Thượng Công Chúa

Chương 66:




“Cái gì gọi là chính nghĩa nhân thiện? Những thứ đó là do ngươi định ra sao? Chẳng lẽ không phải ngươi thì không được ư? Ngươi muốn vì dân lên tiếng, nhưng tiếng nói của ngươi có đại diện cho ‘dân’ không? Mà những người ngươi muốn đại diện cho, muốn giúp đỡ lại không chịu nhận ân tình này thì ngươi định làm thế nào? Hoặc ngươi muốn giúp người ta nhưng không làm được mà lại bị vạn người thóa mạ thì ngươi phải làm sao?
Từ xưa hỏi kẻ hiền không hỏi dân chúng, sao ngươi lại để “chúng” đứng trước mình? Thế thì làm sao được người khác công nhận? Ngươi chỉ nguyện giấu tài, đến con đường của mình cũng không dám chọn.
Một thánh nhân không đắc tội ai thì làm quan thế nào? Nếu muốn làm thánh nhân thì ngươi nên đi chu du thiên hạ mà học hỏi, làm theo Khổng phu tử ấy, làm quan làm gì? Hôm nay là Tố Thần, hôm qua cũng là Tố Thần nhưng liệu Tố Thần của ngày mai có giống hệt hôm nay và hôm qua không?”
Trong thư phòng, Lưu tướng công đanh thép hỏi chàng.
Những lời này như mũi đao đánh thẳng vào linh hồn Ngôn Thượng.
Có lẽ trong lúc nhất thời chàng có thể trả lời một vấn đề, nhưng ngay sau đó vấn đề thứ hai đã bén nhọn chém đến, phủ định đáp án đầu tiên của chàng…… Điều này khiến Ngôn Thượng bắt đầu mê mang, bắt đầu tự hỏi chẳng lẽ mình làm điều này là chính xác ư?
Một thư sinh nho nhỏ từ Lĩnh Nam đến Trường An như chàng sao có thể nói tới đại nghĩa thiên hạ? Chẳng lẽ chàng không làm gì sai ư? Chàng sẽ không hiểu lầm hay phạm sai lầm ư? Mà sai lầm chàng phạm phải liệu có người nào đi sửa, và nguyện ý sửa đúng không?
Chàng có thể đảm bảo tấm lòng ban đầu của mình sẽ vĩnh viễn không thay đổi, sẽ không bị thế sự chìm nổi lung lạc mà chuyển biến ư? Mà một khi chàng bị lạc thì ai có thể thức tỉnh chàng đây?
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn Lưu tướng công lúc này đang ngồi ngay ngắn sau bàn, trái tim đập vang.
Vị lão nhân này râu tóc đã bạc, nhiều năm làm Tể tướng chấp chưởng triều đình nên khí chất trên mặt ông vô cùng nghiêm túc.
Lúc ông nói chuyện ánh mắt sáng ngời sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là Lưu tướng công đang rất ôn hòa với chàng.
Ngôn Thượng không trả lời được vấn đề này nhưng ông ấy cũng chỉ cười nhìn chàng, không hề phê phán chàng ấu trĩ, nói năng linh tinh.
Đầu óc chàng hỗn độn, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Mấy vấn đề này…… Trong lòng tiểu sinh nhất thời có đáp án, nhưng lại giống như không có.
Tiểu sinh cần phải suy nghĩ thật kỹ một chút rồi mới có thể trả lời tướng công.”
Lưu tướng công vuốt râu gật đầu nói: “Vậy ngươi nghĩ cho kỹ rồi tới trả lời ta.”
Ông ta tạm dừng một chút rồi nói: “Hy vọng mấy vấn đề này của ta có thể khiến ngươi tỉnh ra, đủ để ứng phó với chuyện đang chờ ngươi ở bên ngoài.”
Lúc này xe ngựa của Đan Dương công chúa đã đến đầu ngõ, đương nhiên là tới tìm Ngôn Thượng.
Hôm qua Đan Dương công chúa nháo ra chuyện kia Lưu tướng công cũng biết.
Ông ta cố ý đem Ngôn Thượng đến phủ của mình ở một đêm cũng để cho chàng có thời gian thích ứng……
Ngôn Thượng đương nhiên không biết Lưu tướng công đang nói cái gì, huống chi hiện tại chàng đang loạn, không thể nhạy bén mà để ý người khác như ngày thường.
Chàng cúi người hành đại lễ với Lưu tướng công giống như đối với cha mẹ.
Lễ nghĩa thế này là trang trọng nhất, ngoài cha mẹ và lão sư ra thì không ai có tư cách nhận.
Ngôn Thượng hành lễ này khiến Lưu tướng công nhướng mày nhưng cũng thản nhiên nhận.
Một khi Ngôn Thượng có thể nghĩ kỹ vấn đề của mình thì dù chàng vẫn không bái Lưu tướng công làm thầy cũng sẽ không uổng công ông ta giữ chàng lại và nói những lời này.

Ngôn Thượng ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi ra cửa thì có tiếng nữ nhân mềm mại gọi chàng từ phía sau: “Nhị Lang! Nhị Lang!”
Ngôn Thượng quay đầu lại thấy một thiếu nữ mặc váy màu trắng xanh, cánh tay khoác lụa mỏng đang chạy về phía mình.
Thiếu nữ kia chạy vội khiến đám thị nữ phía sau đuổi không kịp, liên mồm gọi.
Vị tiểu nương tử này trang dung đơn giản, trên mái tóc đen chỉ cắm một cây trâm, góc váy có ngọc bội theo động tác của nàng ta nhẹ đong đưa.
Đây là một vị tiểu nương tử thanh tú đơn giản, trên mặt mày đều là khí chất trí thức nồng đậm, khác hẳn bộ dạng hoa lệ kiều diễm của Mộ Vãn Diêu.
