Thương Thiên Phách Huyết

Chương 115: Ngưu đao tiểu thí




Xa xa dần dần truyền đến từng trận vó ngựa vang lên, thanh âm từ nhỏ tới lớn, từ thấp đến cao.

Cho dù là người không thông quân sự, cũng có thể nhận ra một chi mã đội đang hướng thẳng đến chỗ bọn họ đến gần rất nhanh.

Kim Quang Hoa cẩn thận nghe xong một lúc, sắc mặt đại biến, nói: " Không tốt, chi bộ đội này tuyệt đối không phải là mã tặc bình thường, mà là một chi tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh."

Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư hai người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nhau, Tô Xuân Vĩ nói: " Kim tướng quân ở tại bắc cương nhiều năm, theo ý kiến của ngươi, đây là đội mã tặc nào?"

Kim Quang Hoa đem tư liệu vài đội mã tặc suy nghĩ trong đầu một lần, sắc mặc càng thêm khó coi: " Bắc cương vực rộng lớn, đạo tặc hoành hành, nhưng mã tặc có thực lực này chỉ có ba đội, chỉ là không biết là đội nào."

" Thực lực đội mã tặc này so với Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn như thế nào?" Lưu Tuấn Thư dò hỏi.

" Đại khái là sàng sàng nhau." Kim Quang Hoa đỏ mặt, theo sau lập tức giải thích: " Chẳng qua trong ba đội mã tặc có hai vốn xuất thân từ Hung Nô quan binh giả dạng, nên mới mạnh mẽ như thế."

Lưu Tuấn Thư kỳ lạ hỏi: " Hung Nô vì sao phải giả trang làm mã tặc?"

Kim Quang Hoa cắn răng nói: " Hàng năm mùa thu, bọn họ đều sẽ giả trang mã tặc tiến vào cảnh nội Đại Hán cướp của giết người đốt làng, còn lấy danh xưng là đánh gió thu. Chúng ta đưa ra kháng nghị, nhưng bọn họ liền chối phắt, nhưng khi quân ta tiến thành áp chế, bọn họ lại trăm kế ngăn trở."

Đang khi nói chuyện, chi mã đội càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy kỳ hào cùng trang phục.

Trên mặt Kim Quang Hoa lộ vẻ sầu thảm, mạnh mẽ rút ra bảo kiếm, nói: " Nhị vị đại nhân, các ngươi nhanh dẫn cấm quân đi thôi, ta cùng Hứa tướng quân cản phía sau cho các ngươi, sau khi trở lại kinh sư, cần phải bẩm cáo hoàng thượng, Hung Nô trong lòng có quỷ, những lời Hứa tướng quân nói là thật."

Tô Xuân Vĩ bắt được cánh tay hắn, hỏi: " Làm sao ngươi biết?"

Kim Quang Hoa dùng ngón tay chỉ mã tặc phía trước, nói: " Đám mã tặc này được xưng Dã Lang, nhưng bản thân cũng chính là quân chính quy của Hung Nô Phi Mã quân đoàn. Lần này bọn hắn đi tới hơn năm ngàn người."

Dừng một chút, sắc mặt của hắn chuyển thành tái nhợt, nói: " Đối phó hơn ba ngàn binh sĩ đi bộ, mà phải vận dụng năm ngàn quân đi ngựa chính quy, đó chính là muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, diệt cỏ tận gốc."

Tô Xuân Vĩ hai người vừa nghe kinh hãi thất sắc, Kim Quang Hoa cùng Hung Nô giao chiến nhiều năm, đương nhiên là không nói lời sai lầm.

" Nguyên lai như thế, trách không được bọn họ đột nhiên đưa tặng rất nhiều vật phẩm, thật sự là dụng tâm hiểm ác." Tô Xuân Vĩ hung hăng nói, chẳng qua lúc này có hối hận cũng đã muộn, nếu là sớm đi tìm hiểu, thà rằng vứt bỏ mấy thứ vướng víu này, cũng phải nhanh chút chạy về Đại Hán.

Kim Quang Hoa không hề đáp lời, giục ngựa liền muốn hướng đội ngũ phía trước chạy đi. Đột nhiên trước mặt xuất ra hai sĩ tốt tay cầm trường thương ngăn trở đường đi, bên trong một người kêu lớn: " Tướng quân có lệnh, mọi người xuống ngựa, dùng tay che tai, không được ồn ào, người vi phạm dùng quân quy xử trí."

Mấy binh tốt rất nhanh chạy đến trước mấy chiếc xe lớn, rất nhanh kéo xe đi.

Kim Quang Hoa khẩn trương, đang muốn xông vào, đột nhiên nghe được thanh âm kiên định của Hứa Hải Phong từ phía trước truyền đến: " Kim tướng quân an tâm đừng nôn nóng, còn thỉnh y lệnh làm việc."

Thanh âm của hắn bao hàm một cỗ uy nghiêm làm cho người khác không dám cãi lời, Kim Quang Hoa nhập ngũ nhiều năm tại bắc cương, thói quen phục tùng mệnh lệnh đã xâm nhập xương cốt, do dự chốc lát, tuy không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là hậm hực lui ra.

