Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 119: Thích x Khúc




Khúc Thanh Trúc đồng ý lời cầu hôn của Thích Nhất Hoan.
Đêm đó, Thích Nhất Hoan kích động đến không ngủ được, nửa đêm thức dậy gõ cửa nhà ba mẹ, ồn ào kêu bọn họ ra ngoài nghe tin vui.
Sắc mặt Ba Thích âm trầm, nhưng sau khi nàng báo tin này, khóe miệng ông câu lên, ánh mắt nhìn nàng có chút nhẹ nhõm, đứng nói chuyện với nàng vài câu, vỗ nhẹ vào vai nàng, tán thành nói: "Con thực sự là đứa nhỏ tốt của ba."
Thích Nhất Hoan: "..."
Ba Thích cười đi báo tin vui cho Mẹ Thích, Mẹ Thích cũng đến vỗ vai nàng: “Cuối cùng con cũng có tiền đồ, cuối cùng cũng gả ra ngoài, mẹ rất cảm động.”
Thích Nhất Hoan: “Ba, mẹ, hai người ghét bỏ con đến vậy sao?”
Nàng hoài nghi bản thân một lúc, sau đó bắt đầu kể cho ba mẹ nghe về quá trình cầu hôn, ba mẹ nàng nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ, giống như ước gì có thể quay ngược thời gian, trực tiếp chỉ cho nàng cách cầu hôn.
Cả đêm tràn đầy náo nhiệt, ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng vô cùng xao động, thắp sáng bầu trời đêm, một gia đình đứng dưới ánh trăng bàn việc kết hôn, hiện tại bọn họ đều muốn đến Cục Dân Chính kêu bọn họ làm giấy hôn thú cho hai người.
Khúc Thanh Trúc ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Mẹ Khúc, nói cô đã chấp nhận lời cầu hôn của Thích Nhất Hoan, sau đó sẽ đón bà đi bàn chuyện ngày cưới.
Khoảng mười giờ, Mẹ Khúc chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn liền ngồi dậy, rất hưng phấn, cầm điện thoại gõ phím, ngón tay run run, lại bắt đầu viết: [A Trúc, mẹ nhất địng sẽ biểu hiện thật tốt]
Khúc Thanh Trúc trả lời được, lại gõ: [Đừng khẩn trương]
Mẹ Khúc gọi điện cho cô, hai mẹ con trò chuyện một lúc, mối quan hệ của hai người không còn lạnh nhạt như trước nữa, giống như tuyết tan vào ngày đông.
Con gái kết hôn ít nhiều phải nhận một ít trợ cấp để có chút mặt mũi, Mẹ Khúc đột nhiên nhận ra mình không có nhiều tiền, nếu Khúc Thanh Trúc thật sự kết hôn, cô sẽ không có của hồi môn, không có thanh danh tốt.
Bà tích cóp chỗ này chỗ kia cũng được mười mấy vạn, không mua gì lớn được, vì Ba Mẹ Thích tặng một căn biệt thự, bà tìm trên mạng thì thấy ghế dựa trong đó cũng có giá một vạn.
Nói không tự ti là giả, mười mấy vạn có thể mua được gì?
Trước kia mỗi ngày bà đều nhắc Khúc Thanh Trúc gả cho một kẻ có tiền, về sau chính mình có thể hưởng thanh phúc, hiện tại bà còn không dám vào phòng tân hôn của Khúc Thanh Trúc.
Mẹ Khúc hậm hực mấy ngày thì nhận được cuộc gọi của Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi nói hẹn bà cùng nhau mua đồ cho Khúc Thanh Trúc, nhưng bà quá mất mặt nên không dám đi.
Lục Kiều Vi nói: "Là như vầy, con cũng coi như là gia đình của Thanh Trúc, đến lúc đó con nhất định sẽ ra của hồi môn, tuy Thanh Trúc không muốn bất cứ thứ gì của Thích gia, nhưng chúng ta phải cho cậu ấy một chút tự tin, phải không dì?"
Mẹ Khúc ừ một tiếng, sau đó lại nghe Lục Kiều Vi nói: "Dì muốn mua gì cho Thanh Trúc thì liền mua cho cậu ấy, tuy miệng cậu ấy không nói nhưng trong lòng lại rất vui vẻ."
"Con bé thực sự vui vẻ sao..."
“Kết hôn là điều hạnh phúc nhất, ai mà không vui?”
Mẹ Khúc liên tục đáp lại, nghẹn ngào nhưng bà không khóc ra, bà đã dành dụm được hai tháng tiền, lại nói mười vạn kia cũng là Khúc Thanh Trúc cho bà, cho dù có đưa bà cũng cảm thấy không có thành ý, bà trộm làm việc trong siêu thị hai tháng, kiếm được 6.000 tệ.
