Thương Thiên Phách Huyết

Chương 209: Tây bắc đệ nhất gia (thượng)




Gió cùng ánh mặt trời, gió xuân mát mẻ. Trên giáo trường, cờ xí phất phới, tiếng trống oanh minh. Mấy vạn người chia làm vô số tiểu đội, đang do trưởng quan tiến hành kiểm tra.

Bọn họ khải giáp sáng ngời, khí thế cao ngang, chính là Đại Hán Thiên Ưng quân đoàn.

Hứa Hải Phong mang theo Tương Khổng Minh hai người tại Nhĩ Đống Kiệt dẫn đường hướng suất phủ đi tới, dọc theo đường đi, chứng kiến vô số đại hảo nam nhi anh tư cao ngất, trong lòng cảm khái.

Vô luận là Cổ Đạo Nhiêm hay là Trương Tấn Trung đều là những nhân tài mang binh, Thiên Ưng quân đoàn trong tay bọn họ không thẹn với hai chữ tinh binh.

Mục tiêu bọn họ tới đây đúng thật là Trương Tấn Trung, nhưng Trương Tấn Trung lại là người nào, dưới tay hắn có mười vạn tinh binh cường tướng, lại há là hạng người tầm thường. Nếu có Nhĩ Đống Kiệt làm nội ứng, dưới tình huống không hề phòng bị, hai đại tông sư cùng xuất thủ, thật có khả năng đem hắn sinh cầm bắt sống.

Chỉ là, một khi thành công, lại có hậu quả gì?

Dựa theo cách nói của Tương Khổng Minh, cho uống huyết tửu là thủ đoạn cuối cùng, bởi vì mặc cho ai cũng không cách nào cam đoan hắn có thể trở thành một huyết tửu chiến sĩ phát triển.

Một khi đại thống lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn biến thành một tên ngây ngây ngốc ngốc cả ngày, chỉ biết nghe lệnh mà làm, trời mới biết sẽ gây ra hậu quả thế nào. Đến lúc đó, bí mật huyết tửu sẽ rất khó bảo toàn, ít nhất là không thể giấu diếm được vị tân tấn tông sư như Hạ Nhã Quân.

Vì vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, một chén huyết tửu này vô luận như thế nào cũng không thể lấy ra. Ở trong kế hoạch của Tương Khổng Minh, nếu uống vào rồi, lúc phát hiện hắn không phải chiến sĩ huyết tửu phát triển, thì chờ đợi hắn chỉ là một đao, tuyệt không may mắn thoát khỏi.

Hôm qua gặp nhau trong sòng bạc, cũng là một cơ hội, một phen lời từ phế phủ của Lâm Mộc Hợp, khiến cho quan hệ giữa hai bên có sự cải thiện nhất định. Tuy xa xa chưa nói tới hai chữ hòa thuận, nhưng đã không còn biểu hiện giương cung bạt kiếm như lúc đầu.

Tương Khổng Minh dù là lợi hại, cũng không khả năng biết trước tương lai, hắn chỉ có thể nhờ vào đại não tương đương máy vi tính siêu cấp để tính toán thế sự biến hóa.

Hắn hiểu biết lịch sử khác với nơi này, dù là địa hình cũng thay đổi thật lớn. Nếu không, dù là Khải Tát đại đế có anh vũ hơn gấp trăm lần, cũng không cách nào tại thời đại binh khí lạnh mà xuyên qua Âu Á đại lục, xâm phạm lãnh thổ Đại Hán.

Chiến tuyến dài như vậy, ở lực sản xuất của xã hội, không có quốc gia nào có thể gánh nổi.

Huống chi, ở chính trị cùng quân sự lĩnh vực lại không có những nhân vật lưu danh thiên cổ, hay nghe quen tai như trong lịch sử ghi lại.

Ở trên ngôi cao, chỉ điểm giang sơn lại là những tên người hoàn toàn xa lạ, ở những người thời cổ nắm quyền lực, lại không thể so sánh được với Tương Khổng Minh, nhưng nếu bàn về tâm tư trù mật, lâm cơ ứng biến, âm mưu quỷ kế, vận trù kế hoạch cũng quyết không ai ngoài hắn.