Đây đúng là Lưu Nhược Trúc.
Nàng ta thở phì phò chạy đến trước mặt Ngôn Thượng sau đó đứng yên.
Lúc này Ngôn Thượng đã hành lễ với nàng ta: “Đa tạ nương tử đã hỗ trợ lúc vừa rồi.”
Lưu Nhược Trúc xua tay, tất nhiên là nói không cần cảm tạ.
Nàng còn không nhịn được nói thêm một câu: “Lang quân, đêm qua cháo đưa tới phòng ngươi cũng là ta dặn đầu bếp làm đó.”
Ngôn Thượng ngạc nhiên, sau đó lại nói lời cảm tạ: “Vậy cũng đa tạ nương tử.”
Lưu Nhược Trúc đỏ mặt, bị lời nói cảm ơn của chàng làm cho ngượng ngùng.
Còn Ngôn Thượng thì ngước ánh mắt trong trẻo nhìn nàng ta hỏi: “Xin hỏi nương tử gọi ta dừng lại là có chuyện gì sao?”
Lưu Nhược Trúc rất là nghiêm túc đáp: “Ta đuổi theo là sợ lang quân đi sai đường.
Nhị Lang, ngươi đừng thấy ông nội của ta nghiêm túc như thế nên sợ.
Dù sao ông cũng là tể tướng đương triều nên phải có uy.
Nhưng kỳ thật lúc còn trẻ tính tình ông nội giống hệt ngươi, đối đãi với ai cũng khoan dung, lại rất khéo léo.”
Ngôn Thượng ngẩn ra, cái này chàng quả thực không biết cũng không nhìn ra.
Lưu Nhược Trúc cười khanh khách nói tiếp: “Ông nội của ta không nhịn được muốn quan tâm ngươi cũng vì ngươi rất giống ông khi còn trẻ, vì thế ông sợ ngươi đi sai đường.”
Ngôn Thượng nghe thấy thế thì chắp tay, mặt xoay về thư phòng mà hành lễ, mặc kệ Lưu tướng công có biết hay không.
Một người biết lễ như thế lại càng khiến Lưu Nhược Trúc thích, cảm thấy mình không mất công không.
Nàng ta nói: “Lang quân, ngươi đi theo ông nội của ta cũng không tồi đâu.
Ông nội của ta là tướng công nên sẽ không chọn người mình không thích.
Người làm triều thần coi trung quân, công chính là quan trọng nhất, lúc mọi việc đều lẫn lộn với nhau thì phải nhớ kỹ bốn chữ này mới không sai.
Những thế gia trường tồn từ xưa không có nhà nào muốn khuấy đảo phong vân, mà đều chọn con đường ‘trường tồn’.”
Ngôn Thượng hiểu ra và nghĩ ngay tới Vi Thụ cùng Lạc Dương Vi thị.
Vi thị ở trong triều không quá nổi bật nhưng Vi gia vẫn luôn có người đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
Có lẽ đây chính là con đường “trường tồn” mà Lưu Nhược Trúc tiểu nương tử đang nói.
Ngôn Thượng nhìn vị nương tử này đang nói thay cho ông mình nhưng vẫn cực kỳ nghiêm túc đĩnh đạc thì hơi mỉm cười.
Lưu Nhược Trúc lại càng đỏ mặt hơn, đôi mắt to trong suốt nhìn chàng nói: “Sao thế, ta nói sai cái gì ư?”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Ta chỉ không nghĩ một nữ lang như tiểu nương tử lại có thể nhìn thấu chuyện chính sự như thế.
Làm ta thật hổ thẹn.”
Lưu Nhược Trúc cười một tiếng rồi nói: “Cũng không có gì, từ nhỏ ta đi theo ông nội nên cũng thấy nhiều việc.”
Nàng giống như nghĩ tới cái gì đó mà khẩn trương giải thích, sợ Ngôn Thượng hiểu lầm mình: “Nhưng ta cũng không bức bách ngươi chọn ông ta đâu.
Ta chỉ muốn nói con đường tốt nhất…… Nhưng nếu ngươi cảm thấy không tốt thì tự mình có thể phán đoán, đừng bị ta ảnh hưởng.”
Ngôn Thượng mỉm cười đáp: “Ta cũng muốn hành lễ cảm tạ nương tử.”
Lưu Nhược Trúc vội vàng nghiêng người lảng tránh, không chịu nhận lễ của chàng.
Đợi Ngôn Thượng đi rồi, không thấy bóng dáng đâu Lưu Nhược Trúc mới buồn bã.
Lúc này có thị nữ đến bên cạnh nhẹ nói cái gì mà xe ngựa của Đan Dương công chúa đã đến cửa, hẳn là tới đón Ngôn Nhị Lang.
Lưu Nhược Trúc lập tức thở dài như bà cụ non sau đó lại càng lo lắng.
Nàng cũng đã đoán được hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, chỉ mong Ngôn Nhị Lang không bị ảnh hưởng.
Ông nội coi trọng nhân tài…… Tuy chàng không thể về phe ông thì cũng không nên bị vùi dập mới tốt.

Ngôn Thượng rời khỏi tướng công phủ không xa đã gặp Mộ Vãn Diêu.
Chàng hơi kinh ngạc một chút, trong lòng sinh ra cảm động, cũng không thể tưởng tượng được Mộ Vãn Diêu sẽ đến nơi này.
Chàng thậm chí còn cho rằng có lẽ nàng tới để gặp Lưu tướng công…… Nhưng Mộ Vãn Diêu lại xuống ngựa, đi thẳng tới chỗ chàng, lúc ấy Ngôn Thượng mới biết nàng quả thực tới tìm mình.
Chàng cố nén những hỗn loạn trong đầu sau khi nghe Lưu tướng công chất vấn.
