Thương Em Vào Lòng

Chương 67:




Kiều Tân Hạo nổi gân xanh, hắn quơ lấy những thứ trên bàn, ‘rầm xoảng” một trận loạn xạ quét đổ hết, “Khốn nạn, khốn nạn, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, tuyệt đối sẽ không tha cho các người.”
Thư kí đứng trước bàn lạnh run, Kiều Tổng giám đốc trước mặt hai mắt đỏ rực, thần tình dữ dằn ngoan độc, dường như đã hoàn toàn mất lý trí. Y bình ổn hô hấp, một lúc sau mới rốt cục run rẩy phát ra tiếng, “Tổng… Tổng giám đốc, các vị thành viên hội đồng quản trị được mời dự họp chiều nay… tất cả đều đang chờ ngài ở phòng họp ạ !”


Kiều Tân Hạo thở hổn hển, xoay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc y, “Đám người đó tới làm gì, cả ngày nhàn rỗi không có gì làm sao ?”
Thư kí há miệng, nhưng không nói gì nữa.
Kiều Tân Hạo đã bộc phát nãy giờ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hắn cũng biết hội nghị này hắn không thể không đi, hiện giờ bởi vì hắn vì việc tư mà biến công ty thành cái dạng này, phỏng chừng mấy người đó đã không nhịn được hắn nữa !
Hắn lấy lại phản ứng, vội vàng gọi điện thoại cho Tô Vũ. Bất luận như thế nào, Tô gia vì sao đột nhiên phản bội mới là vấn đề hắn muốn biết trước nhất. Tay hắn hơi phát run. Kỳ thật… Có một loại khả năng vẫn luôn bồi hồi trong óc hắn, chỉ là hắn theo bản năng không dám tin tưởng.
Di động reo nửa ngày nhưng không ai bắt. Kiều Tân Hạo cau mày, không cam lòng gọi hết lần này tới lần khác. Rốt cục, sau một đoạn âm thanh chờ rất dài, giọng nói lạnh băng của Tô Vũ cũng truyền tới, “Có việc gì ?”
“Tiểu Vũ.” Giọng hắn có chút cấp bách, “Rốt cuộc làm sao vậy, chẳng phải em nói sẽ giúp anh sao ? Tại sao lại thình lình…”
“Giúp anh ?” Tô Vũ nén khóc cười lạnh một tiếng, “Anh ngay từ đầu quen em có phải là vì muốn em giúp anh hay không ?”
“Tiểu Vũ, sao có thể chứ, anh là thật lòng…”
“Thật lòng yêu em ? Đều là chó má.” Nàng hiếm thấy chửi tục một tiếng, mang theo sự tức giận không giấu được, “Làm một thằng gay đi lừa gạt tình cảm của con gái vui lắm ư ? Em có lẽ là do quá ngốc, ngốc đến mức để anh tùy ý lợi dụng. Trước kia ba em muốn em chia tay anh em còn náo một trận với ông ấy, em nói mình thích anh, rất thích anh. Thế nhưng hiện tại thì sao ! Ha ha…” Giọng nàng nghẹn ngào, “Thật sự là châm biếm.”
“Tiểu Vũ, rốt cuộc là chuyện gì ? Em đừng như vậy nữa, đấy đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích.” Kiều Tân Hạo mấp máy môi, nếu là bình thường, thái độ này của Tô Vũ nhất định sẽ khiến hắn sinh lòng chán ghét, nhưng hiện giờ, trong lòng hắn chỉ còn lại kinh hoảng. Giờ phía mà hắn có thể mượn sức, có thể dựa vào chỉ còn lại Tô gia mà thôi.
Ngữ khí Tô Vũ đã bình thản lạnh lùng trở lại, nàng hừ khẽ một tiếng, bỗng nhiên ôn nở nụ cười, “Em mở một đoạn ghi âm cho anh nghe nhé ?”
“Ghi âm gì ?” Kiều Tân Hạo tự nhiên có một dự cảm không lành.
Tô Vũ không trả lời hắn, một tràng thanh âm quen thuộc từ bên kia truyền tới.
