Buổi tối ba ngày sau, Hứa Hải Phong mời Phương Hướng Trí cùng vài bằng hữu hợp ý đi tới một chỗ yên hoa tìm vui, đi theo còn có Lâm Trường Không, Triết Biệt cùng Tần Dũng ba người, cùng hơn mười hộ vệ.
Nhưng vào lúc này, Trình Anh Kiệt suất lĩnh mười gia tướng đang vội vã tiến thẳng đến một thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành – Dật Tiên Cư. Hắn vừa quất roi ngựa, vừa không ngừng mắng to. Nếu là bình thường, hắn đã sớm tới Dật Tiên Cư tìm Khôi Tiên Nhi tiểu thư vui vầy thân thiết.
Nhưng hôm nay không biết gặp phải chuyện xui gì, hai đội xe của thương nhân dị quốc cùng đi vào thành một lúc, càng làm cho hắn buồn bực chính là, dân tộc Đại Hán lại có thiên tính thích vây xem náo nhiệt khiến cho những người đứng nhìn như nước thủy triều đem đường lớn hoàn toàn kẹt cứng, Trình công tử hắn bị hỗn loạn ở trong đám người, không thể động đậy. Tuy là trong người hắn có võ công, nhưng nơi này chính là kinh sư trọng địa, không phải thổ địa của hắn tại nam phương, mặc cho lá gan của hắn có lớn bao nhiêu, cũng không dám thi triển khinh công ngay giữa công chúng.
Chỉ huy đám gia tướng, chậm rãi chen ra khỏi đám người, bọn họ cũng không dám tùy tiện quất roi vào đám người đang vây xem. Trong kinh sư có một câu chuyện cười truyền miệng, tùy tiện ném xuống một khối tảng đá, là có thể tạp trúng một quan viên nhị phẩm, những lời này mặc dù có chút khoa trương, nhưng như thế có thể thấy được kinh sư trọng địa, cao quan như mây.
Trời mới biết, người vây xem ở chỗ này có mấy vị quan gia vốn thích giả trang làm bình dân hay không. Trị an tại kinh sư là tốt nhất trong cảnh nội Đại Hán, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì tất cả mọi người trong lòng có sự cố kỵ, không dám phóng túng ngang ngược. Không giống như những thế lực địa phương, có thể tại địa bàn của mình làm việc không hề cố kỵ mà không người nào dám tới truy cứu trách nhiệm.
Phía trước là biển người, nghĩ muốn thẳng tắp đi thông qua đó là chuyện không có khả năng, cũng may Trình gia kinh doanh nhiều năm tại kinh sư, đối với những con đường vẫn còn hiểu rõ trong lòng, Trình Anh Kiệt đành lui lại, dẫn mọi người đi theo con đường vòng. Chỉ là lúc này sắc trời đã tối hẳn, nghĩ đến Tiên Nhi tiểu thư dáng dấp tao lãng ủy uyển động lòng người đang nằm trên giường chờ đợi, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, nên chọn con đường nhỏ gần nhất chui đi vào. Con đường này là gần nhất, đồng thời cũng là hẻo lánh nhất. Nhưng hắn vốn tự hào là võ công cao cường, bên người lại mang theo một vị nhất phẩm cao thủ, cũng không hề đem chút nguy hiểm ấy xem vào đâu.