Lúc này chàng rất cảm động vì Mộ Vãn Diêu đối xử tốt với mình, nhưng vẫn hơi thẹn thùng.
Rốt cuộc đã hai tháng hai người không gặp nhau.
Có điều vừa nhìn thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu nhìn mình …… là chàng đã biết sự tình hẳn không giống như chàng tưởng.
Mộ Vãn Diêu chỉnh đốn lại tâm tình sau đó cười với Ngôn Thượng, ý bảo chàng đi theo mình.
Nàng vừa cười vừa nói: “Nghe nói ngươi bị Lưu tướng công giữ lại một đêm.
Ta vừa nghe thế đã biết quan lộ của ngươi hẳn sẽ sáng sủa.
Nhưng Lại Bộ còn chưa thông báo kết quả mà ngươi đã biết rồi ư?”
Ngôn Thượng ôn hòa đáp: “Chắc ta sẽ tới Trung Thư Tỉnh, còn cụ thể thì không biết.”
Mộ Vãn Diêu tâm sự nặng nề nên chỉ miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
Nàng ân cần nói: “Xe ngựa dừng ở đầu hẻm, trong xe có trái cây và điểm tâm, còn đốt lò nên rất ấm.
Trời lạnh thế này ngươi lại là người phương nam nên hẳn là khó thích ứng……”
Ngôn Thượng dừng bước nhìn về phía nàng.
Mộ Vãn Diêu thì cứng đờ cả người.
Chỉ nghe thấy chàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Vãn Diêu giả bộ hồ đồ hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Ngôn Thượng hơi tự giễu mà cười một tiếng: “Có lẽ điện hạ từng lấy thái độ này để chiêu hiền đãi sĩ nhưng với ta thì ngài chưa từng làm thế.
Ta biết trọng lượng của mình ở trong lòng ngài, nếu không có chuyện lớn xảy ra thì ngài tuyệt đối sẽ không tự mình tới tìm ta…… Điện hạ đối xử với ta không tốt như thế.”
Lời này của chàng khiến Mộ Vãn Diêu thực sự chột dạ.
Nàng bối rối nói: “Ta đối xử với ngươi vẫn rất tốt mà.
Chẳng qua tính tình ta không tốt thôi chứ không phải ta cố ý.”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Ta biết.
Cho nên rốt cuộc ra đã có chuyện gì…… Có việc lớn gì mà ngài phải…… Giống như đang bồi thường ta như thế?”
Chàng nghĩ thầm chẳng lẽ nàng suy nghĩ hai tháng mà vẫn quyết định cùng chàng cắt đứt quan hệ sao? Nhưng nếu thế thì nàng còn tới đây cười làm lành làm gì?
Ngôn Thượng còn đang miên man suy nghĩ thì thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu nhẹ lướt qua khiến lòng chàng càng trầm hơn.
Mộ Vãn Diêu là người kiêu ngạo, nàng vĩnh viễn dùng cằm nhìn chàng…… Có thể khiến nàng làm như thế thì chuyện phải lớn tới đâu chứ?
Chàng bị nàng dọa đến mặt cũng hơi trắng.
Mộ Vãn Diêu thì rũ lông mi, không dám nhìn Ngôn Thượng mà nhẹ giọng nói: “Lưu Văn Cát bị phế rồi.”
Ngôn Thượng: “……”
Mộ Vãn Diêu không thấy chàng nói gì thì càng khẩn trương hơn, cảm thấy mình đã gây ra đại họa.
Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “Bị phế là có ý tứ gì? Bị đứt gân hay gãy chân tay?”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cả người cứng đờ, da đầu căng lên nói: “Hắn bị phế thành hoạn quan rồi.”
Đầu óc Ngôn Thượng lập tức trống rỗng.
Chàng đứng thẳng bất động, trong một lúc chàng chẳng nghe được gì.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không biểu tình của chàng thì lập tức sợ hãi.
Nàng cũng không rảnh lo chuyện khác mà vội giữ chặt lấy tay chàng, còn lắc lắc, hơi có chút bất lực mà làm nũng.
Mộ Vãn Diêu vội vàng nói: “Cái này không thể trách ta! Kỳ thật ta có cho người đi theo canh chừng hắn, nhưng hắn lại tới Bắc Lí tìm say.
Nơi đó nhiều quan to quý tộc như thế……”
Sắc mặt Ngôn Thượng vẫn không có biểu tình gì, cánh tay vẫn bị nàng ôm lấy.
Một Vãn Diêu vừa ôm vừa lắc tay chàng mới khiến chàng hơi hoàn hồn và ý thức được chuyện này không phải nói chơi mà là thật.
Mộ Vãn Diêu gấp đến độ mắt đỏ lên.
Nàng chưa bao giờ thấy Ngôn Thượng tức giận, trước kia cũng từng muốn biết khi chàng tức giận thì sẽ thế nào nhưng nàng không muốn người chọc chàng tức là mình.
Nàng luôn cảm thấy một khi chàng tức giận thì thật là đáng sợ.
Mộ Vãn Diêu mếu nói: “Cái này thật sự không thể trách ta! Ta là một vị công chúa, ngươi không thể bắt ta phải tự mình đi theo bảo vệ hắn chứ? Hắn đắc tội người không thể đắc tội……”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng đẩy Mộ Vãn Diêu ra để nàng đừng lắc lư bên cạnh mình nữa.
Giọng chàng có chút cứng đờ nhưng cũng không hề có dấu hiệu tức giận: “…… Ta không tức giận, ngài không cần như thế.
Ta còn không hiểu chuyện này …… rốt cuộc là sao? Sao huynh ấy lại đắc tội người khác? Huynh ấy thật sự bị phế ư? Ngài không đùa ta chứ?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta cũng ước gì đây là vui đùa! Hắn và nhi tử của Hộ Bộ Lang Trung đoạt nữ nhân…… nên mới bị người ta phế đi……”
Ngôn Thượng nhìn nàng, ôn nhu nhưng lãnh đạm.