“Ha hả, anh biết không, tôi căn bản làm gì thích nhỏ Tô Vũ kia, cũng không phải, tôi bây giờ không có hứng thú với nữ nhân. Bất quá… Lại nói tiếp, nhỏ cũng ngu lắm, tôi nói gì cũng nghe hết, cả ngày giống như chó săn vội vàng làm việc giúp tôi. Ba nhỏ địa vị không thấp, đối với việc làm ăn của tôi cũng hết lòng giúp đỡ. Hơn nữa nhỏ cũng đẹp, thỉnh thoảng sờ sờ, ăn ăn chút cũng đủ rồi, làm một sủng vật để vui đùa cũng không tệ.”
Trái tim Kiều Tân Hạo chùng xuống, từng tấc từng tấc lạnh đến hóa đá.
Ánh mắt hắn dại ra nhìn về trước, mãi cho đến lúc Tô Vũ cúp điện thoại cũng không hay.
Nửa phút sau, hắn hung hãn quẳng điện thoại xuống mặt đất, tròng mắt lóe ra tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, “Lý… Y… Dương…”
Những lời kia chính là hắn nói trong một lần tán gẫu với Lý Y Dương, bây giờ lại nghe được một lần nữa thông qua Tô Vũ.
Trong lòng hắn hận đến ngứa ngáy không yên, tay siết chặt.
“Tổng giám đốc.” Thư kí lại run rẩy đi đến gõ cửa, khuôn mặt như trái khổ qua, “Mấy người hội đồng quản trị hiện đang…”
“Biết rồi, tôi biết rồi được chưa ? Tôi đi ngay đây.” Hắn rống giận một tràng, lướt qua thư kí ra ngìai. Vừa vào phòng họp, hắn liền thấy người anh trai đã từ chức rời khỏi công ty đang an an ổn ổn ngồi trên vị trí vốn phải là của hắn, còn mang theo vài phần ý cười.
“Sao anh lại ở đây ?” Hắn lạnh mặt hỏi.
“Ai chà, tổng giám đốc rốt cục đã tới, làm cho đám người kia chờ thật lâu a !” Vương Đổng ngồi bên cạnh cười hai tiếng, “Bất quá bây giờ tổng giám đốc có tới hay không cũng không sao cả, chuyện giữa chúng ta đã hết rồi. Từ hôm nay trở đi, Kiều thị sẽ do Kiều Tân Vũ đảm nhiệm Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc. Cho nên, Tân Vũ tất nhiên là ngồi chỗ này.”
“Ông nói cái gì ?” Giọng Kiều Tân Hạo nâng cao, hắn quay phắt đầu, không thể tin nhìn Kiểu Tân Vũ.
Kiều Tân Vũ nhún vai, “Không có cách nào a, đây là quyết định lâm thời của đại hội cổ đông.”
“Không thể có chuyện đó, đại hội cổ đông tại sao không có tôi tham gia ?” Kiều Tân Hạo lắc lắc đầu.
“Em bận bịu lu bu đủ thứ chuyện gì đâu, làm sao còn thời gian tham gia mấy vụ này. Yên tâm, lúc ấy cổ phần đồng ý với quyết sách đã vượt quá nửa, em có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Nói xong y đứng dậy, đi đến trước mặt Kiều Tân Hạo, “Em trai thân mến, có đôi khi, đừng nên quá tin tưởng vào chính mình, đừng cuồng vọng. Còn nữa, chỉ vì việc tư của bản thân mà kéo toàn bộ Kiều thị xuống nước, em không có tư cách ấy. Giờ thì, mời em quay về thu thập các thứ trong văn phòng mình đi, chừa cái ghế lại…”
Kiểu Tân Vũ còn chưa nói xong, Kiều Tân Hạo liền đấm một cú vào mặt y, hắn giống như phát điên đè y xuống, “Tôi không có tư cách đó, vậy anh thì có sao, anh có sao ? Hả !”
“Bảo vệ, nhanh gọi bảo vệ.” Ban giám đốc một đám kinh hoảng, mọi người vội vàng xông lên kéo Kiều Tân Hạo ra, Kiều Tân Hạo đỏ ngầu hai con mắt, vẫn đang không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi ràng buộc.
Kiều Tân Vũ ngồi dậy từ mặt đất, y lạnh lùng cười, xoa xoa vệt máu bên môi, “Kêu bảo vệ dọn đống đồ của nó trực tiếp vứt ra đi ! Không biết điều.”
Người em trai này từ nhỏ đã phản nghịch không bao giờ khiến y bớt lo, nhưng mà nó chưa từng phẫn nộ như bây giờ. Kiều Tân Hạo bây giờ đã gần như mất đi lý trí, chỉ bởi vì mỗi mình nó mà Kiều thị bị tổn thất trầm trọng, thế nhưng nó một tia áy náy cũng không có. Nó chỉ biết căm phẫn, căm phẫn vì đồ của mình bị cướp đi. Hừ, nhưng đó vốn cũng đâu phải đồ của nó.