Lúc này, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người đứng trước xa đội, nhìn đám mã tặc đang không ngừng đến gần.

Hứa Hải Phong hơi nhíu mày, hỏi: " Quân sư đại nhân, ngài có tính sai hay không. Chẳng lẽ Cáp Mật Thứ nhờ vào năm ngàn thiên kỵ binh liền nghĩ toàn diệt Hắc Kỳ quân ta sao?"

Ở trong mắt Kim Quang Hoa, năm ngàn thiết kỵ là sát tinh đoạt mệnh, nhưng trong mắt Hứa Hải Phong, năm ngàn người này thật sự là có chút không đủ nhìn, chẳng lẽ bọn họ còn có thể mạnh hơn được trọng giả bộ kỵ binh của Khải Tát nhân hay sao.

Tương Khổng Minh hơi có vẻ xấu hổ nói: " Học sinh hẳn là không có tính sai, chỉ là không biết chỗ nào lại xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn, số lượng địch quân đi tới lại có khác nhau mà thôi. Như vậy cũng tốt, trang bị của chúng ta lại giảm nhỏ một phần, giữ lại được nhiều vốn gốc mà thôi."

Liếc mắt nhìn hắn, Hứa Hải Phong phát giác trên mặt Tương Khổng Minh lúc này khó được đỏ ửng một lần, hắn tự xưng là tính không bỏ sót, hôm nay có trạng huống này đúng là cực kỳ hiếm thấy.

Hứa Hải Phong trêu chọc nói: " Tính có chút khác nhau, quân sư không phải dự tính sẽ có tới ít nhất ba tới năm vạn người sao? Nguyên lai năm ngàn cùng năm vạn đúng là chỉ giảm có chút a."

Tương Khổng Minh ho khan một trận dồn dập, sau đó nói: " Địch quân đã muốn tới, học sinh cũng nên đi an bài một chút, sau đó trở lại bái kiến chủ công." Nói xong liền vội vã bỏ đi.

Hứa Hải Phong nhìn bóng lưng chật vật của hắn, cười mà không nói. Hắn ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn năm ngàn Hung Nô thiết kỵ đang không ngừng đến gần. Hắn tin tưởng chi bộ đội của chính mình, Hắc Kỳ quân đã hồi lâu không có vươn ra hàm răng sắc bén của chính mình, lần này xem như chỉ là làm nóng người một chút mà thôi.

Dưới sự chỉ huy của Tương Khổng Minh, một chiếc xe lớn đẩy ra, đi tới trước mã đội, bình bình đứng thẳng.

Kéo ra mảnh vải bố lớn che trên xe, bên trong lại là một chiếc chuông cực lớn bằng đồng. Chẳng qua khác với những chiếc chuông trong miếu đình ở vũ nội chính là, chiếc chuông này bị đục thủng nóc chuông một lỗ lớn.

Vài tên quân sĩ đem chiếc chuông dựng nằm ngang trên xe ngựa, chuông hướng tới đám mã tặc Hung Nô đang huy mã đao.

Một thân ảnh khôi ngô cao lớn làm người ta sợ hãi xuất hiện ngay sau chiếc chuông, chính là người được Hán Hiền đế sắc phong làm thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, làm hai đại tông sư bó tay hết cách giải quyết, chính là bạo long hình người Tần Dũng.

Nhìn thấy một màn ngay trước mắt này, Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư không hẹn mà cũng nghĩ tới một việc. Sắc mặt bọn họ đại biến, không cần thúc giục, lập tức nhảy xuống ngựa, dùng hai tay gắt gao bịt kín lỗ tai.

Lưu Tuấn Thư lớn tiếng mệnh lệnh: " Cấm quân...toàn bộ cấm quân xuống ngựa bịt tai, nhanh."

Đầu óc linh quang một chút, đã đoán được biến cố sắp phát sinh, được mệnh lệnh, lập tức làm theo, mà đám ngu ngốc, lại được đám đồng bạn kéo xuống ngựa mới thuận lợi hoàn thành động tác này.

Chỉ có Kim Quang Hoa mười người đến từ bắc cương đại doanh Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn ngây thơ không biết vì sao những người khác lại có vẻ bận rộn, trong mắt bọn họ thậm chí còn toát ra thần sắc khinh thường.

Đám quân sĩ biên cảnh vốn sẽ không để mắt đến đám cấm quân đến từ kinh sư, tưởng rằng bọn họ chỉ là đám thái điểu không có chút kinh nghiệm chiến tranh. Hôm nay nhìn thấy uy thế lớn của địch nhân, dĩ nhiên lại sợ đến biến thành rùa đen rút đầu.

Lưu Tuấn Thư cùng Kim Quang Hoa thân thiết, đi tới trước mặt của hắn, ý bảo hắn làm theo, không ngờ Kim Quang Hoa chỉ là lắc đầu khoát tay, không chịu thỏa hiệp. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho, trong lòng thầm nghĩ, ta đã tận tình tận nghĩa, là chính ngươi không nghe, trách không được ta.

