Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 137: Thẩm x Trì




Một câu xin lỗi, Thẩm Trác Ngọc liền cùng nàng làm hòa, trước kia Trì Nhuế Thư đã làm quá nhiều chuyện, không thành thục, quá bất hảo.
Lúc đầu Thẩm Trác Ngọc bị nàng lừa, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô có thể đoán ra kịch bản của Trì Nhuế Thư. Tức giận là có tức giận, nhưng thật ra không đến mức oán hận nàng, hay không thể hòa hợp với nàng. Nói dễ nghe thì Thẩm Trác Ngọc là người có tính tình mềm, nói khó nghe chút thì là người hiền lành.
Tính tình đại tiểu thư của Trì Nhuế Thư đều là vì cô mà phát ra, dù Trì Nhuế Thư có thế nào, chỉ cần cô xin lỗi, nàng sẽ khó chịu một lúc liền tha thứ cho cô.
Máy bay cất cánh, Thẩm Trác Ngọc giả vờ ngủ, tránh cho Trì Nhuế Thư quấy rầy cô, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Rời đi cùng Trì Nhuế Thư là một quyết định rất bốc đồng, rời khỏi nơi này để đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới, nếu một ngày Trì Nhuế Thư trưởng thành, thành thục, cô sẽ già đi, Trì Nhuế Thư không thích cô nữa thì làm sao bây giờ?
Thẩm Trác Ngọc tự dọa mình, trong lòng hoảng sợ, thân thể run rẩy, lúc này có một đôi tay ôm lấy cô, Trì Nhuế Thư ngồi ở bên cạnh, dựa sát vào cô, nhào vào trong ngực cô, rất nhẹ nhàng nói: "Dì, từ nay con sẽ là một cô gái ngoan, chỉ nghe lời dì thôi."
Nỗi bất an kia lập tức biến mất, Thẩm Trác Ngọc đặt tay lên lưng nàng, dán mặt mình vào đầu Trì Nhuế Thư, trong lòng ấm áp, có lẽ đây là định mệnh, từ lúc hai người gặp nhau hơn mười năm trước, đã là duyên phận.
Xuống máy bay, đến một đất nước xa lạ.
Thời tiết lạnh như trong nước nên hai người phải mặc quần áo dày, nếu không sẽ đông cứng thành que kem.
Lúc này Trì Nhuế Thư mới ý thức được một điều, nàng vội vàng tới, bốc đồng chạy tới, không có chỗ ở, đành phải tìm cách.
Thẩm Trác Ngọc vốn định tìm một khách sạn ở, nhưng Trì Nhuế Thư từ chối, trong lòng cô có một chủ ý nhỏ, nói: “Hai chúng ta đều không mang theo tiền, lần trước trở về con chỉ mang theo thân, còn có rất nhiều đồ cần đến trường lấy."
"Đồ của con đều ở trường sao? Này không an toàn."
“Trước đó con ở trường để viết luận văn, thuận tiện cho việc đến thư viện tra cứu thông tin, con cũng thuê nhà ở bên ngoài, nhưng hiện tại cách quá xa, trường gần hơn”.
Thẩm Trác Ngọc nói: "Vậy cũng đúng, giờ đến trường của con có tiện không? Bạn học của con có ở đó không? Nếu không thì quay lại trường lấy đồ rồi về chỗ thuê."
"Dì cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ." Trì Nhuế Thư nói: "Dì tới tới lui lui không thấy mệt sao? Dì yên tâm đi, bạn cùng phòng của con đều đã dọn ra rồi, vì con về nước nên không có thời gian dọn đi."
"Vậy à." Thẩm Trác Ngọc bị nàng thuyết phục, đi được một lúc lâu mới phản ứng lại, nói: "Có phải con lại tính kế dì không, con có chuyện gì không thể nói thẳng sao, vừa rồi đã nói tốt, hiện tại lại không thành thật."
Trì Nhuế Thư ngượng ngùng gật đầu, thấp giọng nói: "Này không phải vì sợ dì không quen sao? Con nói chuyện tương đối thẳng thắn, sợ dì không quen."
"Sao?"
Trì Nhuế Thư thì thầm vào tai cô: “Con muốn ngủ cùng dì trong ký túc xá, cùng dì làm…”
Nàng còn muốn nói thêm, Thẩm Trác Ngọc che miệng nàng lại nói: "Nhuế Nhuế, đừng nói bậy."
Thẩm Trác Ngọc kéo vali bước nhanh, Trì Nhuế Thư đuổi theo phía sau, gọi cô: "Dì biết chỗ đó không? Xa như vậy, chúng ta phải bắt xe buýt tới đó."
Thẩm Trác Ngọc lại kéo vali về, Trì Nhuế Thư nắm tay cô rất chặt, hai người đang ở nước ngoài, không ai quen biết, giống như tình nhân, nắm tay nhau, cùng nhau cầm dây xe buýt, khi vô tình lắc lư, Trì Nhuế Thư sẽ trộm hôn lên mặt cô.