Bà gói một bao lì xì lớn trị giá 5 vạn 2, định đưa cho Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan, số tiền còn lại mua một chiếc ghế massage cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc làm việc quá sức, cột sống cổ và thắt lưng đều không được tốt.
Khi đến nói chuyện ngày cưới, Mẹ Khúc rất lo lắng, kêu Lục Kiều Vi đi cùng, hiện giờ bà biết đau lòng con gái, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn, không lòe loẹt như trước nữa.
Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ của Thích Nhất Hoan, trang điểm tao nhã, khí chất uy nghiêm, trong lòng bà vẫn cảm thấy có chút tự ti, không dám lên tiếng.
Khúc Thanh Trúc nắm tay bà nói: “Mẹ là mẹ của con, không ai có thể coi thường mẹ.”
“Mẹ biết.” Mắt Mẹ Khúc đỏ hoe.
Cha mẹ hai bên quyết định gặp nhau vào mùa thu, nói sẽ kết hôn trong năm nay để khỏi qua ba mươi, không phải sang tuổi ba mươi là không tốt, mà là nghĩ ở hàng hai mươi đó là thời điểm thanh xuân lãng mạn, vui vẻ chơi một thời gian, đợi đến ba mươi tuổi rồi mới trưởng thành.
Ba Mẹ Thích không nói coi thường người khác, bọn họ chu đáo mọi mặt, muốn trợ cấp cho cô, nhưng Mẹ Khúc đều làm theo mong muốn của Khúc Thanh Trúc, liền từ chối.
Khi hai người kết hôn, thật sự không cần mua sắm nhiều đồ đạc, chỉ cần chuyển đi, trước đây hai người ở nhà nhỏ của Khúc Thanh Trúc, sau khi kết hôn hai người liền chuyển đến một biệt thự, hôn nhân lâu dài cũng nhàm chán, cho nên hai người phải tận hưởng cuộc sống.
Ngày chuyển nhà, Thích Nhất Hoan vẫn có chút cảm khái: “Khi còn nhỏ, chị không hiểu được nỗi thống khổ của nhân gian, chị nghĩ nếu sống trong căn nhà nhỏ như vậy, chị sẽ phát điên mất. Thực tế thì sau một thời gian sống ở đó, chị cảm thấy rất thỏa mãn."
Trước kia đọc trên mạng có nói “một mối quan hệ bền chặt sẽ trở nên mỏng manh cùng tầm thường vì những nhu cầu thiết yếu hàng ngày”, nếu suy nghĩ kỹ thì các mối quan hệ đều rất ghập ghềnh, nào có tình yêu mà không có cãi vã?
Ví dụ như Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đã kết hôn, thỉnh thoảng Lục Kiều Vi vẫn bỏ nhà đi, nhưng đã kết hôn nàng sẽ không chạy lung tung, mỗi lần ra ngoài đi một vòng lại rầm rì trở về.
Kết hôn không hề dễ dàng, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, trong đó có chọn váy cưới, mua nhẫn kim cương, khi Văn Cẩn Ngôn kết hôn, bọn họ đều xem, cảm thấy khá bận rộn, cho đến khi làm những việc này mới nhận ra lãng mạn trong đó.

Hôn lễ của Khúc Thanh Trúc không phức tạp như Lục Kiều Vi, cô thiếu kiên nhẫn, thích làm mọi việc một cách nhanh chóng, sắp xếp mọi thứ có trật tự, trước mùa thu, mọi thứ gần như đã được an bài xong.
Cô hỏi Thích Nhất Hoan có thể quá sớm hay không, thương lượng việc trì hoãn một thời gian.
Thích Nhất Hoan vừa khiếp sợ vừa hưng phấn: Chị không muốn trì hoãn, nên kết hôn càng sớm càng tốt!
"Nếu muộn một chút, chúng ta cũng đều ba mươi tuổi, có phải không tốt lắm hay không?" Thích Nhất Hoan lại nói bên tai cô: "Kết hôn sớm một chút, chờ đến năm sau chúng ta đều sẽ bận rộn, đặc biệt là công việc của em, không thể chạy cả hai đầu."
"Được."
Khúc Thanh Trúc bị nàng thuyết phục, buổi tối hai người cùng nhau chuẩn bị quà lưu niệm, dự định viết thư mời cho người thân và bạn bè qua đường bưu điện, đối tác làm ăn thì dùng e-mail, làm cái này rất tốn công, hai người làm ba ngày.