Mộ Vãn Diêu cắn răng nói lời thật: “Không, không phải đoạt nữ nhân.
Là người kia muốn nữ nhân còn Lưu Văn Cát thì đi cứu sau đó đẩy bản thân vào chuyện đó……”
Ngôn Thượng hỏi: “Vậy hiện tại điện hạ chạy tới nói cho ta chuyện này là có ý gì?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Là, là…… Lưu Văn Cát không nghe ta khuyên can, không màng bản thân còn chưa khỏe lại đã muốn tiến cung.
Hắn nói cái gì mà sợ đêm dài lắm mộng, nói một ngày cũng không chờ nổi…… Ta, ta đành phải tới nói với ngươi.
Ngươi thật sự không giận ta sao?”
Nàng vẫn lôi kéo tay chàng, trong lòng nghĩ liệu mỹ nhân kế có dùng được trong trường hợp này không.
Ngôn Thượng thì cảm thấy đầu óc hỗn loạn, vừa tức giận vừa bi phẫn.
Chút tâm tư này của Mộ Vãn Diêu khiến chàng cảm thấy có chút buồn cười, tay chàng đặt lên vai nàng để nàng đừng lắc lư nữa sau đó nói: “Ngài đã xử lý chuyện này thế nào rồi?”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn đôi mắt to, quả thực không khác gì con mèo mà nói: “Ta có bổ cứu rồi! Ta cũng cho người đi phế những kẻ đã hại hắn! Nhưng tên cáo già Hộ Bộ Lang Trung kia đã giấu con hắn ra khỏi Trường An để bảo vệ.
Lão già đó còn chạy tới trước mặt Thái Tử khóc lóc khiến ta rất tức giận muốn đi cãi lý……”
Ngôn Thượng hỏi: “Ngài chiếm được cái lý gì?”
Mộ Vãn Diêu rũ mắt gần như không dám đối mặt với Ngôn Thượng.
Nàng còn trộm buông tay chàng nhưng lại bị Ngôn Thượng lật tay nắm lấy.
Cổ tay của nàng bị bàn tay lạnh băng của chàng nắm chặt, chàng cúi đầu hỏi nàng một lần nữa: “Ngài chiếm được cái lý gì?”
Mộ Vãn Diêu cắn răng, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi cũng biết ta kỳ thật chẳng chiếm được cái lý gì, ta chỉ có thể lợi dụng việc này vì bản thân mưu cầu phúc lợi…… Ta chỉ có thể nghe Lưu Văn Cát yêu cầu mà đưa hắn vào cung.
Nếu vì việc này mà ngươi trách ta thì ngươi cứ trách ta đi.
Nhưng đây không phải do ta sai, ta không sai!”
Nàng tự mình thuyết phục mình mà lặp lại chuyện bản thân không sai.
Ngôn Thượng thì buông tay nàng ra khiến nàng nóng nảy đến sắp khóc mà kéo tay áo chàng gọi: “Ngôn nhị ca ca……”
Ngôn Thượng nói: “Điện hạ, ta không giận ngài.
Ngài nói Lưu huynh muốn ngài đưa huynh ấy vào cung vậy ta có thể gặp huynh ấy một lần cuối không? Trên đường mong điện hạ kể cho ta kỹ càng tỉ mỉ chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Trong lời của điện hạ có rất nhiều chỗ ta không rõ, nhưng ta thật sự không trách tội điện hạ…… Ta chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Chàng nhẹ giọng nói: “Ta muốn biết rốt cuộc Lưu huynh đã làm gì để bị bức tới tình trạng này.”
Trong đầu chàng lại nghĩ tới lời chất vấn như sấm của Lưu tướng công —— một thánh nhân không muốn đắc tội ai thì làm quan thế nào?

Lưu Văn Cát ngồi trong xe ngựa chuẩn bị tiến cung.
Hắn là người được Đan Dương công chúa đưa vào cung nên đãi ngộ sẽ tốt hơn những kẻ khác một chút.
Nhưng hắn vẫn sẽ phải trải qua những bước kiểm tra, còn phải xem hắn có thật sự bị phế hay không.
Lưu Văn Cát ngồi ở trong xe nhắm hai mắt, chăn đắp lên chân, cả người mơ màng.
Hắn sợ đêm dài lắm mộng nên thân thể còn chưa khỏe đã muốn tiến cung.
Sau khi bị phế hắn sợ lạnh hơn trước, hiện giờ ngồi trong chăn đệm dày như vậy mà hắn vẫn run bần bật.
Đến khi vào cung không có người hỗ trợ, phải đi lên từng chút một sợ là sẽ khổ hơn hiện tại nhiều.
Lưu Văn Cát đạm mạc nghĩ rằng bản thân đã quyết tâm.
Mười tám năm phía trước coi như vứt bỏ, hắn coi như lại làm lại từ đầu.
Lúc trước hắn suy nghĩ nông cạn, nhìn lầm quá nhiều chuyện và quá nhiều người…… Cuộc đời mười mấy năm của một thiên tài đã thất bại thảm hại.
Lúc này lại lần nữa xoay người mà sống thì hắn cũng chỉ có thể tồn tại như một phế nhân.
Không dám về quê nhìn mặt cha mẹ, không dám đối mặt với người cũ…… Coi như bắt đầu lại từ đầu.
“Lưu huynh! Lưu huynh…… Văn Cát!” Khi xe ngựa chậm rãi tiến vào hoàng thành thì có người gọi hắn.
Tiếng gọi kia từ xa đến gần, giọng nói dần rõ hơn.
Lưu Văn Cát đang ngây người vô hồn ngồi trong xe ngựa lập tức nhận ra giọng người này.
Lông mi của hắn hơi run lên, mắt mở bừng.