Trên xe có rất nhiều người, chủ yếu là học sinh, hai người đến không khéo, vừa lúc lên ngay giờ đi học, xe dừng lại lắc cho đến khi hai người ngồi vào chỗ.
Ở giữa, Thẩm Trác Ngọc ngáp một cái, hỏi Trì Nhuế Thư: “Mất bao lâu mới đến nơi? Dì mệt quá.”
Trì Nhuế Thư kéo cô ra khỏi xe, gọi taxi, cho Thẩm Trác Ngọc mượn vai, xem bản đồ, đến nơi liền đánh thức Thẩm Trác Ngọc, chú tài xế rất tốt bụng, thấy hai người là người nước ngoài liền đưa hai người tận dưới lầu ký túc xá.
Trường học rất lớn, trong cuộc sống Trì Nhuế Thư không bao giờ ngược đãi bản thân, mặc dù là ký túc xá nhưng môi trường nơi cô sống rất tốt.
Trì Nhuế Thư dẫn cô vào ký túc xá, cửa mở ra, bên trong có một chiếc giường, không phải loại giường có giá giường trong ký túc xá bình thường, "Ồ, nơi con ở cũng gần giống như ở nhà vậy."
"Thế nào, dì muốn cùng con lăn lộn trên chiếc giường có giá giường sao?" Trì Nhuế Thư không chút cố kỵ nói, cởi áo khoác ném lên giường, thay giày ở cửa, Thẩm Trác Ngọc thuận tay sắp xếp tủ giày ở cửa.
Cũng đừng nói, Thẩm Trác Ngọc thật sự nghĩ là một cái giường có giá giường, vẫn luôn suy nghĩ làm sao thuyết phục nàng đừng tùy hứng, nếu làm giường hỏng sẽ không tốt, đừng nói là xấu hổ, nếu sập xuống thì cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.
Trì Nhuế Thư mở vali, nhét quần áo vào, lấy một bộ đưa cho Thẩm Trác Ngọc nói: “Dì mặc đồ của con đi tắm đi."
Khi Thẩm Trác Ngọc đến, cô chỉ mang theo giấy tờ tùy thân, cứ như vậy mà chạy cùng nàng, hạ quyết tâm ở bên nàng cả đời.
Trì Nhuế Thư thề trong lòng sẽ cho Thẩm Trác Ngọc một tương lai ổn định.
Thẩm Trác Ngọc mang quần áo vào phòng tắm, Trì Nhuế Thư gọi pizza, bay một chặng đường hai người đều mệt mỏi, trên máy bay ăn không nhiều, hiện tại ít nhiều cũng có chút đói bụng.
Thẩm Trác Ngọc đi ra, Trì Nhuế Thư bảo cô ăn trước rồi đi tắm, ai biết Thẩm Trác Ngọc muốn đợi nàng, nằm ở đầu giường ngủ quên.
Trì Nhuế Thư ôm cô lên giường, nàng đói bụng ăn một ít rồi nằm ngủ cùng cô, ôm Thẩm Trác Ngọc cảm giác tương đối chân thật, nàng ôm Thẩm Trác Ngọc rất chặt, Thẩm Trác Ngọc không thoải mái mà cử động, sau đó xoay người ôm lại nàng.
Hai người ôm nhau mà ngủ.
Tháng đầu tiên ở nước ngoài khá bận rộn, Trì Nhuế Thư phải bận rộn với việc tốt nghiệp, thủ tục chuyển sang trường khác, tuy được giáo sư tiến cử nhưng đối phương là thạc sĩ, có yêu cầu rất khắt khe, muốn kiểm tra xem Trì Nhuế Thư có đủ tiêu chuẩn hay không.
Ban ngày tản bộ, ban đêm Trì Nhuế Thư trở về học bài, chuẩn bị cho kỳ thi, Thẩm Trác Ngọc đau lòng nàng nên ban ngày không cho nàng ra ngoài chơi, ép nàng học ban ngày, ban đêm nghỉ ngơi thật tốt.
Trì Nhuế Thư không vui, nhưng bận rộn chỉ có thể nghe Thẩm Trác Ngọc nói, ước gì mỗi ngày có thể chia mình ra làm hai, oán giận: “Thật đáng ghét, thật sự quá đáng ghét, sớm biết vậy đã đến trường muộn một chút, hiện tại ngày nào cũng phải học học học, mệt mỏi quá.”
"Thi xong là tốt rồi, dì ấn vai cho con nhé." Thẩm Trác Ngọc cũng đau lòng vì nàng phải chịu rất nhiều áp lực, nàng nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học kia của Trì Nhuế Thư, cũng chính là thời kỳ nổi loạn của Trì Nhuế Thư, mỗi ngày đều nghĩ cách tỏ tình với cô, không biết tại sao lúc đó nàng lại có nhiều tinh lực như vậy.