Trong lúc đoàn người ngựa của bọn họ đang muốn đi ra khỏi hẻm nhỏ, một trận âm thanh gió rít cùng tiếng cọ sát truyền đến. Đám người Trình Anh Kiệt đều là tinh nhuệ lịch kinh chiến trận của Trình gia, bên trong không có ai là thái điểu, bọn họ lập tức biết ngay đó là tiếng nỗ tiến phát động bắn ra. Bọn họ lập tức trở tay rút ra binh khí, huy vũ ngăn lên. Hai người bên trong dùng chính thân thể của mình chắn ngang bảo vệ cho tiểu chủ nhân. Nhưng trận mưa tên này lại vừa nhanh vừa độc, có ba người bị trọng thương, té trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Từ trên vách tường nhảy xuống mười thân ảnh, vây công xông lên. Trình Anh Kiệt là ấu tử của Trình gia gia chủ, được cha thương yêu nhất, hộ vệ bên người lại chính là một vị trưởng bối chi hệ của Trình gia, được xưng Quải Tử Trình Gia Huy, võ công cao cường, đã thuộc giang hồ nhất lưu cao thủ. Thời khắc này hắn lâm nguy không hãi sợ, đem Trình Anh Kiệt hộ ở phía sau, hai tay vừa lộn, một thanh thiết trượng hoành ngang trước ngực, vũ xuất ra một mảnh bóng trượng, đem những mũi tên đánh tản khắp nơi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
" Tiểu công tử đi mau." Trình Gia Huy biết đối phương có chuẩn bị mà đến, không thể ham chiến. Lôi kéo tay Trình Anh Kiệt, không lùi mà tiến tới, tưởng muốn ngay phía trước đánh ra một con đường sống. Trình Anh Kiệt rút bảo kiếm, cùng huy vũ, theo sát phía sau. Những hộ vệ còn lại cũng không để ý tới an nguy bản thân, liều chết thủ hộ ngay phía sau.
Trình Gia Huy một thân công phu đều thể hiện trên thanh thiết trượng, huy vũ lên, quả nhiên có sự dũng mãnh vạn phu bất địch. Hắn quét ngang thân trượng, trong nháy mắt đánh bay ba người, chỉ là hắn nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, cũng là âm thầm kêu khổ. Mấy trượng ảnh này đều do hắn toàn lực xuất ra, người bịt mặt ngăn đường tuy bị chân khí đẩy lui, nhưng vẫn chưa bị thương, có thể thấy được ít nhất đều là cao thủ ngoài nhị phẩm, hơn nữa những người này cường hãn không sợ chết, vừa lui đã tiến. Hắn căn bản không cần quay đầu lại, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, đã biết thân thủ của mấy người bịt mặt tại vòng vây phía sau tuyệt đối không dưới những người phía trước. Trong lòng hắn càng ngày càng kinh hãi, những cao thủ này từ đâu chui ra, như thế nào với hệ thống mạng lưới tin tức của Trình gia lại không hề nghe nói qua.
Nhưng thời khắc này không chấp nhận cho hắn lo nghĩ nhiều như vậy, chỉ đành phấn khởi tinh thần, toàn lực chém giết, mới có một đường sinh cơ.
Trình Gia Huy từng bước vung trượng, kiên quyết ổn định bước tới, chỉ cần đi thêm mười bước, có thể đi ra hẻm nhỏ, khi đó địa thế trống trải, tỷ lệ chạy trốn có thể gia tăng thật lớn. Huống chi nơi này là kinh sư trọng địa, nếu phát sinh sự kích đấu thảm thiết như thế, thành phòng quân sẽ đến rất nhanh, những thích khách này có lợi hại bao nhiêu, gặp phải quân chính quy cũng chỉ đành tránh lui nhường chỗ.
Đột nhiên, ba thanh nhuyễn kiếm đen nhánh như thiểm điện hướng hắn đâm tới, hắn biến sắc, hét lớn một tiếng, thiết trượng trong tay vẽ ra ngàn vạn hư ảnh, ngạnh sanh đem toàn bộ ba thanh kiếm cản xuống tới. Nhưng trong ba thanh kiếm này ẩn chứa công lực không phải chuyện đùa, mỗi một thanh kiếm truyền đến lực đạo đều làm cho thân thể hắn chấn động, rốt cục kiềm chế không được, một ngụm máu tươi " oa" ói ra, bước tiến cũng bị bách dừng lại.
Ba thanh kiếm này hắn cũng không xa lạ, còn từng có kinh nghiệm giao thủ với chúng, biết bọn họ nếu đã đến, hôm nay tuyệt đối không thể sống, nhưng trong lòng duy nhất gánh nặng chính là an nguy của tiểu công tử. Hắn gượng phấn chấn tinh thần, quát lớn một tiếng: " Là Khải Tác tặc tử, công tử đi mau." Nói xong miễn cưỡng đề mạnh chân khí, một cước đá ra phía sau, dùng chút xảo lực, đem Trình Anh Kiệt đá tới phía trước, chính bản thân hắn lại chạy vọt vào trong vòng vây của ba người kia, một cây thiết trượng đấu đá lung tung, hoàn toàn dùng cách đánh lấy mạng đổi mạng. Cũng không biết có phải là do hắn liều mạng mà nổi lên tác dụng, tóm lại ba người kia cũng không vội chạy theo truy kích Trình Anh Kiệt, mà là vây quanh hắn, ba thanh nhuyễn kiếm chỉ đông đánh tây, giống như đang dệt lên một tấm lưới lớn vô hình, chỉ cần thu lưới lại, là có thể bắt sống được hắn.