Tương Khổng Minh có thể tính toán mà không gặp bất lợi, một là nhờ vào học thức sâu dày không ai bằng của hắn, nhiều ít những ý tưởng làm cho bao nhiêu trí giả phải đau đầu, nhưng khi lọt đến tay hắn đều có thể giải đáp. So với người thời đại này, hắn thông hiểu cùng góc độ đối đãi sự vật có sự khác nhau về bản chất.

Ngoài ra, còn có một điểm trọng yếu, chính là thuật đọc tâm có một không hai.

Không thể không nói, thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh chứng thật là kỹ năng biến thái cường đại đến cực điểm. Có đôi khi, năng lực này phát ra tác dụng còn không dưới huyết tửu của Hứa Hải Phong.

Bao nhiêu cơ mật riêng tư, đều không thể giấu diếm qua được cặp mắt thần có thể nhìn thấu lòng người của hắn. Nếu không như thế, Phương lão thái làm sao lại sợ như sợ hổ.

Trong suất phủ, hơn mười vị tướng lãnh cao cấp phân vị mà ngồi. Khi Nhĩ Đống Kiệt tiến đến, ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía hắn.

Hứa Hải Phong đối với hơn mười đôi mắt có nóng rực, có kinh nghi, hoặc sợ hãi cũng không thèm để ý chút nào, trên mặt hắn vẫn luôn lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, chỉ là trong ánh mắt không hề bao hàm sát khí này, lại làm cho người không dám nhìn thẳng, phàm là ai đối diện ánh mắt hắn, đều bị tự ti mặc cảm, cúi đầu.

Tương Khổng Minh âm thầm cười lạnh, trong lòng đám tướng lãnh này đã sớm biết, nếu đã biết thân phận tông sư của Hứa Hải Phong, lại còn có người nào dám can đảm không tự lượng sức mình, cùng hắn giằng co.

" Trương thống lĩnh." Hứa Hải Phong thi lễ nói.

Trương Tấn Trung không dám chậm trễ, đứng lên, hoàn lễ nói: " Hứa đại tông sư ở xa tới, cực khổ."

Hai người khách sáo một phen, đám người Hứa Hải Phong phân vị chủ khách ngồi xuống. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Trương Tấn Trung nhìn sắc mặt Nhĩ Đống Kiệt, vẫn là không hề biểu lộ cảm xúc, phảng phất như chuyện mình đã làm chưa hề gây ra bao giờ.

" Chúng ta một đoạn đường đi tới, những nơi đi qua, quân dung cường thịnh, Trương thống lĩnh suất lĩnh tinh binh thật sự là Đại Hán đệ nhất cường quân." Tương Khổng Minh đi tới giữa soái trướng, làm ra một tư thế hình chữ nhật, nghiêm nét mặt nói.

Đôi mắt Trương Tấn Trung thoáng nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn ngồi trên ghế, trên mặt như cười, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.

Chúng tướng trong trướng nghe Tương Khổng Minh sùng bái Thiên Ưng quân đoàn như vậy, đều lộ ra vẻ mặt cổ quái. Những người này đều tham gia chiến dịch tại Lâm An, đã từng nhìn thấy lực chiến đấu thiên nhân của Hắc Kỳ quân. Nếu bàn về Đại Hán đệ nhất cường quân, đó là không ai ngoài họ. Huống chi, một khi nghĩ đến Khai Thiên Cung của Triết Biệt cùng đồng sư tử của Tần Dũng, yết hầu của bọn họ cũng không tự chủ được cảm thấy lạnh run lên.

" Tương tiên sinh khen sai rồi, Thiên Ưng quân đoàn chẳng qua là một trong năm đại quân đoàn của Đại Hán, tuy là tinh binh tướng dũng, nhưng cũng không dám vọng xưng đệ nhất." Trương Tấn Trung cau mày, Tương Khổng Minh này không biết có phải là cố ý nói như thế hay không, thật sự là tâm địa đáng chết.

