Một trận bước chân truyền đến, Hứa Hải Phong ngưng thần vừa nghe, mặt lộ vẻ kinh ngạc: " Trương Tấn Trung tới."
Tương Khổng Minh ngẩn ra, hỏi: " Vì sao hắn lại tới?"
Bọn họ kỳ lạ không phải là vì Trương Tấn Trung biết được bọn họ đang ở nơi nào, nơi này dù sao cũng là đại doanh phương tây, là ổ của hắn. Hứa Hải Phong lại chưa từng cố ý che giấu hành tung, nếu ngay cả điều này mà hắn cũng không biết, thì vị trí thống lĩnh hắn cũng không cần làm nữa.
Chân chính làm bọn hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Trương Tấn Trung lại ở lúc này tìm đến bọn họ, nên cũng có chút nằm ngoài dự đoán mọi người.
" Chủ công không ngại đoán thử mục đích của hắn ở đâu." Tương Khổng Minh cười híp mắt nói, tuy người này quyền cao chức trọng, nhưng Tương Khổng Minh cũng chưa hẳn đem hắn để ở trong lòng.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Hứa Hải Phong nói: " Không cần, dù sao ngươi biết sử dụng thuật đọc tâm, ta đợi biết kết quả là được."
Hai mắt Tương Khổng Minh trừng lên, tức giận nhìn hắn.
Tiếng bước chân chợt dừng lại, người đã đến ngay trước cửa. Cửa mở ra, Đồng Nhất Phong đầy mặt xấu hổ mang theo Trương Tấn Trung đi đến.
Làm chủ nhân nên Hứa Hải Phong mỉm cười đứng lên, đón Trương Tấn Trung vào bàn. nguồn TrumTruyen.vn
Trương Tấn Trung đến một mình, bên cạnh cũng không mang theo hộ vệ. Nếu Hứa Hải Phong đối với hắn có mang ác ý, vậy trừ khi bản thân hắn nằm trong sự bảo vệ của đại quân, nếu không cũng khó thoát khỏi cái chết. Đã như vậy, còn không bằng khỏi mang theo, nhìn ra còn có vẻ quang minh lỗi lạc.
" Mời đại thống lĩnh ngồi, học sinh mượn hoa hiến phật, mời ngươi một chén." Tương Khổng Minh tay mắt lanh lẹ cầm lên bầu rượu, rót đầy một chén, cười đưa tới.
Trương Tấn Trung tiện tay tiếp nhận, cũng không chối từ, ngửa đầu uống cạn.
Tương Khổng Minh khen: " Đại thống lĩnh thật sự là tửu lượng cao, học sinh cực kỳ bội phục, còn mời thêm một chén."
Trương Tấn Trung nhìn hắn, cũng không tỏ vẻ gì uống cạn lần nữa. Theo sau cầm chén rượu trong tay lật úp lên bàn, ý bảo hôm nay sẽ không uống nữa.
Tương Khổng Minh vẫn không có lộ vẻ gì, nhưng trong lòng âm thầm kêu lên, lão đầu này thật ra khôn khéo.
Hắn rót không phải loại rượu bình thường, mà là Túy Nguyệt tửu nổi danh thiên hạ của Đường gia, loại rượu nồng cay được xưng ba chén sẽ ngã này đúng là nóng cháy mười phần.
Chỉ là Trương Tấn Trung cũng tự biết sức mình, sau khi hắn uống hai chén, lập tức dừng lại, có thể thấy được rất có quyết định.
" Hứa tướng quân, ngươi cùng Tương quân sư ở đây đàm luận chuyện gì?" Trương Tấn Trung đột nhiên hỏi.
Tương Khổng Minh giành trước một bước, nói: " Cũng không có gì, chẳng qua trò chuyện về chuyện nhà một chút mà thôi."
Trương Tấn Trung liếc mắt nhìn hắn, lời này nếu xuất từ miệng Hứa Hải Phong, có lẽ hắn sẽ suy nghĩ một phen, nhưng nếu nói ra từ miệng Tương Khổng Minh, hắn quay đầu đi, chỉ làm như chưa từng nghe được.
Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: " Trương thống lĩnh công việc bề bộn, nếu đã rút thời gian đến đây, nói vậy nhất định là có chuyện quan trọng trong người."
Trương Tấn Trung trầm ngâm một chút, nói: " Kỳ thật cũng không có chuyện gì."
" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh đột nhiên nở nụ cười quỷ dị. Thanh âm làm cho người ta có chút khó chịu, chỉ nghe hắn nói: " Tục ngữ nói vô sự không đến tam bảo điện, nếu nói đại thống lĩnh không có việc gì mà đến nơi đây tìm vui, Tương mỗ là người thứ nhất không tin."
Trương Tấn Trung đối với lời trêu chọc của hắn cũng không tức giận, chỉ là cười trừ, hắn ở cao vị, chút trí tuệ khí độ ấy vẫn phải có.
" Ân, lúc này Trương đại thống lĩnh tới tìm chúng ta, khẳng định không có chuyện tốt gì, không bằng để học sinh đến đoán thử xem thế nào?" Tương Khổng Minh cười a a nói.
Trong lòng Trương Tấn Trung rùng mình, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ đã biết ý định mình đến, đáp án kia lại đúng đến tám chín. Mặt của hắn thoáng biến đổi, mình mới vừa làm ra quyết định, hắn lại từ nơi đâu biết được.
" Ý của Trương thống lĩnh thế nào?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười ở ngay trước mặt, trong lòng Trương Tấn Trung khó hiểu cảm thấy rùng mình. Hắn miễn cưỡng cười, nói: " Được, nếu Tương quân sư có hứng thú này, không ngại cứ thử một lần."
Trong lòng Hứa Hải Phong cười to, Tương Khổng Minh lại giả thần giả quỷ, nhưng hắn có thuật đọc tâm, nếu gặp phải người không biết nội tình, hơn phân nửa sẽ bị hắn lừa gạt.
Tương Khổng Minh nhìn Trương Tấn Trung, một thoáng sau, sắc mặt hắn ngưng trọng, gằn từng chữ một: " Đại thống lĩnh tới từ biệt chúng ta."
Trương Tấn Trung bật lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, đụng ngã lăn một bình rượu ngon, nhưng hắn lại kinh hoảng không hề cảm giác. Chỉ là trong ánh mắt nhìn Tương đại quân sư càng có thêm tia sợ hãi.
Trong rừng rậm, chim hót líu lo. Ngẫu nhiên có những con thú nhỏ đi ngang qua, đều cảm nhận được một loại áp lực khó có thể thừa nhận. Thú vật không biết, nhưng với thiên tính trời sinh, chúng nó cũng không dám dừng lâu, dùng chính phương thức của mình, nhanh chóng rời đi nơi đây.
Lưu Hoa Lương ôm thái tử điện hạ, không biết làm sao nhìn hai vị trưởng giả đứng trước mặt.
Sau khi rời đi kinh sư, tuy nói do Lưu Chính Khải cầm đầu, nhưng mặc cho ai cũng biết, chân chính có thể làm chủ cũng là vị mưu sĩ cụt một tay tên Trương Tử Hoa.
Trong chốc lát, vị túi khôn thủ tịch của thái tử còn đang đứng nơi đây nói chuyện, nhưng mà lúc này hắn đã từ biệt rời xa.
Trương Tử Hoa đi, vị Trương Tử Hoa máu lạnh vô tình kia đã đi, hắn chẳng những đối với người khác vô tình, đối với chính mình cũng vô tình, có lẽ ở trong lòng hắn, chỉ có một người một là trọng yếu nhất.
Vì người này, hắn không tiếc bồi ra hết thảy, thậm chí kể cả tính mạng chính mình.
Cùng ở chung mười năm, hôm nay Lưu Hoa Lương mới biết, trong lòng vị Trương tiên sinh trầm mặc ít nói, cao thâm khó lường kia, nguyên lai cũng có thứ không bỏ xuống được.
Khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là trái tim quá mềm, cần phải sửa lại. Vô luận là vì một mình ngươi, vì ta, còn là…vì điện hạ, ngươi phải sửa lại, không thể tiếp tục còn giữ lòng dạ đàn bà.