Bọn họ từ nhỏ đã không cùng nhau lớn lên, cảm tình tất nhiên cũng không thể nào sâu đậm. Rồi sau đó Kiều Tân Hạo đột nhiên tiến vào công ty, làm việc với thái độ vô cùng ngạo mạn, nhưng chính nhờ các quyết sách của hắn mà Kiều thị đã thu được lợi nhuận không nhỏ, mọi người đành nhịn được chút cho qua chuyện. Nhưng hiện tại thì, Kiều Tân Vũ hừ lạnh, tự làm tự chịu đi.
Kiều Tân Hạo bị bảo vệ đẩy ra khỏi cửa công ty Kiều thị, hắn lảo đảo mấy cái, cuối cùng cũng dừng lại. “Phịch” một tiếng, đồ của hắn cũng bị ném trực tiếp xuống bên cạnh hắn. Người đi đường lui tới có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn. Ánh mắt Kiều Tân Hạo trở nên cực độ căm hận, hắn đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn cánh cửa Kiều thị khẽ cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, gần như điên cuồng.
“Ha ha ha, ha ha ha, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, tôi sẽ không bỏ qua cho các người !”
******
Không khí chào đón năm mới bắt đầu trở nên đậm dần, người vào siêu thị cũng đông hơn, chật chội đến mức khiến người ta bực bội.
“Phù !” Quân Khải rốt cục cũng lôi được Dư Hạc ra tới quầy thu ngân, thở phào một hơi.
Dư Hạc cúi đầu nhìn thoáng qua mấy bao lớn nhỏ trên tay anh, “Để em giúp anh !”
Quân Khải chuyền bớt vài túi cho cậu.
Vừa đi Quân Khải vừa cười: “Năm nay rốt cục đã có thể an ổn ở bên em vượt qua năm mới rồi, thật tốt.”
Dư Hạc cười, sau đó lại nhíu mày, “Nhưng mà, anh với ba anh ?”
“Ai nha, đừng nói tới ông ấy nữa. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh với ông ấy nháo thành như bây giờ không liên quan đến em, cho nên em đừng áy náy.”
“Nhưng mà, tại sao ?” Dư Hạc dừng một chút, “Đa phần người lớn đều không thể tiếp nhận được con của mình là một…”
“Đây không phải là vấn đề anh có phải gay hay không, mà là ông ấy không thể chấp nhận việc anh làm ông ấy mất mặt.” Quân Khải nhét những thứ vừa mua vào cốp xe sau, bọn họ lên xe trở về nhà.
“Kỳ thật thì…” Trầm mặc một lát, Quân Khải nhẹ nhàng cười. “Tình cảm của anh đối với ông ấy cũng không sâu sắc lắm, thật đấy. Từ nhỏ đến lớn, kể từ khi anh bắt đầu biết nhận thức, có một đoạn thời gian anh thậm chí còn không nhớ rõ ba mình có bộ dạng ra sao nữa. Ông ấy một năm chỉ trở lại hai ba lần, chưa từng tham gia một buổi họp phụ huynh cho anh, chưa từng về nhà mà mang cho anh món quà nào, trên cơ bản là không hề chủ động gọi điện cho anh, cho dù là lúc anh học Trung học hay là lúc đến Bắc Kinh cũng vậy. Trước đây cũng rất tức giận, đặc biệt là những lúc bị người ta chọc là không có ba, thế nhưng sau đó mãi cũng thành quen, thật ra sống một mình cũng rất tốt, làm gì cũng chẳng có ai can thiệp. Thật sự không có gì để giận, ít nhất tiền mỗi tháng ông ấy cho anh cũng dư sống.”
Sắc mặt Quân Khải vẫn rất bình tĩnh, còn mang theo nụ cười thản nhiên, “Lúc ấy anh đã nghĩ, ông ấy chỉ cần bỏ tiền nuôi anh lớn anh cũng rất cảm kích rồi. Đợi đến sau này anh làm ăn có tiền, nhất định sẽ trả lại toàn bộ số tiền ấy cho ông. Có điều, quan hệ giữa anh với ông ấy cũng chỉ đến đây. Nói một câu khái quát, đó là ông ấy chưa từng quản giáo anh, cũng không tư cách quản giáo anh. Ông ấy đối với anh mà nói, chỉ là chủ nợ của anh thôi, bảo mẫu nhà anh còn thân thiết hơn so với ông.”