Đám người Lục Kiều Vi cũng sẽ đến hỗ trợ, trang trí phòng tân hôn của hai người, còn bổ sung một số đồ nội thất và làm đồ trang trí.
Váy cưới cũng là Cố Tinh Thần thiết kế, Khúc Thanh Trúc chọn váy cưới màu đen trắng, Thích Nhất Hoan chọn váy cưới màu đỏ trắng.
Thiết kế tinh xảo, Khúc Thanh Trúc sử dụng khung ở phía trên, kiểu áo ống, ôm eo tôn lên vòng eo thon gọn cùng lãnh diễm của cô, váy được làm từ nhiều lớp lụa trắng, kiểu váy bồng bềnh mang đến cho cô dáng vẻ cổ tích lãng mạn.
Váy cưới của Thích Nhất Hoan là một chiếc váy cưới nhiều lớp, trên đó có thêu hình, giống như cắt giấy, phần thân trên có màu đỏ rực, thân váy được làm bằng vải dày, nhưng khi nhấc chân lên, có thể nhìn thấy màu tím và lông vũ màu xanh lam, màu sắc rất ấn tượng, giống như một con khổng tước.
Váy cưới của hai người nhìn không nghiêm túc nhưng lại rất vừa vặn, chụp rất nhiều ảnh cưới, Thích Nhất Hoan còn đặc biệt yêu cầu đến quán bar chụp một tấm. Khúc Thanh Trúc ngồi ở quán bar, đội khăn che mặt, Thích Nhất Hoan đứng ở phía sau, một tay cầm ly rượu, tay kia vén khăn che mặt nhẹ ngửi.
Ngày cưới thời tiết rất tốt, nắng tươi sáng, gió thổi nhẹ, mùa thu thật mát mẻ, bọn họ chơi trò chơi “ngửi mùi nhận biết người”, tổng cộng có hai mươi người đã chuẩn bị sẵn, mọi người đều đội khăn trùm đầu màu đỏ, Thích Nhất Hoan chỉ có thể nhìn thấy bóng người giống nhau như đúc.
“Nước hoa?” Thích Nhất Hoan cong môi, ngơ ngác nói: “Thanh Trúc không dùng nước hoa nhiều, mỗi lần đều có mùi sữa tắm, sao tôi có thể ngửi nước hoa mà đoán được?”
“Nếu chị không ngửi được thì có nghĩa là chị không hiểu cậu ấy.” Lục Kiều Vi nói: “Mỗi lần hẹn hò với chị, cậu ấy đều xịt một ít nước hoa, chẳng qua là xịt ít thôi.”
Thích Nhất Hoan thật sự không biết điểm này, Văn Cẩn Ngôn cũng nói với nàng: "Không phải cậu biết nếm rượu sao? Cảm giác gần như giống nhau, mình tính giờ đây, cậu chỉ có mười phút thôi."
"Mười phút..." Thích Nhất Hoan còn có thể làm gì? Chỉ có thể nghĩ Đường Bá Hổ đang thắp hương mùa thu, nàng xoay ngón tay, ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng, bắt đầu từ bên trái.
Nếm rượu dựa vào khứu giác, ngửi một cái sẽ biết mùi vị có nguyên chất hay không, sau đó nếm thử cảm giác cụ thể, Thích Nhất Hoan khịt mũi lần thứ hai, sau đó đứng thẳng nói: “Mấy người cố ý! Tất cả đều có mùi nước hoa giống nhau!"
Lục Kiều Vi nói: “Có thể có chính trên mười người cùng mùi hương, mùi hương còn lại có hương vị khác chính là Thanh Trúc.”
Này có lý, nhưng Thích Nhất Hoan không hiểu tại sao lại cảm thấy bọn họ không có lòng tốt như vậy, nàng ngửi đi ngửi lại thì phát hiện mười người đều có mùi hương giống nhau, ha ha, cảm thấy mười người tiếp theo cũng đều giống nhau.
Sau khi ngửi kỹ thì quả nhiên.
Mười người đều có cùng một loại nước hoa, đều là hoa nhài.
Thích Nhất Hoan cười, đám người này thật làm khó nàng, không những làm khó còn cố ý thúc giục nàng, Văn Cẩn Ngôn nói: “Còn năm phút, cậu đoán được chưa?”
"Có thể kéo dài thời gian không?" Thích Nhất Hoan thấp giọng hỏi, chờ Lục Kiều Vi gật đầu, cô liền nhờ người đưa bao lì xì, mỗi người đều có một cái, sau đó Lục Kiều Vi dùng ngón tay ra hiệu cho nàng.
"Chỉ có mười phút à, thật đắt." Thích Nhất Hoan thở dài.