Trình Anh Kiệt bị hắn đá trúng một cước, như cưỡi mây lướt gió bay qua địa điểm mấy người bọn họ đang giao chiến, hướng miệng hẻm nhỏ vội vàng chạy đi. Đột nhiên một bóng người ngăn lại đường đi của hắn, hắn hươ kiếm muốn đâm, lại đột nhiên phát hiện trên tay đối phương cầm một cây nỗ cung, thời khắc này nỗ cung đang chuẩn xác đối diện chính mình, ánh sáng chợt lóe, là một mũi tên bắn ra. Hắn quyết định thật nhanh, lách người lăn tránh, khó khăn lắm một tránh khỏi một mũi tên này. Hắn cũng xuất thân danh gia, liếc mắt nhìn ra người cản đường là một người bình thường không hề có võ công.
Lúc này hắn chỉ còn cách đầu hẻm có ba bước, mà người bình thường trước mắt ở sau lưng lại không có kẻ truy đuổi, trên tay người này ngoại trừ cây nỗ cung đã bắn ra một mũi tên, cũng không còn vũ khí nào trên tay. Trình Anh Kiệt nanh cười một tiếng, cao cao nhảy lên, một kiếm chém ra, hắn quyết định phải chém giết người này lập uy, lấy chuyện này xuất ra khẩu ác khí vì bị phục kích.
Trình Anh Kiệt đang ở giữa không trung, nhìn thấy người kia lại giơ lên nỗ cung, tựa hồ muốn tiếp tục phóng ra nỗ tiến. Trong lòng hắn cười lạnh, chỉ cần ai từng tham gia quân đội đều biết, nỗ tiến mặc dù tại lúc bắn cùng lực đạo đều cao hơn cung tên một bậc, nhưng nỗ tiến có một khuyết điểm trí mạng, khiến cho nó không cách nào thay được vị tí cung tên mà trở thành vũ khí chính trong quân đội.
Khuyết điểm kia chính là tốc độ, là tốc độ gắn tên. Một cây nỗ cung chỉ có thể phóng ra một mũi nỗ tiến, sau khi phóng ra, liền phải mượn chân lực mới có thể một lần nữa kéo được dây nỗ ra, gắn mũi tên lên nỗ tiến. Người này không chút suy tư mà liền bắn ra mũi tên vừa rồi, rõ ràng do kinh hoàng thất thố, dưới tình thế cấp bách nên mới thuận tay bắn đại không kịp suy nghĩ.
Trong lúc hắn cảm giác mình đã chạy khỏi con đường chết, đột nhiên phát hiện nỗ tiến trên tay đối phương lại vang lên, một đạo ánh sáng đen nhánh từ miệng nỗ cung bắn nhanh ra. Trình Anh Kiệt sợ đến hồn phi phách tán, đây là thứ gì, như thế nào có thể bắn ra được lần thứ hai? Lúc này hắn đang đứng trong tình thế mất hết khí lực, hoàn toàn không còn chút sức, làm sao có thể tránh né được ra.
" A." Trình Anh Kiệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, mũi tên này xuyên thủng qua bắp đùi hắn, hắn từ nhỏ được cưng chìu sung sướng, làm sao từng nếm qua nỗi khổ này, ôm cứng đùi phải, kêu la thảm thiết.
Người bịt mặt kia tiến lên một bước, kéo mặt nạ, chính là người mà Hứa Hải Phong xưng là cẩu đầu quân sư Tương Khổng Minh, chỉ nghe hắn thở dài một hơi, trêu chọc nói: " Nói ngươi ngốc ngươi còn chưa tin, vật này là do ta nghiên cứu ra tên gọi Gia Cát Liên Nỗ, có thể liên tục phát ra bảy mũi tên, nghĩ không ra phải không. Kỳ thật ngươi có ngu thì cũng không sao cả, nhưng ngu đến đi ra chịu chết, đó là do ngươi không đúng." Nói xong cũng không nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận của Trình Anh Kiệt, hắn tùy ý vung tay lên, hai tên bịt mặt khác liền đem Trình Anh Kiệt vững vàng trói chặt, liền bắt đi ngay.