Quân Khải nói những lời này rất thoải mái thong dong, biểu tình cũng rất bình tĩnh, chỉ là không hiểu sao, Dư Hạc bỗng dưng cảm thấy buồn hơn.
Cậu bỗng nhớ tới ngày đó khi nghe được tin ba mình bị đưa vào cấp cứu, nhớ tới hình ảnh anh bồi mình quỳ gối ngồi trong mưa trước bia mộ, thời điểm đó, nụ cười của Quân Khải gần như trở thành luồng ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của cậu. Ấm áp đến mức khiến người ta sợ hãi. Mỗi lần anh cười sờ đầu mình, Dư Hạc đều nghĩ rằng, anh nhất định là lớn lên trong sung sướng hạnh phúc, hương vị hạnh phúc ngọt ngào ấy ngày qua ngày thấm dần vào máu anh, lây nhiễm sang lời nói trên miệng, cho nên anh mới có thể cười đến ấm áp lòng người như vậy.
“Thật ra anh cũng phát hiện, hình như anh có chút máu lạnh nha.” Quân Khải đột nhiên nở nụ cười, anh xoay đầu nhìn Dư Hạc, “Tiểu Hạc anh nói với em a, mỗi lần xem trên TV thấy cái loại nhân vật làm ba mà từ nhỏ đến lớn chưa từng trông nom mình, lại còn có chuyện gì phiền toái đều đổ hết lên đầu mình, kết quả nhân vật chính còn một bên mềm lòng nói gì mà “nói sao đi nữa ông ấy vẫn ba tôi”, mỗi lần thấy vậy anh đều đặc biệt ghê tởm. Nếu đổi lại là anh, anh tuyệt đối sẽ trực tiếp tách khỏi người ba như thế, ai cần bận tâm ông ta a ! Ông ta là ai chứ, anh quen ông ta sao ?”
Nói xong một đoạn này anh liền im lặng, ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn về trước, gương mặt bình tĩnh không có biểu tình gì.
Dư Hạc hé môi, rướn người sang, hôn nhẹ lên khóe miệng anh một cái. “Em hiểu được.” Tuy rằng nếu người ở trong hoàn cảnh đó là cậu, có lẽ cậu sẽ không hành xử quyết tuyệt được như thế, nhưng cậu có thể hiểu tâm tình của Quân Khải, cậu hiểu được cả.
“Này này này !” Quân Khải cười, “Em đừng làm vậy chứ, dễ dẫn đến tai nạn xe cộ lắm đó.”
Dư Hạc cũng cười, lại nghiêng người hôn lên một hơi.
“Này, em thật là…” Quân Khải cười liếc mắt nhìn cậu, Dư Hạc khiêu khích nhướn mày với anh.
“Em, xem anh về tới nhà sẽ làm gì em.”
“Ừm.” Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu, “Chỉ cần hôm sau anh đừng bị cảm nữa là tốt.”
Quân Khải: “…”
Khi bọn họ về đến biệt thự, trong lúc Quân Khải đang lục lọi đồ đạc trong tủ lạnh, Dư Hạc liền cười chạy xuống cầu thang, “Ha ha, em phải nhanh chân đi xem cổ phiếu của mình đây, anh đừng quấy rầy em nha. Em sẽ khóa cửa.” (Chính xác là biệt thự nha, 2 người giàu dữ ( ̄ヘ ̄٥#) )
“Nè. Dám chơi xấu hả ?” Quân Khải cười khổ nhìn Dư Hạc đang đắc ý đứng ở cầu thang nhìn mình sau đó chạy đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Thật tình đã nuôi tiểu tử này thành loại tính cách hiện tại a, Giản Quân Khải kiếp trước mà biết được nhất định sẽ phải bội phục mình.”
Vừa cảm thán xong, di động liền vang lên.
Giản Quân Khải cau màu nhìn chữ “Ba” trên màn hình, do dự mấy giây rốt cục vẫn bắt lên. Những lúc ông chủ động gọi điện cho anh, bình thường đều là có chuyện muốn tìm anh.
“A lô !”
“A lô.” Giản Hành Tri ho khan hai tiếng, ngữ khí ra vẻ thản nhiên, “Ừm, con ra ngoài, chúng ta gặp mặt một chuyến.”