Thẩm Trác Ngọc ấn hai cái, toàn thân Trì Nhuế Thư thoải mái, nàng vừa làm bài tập vừa nói: "Dì có biết con làm thế nào để giải tỏa căng thẳng trong kỳ thi tuyển sinh đại học kia không?"
"Con còn có căng thẳng sao." Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng rằng nàng đã quen với nhất tâm nhị dụng, trước kia nàng phải bật nhạc để học, nàng nói như vậy học sẽ hiệu quả hơn.
“Khẳng định không phải.” Trì Nhuế Thư cầm sách giáo khoa trên bàn lên nói: “Khi viết mệt, con chỉ nghĩ đến dì nằm trên giường, sau đó căng thẳng sẽ tan biến, every day every day..."
Vừa lúc nàng đang hồi tưởng thì đầu bị gõ, Thẩm Trác Ngọc dùng sách đánh vào đầu nàng: "Không cần thân thể à? Con nít con nôi, bị căng thẳng liền nghĩ bậy với người lớn, mỗi ngày như vậy, cũng không sợ thận tiêu hao quá mức."
Có lẽ là Trì Nhuế Thư không biết xấu hổ, nói chuyện không cố kỵ, cùng cô nói chuyện hồi lâu, Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt nhiều lần, thỉnh thoảng sẽ phản bác nàng hai câu, Thẩm Trác Ngọc lẩm bẩm: "Khó trách dì thường thấy đồ vật khi dọn dẹp phòng của con."
“Vật gì?” Trì Nhuế Thư không nhớ rõ, nàng mua rất nhiều thứ.
"Là một con thỏ nhỏ, lúc đầu dì còn tưởng là để mát-xa, một lần khi đang đi mua sắm, vô tình quét qua hình ảnh mới biết là cái kia."
Hai mắt Trì Nhuế Thư sáng lên, "A, dì nói chính là cái kia a, trước kia con coi cái kia là dì, ha ha ha, lúc đó dì giống như một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu. Vốn dĩ con không muốn mua, con nói đột nhiên lại biến mất, hóa ra là dì lấy đi." Nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Trác Ngọc oán trách, "Làm cho con tịch mịch rất lâu, dì, không hỏi tự lấy thì là ăn trộm, sao dì có thể tùy tiện trộm đồ của con hả? Cái đó vẫn còn khá thú vị, hahaha."
“Lần sau con sẽ mua một cái.” Trì Nhuế Thư muốn chơi cùng cô.
Vừa nói xong, nàng cảm thấy Thẩm Trác Ngọc đã ngừng nói, vẻ mặt nghiêm túc, nàng nhanh chóng nhận sai, nói: "Xin lỗi, lúc đó con còn nhỏ, không có gì vui, dì vui hơn."
Nàng lấy lòng Thẩm Trác Ngọc, nhưng Thẩm Trác Ngọc không hề dao động, nàng kéo tay áo Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc đột nhiên cúi xuống, siết chặt tay nàng, trực tiếp xoay nàng lại, nhéo vào tay vịn ghế.
Trì Nhuế Thư hoảng sợ, "Sao vậy?"
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Trác Ngọc phát giận, nàng cảm thấy rất sợ hãi, cố gắng nghĩ cách ứng xử sao cho Thẩm Trác Ngọc không tức giận nữa.
Vừa định nói, Thẩm Trác Ngọc lạnh lùng nói: "Cởi quần ra."
"?"
Trì Nhuế Thư nghi hoặc nhìn cô, chuyện gì vậy? Trời giáng hỉ sự ư?
Nàng giả vờ đẩy Thẩm Trác Ngọc ra: "Dì làm gì vậy? Quá đột ngột, còn còn chưa chuẩn bị."
Nhưng Thẩm Trác Ngọc lộ ra sự nghiêm túc của một bác sĩ, cũng không đúng, cô luôn dịu dàng với tất cả bệnh nhân, giọng nói nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên cô có biểu cảm này.
Thẩm Trác Ngọc nói: “Để dì kiểm tra thân thể của con.”
Trì Nhuế Thư sửng sốt, cảm thấy Thẩm Trác Ngọc không phải người nhiệt tình như vậy.
Cô cân nhắc không biết bệnh tình của mình đã đỡ hơn hay chưa sao? Nàng véo cổ áo, nhìn vào quần áo, vết thương đã lành, khi phản ứng lại thì Thẩm Trác Ngọc đã ngồi xổm trước mặt nàng, kéo quần bông của nàng, cởi xuống cho nàng.
Nàng nhất thời không phản ứng lại Thẩm Trác Ngọc là bác sĩ tim mạch hay bác sĩ phụ khoa, việc này khiến nàng khẩn trương, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc vẫn không đứng dậy, kiểm tra cho nàng.
Nàng không nhịn được gãi tóc Thẩm Trác Ngọc.
"Dì, sao đột nhiên dì lại tốt như vậy?"
Thẩm Trác Ngọc nói: “Sợ con chơi cái khác sẽ nghiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.