Thuần Hoá

Chương 22: Ngày thứ bảy:Chúc mừng năm mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Amelie.Vo
Với sự giúp đỡ của Loria, những món quà biếu ngày Tết rốt cuộc cũng đã được sắp xếp ổn thoả.
Xúc xích và bia tươi Đức là những lựa chọn hàng đầu, quà cho mẹ cô là các loại mỹ phẩm chăm sóc da cùng nước hoa chính hãng, còn quà tặng cho bố cô là khăn quàng cổ và cà vạt.
Trái cây ở đây cũng không mấy đa dạng, vì vậy bọn họ quyết định sẽ mua trái cây sau khi đến nhà Loria.
Cả hai đều người không mua vé máy bay vì tà thần đã hô biến cho Loria và chiếc xe chở đồ cồng kềnh lập tức xuất hiện tại khu vực nhà bố mẹ cô. Tất nhiên với điều kiện rằng sau khi đến nơi phải thay biển số và bằng lái mới để tránh bị cảnh sát giao thông giam xe.
À, còn có thêm con chó địa ngục – giờ đây đã hoá thành hình dáng con chó berger Đức [1] trông cực kỳ trung thành.
Molly không thể đi cùng bọn họ. Bà phải ở lại Đức để chăm sóc mấy chậu cây cảnh của Loria và ngôi nhà cũ kỹ của giáo sư.
Đến nơi, hai người một chó được bố mẹ Loria đón tiếp rất nồng nhiệt và long trọng.
Tuy bố cô vẫn không thể chấp nhận chuyện con gái ngoan của mình có bạn trai, nhưng việc “chú của bạn trai của con gái đã từng có ơn cứu mạng” đã đủ để lung lay tâm tình héo úa của ông.
Mẹ Loria len lén kéo Loria ra sau bếp rồi thì thầm hỏi:
“Sao bạn trai con trông giống hệt ông chú kia vậy?”
Vẻ mặt Loria không hề đổi sắc:
“Mẹ, chắc là do mẹ không phân biệt được đấy thôi. Thật ra hai người đó khác nhau nhiều lắm. Lần đầu tiên mới sang Đức, con vẫn cứ luôn nhìn nhầm mấy bạn nam trong lớp.”
“Ừ phải ha.” Mẹ cô thở dài, gật gù đồng tình: “Dù sao thì chủng tộc cũng khác nhau mà.”
Trong phòng khách, tà thần ngồi trên ghế sofa. Dáng người hắn cao lớn, mà những lúc hắn không cười trông càng thêm doạ người. Bố Loria rót cho tà thần một tách trà, hắn cầm lấy bằng hai tay rồi nói rõ ràng rành mạch:
“Cảm ơn bác.”
Tiếng Hoa của hắn vô cùng lưu loát, khiến cho bố Loria tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Như bao vị phụ huynh khác trên thế giới này, ông khẽ đằng hắng rồi bắt đầu chuyên mục “hỏi cung con rể” về gia cảnh, công việc và một số vấn đề nữa… Song, tà thần vẫn kiên nhẫn đối đáp từng câu một.
Qua lại đôi câu vài lời, bố Loria bỗng chú ý đến con chó săn địa ngục đang nằm dưới chân tà thần. Ông ngắm nghĩa nó thật kỹ rồi hỏi:
“Đây có phải là giống chó chăn cừu thuần chủng của Đức hay không?
Tà thần gật đầu.
Ông nói: “Trước đây bác cũng rất thích nuôi chó. Bác từng nuôi một con chó bull Pháp, được một đoạn thời gian thì căn bệnh di truyền của nó bộc phát rồi nó qua đời……”
Ông lại thở dài.
Nói đến đây, ông liền khuyên nhủ tà thần: “Con chó của con đã được đưa đi triệt sản chưa?”
Tà thần: “Vẫn chưa.”
Con chó săn hoảng loạn cụp tai xuống, vội vã giấu hai chân trước dưới thân người. Tâm hồn của nó lúc này đã chết lặng nơi xa xôi, đôi mắt sợ hãi nhìn bố Loria như nhìn thấy ác quỷ.
“Nhìn sơ thì hình như là một con chó đực.” Bố Loria tiếp tục nói: “Bác khuyên con nên sớm đem nó đi triệt sản, triệt sản chó đực là tốt cho chúng nó đấy. À đúng rồi, dưới khu nhà mình, đi ra quẹo trái rồi đi thẳng tầm 500 mét có một bệnh viện thú y…”
Con chó săn địa ngục rên ư ử một tiếng rồi mất hồn mất vía quắp đuôi bỏ chạy ra ban công rồi trốn tiệt ở đó. Cả người nó bây giờ đang run lẩy bẩy.
Thượng đế ơi!
Hãi hùng quá đi mất.
Loài người thật là đáng sợ mà!