Giản Quân Khải mày càng nhăn, “Để làm gì ?”
“Mày…” Giản Hành Tri nửa ngày cũng không nói tiếp “mày” cái gì.
“À, là chuyện tiền nuôi dưỡng lần trước tôi nói ? Chuyện đó không cần phải ra ngoài đâu, tôi hơi bận, ông chỉ cần nói bao nhiêu là được.”
Giản Hành Tri bị lời anh nói làm cứng họng, thẹn quá thành giận nói, “Thật vậy sao ? Tao nói bao nhiêu mày cũng đưa à ?”
Quân Khải cười mỉm, “Cũng không nhất định, ai biết ngài Giản đây sẽ ra bao nhiêu, nếu vô sỉ nói một tỷ chẳng hạn, thì tôi làm sao cấp nổi.”
“Cũng không nhiều như vậy.” Giản Hành Tri cũng cười khẽ, “Mày chỉ cần giao khoảng hai ngàn vạn là được.” (20.000.000 ~ 56.000.000.000 VND :v)
Mặt Quân Khải nhất thời lạnh xuống, anh thật không ngờ người ba thân mến của mình quả thật nói ra một con số vô sỉ.
Vì thế anh lạnh lùng cười, “Ngài Giản thật sự không biết xấu hổ ?”
“Cho nên, tao đã kêu mày ra ngoài, chúng ta nói chuyện.” Giọng điệu Giản Hành Tri vẫn mang theo sự cường thế của mình, “Mày chớ quên, mày vẫn còn họ Giản.”
Quân Khải quả thực bị tức đến nở nụ cười. Anh cười thành tiếng, “Tốt, vậy thì nói chuyện ! Thời gian địa điểm ?”
.
Giản Quân Khải ngồi trong quán cà phê nhìn người đàn ông có cùng quan hệ huyết thống với mình, có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày.
“Ngài Giản rốt cuộc có chuyện gì đàm luận với tôi ?”
Ngữ khí Giản Hành Tri mang theo sự tức giận, “Tao là ba của mày, thái độ của mày như vậy là sao ?”
“A.” Quân Khải một lần nữa bị tức đến bật cười, “Lúc trước người luôn miệng nói không có đứa con như tôi là ai a ! Sao tôi không biết ông vẫn còn là ba mình !”
“Thật đúng là vô giáo dục, tao làm cha nói gì là chuyện của tao, bản thân mày phải biết tuân theo chuẩn tắc, tôn kính trưởng bối.” Giản Hành Tri mặt bình tĩnh nói.
“Vô giáo dục ?” Quân Khải nâng mắt nhìn ông, “Bởi vì tôi từ nhỏ đã không có cha dạy dỗ mà, sao có thể có giáo dục được.”
Dừng một chút, anh nở nụ cười, “Nói đi, công ty gặp vấn đề gì, cần tiền ?”
Anh vừa nói dứt câu đó sắc mặt Giản Hành Tri liền cứng đờ, môi ông không ngừng mấp máy, ánh mắt trừng đến muốn lồi ra nhìn anh.
“Nói trúng rồi ?” Giản Quân Khải cười nhướn mày với ông, “Tôi đã nói mà, với bản tính của ông, cũng chỉ có khả năng này thôi.”
Mặt Giản Hành Tri hơi đỏ lên, nhưng bình ổn ngữ khí nói: “Nói gì đi nữa mày vẫn là con tao, chuyện này là dù thế nào cũng sẽ không thay đổi. Mặc dù tao rất xấu hổ vì có người con trai như vậy, nhưng tao cho tới nay vẫn chưa từng nghĩ về sau sẽ thật sự bỏ mặc mày. Dù sao, tao vẫn là ba mày.”
“Vậy thì ?” Quân Khải thản nhiên hỏi ông.
“Cho nên, mày đưa công ty Khải Thụy nhập vào Giản thị đi, công ty hiện tại của hai đứa còn quá yếu, có Giản thị giúp đỡ sẽ phát triển tốt hơn, sau đó…”
“Khoan đã.” Giản Quân Khải nghiêm mặt cắt ngang lời ông, “Vốn dĩ cũng làm con ông nhiều năm như vậy, nên tôi không muốn nói lời nào khó nghe trước mặt ông. Nhưng hiện giờ tôi thật sự rất muốn nói một câu, ông thật sự vô liêm sỉ, thật sự.”