Một câu từ biệt quanh quẩn bên tai của hắn, sóng gió ba đào sôi trào trong tim của hắn, hắn cắn chặt môi, một lũ chất lỏng đỏ tươi từ môi hắn chảy ra, rơi trên ống tay áo, trong nháy mắt bị vạt áo hấp thu, để lại dấu vết đập vào mắt kinh hãi mà không cách nào quên.
Vẻ mặt Lưu Chính Trung khác hẳn ngày thường, hắn từng trải mấy chục năm, có thể giữ được vị trí đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn tại kinh sư, tất nhiêu là nhờ vào thực học, nhưng bản lĩnh hiểu ý người cũng là rất cao.
Lúc này, trong lòng hắn không ngừng biến chuyển bao ngàn lần. Những chuyện xảy ra bao năm qua lần lượt trở lại trong ký ức. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cười khẽ: " Cao phụng cung, ta và ngươi quen biết hơn hai mươi năm, coi như là lão bằng hữu, hôm nay cùng nhau gặp rủi ro, dứt khoát gọi ngươi một tiếng Cao huynh được không."
Cao Thừa Vĩ yên lặng gật đầu, gương mặt âm trầm nhìn không ra tia ba động gì.
" Cao huynh, nếu lão phu chưa từng nhớ lầm, hai mươi năm trước, ngươi là một gã hiệp khách hành tẩu giang hồ." Lưu Chính Trung cười hỏi.
" Đúng vậy, trước khi ta bước vào nhất phẩm, vẫn luôn trà trộn trong giang hồ." Thanh âm trầm thấp vang lên trong rừng thật chậm rãi: " Lưu thống lĩnh có chuyện xin nói rõ."
Lưu Chính Trung bật cười nói: " Quả nhiên không thể gạt được lão giang hồ ngươi." Thanh âm của hắn trở nên cao hơn ba phần: " Kỳ thật Trương tiên sinh có một câu nói không sai, nhân số của chúng ta quá nhiều, thật sự khó có thể che giấu hành tung."
Cao Thừa Vĩ nhướng mày, nói: " Ý của ngươi là…"
Lưu Chính Trung cũng không trả lời, mà là quay đầu nhìn Lưu Hoa Lương nói: " Hoa Lương, Đàm Hoành Đạt Đàm đại thống lĩnh là nhân vật trác tuyệt trong hoàng thân quốc thích, lòng trung tâm của hắn cũng không thể nghi ngờ, nếu thái tử điện hạ được hắn ủng hộ, ở trong thời loạn thế này, có lẽ còn có cơ hội phục hồi." Hắn ngừng một chút, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Chính Khải đang hôn mê bất tỉnh, nói: " Trước khi Trương tiên sinh đi, nói rất đúng. Phải tu dưỡng cẩn thận, không thể nóng lòng cầu thành, điểm này ngươi cần phải ghi nhớ kỹ trong lòng."
" Dạ…" Lưu Hoa Lương lên tiếng, trong lòng kinh ngạc, vì sao Lưu đại thống lĩnh lại nói với mình những lời này.
Lưu Chính Trung thu hồi ánh mắt, trong hai mắt của hắn ẩn chứa thật nhiều điều, hắn nhìn Cao Thừa Vĩ, trịnh trọng nói: " Cao huynh, ta van ngươi."
Cao Thừa Vĩ đón ánh mắt của hắn, phảng phất như đọc hiểu hàm ý bên trong: " Lưu huynh, bên người thái tử điện hạ cũng cần có vị lão tướng lão luyện sa trường như ngươi."
Lưu Chính Trung lắc đầu, phảng phất như tự nhủ: " Nếu lấy bản lãnh thật sự mà nói, trong năm đại quân đoàn của Đại Hán, đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn như chúng ta là kém cỏi nhất."
" Năm đại quân đoàn từ trước đến giờ đều cùng ngang hàng, Lưu huynh cần gì tự khinh thường mình." Cao Thừa Vĩ khuyên giải, chỉ là trong lòng hắn rõ ràng, lời này của mình chỉ sợ không cách nào dao động lòng quyết tâm kia.