Tiếng gọi kia vẫn luôn đuổi theo, một lúc lâu sau Lưu Văn Cát mới nhẹ giọng để xa phu dừng xe ngựa.
Lưu Văn Cát xốc màn xe lên thì thấy một thiếu niên lang quân mặc áo bào xanh đang cưỡi ngựa đến, phía sau còn có Mộ Vãn Diêu.
Lưu Văn Cát lẳng lặng nhìn Ngôn Thượng xuống ngựa, thấy chàng nhanh nhẹn đi về phía này.
Từ khi tới Trường An Lưu Văn Cát ngày một chôn sâu vào bụi bặm còn Ngôn Thượng lại càng ngày càng như châu ngọc…… Lưu Văn Cát càng đi đường càng hẹp, còn Ngôn Thượng càng đi đường càng rộng mở.
Quả thực là khác hẳn khi còn ở Lĩnh Nam.
Lưu Văn Cát hờ hững nghĩ ý của trời xanh quả là thú vị.
Hắn rũ mắt giấu đi hung ác nham hiểm trong con ngươi, trong lòng nghĩ: Thế thì đã sao? Trời cao muốn Lưu Văn Cát hắn càng đi càng thất bại thì hắn lại càng không muốn thuận theo ý trời.
Làm thái giám thì sao? Có cái gì phải nhục nhã?
Lưu Văn Cát chậm rãi xuống xe ngựa, vốn hắn định lãnh đạm mà cáo biệt với Ngôn Thượng, còn nói hai người không cần gặp nhau nữa, để Ngôn Thượng đừng nghĩ đến hắn.
Nhưng hắn vừa xuống xe, Mộ Vãn Diêu cũng vừa nhảy từ trên ngựa xuống đã thấy Ngôn Thượng ôm chặt lấy Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát sững sờ nhưng cũng không đẩy ra.
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ta đã biết rõ mọi chuyện…… Là ta không tốt, là ta không giữ được huynh.
Ta vốn nên bức huynh ở lại trong phủ của ta không rời khỏi, dù huynh không vui thì ta cũng phải nói với huynh rằng Trường An này khác với suy nghĩ của huynh.
Là ta không tốt, là ta không làm được chuyện một người bạn nên làm.
Là ta luôn bận việc của mình mà coi nhẹ huynh.
Lúc huynh thống khổ nhất ta lại chẳng ở bên cạnh, cũng chẳng giúp được huynh…… Chế khảo có ý nghĩ gì, sao có thể quan trọng hơn bạn bè của ta? Ta sai rồi……”
Trong đôi mắt trống rỗng của Lưu Văn Cát bỗng nhiên có ánh sáng, sau đó có cả nước mắt.
Môi hắn run rẩy, muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể rơi nước mắt.
Sau đó hắn lắc đầu đẩy Ngôn Thượng ra rồi nắm lấy tay chàng tiếp tục lắc đầu không nói gì.
Ngôn Thượng! Ngôn Thượng! Trước nay chàng đều đổ mọi lỗi lầm lên đầu mình! Mặc kệ hắn làm gì chàng cũng chưa từng trách hắn!
Bọn họ cùng nhau ở Lĩnh Nam đọc sách, cùng nhau ở thư phòng của cha hắn học bài, lại cùng nhau từ Lĩnh Nam tới Trường An…… Mà nay tới đưa tiễn hắn cũng chỉ có Ngôn Thượng!
Lưu Văn Cát rơi lệ không ngừng, mãi một lúc sau hắn mới nói: “Tố Thần, mặc kệ ngày sau như thế nào ta vĩnh viễn không trách huynh, mà huynh vĩnh viễn là bạn tốt, là huynh đệ tốt của ta.”
Hắn chảy nước mắt nói: “Ta biết huynh giỏi giao tiếp, bạn bè nhiều, ai cũng thích huynh.
Trong những người bạn đó thì Lưu Văn Cát ta chẳng tính là gì.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Nhưng ta hy vọng huynh có thể vĩnh viễn nhớ đến ta…… sau này cũng thế.”
Ngôn Thượng thấy mắt mình chua xót.
Chàng không đành lòng nhìn cục diện ngày hôm nay, không đành lòng nhìn bạn mình khóc đến lệ đầy mặt.
Chàng không đành lòng nhìn một người từng hăng hái có khí phách cuối cùng lại rơi đến bước này.
Ngôn Thượng nói: “Cái gì mà vĩnh viễn nhớ rõ huynh? Huynh đương nhiên là bạn ta, hơn nữa huynh cũng đâu có chết, huynh chỉ…… Tiến cung mà thôi.
Ngày sau chúng ta tất nhiên còn có cơ hội gặp lại.
Văn Cát, phải sống cho tốt, phải tranh đấu một phen.
Cuộc đời này đa phần là không như ý nhưng trời không tuyệt đường người.
Chúng ta cũng phải tranh đấu với thế gian một phen!”
Lưu Văn Cát nhìn chàng ngơ ngẩn hỏi: “Sao huynh vẫn nhận ta làm bạn? Sao huynh có thể nhận một thái giám làm bạn chứ?”
Mắt Ngôn Thượng ảm đạm, chàng thấp giọng bi ai nói: “Huynh hà tất phải câu nệ chuyện này? Thái giám thì sao? Chỉ là thiếu một thứ so với người khác, nhưng vẫn là người.
Đây cũng không phải do huynh sai…… Đời người cũng đâu cần giống nhau hoàn toàn, chẳng qua huynh chỉ đổi cách sống thì cần gì phải tự hạ thấp bản thân?”
Lưu Văn Cát nói: “Thật buồn cười, ta tới Trường An gần hai năm rồi nhưng vẫn chỉ có huynh tới tiễn ta.”
Ngôn Thượng miễn cưỡng cười nói: “Một mình ta còn chưa đủ sao?”
