đứa nhỏ ngây thơ, đáng yêu, hoạt bát, hôm nay biến thành bộ dáng này, trong lòng chỉ thấy buồn b㮠Hiện thực thay đổi bản tính của con người, hay là con người thay đổi hiện thực? Có lẽ, vào lúc này, không ai có tư cách cân nhắc sự đúng sai khác biệt.
"Ài! Việc như vậy lão phu thấy nhiều rồi. Trên giang hồ, người ăn thịt người, thấy chết mà không cứu, hại người khi sa cơ thì rất nhiều, ngay cả những người tự cho là chính nghĩa cũng không tránh khỏi, huống chi chỉ là một đứa nhỏ chỉ có bản năng sinh tồn" Khấu Phỉ cảm khái nói.
Quả nhiên, tiểu hài tử đưa chén cháo lên, muốn uống cạn chén cháo.
Nhạc Phàm trên mặt không có biểu tình gì, Khấu Phỉ thất vọng thở dài, cô gái nhỏ tuổi khinh thường phì một tiếng.
Dân chúng chung quanh vẻ mặt khinh thường nhìn tiểu hài tử nọ, nhưng lại không biết, nếu bọn họ gặp tình huống như vậy, sẽ lựa chọn như thế nào?
Tiểu hài tử đưa chén cháo lên miệng, khe khẽ húp một ngụm, sau đó ngoài dự đoán mọi người cầm chén cháo đi ra ngoài…
Không sai, hắn đem chén cháo cho vị lão bà đang nằm trên mặt đất, bản thân hắn cũng đã uống.
Mọi người sửng sờ đứng tại chỗ, trên mặt mọi người biểu tình không đồng nhất, có xấu hổ, có nổi giận.
Nhạc Phàm mặt lộ vẻ vui mừng, Khấu Phỉ vẻ mặt không tin được, hơn mười năm kinh nghiệm của lão, lại có một ngày đoán sai! Mà nữ tử áo hồng trông khó coi giống như ăn phải một con ruồi.
Lão bà chậm rãi mở hai mắt, nhìn bốn phía, yếu ớt nói: "Đứa nhỏ, cám ơn |ngươi!"
Tiểu hài tử nhìn lão bà vẫn không nói một lời nào, trong mắt lại lộ rõ chân tình.
"Kỳ thật ta phải chết đi cho rồi, chết đi cho rồi… Nhưng vẫn không cam lòng, không cam lòng! Ta trước khi chết muốn gặp con mình lần cuối cùng, nó đã đi hơn hai mươi năm rồi, bây giờ không biết ở nơi nào… ta đợi không được nữa, ta…"
Lão bà thở không đủ hơi, mở miệng thở dốc, tiểu hài tử hai mắt hồng lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng lão bà.
"Cảm… cảm ơn, mạng không còn lâu nữa, kỳ thật ta nên buông xuôi, nó sẽ không trở về, nó sẽ không trở về… Nào, đứa nhỏ, dây chuyền này là thứ duy nhất ta có, dù sao cũng phải chết, bây giờ tặng nó lại cho ngươi…"
Vừa nói, bà lão khó nhọc lấy trong lòng ra một cái dây chuyền rỉ sét, ấp ủ một một lát rồi đưa cho tiểu hài tử.
"Nó sẽ không trở về…"
Bà lão thanh thản khép hai mắt lại, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay tiểu hài tử.
Không khí bi ai tràn ngập cả con đường, thiếu nữ áo hồng đi ra khỏi mái che, tiến lên hất đổ chén cháo và sợi dây chuyền của tiểu hài tử. Chung quanh lập tức ồn ào lên, nạn dân vốn trầm mặc bắt đầu lời ra tiếng vào.
Nữ tử áo hồng tức giận sắc mặt đỏ bừng, thay đổi kiểu dáng, chỉ vào mọi người quát lên: "Các ngươi câm miệng cho bổn cô nương, đừng quên là ai ban cho các người đồ ăn. Thật là đồ chó vong ân phụ nghĩa! Hừ…"
Những tiếng bàn tán chung quanh im dần, các nạn dân đều xấu hổ cúi đầu. Nữ tử áo hồng trong mắt lộ vẻ đắc ý, quay đầu nhìn lại. khi nàng vừa quay đầu lại thì thấy tiểu hài tử nọ trợn trừng mắt nhìn, cơn giận lại lên đến đỉnh đầu, giáng xuống một cái tát, quát lên: "Tên ăn xin dơ bẩn này, dám trừng mắt với bổn cô nương sao, hừ! Ngươi còn dám trừng…"
"Bốp!"
Một thanh âm vang lên, nhất thời im lặng đúng là nữ tử áo hồng bị người ta tát cho một cái ngã nhào ra mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp lưu lại năm ngón tay thật sâu. Bộ dáng rất chật vật, hai nữ tử áo lục sợ đến nỗi không biết làm sao.
Lạt thủ thôi hoa(*), không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, người này không phải Nhạc Phàm thì là ai nữa? Chỉ thấy hắn bước hướng tới tiểu hài tử trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mái tóc dơ bẩn, trong mắt tràn đầy sự ấm áp.
Tiểu hài tử theo bản năng đưa tay che lấy đầu, nhưng khi hắn nhìn thấy Nhạc Phàm, cả người lại ngây ra.
"Ồ…"
Sự im lặng qua đi, bốn phía vang lên tiếng ồn ào.
"Nhị tỷ, người, người không sao chứ?"