" Hắc…" Lưu Chính Trung tự giễu: " Không có trải qua đúc rèn sẽ không thành sắt tốt, không có trải qua chiến hỏa rèn luyện thì quân đội không cách nào được xưng là thiết quân. Không nhắc đến Cổ Đạo Nhiêm cùng Phương Lệnh Thần, cho dù là Lý Bác Hồ cùng Đàm Hoành Đạt cũng phải mạnh hơn ta gấp trăm lần. Nếu không phải ta họ Lưu, vốn không cách nào đi lên ngôi vị cao như thế."
Cao Thừa Vĩ mấp máy môi, cũng không phun ra được một chữ. Dù sao hắn chỉ là một giang hồ hán tử, đối với hành quân chiến tranh mù tịt, lúc này chỉ cảm thấy Lưu Chính Trung nói có lý, vốn không thể phản bác.
" Nếu có thể đưa điện hạ đi tới bên người Đàm Hoành Đạt, có hắn theo bên cạnh, chút công phu của lão phu, cũng không cần đi theo làm người ta chê cười. Nếu sự tình có biến, vậy…"
Nói tới đây, hắn không tự chủ được mà ngừng lại. Chỉ là trong lòng hai người Cao Thừa Vĩ biết rõ ràng, nếu không thể đi tới Kỳ Lân quân đoàn, vậy hết thảy chỉ là tìm trăng trong đáy nước, phục quốc đại kế gì đó, báo thù tuyết hận thế nào cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
" Cao huynh, ngươi nói như thế nào?" Ánh mắt Lưu Chính Trung bắn ra tinh quang, hắn gắt gao nhìn trừng Cao Thừa Vĩ hỏi.
Hai mắt Cao Thừa Vĩ nhìn về phía Lưu Chính Trung, trong mắt hắn vừa xem liền hiểu ngay, rốt cục thở dài một hơi, nói: " Mạng của ta coi như bán cho hoàng gia, đại thống lĩnh không cần lo lắng, ta đáp ứng ngươi, nhất định giữ cho điện hạ đến được Kỳ Lân quân đoàn."
Lưu Chính Trung hài lòng gật đầu, hắn vái chào thật sâu, nói: " Vậy xin đa tạ Cao huynh."
Cao Thừa Vĩ nghiêng người, tránh thoát sự thi lễ của hắn, cũng không thèm nhắc lại.
Lưu Chính Trung như trút được gánh nặng, bình tĩnh trở lại. Từ kinh sư xuất phát, trải qua biến cố đại doanh phương bắc, cho tới giờ khắc này, Cao Thừa Vĩ vẫn còn chưa bỏ rơi Lưu Chính Khải, đó chính là muốn báo đáp hai mươi năm ân tình cung phụng của hoàng thất.
Nhưng hôm nay cơ hồ đã tới bước đường cùng, ngay cả là hắn, cũng còn không tránh khỏi phải bỏ đi một mình. Chỉ là hôm nay, hắn đã đáp ứng, đó là một lời đáng ngàn vàng, không bao giờ đổi ý. Trong lòng hắn cảm khái, cũng không biết quyết định của mình có chính xác hay không.
" Hoa Lương, nhớ kỹ lời nói của Trương tiên sinh, không nên giữ lại lòng dạ đàn bà vô ích."
Lưu Chính Trung bước nhanh rời đi, dưới sự trách mắng của hắn, bọn kỵ sĩ động lên, ngoại trừ lưu lại mười người, những kỵ sĩ còn lại đều đi theo phía sau vị đại thống lĩnh từng thống suất mười vạn đại quân kia, đuổi theo phương hướng rời đi của Trương Tử Hoa.
Lưu Hoa Lương ôm thái tử điện hạ đi tới bên bìa rừng, bên người hắn là Cao Thừa Vĩ cùng mười hộ vệ, bọn họ không nói gì chỉ dùng ánh mắt của mình nhìn chiến hữu rời đi.
Mặt trời đã ngã về tây, trong ánh hoàng hôn còn sót lại của mặt trời lặn, hơn mười thân ảnh dần dần biến mất, phảng phất như đi vào bóng đêm, từ nay về sau cũng không còn quan hệ gì với thế giới này, từ nay về sau cũng không cần tiếp tục nhấm nháp sự bi hoan ly hợp của nhân thế.