Lưu Văn Cát ngơ ngẩn cười đáp: “Đủ rồi, đủ rồi…… Một mình Ngôn Tố Thần huynh cũng đủ sánh với vạn người.
Ta quen huynh coi như đã thấy được bộ dáng của người quân tử trong thiên hạ, vậy là đủ rồi!”
Ngôn Thượng rũ mắt nói: “Thập Nhất lang của Hộ Bộ Lang Trung……”
Lưu Văn Cát lạnh như băng nói: “Tố Thần, huynh không cần vì ta làm cái gì.
Nghe công chúa điện hạ nói huynh thi chế khảo rất tốt, còn phải ra làm quan…… Huynh mới vừa vào triều cũng đừng vì ta mà đắc tội những kẻ đó.
Thù của ta thì tự ta sẽ báo.
Mặc kệ ngày sau thế nào thì…… Tố Thần, ta sẽ nhớ rõ ân tình của huynh ngày hôm nay.”
Ngôn Thượng không nói chuyện mà chỉ nắm lấy tay Lưu Văn Cát im lặng không nói.
Mộ Vãn Diêu đứng cạnh ngựa an tĩnh nhìn Ngôn Thượng và Lưu Văn Cát.
Ánh mắt nàng sáng như ngọc, tay vỗ về bờm ngựa, cứ thế nhìn chằm chằm Ngôn Thượng.
Trong thời khắc đau khổ này Lưu Văn Cát nghẹn ngào không nói được gì còn Ngôn Thượng vẫn luôn cổ vũ hắn, dùng giọng nói ấm áp để trấn an hắn.
Mộ Vãn Diêu nghĩ Ngôn Thượng thật là một người mà ai cũng phải thích.
Chàng cố ý đuổi tới đây chỉ vì muốn nói với Lưu Văn Cát vài lời, sợ Lưu Văn Cát suy sụp sẽ chẳng thể sống nổi trong cung cấm…… Kỳ thật sau này cơ hội để Ngôn Thượng gặp lại Lưu Văn Cát không nhiều.
Có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ chẳng gặp lại nhau.
Nhưng Ngôn Thượng vẫn muốn gặp Lưu Văn Cát.
Chàng đối xử với mọi người thật tốt, cũng không phải chỉ vì muốn lợi dụng mới đối xử tốt với người ta.
Chàng luôn lấy chân thành ra để đối xử với mọi người…… Khó trách lại có nhiều người thích chàng như thế.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt nghĩ thầm: Ta cũng thích.

Tâm tình của Ngôn Thượng không tốt.
Mộ Vãn Diêu hoàn toàn có thể lý giải.
Lúc gặp Lưu Văn Cát hắn cũng nói sẽ không trách ai nhưng trong lòng Ngôn Thượng không có khả năng không oán giận.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng cưỡi ngựa trầm mặc về phủ của mình.
Khác với mong muốn chúc mừng Ngôn Thượng thi xong chế khảo, lúc này hai người cáo biệt ở hẻm nhỏ sau đó ai về nhà đó.
Ngôn Thượng không có tâm tình chúc mừng, Mộ Vãn Diêu cảm thấy mình cũng chẳng có hứng thú gì vì thế cũng đành về phủ.
Nhưng trong lòng nàng lại khó chịu.
Ngôn Thượng không nói gì với nàng khiến nàng cảm thấy chàng đang trách nàng.
Nàng cứ thế chạy tới chỗ Lưu tướng công tìm chàng cũng chỉ để phòng chàng nháo ra chuyện lớn…… Chàng nhất định cũng hiểu ý của nàng vì thế cũng chẳng làm gì.
Nhưng hiện tại chàng đóng cửa phủ không ra ngoài cũng khiến Mộ Vãn Diêu thương tâm.
Buổi chiều Mộ Vãn Diêu ngồi trên gác mái tầng ba nhà mình nhìn phủ đối diện, thấy thư phòng của Ngôn Thượng.
Nàng nhìn cả buổi, đến chạng vạng thì thấy đèn trong thư phòng sáng, còn phòng ngủ thì vẫn tối om.
Lúc này nàng biết cả buổi trưa chàng đều ở thư phòng không hề rời đi.
Mộ Vãn Diêu cứ thế nhìn.
“Điện hạ, ngài nghỉ ngơi chút nhé?” Thị nữ Hạ Dung nhẹ giọng khẩn cầu.
Mộ Vãn Diêu ôm cánh tay lắc đầu không nói, đôi mắt chỉ nhìn ngọn đèn ở đối diện.
Nàng ngồi mấy canh giờ bất động ở chỗ này khiến đám tôi tớ cực kỳ lo lắng.
Hạ Dung đang xoay người muốn đi lại nghe Mộ Vãn Diêu lạnh giọng quát: “Không ai được đi tìm Ngôn Thượng.”
Đừng để Ngôn Thượng biết, đừng để chàng đã khổ sở như thế còn phải điều chỉnh tâm trạng để trấn an nàng.
Hạ Dung đang định cùng mọi người thương lượng đi cách vách mời người thì nghe công chúa nói lời này nên cũng ngẩn người uốn gối lui xuống.

Sau chạng vạng một canh giờ bắt đầu có tuyết rơi.
Đây là trận tuyết đầu tiên của Trường An trong năm nay.
Mộ Vãn Diêu vẫn ngồi trên gác mái không rời đi.
Hạ Dung lại đến khuyên, nói tuyết đã rơi nên muốn nàng vào trong phòng ấm áp để nghỉ ngơi nhưng Mộ Vãn Diêu nhìn ngọn đèn của thư phòng đối diện vẫn sáng thì nghĩ: Ngôn Thượng còn chưa nghỉ thì một người không làm gì như nàng có gì mà nghỉ ngơi?