Trong hai chiếc xe lớn, ngoại trừ Hạ Nhã Quân, chúng nữ đã sớm nhét vải bịt tai do Tương Khổng Minh đặc chế.

Mà vị nữ tử vũ kỹ siêu quần đang khoanh chân ngồi bên trong xe, vẻ mặt an tường, tựa hồ như đang nhập định.

Hung Nô nhân từ từ tới gần, thậm chí đã có thể nghe được trong miệng bọn họ không ngừng gầm rú.

Hứa Hải Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng Tương Khổng Minh, hỏi: " Bọn người kia đang gọi cái quỷ gì?" nguồn TrumTruyen.vn

Tương Khổng Minh nhún vai, nói: " Bọn họ đang nói nếu bắt sống được Hạ Nhã Quân giải thưởng ngân vạn lượng."

" Được a." Hứa Hải Phong cảm thán nói: " Thân giới mỹ nữ đúng là xa xỉ."

Tương Khổng Minh xì một hơi, nói: " Thân giới của chủ công cũng không thấp, đầu người của ngươi cũng giá một vạn lượng."

Hứa Hải Phong phảng phất nghe được chuyện tức cười nhất trong thiên hạ, bật cười lên, nói: " Đầu của ta? Chỉ sợ bọn họ không có mạng đi lấy."

Nói xong một câu cuối cùng, ngữ khí của hắn chuyển nặng, đúng là tràn đầy sát ý.

" Tần Dũng, có thể." Tương Khổng Minh nhàn nhạt kêu một câu, theo sau nhanh chóng bịt tai lại.

Tần Dũng đứng ngay đỉnh chuông bị phá vỡ, hắn hăng hái nhìn mã tặc công kích tới. Nghe được lời của Tương Khổng Minh, hắn cười hắc hắc, đứng lên bắt đầu hấp khí.

Một ngụm hấp xong, hắn trợn tròn hai mắt, nhắm ngay lỗ hổng lớn của chuông, rống to lên.

" A..."

Phảng phất như trở lại đại giáo trường nơi kinh sư, tiếng vang chấn triệt thiên địa lại quang lâm trở lại cuộc sống. Giống như cực long đang rít gào, âm ba cường đại xuyên thấu qua chiếc chuông đồng càng khuếch tán thêm âm thanh ra xa xa, hiệu quả tạo thành so với dự tính càng thêm hoàn mỹ.

Mã tặc do Hung Nô nhân giả trang đã vọt tới bên ngoài đội xe hai mươi thước, thẳng đến lúc này, bọn họ còn chưa chứng kiến được sĩ tốt của Hán quân xuất ra cung tên.

Bày ngay phía trước chỉ có một chiếc chuông đồng cực lớn, chẳng lẽ đám người Hán này sợ đến choáng váng hay sao, bằng vào vật này là có thể đủ ngăn cản thiết kỵ Hung Nô uy chấn thiên hạ?

Mười kỵ mã tặc xông đi trước nhất hưng phấn dị thường, vô luận là đánh chết Hứa Hải Phong hay là bắt sống Hạ Nhã Quân, đều có được một vạn lượng văn ngân ban thưởng, khoản tiền lớn như vậy đủ để bọn họ mất đi lý trí bình thường hàng ngày.

Bọn họ thậm chí đã ảo tưởng trong đầu sau khi trở về, như thế nào hướng tộc nhân huyền diệu chiến công cùng sự anh dũng của chính mình. Đối phó với Hán quân thất hồn lạc phách, thật dễ như trở bàn tay.

Đột nhiên, một cỗ khí lãng không cách nào hình dung từ phía trước truyền đến, trong tai bọn họ đã không còn nghe được thanh âm gì, bởi vì âm thanh cường đại chí cực đã làm hệ thống thính giác của bọn họ hoàn toàn hư hao.

Thân hình bọn họ phảng phất như mất đi linh hồn, nặng nề ngã xuống, mà ngay cả con ngựa bên dưới thân cũng sùi bọt mép, chân trước khuỵu xuống, té ngã xuống đất.

Bọn họ bi ai, nhưng đồng thời cũng là may mắn, bởi vì trước khi bọn họ ngã xuống, trong đầu bọn họ đã hoàn toàn trống rỗng. Sóng âm phá hủy không chỉ là thính giác của bọn họ, mà cả não bộ cũng bị hư hao không cách nào chữa khỏi, cho dù may mắn còn sống sót trong cuộc chiến này, cũng chỉ sẽ làm một tên ngu ngốc suốt đời không còn biết gì nữa.

Tiếng hô của Tần Dũng cũng chưa dừng lại, tiếng gầm liên tục không ngừng như từng đợt sóng lớn càng lúc càng cao hơn phóng đi về phía đám mã tặc.

Đội hình chỉnh tề của Hung Nô nhân rốt cục hỗn loạn.

Mà lúc này, Hắc Kỳ quân phảng phất giống như một đội ngũ dài như rồng rắn bắt đầu hướng vào trong thu lại, giống như là một cái lưới lớn, liền muốn đem đám Hung Nô đông đảo bao bọc vây kín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.