" Khái…" Nhĩ Đống Kiệt ho khan một tiếng, hấp dẫn chú ý của mọi người, nói: " Bổn tướng quân đưa Hứa đại tông sư đến đây, là bởi vì có chuyện quan trọng thương lượng."

" Thỉnh nói."

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Hai tháng sau, Hứa tông sư sẽ phó hẹn bắc cương, cùng Lợi Trí quyết chiến, việc này nói ra có lẽ các vị cũng không phải lần đầu nghe thấy."

Một khi nghĩ đến hai vị cao thủ cấp tông sư sắp đại biểu cho hai đế quốc nhất quyết thư hùng, trong lòng chúng tướng lập tức khởi lên gợn sóng.

" Không sai, liền để lão hủ ở đây cầu chúc cho Hứa đại tông sư kỳ khai đắc thắng, trảm Lợi Trí dưới ngựa."

Một thanh âm cực kỳ già nua từ bên ngoài truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, là một vị lão nhân đang đi tới.

" Lộ lão tướng quân."

Những thanh âm làm lễ ra mắt không ngừng vang lên, mà dù là thượng tướng quân như Trương Tấn Trung cùng Nhĩ Đống Kiệt cũng đồng thời đứng dậy, Nhĩ Đống Kiệt tiến lên mấy bước, dìu bả vai của lão nhân. Động tác này của hắn gần như là vỗ mông ngựa, lại không một ai lộ ra vẻ đùa cợt, phảng phất như còn xem đó là đương nhiên, địa vị của lão nhân này trong lòng mọi người có thể thấy được rõ ràng.

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh trao đổi một ánh mắt, thân phận người này không cần phải nói ra.

Lộ Đỉnh Thịnh, vị lão nhân đã qua tám mươi tuổi này, xuất thân từ Tây Bắc Đệ Nhất Thế Gia, từng nhậm chức phó thống lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn suốt bốn mươi năm, là một vị phó thống lĩnh duy nhất trong suốt mấy trăm năm của Đại Hán lại nhận được quân hàm thượng tướng, là một nhân vật truyền kỳ.

Tuy nhiên bởi vì tuổi tác đã cao, sớm đã bị vây trong trạng thái nửa thoái ẩn, nhưng dù là Cổ Đạo Nhiêm, cũng không dám có nửa phần chậm trễ đối với hắn.

" Đa tạ Lộ lão tướng quân." Hứa Hải Phong thật sâu vái chào.

" Đối với đại danh của Hứa tông sư, lão hủ đã sớm có nghe thấy, đáng tiếc cho tới nay không có duyên gặp mặt." Lộ Đỉnh Thịnh cầm lấy tay Nhĩ Đống Kiệt, thân thể cũng đứng thật ổn.

" Vãn bối xuất thân tây tuyến, theo lý là hậu bối của lão nhân gia ngài, nếu không phải sợ quấy rầy sự thanh tĩnh của ngài, đã sớm tới cửa cầu kiến."

Lời này của Hứa Hải Phong có hai ý, Lộ Đỉnh Thịnh làm sao nghe không hiểu.

Lộ Đỉnh Thịnh tuy chỉ là phó thống lĩnh, nhưng lại có xước hào là vì vua không vương miện của tây tuyến, mà sau khi Hứa Hải Phong sửa đổi tên thành, ý phản lộ rõ, nếu hai nhân vật mẫn cảm này tụ tập cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ chọc ra vô số hữu tâm nhân đoán kỵ cùng quan tâm.

Hắn mỉm cười, bởi vì già nua mà gương mặt có vẻ xương bọc da lại có một phần tự tin cùng ngạo khí: " Mấy chục năm qua, lão hủ tuy khiết thân tự an, không chọc đến ai, nhưng cũng chưa từng sợ ai đến phá, Hứa tông sư xin cứ yên tâm."