Lúc chuẩn bị bữa tối, tà thần đảm đương một phần công việc bếp núc để trổ tài nấu nướng bậc thầy của mình bằng cách làm một vài món tráng miệng.
Điều này đã thành công khiến mẹ Loria ngợi khen hết lời.
Đến món xúp cuối cùng, Loria tình nguyện ở lại canh trong bếp cùng tà thần. Trong khi những người khác đều ra ngoài phòng khách xem ti vi, cô ngồi trên đùi tà thần, ngẩng mặt lên và hôn lên môi hắn một cách vụng trộm.
Bố mẹ của Loria chỉ là công nhân viên chức bình thường, nhà cửa cũng không quá rộng rãi mà phòng bếp lại chứa nhiều đồ. Trong không gian chật chội thơm phức mùi thức ăn, Loria bỗng cảm thấy yên bình đến lạ. Tay cô đặt trên cánh tay của tà thần, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, cô khe khẽ rên rỉ mỗi khi hắn dùng sức tiến vào sâu hơn. Mãi cho đến khi bàn tay của tà thần ấn eo Loria xuống, cô mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cô vừa thở hổn hển vừa nhắc nhở:
“Không được đâu… Thời gian không đủ.”
Một tuần trước khi về nhà, Loria hoàn thành bài thi cuối học kỳ và xin nghỉ học mấy ngày. Một tuần dài như vậy mà hắn vẫn chưa được gần gũi với cô. Tà thần cố nhẫn nhịn, đồng thời hôn lên trán Loria: “Ừm.”
Sau một thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, vị tà thần kiêu ngạo đã dần dần học được cách nhẫn nại.
Vào bữa cơm tối, cả gia đình ngồi quây quần bên nhau. Ngay cả con chó săn cũng được “ưu đãi” một phần xúp lớn đã nấu chín nhưng lại không có bất kỳ xương heo hay thịt thà gì.
Con chó địa ngục húp xúp với nỗi tủi thân muốn rớt nước mắt.
Phải đợi một lúc nữa mới đến giao thừa, nên bữa cơm tất niên được dọn ra trước. Mẹ Loria nhiệt tình múc cho tà thần món tủ của mình: canh xương hầm nấm tùng nhung [2] được làm bằng công thức bí mật.
Tà thần mỉm cười, nhanh chóng ăn hết chén canh, bao gồm cả xương trong đó.
Loria vẫn mải miết trò chuyện với mẹ. Khi cô quay đầu lại, nhìn vào cái chén trống trơn trống hoác của tà thần, cô liền ngẩn ngơ.
Mẹ Loria ngạc nhiên hỏi: “Con ăn hết toàn bộ rồi à? Cục xương trong đó con cũng ăn luôn rồi sao?”
Bố Loria thì bàng hoàng: “Mấy cái nguyên liệu như vỏ quýt khô và hoa hồi con cũng nuốt hết rồi hả?”
Điều này quả thật nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tà thần. Hắn bất giác nhìn sang Loria.
Loria bèn phải giải vây: “À thì…ở Đức tương đối hiu quạnh, anh ấy cũng không biết mấy cái này không ăn được…”
Bố mẹ Loria không hẹn mà cùng nhìn tà thần bằng ánh mắt nhiều thêm mấy phần thương xót.

Khi tiếng pháo đêm giao thừa cất lên, Loria ngồi trên sofa bên cạnh tà thần. Đột nhiên, cô nghe thanh âm của hắn nhỏ nhẹ thầm thì bên tai: 
“Chúc mừng năm mới, Loria của anh.”
Loria vừa bóc hạt dưa vừa cười đáp:
“Chúc mừng năm mới.”
Trên ti vi, tiếng nhạc dập dìu, người người nô nức.
Con chó săn địa ngục nằm cuộn tròn trên ghế sofa, đầu nó gác lên đầu gối của bố Loria mà say sưa ngủ.
Tà thần mỉm cười nhìn Loria đang ôm lấy cánh tay của mẹ cô.
Lúc này cô đã có một thân thể khoẻ mạnh, có trọn vẹn tình yêu thương của bố mẹ, được đến trường học hành nghiêm túc, và đang dự định trở thành một kiến trúc sư giỏi giang trong tương lai.
Tự do, sức khoẻ cùng tình yêu.
Loria của hắn, cuối cùng cũng đã có được hết thảy những điều này.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Chú thích:
[1] Chó berger Đức

[2] Nấm tùng nhung (matsutake)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.