Hai nữ tử áo lục hồi tỉnh lại, vội vàng chạy tới đỡ thiếu nữ áo hồng dậy.
Khuất nhục! Nổi giận! Phẫn hận! Thiếu nữ áo hồng hai mắt như phóng lửa, như muốn đem tất cả thiêu thành tro tàn.
"Tiểu tử thúi này giỏi, ngươi dám đánh bổn cô nương, xem ta bầm thây ngươi ra vạn đoạn!"
Hai nữ tử áo lục còn chưa kịp phản ứng, nữ tử áo hồng đã vọt tới…
Nhạc Phàm nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp phất tay, đập đối phương nằm lăn ra mặt đất. Vừa rồi còn có chút hình dáng của nữ tử, sau một hồi đã biến thành bộ dáng như đầu heo.
"Ngươi… ngươi, dựa vào cái gì mà dám đánh Nhị tỷ ta?" hai nữ tử tự biết không phải đối thủ, chỉ biết ở một bên không ngừng la hét.
Nhạc Phàm không hề để ý tới, chỉ không có lý trí mới đi giảng đạo lý với phụ nữ?
Hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là người khác không có ý kiến gì. Nạn dân chung quanh nhận ân huệ của ba nữ tử, lúc này thấy ba cô nương "yếu ớt" bị đại nhục, đã quên đi các loại vũ nhục đã phát sinh trên bản thân mình, mọi người đều phẫn nộ, giống như người thân của mình bị hại.
Chỉ là, bọn họ cũng không phải là võ lâm cao thủ gì, có thể nói là trói gà không chặt, lại thấy Nhạc Phàm không phải hiền lành gì, nào dám tiến lên bước nào?
"Hừ!"
Khấu Phỉ hừ lạnh một tiếng giống như đất bằng nổi sấm sét, chấn đắc hai tai của mọi người, tiếng huyên náo lập tức dịu xuống. Các nạn dân không dám lên tiếng, chỉ ở một bên do dự.
"Một đám vô dụng!" Nữ tử áo hồng vẫn không phục, vẻ mặt điên cuồng hét lên: "Chúng ta là người của 'Huynh Đệ Hội', các ngươi dám động thủ với bổn cô nương, bổn cô nương sẽ làm cho các ngươi chết không được tử tế! Chết không được tử tế!"
Uy hiếp!?
Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét lạnh lẽo! Trần Hương vừa bị người dùng sức mạnh mang đi, hắn lúc này trong lòng như lửa đốt, làm gì mà đi quản các nàng là ai? Nếu là đối phương lại không biết tốt xấu, hắn không ngại hôm nay đại khai sát giới!
"Bò đi! Thật không biết tốt xấu" Khấu Phỉ thân là một trong bạch đạo thập đại cao thủ, làm sao để một tiêu bối chửi mắng? Một chưởng bức tới, ba nữ tử đều bị ngã lăn ra trên mặt đất, đầu tóc tán loạn, chật vật không chịu nổi, làm gì còn bộ dáng xinh đẹp!
Cảm nhận được sát ý của đối phương, ba người nữ lập tức im miệng, chỉ là hung hăng trừng mắt rồi lập tức rời đi.
"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi…"
Mọi người thu hồi ánh mắt, chỉ thấy tiểu hài tử nọ quay về phía người trước mặt, một trận quyền đấm cước đá, cấu xé, hai mắt phẫn nộ tựa hồ ẩn chứa cừu hận lớn lao. Mà người bị đánh yên lặng đứng cũng không hoàn thủ, trong mắt ngoại trừ vẻ thống khổ, cũng không có vẻ gì khác.
Sau một hồi, tiểu hài tử tựa hồ mệt mỏi, tay chân bắt đầu chậm lại.
Nhạc Phàm vẫn vuốt vuốt đầu tóc của tiểu hài tử nói: "Tiểu Cẩu, xin lỗi!"
"Ca ca tóc bạc! Ta hận ngươi! Ta thật sự hận ngươi! Hu hu hu…" Tiểu hài tử thân thể khẽ run, sau đó dùng sức đánh vào ngực Nhạc Phàm, khóc lớn lên kinh động cả thiên địa!
Thật ra, tiểu hài tử này chính là người còn sống duy nhất của Đào Nguyên thôn. Lúc đầu, Nhạc Phàm bị thương nặng ghé qua Đào Nguyên thôn, đã được người nhà chó con trợ giúp. Vì không muốn liên lụy bọn họ, ngày thứ hai Nhạc Phàm liền vội vã rời đi. Ai ngờ Đào Nguyên thôn vẫn khó thoát kiếp số, cả thôn đều bị thảm sát.
Nhạc Phàm vốn nghĩ rằng tất cả người của Đào Nguyên thôn đều đã chết, trong lòng vẫn luôn áy náy. Nhưng không ngờ hôm nay ở chỗ này lại gặp Chó con, hơn nữa trở nên bộ dáng thế này, cái loại tâm tình thống hận này không phải ai cũng có thể giải thích được.
Nhìn lại Tiểu Cẩu trong ngực mình, Nhạc Phàm nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Khấu Phỉ thấy Nhạc Phàm muốn đi, vội vàng đi theo hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Nhạc Phàm hiểu được sự rối rắm, không muốn giải thích nhiều, cứ như vậy mà rời đi.
Lạt thủ thôi hoa(*): lạnh lùng bẻ hoa, nghĩa giống như không hề thương hoa tiếc ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.