“Ý mày là gì ?” Giản Hành Tri lập tức nổi giận, “Tao kêu mày nhập công ty Khải Thụy vào Giản thị chẳng phải là rất tốt sao ? Mấy đứa nít ranh chúng mày thì có thể làm ra được gì, bây giờ vận khí tốt nên kinh doanh lời nhiều, về sau gặp chuyện lớn sẽ không duy trì nổi nữa. Mày đem công ty nhập vào Giản thị không phải là tiện đôi đường sao, dù gì qua mấy thập niên nữa Giản thị còn không phải là của mày à, nóng ruột cái gì ?”
“Tôi đâu có nóng ruột, cho tới bây giờ chưa hề nóng ruột. Ai cần cái công ty sắp tàn của ông, để lại cho em trai thân mến đi thôi ! Còn nữa, chủ công ty Khải Thụy cũng không chỉ có tôi, tôi không thể nào đưa ra quyết định.” Quân Khải cố cắn răng, nhịn xuống xung động muốn bật người đứng dậy đi.
“Giản Quân Khải. Mày sao không biết phân biệt tốt xấu như thế ?”
“Hừ.” Giản Quân Khải nhếch miệng cười tà, “Vậy được, tôi đồng ý.”
Anh khoanh hai tay đặt lên bàn, hơi nghiêng người về trước, nhìn thẳng tắp vào ánh mắt Giản Hành Tri, “Đem công ty nhập vào Giản thị thì tuyệt đối không có khả năng, bất quá yêu cầu muốn hai ngàn vạn của ông tôi có thể thỏa mãn. Chỉ có điều, tôi có một yêu cầu.”
Ánh mắt Giản Hành Tri tối sầm một chút, sau khi nghe được nửa câu cuối lại lóe sáng, “Yêu cầu gì ?”
“Ly hôn với Lưu Lỵ Lỵ, sao đó tìm luật sư lập một di chúc, nói rằng về sau công ty Giản thị, cũng chính là mọi tài sản thuộc sở hữu của ông đều là tôi kế thừa, thế nào ? Chẳng phải ông nói Giản thị về sau sớm hay muốn cũng là của tôi sao ? Lập một di chúc để làm tôi an tâm cũng đâu hề gì, nếu vậy thì tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp công ty Giản thị phát triển. Được không ?”
“Mày…” Giản Hành Tri sửng sốt, tức giận tràn đầy rống to, “Giản Quân Khải mày có biết chừng mực không ? Tao biết mày không thích Lỵ Lỵ, nhưng người tao cưới tao muốn ly hôn hay không cho tới nay không tới phiên mày nói.”
“A, vậy à, vậy thì tiếc quá.” Quân Khải lấy ra chi phiếu hai trăm vạn đưa tới trước mặt Giản Hành Tri, anh lễ phép mỉm cười, “Tôi đã tự tính toán sơ qua ở nhà, tôi tự thấy nhiêu đây đã đủ phí dưỡng dục nhiều năm qua của ông, về sau đừng đến trước mặt tôi làm những chuyện khiến người ta buồn cười nữa.”
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, khi ngẩng đầu lên là một nụ cười xán lạn, “Cám ơn công ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua của ngài Giản, từ nay trở đi, chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Về phần cái họ, tôi thực chất là một người rất lười, cho nên chắc sẽ không sửa, bất quá nếu ngài còn làm chuyện gì khiến tôi phiền phức, tôi có lẽ sẽ không ngại theo họ mẹ.”
Nói xong mấy câu trên, anh cũng lười nhìn khuôn mặt đã muốn đen tái của Giản Hành Tri, xoay người không thèm quay đầu rời bước.
____________
Quân Khải thật dứt khoát tuyệt tình. Nhưng nghĩ đến cả 2 từ nay về sau chỉ còn lại thế giới 2 người, thật sự không 1 người thân không con cái mà sống cho đến già, không thể tả được có bao nhiêu cô độc. Tất nhiên vẫn phải có bạn bè, đối tác làm ăn này kia, nhưng như thế đâu đủ vơi bớt cô đơn ở một số lúc. À thì nếu 2 người yêu nhau sâu đậm dài lâu, lại có nhiều tiền để đi du lịch, đi giải trí thì khác (。◝‿◜。)
P/S: Chương này lại đạt kỉ lục mới về độ dài, mấy chương cuối toàn vậy không a  TT◇TT 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.