Vì thế nàng vẫn tiếp tục ngồi đó, vừa nhìn bông tuyết rào rạt rơi xuống vừa nhìn đèn đuốc nhà đối diện.
Thời gian chậm rãi tới nửa đêm nhưng thư phòng bên kia vẫn sáng đèn.
Mộ Vãn Diêu đã nhìn tới chết lặng thì đột nhiên thấy ngọn đèn dầu bên kia nháy lên, có người đang di chuyển.
Sau đó cửa bị đẩy ra, người kia cầm theo đèn lồng đứng dưới hành lang.
Ánh sáng của ngọn đèn rất chói, hòa cùng bông tuyết bên ngoài.
Trong cảnh đêm tối mông lung tĩnh mịch, trời đất giống như chỉ có ngọn đèn này và ánh tuyết lấp lóa.
Ngôn Thượng cầm đèn lồng, đứng dưới hành lang nhìn bông tuyết trong thiên địa bay múa.
Chàng đứng dưới tuyết thật lâu, ngửa đầu ngây người nhìn mãi.
Bỗng nhiên chàng như cảm giác được có cái gì đó không giống, ánh mắt chàng xuyên qua bông tuyết, đầu ngửa nhìn về phủ đệ đối diện.
Chàng như thấy được trên gác ba có ánh đèn mơ hồ, lại có bóng người đang ngồi tựa ở nơi đó.
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn.

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn nhìn ánh đèn lồng dưới hành lang kia.

Bọn họ không nhìn thấy nhau nhưng bóng dáng mơ hồ mang đến cảm giác mông lung là bọn họ đang nhìn đối phương.
Trên hành lang, Ngôn Thượng đứng nhìn nửa ngày sau đó chàng bỗng nhiên bước xuống, đi ra ngoài.

Mộ Vãn Diêu nhìn thấy ánh đèn kia di chuyển thì ngơ ngác nhìn một lát.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
Nàng chạy xuống gác mái, trong biểu tình kinh ngạc của thị nữ và tôi tớ, tim nàng đập thình thịch, bước chân nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.
Hạ Dung hoảng loạn gọi: “Điện hạ? Đã khuya rồi…… Ngài muốn đi đâu?”
Mộ Vãn Diêu quát chói tai: “Mở cửa! Ta muốn ra khỏi phủ!”

Ngôn Thượng mở cửa phủ, dưới bông tuyết tung bay chàng nhìn thấy cửa phủ công chúa mở rộng, Mộ Vãn Diêu mặc váy dài màu đỏ, khoác áo choàng tuyết trắng đang lấp ló đứng ở cửa.
Hai người nhìn nhau thật lâu không nói gì.
Sau đó Ngôn Thượng bước xuống bậc thang, đi về phía nàng.
Mộ Vãn Diêu thì chờ chàng đi tới.
Ngôn Thượng đứng dưới bậc thang, trấn định tinh thần sau đó cười với nàng.
Chàng ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa nói: “Điện hạ, ta muốn đến phủ của Lưu tướng công, ngài có thể hỗ trợ giúp ta mở đường không?”
Mộ Vãn Diêu gật đầu.
Ngôn Thượng nhìn nàng hỏi: “Điện hạ có muốn đi với ta không?”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu có ánh sáng bừng lên, nàng cũng nở nụ cười.
Tà váy xinh đẹp của nàng xẹt qua nền tuyết trắng, chân bước xuống hai bậc rồi cầm tay chàng.

Đêm hôm khuya khoắt, cửa phủ Lưu tướng công bị người ta gõ, nói là Đan Dương công chúa cùng Ngôn Nhị Lang tới cầu kiến.
Người trong phủ tướng công cực kỳ kinh ngạc, Lưu Nhược Trúc đang ngủ ngon lành thì nghe được động tĩnh ở bên ngoài nên cũng bị đánh thức.
Nàng ta nghe nói Ngôn Nhị Lang nửa đêm tới cửa thì thật sự tò mò nên vội vàng mặc áo vào chạy ra xem trộm.
Lưu Nhược Trúc và cha mẹ mình đứng ở hành lang gấp khúc, cách một khoảng xa nhìn thấy Đan Dương công chúa chỉ đứng ở cửa nội trạch.
Nàng không mang theo tôi tớ, tuyết rơi trên người nàng nhưng nàng chỉ đứng yên.
Người đi tới trước là Ngôn Nhị Lang.
Ngọn đèn dầu sáng trưng, Lưu tướng công khoác áo đứng ở cửa phòng, sắc mặt ông ta cổ quái nhìn Ngôn Nhị Lang đang đi từng bước về phía mình.
Lưu Nhược Trúc cũng lặng lẽ nhìn.
Ngôn Thượng ngửa đầu nhìn Lưu tướng công sau đó cao giọng nói: “Ban ngày tướng công hỏi tiểu sinh nhiều việc, tiểu sinh đã suy nghĩ cả ngày nay và hiện tại muốn trả lời ngài rằng: Thế gian này có lẽ không có chính nghĩa nhân thiện hoàn toàn hướng về tiểu sinh.
Nhưng tiêu chuẩn chung về cơ bản vẫn là giống nhau, tiểu sinh chỉ cần dựa theo tiêu chuẩn đó mà hành sự.
Nếu đã bắt đầu làm việc thì không cần lo tới lời người khác nói, lòng tiểu sinh tự có cân nhắc, cũng tự biết mình đang làm gì là được.
Từ xưa người ta chỉ hỏi hiền sĩ, không hỏi dân chúng.
Đây là đạo lý từ cổ chí kim tiểu sinh chẳng thể sửa nổi.
Nhưng đạo lý này ra đời chẳng qua vì người đương quyền cho rằng bá tánh ngu muội, không thể giáo dục cho nên mới không muốn nghe lời của dân.
Tiểu sinh muốn làm quan thì phải mở rộng kiến thức cho dân chúng mới đúng.