Ba người giao thủ cùng Trình Gia Huy chính là ba huynh đệ An Đức Lỗ, bọn họ võ công cao cường, không một người dưới Trình Gia Huy, hơn nữa bọn họ còn hiểu được một bộ quyền pháp hợp kích, một khi sử dụng, còn có thể phát huy ra lực lượng gấp đôi, đây cũng là lí do An Đức Lỗ dám nói, là tiền vốn có thể khiêu chiến được với Khải Tác đệ nhất cao thủ Áo Bổn tông sư. Lần này ba người vây công Trình Gia Huy, quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà, nếu không phải Tương Khổng Minh phân phó nhất định phải tận khả năng bắt sống, tràng chiến đấu này hẳn là đã sớm kết thúc.
Trình Gia Huy vốn đang tả xung hữu đột, cực kỳ nguy hiểm, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của Trình Anh Kiệt, trong lòng lạnh băng một mảnh, biết lần này thật là toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả tiểu công tử cũng không chạy thoát. Trên tay hơi chậm lại, bị Á Đặc Lan Đại bắt được sơ hở, nặng nề đánh mạnh một chưởng vào hậu tâm, hắn không chịu đựng nổi, chậm rãi té ngã xuống đất.
Lúc này cuộc chiến toàn bộ chấm dứt, những hộ vệ còn lại của Trình Anh Kiệt bị chúng thân vệ vây công, không ai may mắn thoát khỏi, cũng may mọi người nhớ lời dặn của Tương Khổng Minh, không hạ sát thủ, hiểu là như thế nhưng cũng có năm người do mất máu quá nhiều mà chết, còn lại mấy người cũng đầy vết thương, gần như hấp hối.
Cuộc phục kích này hoàn toàn là do Tương Khổng Minh một tay bày ra, hắn dọ thám biết được Trình Anh Kiệt gần đây nhiệt tình với Tiên Nhi của Dật Tiên Cư, cho nên cố ý chế tạo ra một hồi sự cố giao thông, quả nhiên, Trình Anh Kiệt vì muốn đuổi kịp thời gian, lựa chọn con hẻm nhỏ hẻo lánh mà đi, nếu con mồi mắc câu, đương nhiên là phải đóng cửa đánh chó, tiêu diệt toàn quân.
Ngoài ra, hắn còn phân phó Hứa Hải Phong cố ý mời mấy người có danh đi ăn uống vui chơi, làm bằng chứng không có mặt tại hiện trường gây án. Nếu tam đại cao thủ của Hắc Kỳ quân toàn bộ không có mặt tại hiện trường, vậy hiềm nghi về bọn họ lập tức sẽ giảm xuống thấp nhất.
Hết thảy mọi việc đều nằm trong sự tính toán của Tương Khổng Minh, chỉ là có chút ngoài dự liệu của hắn, đó chính là cận vệ Trình Gia Huy của Trình Anh Kiệt, hắn chỉ cần nhìn binh khí của An Đức Lỗ liền biết được thân phận của bọn họ, nhưng lại chính xác làm ra quyết định bỏ xe bảo hộ( hi sinh cứu chủ), bởi vậy có thể thấy được, Trình Gia Huy đã sớm biết rõ thân phận võ công của An Đức Lỗ huynh đệ, biết bằng vào lực lượng bản thân, tuyệt đối không phải đối thủ của ba người An Đức Lỗ. Bọn họ làm sao mà quen biết, thật sự làm cho Tương Khổng Minh vạn phần tò mò.
Dưới sự an bài của Tương Khổng Minh, bọn họ phân binh hai đường, một do Tương Khổng Minh lĩnh đội, trở lại trạch viện tạm thời cư trú, một do An Đức Lỗ huynh đệ lĩnh đội, mang theo tù binh, lặng yên không tiếng động thông qua thành tường, trở lại nơi đóng quân bên ngoài thành. Đến tận đây, cuộc phục kích đã hoàn thành viên mãn.