Chân mày Trương Tấn Trung nhíu lại, hôm nay không biết vì sao, vị lão tướng quân này thái độ khác thường, tựa hồ đối với chính mình rất có thành kiến, gặp lại đến nay, ngoại trừ khẽ gật đầu ra, cũng không hề nói tiếp nửa câu, ngược lại cùng Hứa Hải Phong nói chuyện không ngừng. Hơn nữa trong lời nói của hắn, mơ hồ có ý thiên vị Hứa Hải Phong.

" Không biết Hứa tông sư đến đây có chuyện gì cần làm?" Trương Tấn Trung sợ bọn họ lại nói thêm điều gì không dễ nghe, dứt khoát lên tiếng dò hỏi.

Hứa Hải Phong nghe vậy hướng Tương Khổng Minh gật đầu, người sau hiểu ý, tiến lên một bước, thẳng thân hình, nói: " Các vị tướng quân, hôm nay quốc nạn đương đầu, chẳng những Hung Nô nhân công hãm kinh sư, mà dù là năm vạn đại quân của Khải Tác nhân cũng đã mang binh áp tiến Ngọa Long thành, binh lính tăng viện cũng lục tục không dứt tiến đến, việc này Trương thống lĩnh có biết hay không?"

Mọi người cả kinh, đều nhỏ giọng hỏi, trong sảnh ồn ào không ngừng.

Trương Tấn Trung ngẩn ra, đại quân Khải Tát nhân quả thật có động, nhưng lại an doanh cắm trại cách Ngọa Long thành hơn mười dặm, đến nay không hề động tác, lời nói có viện binh lại càng vô căn cứ. Nhưng đây đã là tình báo ba ngày trước, chẳng lẽ trong ba ngày này, lại có biến hóa gì hay sao.

Ánh mắt Tương Khổng Minh như hai đạo kiếm quang sắc bén bắn thẳng vào lòng Trương Tấn Trung, miệng của hắn miễn cưỡng co quắp một chút, nói: " Có nghe một chút."

" Hôm nay Khải Tát nhân áp binh đến gần, mà chủ công nhà ta lại phải đi xa, Ngọa Long thành chỉ có một mình Phương Hướng Minh tướng quân, quân mã dưới trướng không đủ ba vạn, thử hỏi làm sao có thể ngăn cản, thảm kịch kinh sư, chẳng lẽ lại muốn tái diễn? Này đây, Tương mỗ khẩn thỉnh thượng tướng quân phát binh cứu viện." Tương Khổng Minh cung kính hướng hắn thi lễ, mặc cho ai cũng cảm nhận được thái độ thành khẩn cực kỳ của hắn.

" Này…" Lúc này Trương Tấn Trung mới rõ ý đồ của hắn, đang đánh chủ ý với Thiên Ưng quân đoàn.

Âm thanh của Tương Khổng Minh đột nhiên cao hơn, thanh âm vang to quanh quẩn bên trong đại sảnh không ngừng: " Ngọa Long thành, là lãnh thổ của Đại Hán, há có thể mất, chính là quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách, huống chi chúng ta đều là quân nhân. Nếu tướng quân cố ý thấy chết mà không cứu, ta liền lập tức trở về Ngọa Long thành, theo thành tử thủ, lấy thân tuẫn quốc."

Ánh mắt mọi người đồng thời tập trung lên mặt Trương Tấn Trung, ngoại trừ vài tên tâm phúc của hắn, đại đa số tướng lãnh trong đôi mắt đều tràn ngập khát vọng.

Trương Tấn Trung âm thầm kêu khổ, thật là một miệng lưỡi cực kỳ lợi hại, chỉ mấy câu nói ngắn ngủn đã bức hắn đến mức tiến lui đều khó.

" Ba ba ba…" Một trận vỗ tay đứt quãng từ trên đôi tay già nua truyền ra, Lộ Đỉnh Thịnh đứng dậy, thi lễ, nói: " Hay cho câu quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách. Lão hủ bất tài, nguyện suất bổn bộ binh mã, đi tới Ngọa Long thành, mong thống lĩnh đáp ứng."

Thanh âm già nua vang rền thật lâu bên trong tòa suất phủ lịch sử lâu đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.