Xây trường học, chấn hưng giáo dục, dùng sĩ tử nhà nghèo, sửa lại khoa khảo…… Nếu người có thể đọc sách nhiều lên, bá tánh biết chữ nhiều hơn, thiếu đi những người ngu muội …… thì ‘dân chúng’ cũng là ‘hiền sĩ’ và bọn họ cũng có thể đi tới trước mặt chúng ta mà nói lên tiếng lòng của mình.
Tiểu sinh một lòng giấu tài muốn làm thánh hiền là sai.
Người làm kẻ sĩ, nắm quyền hành trong tay tuyệt đối không phải thánh nhân.
Thánh nhân không thể làm quan.
Là lúc trước tiểu sinh thiển cận, nghĩ sai, tu dưỡng phẩm tính không có nghĩa là hạn chế chính mình.
Khi bị vây trong khuôn khổ một ‘thánh nhân’ thì tiểu sinh sẽ chẳng thể làm gì.”
Ban đầu mặt Lưu tướng công không có biểu tình gì, đến cuối cùng trên mặt ông ta chậm rãi lộ ra ý cười.
Ông ta nghe Ngôn Thượng đĩnh đạc nói thì không hề có chút buồn bực khi nửa đêm bị đánh thức.
Lúc này ông ta chậm rãi mở miệng, giọng nói trải qua bể dâu truyền trong tuyết lạnh: “Tố Thần, ngươi có biết chính trị chính là việc cá nhân và tập thể cùng thỏa hiệp với nhau không? Chính trị không phải chỗ để người ta báo mối thù riêng.”
Ngôn Thượng nói tiếp nửa câu còn lại mà Lưu tướng công còn chưa nói xong: “Người có thể xoay chuyển trong trò chơi chính trị là người biết cách để người khác phải thỏa hiệp vì hắn.”
Ngay sau đó, Ngôn Thượng phất áo bào quỳ xuống, ở trước mặt mọi người chàng lạy trời đất, bái sư phụ: “Học sinh Ngôn Thượng nguyện đi theo tướng công, bái Lưu tướng công làm thầy!”
Lưu tướng công cười to, cao giọng nói: “Tốt!”
Vị Lưu tướng công càng già càng dẻo dai kia tự mình xuống bậc thang, nâng Ngôn Thượng đang quỳ gối trên nền tuyết dậy rồi cười to nói: “Mau mang rượu tới, lão phu muốn cùng học trò nhỏ của ta cùng uống……”
Lúc này có giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Hắn không uống rượu.”
Lưu tướng công ngẩn ra, mọi người của Lưu phủ cũng ngẩn ra.
Bấy giờ bọn họ mới chú ý tới Đan Dương công chúa vẫn còn đứng ở cửa hậu viện, an tĩnh nhìn bọn họ nãy giờ.
Lưu tướng công mỉm cười nói: “Vậy lấy trà thay rượu đi!”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh nhìn Ngôn Thượng bái sư.
Lưu Nhược Trúc thì cười vui đứng bên cạnh cha mẹ nhìn Ngôn Thượng cùng ông nội mình uống trà sau đó chàng xoay người cùng vị Đan Dương công chúa kia rời đi.
Đêm nay bị đánh thức nhưng nàng vẫn rất vui mừng, chẳng qua nàng hơi kỳ quái vì sao Đan Dương công chúa lại đối xử với Ngôn Nhị Lang tốt như thế.

Trường An trầm lặng, tuyết lớn rơi đầy, ngọn đèn dầu thưa thớt.
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu bước lên tường thành ngồi ở lan can nhìn bầu trời đầy tuyết.
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Điện hạ, ta đã từng nói với ngài……”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu, lười biếng “Hử?’ một tiếng.
Khuông mặt Ngôn Thượng dưới trời tuyết càng thêm sáng trong.
Bông tuyết rơi trên lông mi của chàng sau đó tan ra khiến đôi mắt chàng càng thêm mênh mông.
Chàng nhìn tuyết trong trời đất nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết.”
Mộ Vãn Diêu: “A?”
Sau đó Ngôn Thượng nghiêng đầu nhìn nàng, lúc này Mộ Vãn Diêu mới phản ứng lại.
Đúng rồi, người này đến từ Lĩnh Nam, nơi đó hàng năm nóng bức ấm áp nên chưa bao giờ có tuyết.
Chàng quả thực mới tới Trường An nên lần đầu nhìn thấy tuyết là phải.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu cười, nghĩ thầm chàng quả là bình tĩnh.
Ngôn Thượng thấy nàng cúi đầu cười thì trong mắt cũng mang theo ý cười.
Ngồi trên tường thành nhìn cả Trường An thưa thớt ánh đèn, lại nhìn ngàn vạn nhà cửa, Ngôn Thượng hơi vươn tay nắm lấy tay Mộ Vãn Diêu.
Bàn tay lạnh lẽo của nàng bị người ta giữ chặt, Mộ Vãn Diêu hơi run lên nhìn về phía chàng.
Chỉ thấy chàng nói: “Điện hạ nguyện cùng ta thân mật sao?”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, đôi mắt hơi cong lên.
Trong đêm khuya tuyết rơi, nàng chăm chú nhìn vào mắt chàng, miệng nở nụ cười.
Nàng vừa ngượng ngùng lại khẩn trương, vừa sợ hãi lại vui sướng.
Nàng giống như bị mê hoặc mà nhẹ giọng nói: “Nguyện ý.”
Chàng cúi người hôn lên môi nàng.
Tuyết như ánh trăng trên dải ngân hà, cứ thế bồi hồi rơi xuống chỗ hai người.
Tường thành uốn lượn không dứt, ngàn vạn năm không thay đổi.
Trong bầu trời và vũ trụ này chỉ có tuyết trắng.
Mà phong cảnh Trường An thì ở ngay trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.