Lục Kiều Vi lắc lắc ngón tay nói: "Một giây."
Thích Nhất Hoàn nghẹn lời, một giây?
Nàng cho người phát bao lì xì chỉ mất có ba phút?
Lục Kiều Vi bất cận nhân tình nói cho nàng biết thời gian, Thích Nhất Hoan hít sâu một hơi, quét qua mấy bóng người, sau đó đi đến phía sau một bóng người ngửi ngửi.
Vào giây cuối cùng, Thích Nhất Hoan đưa tay ôm lấy người nói: “Chị ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên người em.”
Người nàng đang ôm nhẹ nhàng cười, âm thanh truyền vào tai nàng, vừa êm tai vừa ôn nhu, chính là ôn nhu thuộc về Khúc Thanh Trúc.
Khúc Thanh Trúc nói: “Ở cùng chị lâu như vậy, trên người nhất định có mùi rượu vang đỏ, chị dựa vào cái này nhận ra em sao?”
"Đương nhiên không phải." Thích Nhất Hoan vén khăn trùm đầu lên, sườn mặt hồng hồng, cực kỳ xinh đẹp, Thích Nhất Hoan muốn hôn cô. "Còn có, chúng ta tâm linh tương thông, chị cảm thấy em muốn được chị nhận ra, khi chị đi đến, hô hấp của em liền thay đổi ”.
Một số cô dâu khác cũng cởi khăn trùm đầu màu đỏ, nhìn khung cảnh trước mặt vỗ tay, rải hoa và phát kẹo cưới khiến khung cảnh trở nên rất sinh động.
Xe hoa lái tới nhà thờ, hai người nhìn có vẻ không đứng đắn, khi kết hôn lại chọn nhà thờ trang trọng nhất, mui xe mở toang, gió thổi tới, thổi tung mái tóc của hai người, lại đóng mui xe lại.
Khi đến địa điểm, hai người nắm tay nhau bước qua thảm đỏ, bước đến trước mặt linh mục để nhận chúc phúc của Chúa.
Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn là phù dâu của hai người.
Trước đó đã tặng Khúc Thanh Trúc một mỏ kim cương, giá trị của nó khônh cần nói cũng biết, đó là chỗ dựa cả đời của Khúc Thanh Trúc.
Người ở các quốc gia khác đều bị kinh ngạc, họ đã nghe nói tặng nhà tặng xe, nào có ai tặng mỏ. Mẹ Khúc cũng ngây ngốc, bà tưởng Lục Kiều Vi chỉ cho đi một thứ gì đó, nhưng không nghĩ tới lại ra tay hào phóng như vậy.
Khi Lục Kiều Vi nhìn Khúc Thanh Trúc mặc váy cưới mỉm cười đứng đối diện với Thích Nhất Hoan, nàng thở dài trong lòng, "Bạn tốt nhất của mình, bạn tốt đã ở bên nhau hàng chục năm, cuối cùng cũng tìm được đích đến tốt nhất."
Nàng ôm Khúc Thanh Trúc, nói: "A Trúc, mấy năm nay cậu đã vất vả rồi."
Khúc Thanh Trúc mím môi, nghiêng đầu một lúc, ôm lấy nàng trong nước mắt, nói: “Mình cũng cảm ơn cậu đã làm hậu thuẫn của mình bấy lâu nay.”
Lần này, Lục Kiều Vi trở thành phù dâu của cô, giúp cô mở hộp nhẫn, trong đó có một chiếc nhẫn kim cương.
Khúc Thanh Trúc nhìn, câu môi hạnh phúc, nhìn về phía Thích Nhất Hoan đã gấp không chờ nổi, Thích Nhất Hoan đeo vào cho cô, đây là lần đầu tiên nàng kết hôn, cũng không biết phải làm ra vẻ mặt gì, nên nàng chỉ có thể kích động liếm.
Nàng cầm chiếc nhẫn, đưa tay còn lại ra, Thích Nhất Hoan tự nhiên đeo cho cô, đeo chiếc nhẫn rất nhanh, đúng kích cỡ, đeo vào ngón áp út, Thích Nhất Hoan đã khắc tên cô vào trong đó.
Khúc Thanh Trúc cũng đeo vào cho Thích Nhất Hoan.
Đợi linh mục nói có thể hôn cô dâu, hai người kiễng chân lên một chút, hôn nhau dưới tiếng chuông nhà thờ ngân vang, kéo dài mà ấm áp.
Chị yêu em, cũng sẽ vĩnh viễn làm đường lui của em.
Từ đây, hai người trở thành bạn đời hợp pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.